Tâm tình Tu Đan Hà tốt hơn một chút, nói:
- Không nên lưu thủ, có thể giết thì giết.
- Vâng!
Lương Ngọc Y gật đầu đáp, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh tịnh như nước đã không thấy, đổi thành sắc bén như đao, mũi nhọn lộ ra ngoài, giống như cách ba thước cũng bị đâm bị thương.
Ánh mắt Tu Đan Hà nhìn qua Thiên Nguyên thương hội, hừ lạnh nói:
- Nếu đã tổ chức võ quyết sớm, các ngươi phái ai lên đây, không biết là Đinh Linh Nhi hay là tên Lý Vân Tiêu gì đó lên?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Tự nhiên là ta. Nếu như để cho hội trưởng đại nhân đi lên, chẳng phải là nâng cao giá trị con người của các ngươi lên sao?
Ánh mắt Lương Ngọc Y có tinh quang chớp động, đảo qua trên người Lý Vân Tiêu dò xét một phen, nói:
- Nếu là ngươi, đó mới là trận chiến có ý nghĩa. Nếu như là Đinh Linh Nhi thì không cần chiến. Nhưng mà võ quyết chính là nhân tài của thương hội mới xuất hiện mới có tư cách tham dự, nghe nói ngươi là thành chủ thành Viêm Vũ ở nam vực, lại không biết có tư cách gì thay Thiên Nguyên thương hội xuất chiến?
- Đúng vậy, Lý Vân Tiêu ngươi có tư cách gì tham chiến?
Đột nhiên Tu Đan Hà kịp phản ứng, quát lạnh nói:
- Nếu là người thương minh thì có thể tùy tiện xuất chiến, tất cả còn đi nhờ người ngoài, còn đấu làm cái gì?
La Anh cũng nhướng mày, nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi là người Thiên Nguyên thương hội? Nếu không chính là phá hư quy củ, chỉ có thể để Đinh Linh Nhi hoặc là người khác của thương hội đi lên mà thôi.
Tình huống này Đinh Linh Nhi dường như đã sớm chuẩn bị, cao giọng nói:
- Lý Vân Tiêu chính là trưởng lão danh dự của Thiên Nguyên thương hội.
Tu Đan Hà cười lạnh nói:
- Ha ha, trưởng lão danh dự? Hoàn toàn tạm giữ chức lừa gạt tiểu hài tử mà thôi, quá mức đùa giỡn rồi.
Người Kim Tiền Bang cùng Tứ Cực Môn cũng nhíu mày, trưởng lão danh dự chính là tùy thời tạm giữ chức, mà trưởng lão chính thức thì khác, đó hoàn toàn là phần tử của thương hội..
Đinh Linh Nhi cũng có ý để Lý Vân Tiêu đảm nhiệm trưởng lão chính thức, nhưng băn khoăn thân phận của Lý Vân Tiêu, còn có thân phận thành chủ thành Viêm Vũ, cho nên vị trí trưởng lão này nàng không dám tùy tiện cấp, sợ Lý Vân Tiêu hiểu lầm.
Lương Ngọc Y cười nói:
- Trưởng lão danh dự quá mức đùa giỡn rồi, Lý Vân Tiêu đã là thành chủ thành Viêm Vũ, làm sao có thể trở thành trưởng lão thương minh đây. Trừ phi...
Ánh mắt nàng cười nói:
- Trừ phi ngươi lấy Đinh Linh Nhi, trở thành con rể Thiên Nguyên thương hội, như vậy mới phù hợp quy định.
Thân thể mềm mại của Đinh Linh Nhi chấn động, đôi má mắc cỡ đỏ bừng, trực tiếp cúi thấp đầu, căn bản không ngẩng đầu lên được
Lương Ngọc Y nói chuyện này nàng không phải chưa nghĩ qua, nhưng mà thân phận hai người chênh lệch quá lớn, hơn nữa tâm tư của Lý Vân Tiêu nàng căn bản không đoán ra. Vì thay Thiên Nguyên thương hội xuất chiến, nàng cố ý thương lượng với Vu lão trong thương hội, vốn muốn xem xét ý của Lý Vân Tiêu, nhưng không ngờ sinh ra dị tượng, Vu lão lại chết trong tay đệ đệ của mình.
Chuyện này cũng gác lại, ý định trước thuật võ song hội sẽ nói ra, nhưng không ngờ kế hoạch không bằng biến hóa, võ quyết tổ chức sớm.
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng vẻ mặt nghiền ngẫm, bộ dáng xem kịch vui.
Lạc Vân Thường nội tâm cũng khẩn trương lên, trong mơ hồ còn mang theo một chút thất lạc, dường như sợ mất đi.
Đám người còn lại của thương minh, sắc mặt rất khó coi. Nữ thần bị người ta cướp đi, tóm lại đây là chuyện phiền muộn, Đinh Linh Nhi cùng Thủy Lạc Yên không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người, mà kẻ chiếm được chính là địch nhân của tất cả mọi người.
Lý Vân Tiêu làm sao không biết tâm ý của Đinh Linh Nhi, ngay cả hắn gần đây xem thường thương sinh cũng hơi không bỏ mặt mũi được, mở miệng nói:
- Chuyện của ta và Linh Nhi là chuyện riêng, thứ cho không nói ra ngoài. Về phần thân phận của ta, nếu chư vị có hứng thú thì ta nói thẳng. Thành Viêm Vũ vốn là thế lực cấp dưới của Thiên Nguyên thương hội tại nam vực, thành chủ thành Viêm Vũ cũng thuộc Thiên Nguyên thương hội quản hạt, các vị thỏa mãn chưa?
Sắc mặt mọi người biến hóa, Lý Vân Tiêu vừa nói như thế, thành Viêm Vũ trước kia vốn không có quan hệ với Thiên Nguyên thương hội, lần này cũng triệt để dung nhập vào Thiên Nguyên thương hội.
Vốn là một tòa thành trì của nam vực không dẫn tới ai chú ý cả, nhưng thành Viêm Vũ hiện tại được truyền thừa linh khí của một trong bốn tiên cảnh Tu Di Sơn, hoàn toàn không kém cỏi linh sơn bảo địa của bảy siêu cấp thế lực, nếu không có thiết lệnh của Thánh Vực, sợ rằng đã sớm tranh đoạt đầu rơi máu chảy, thoáng cái nó biến thành tài sản của Thiên Nguyên thương hội, không hề nghi ngờ là chiếm tiện nghi cực lớn.
Trong lòng Đinh Linh Nhi đại chấn, sau đó nội tâm ôn hòa.
Dùng thân phận và thực lực của Lý Vân Tiêu, có được linh sơn bảo địa là thành Viêm Vũ, ngày sua khai tông lập phái, vô cùng có khả năng phát triển thành tồn tại như bảy siêu cấp thế lực. Nhưng cứ điểm trọng yếu như thế, hắn không chút do dự đưa tặng mình.
Hơn nữa Lý Vân Tiêu cũng không có ở trước mặt mọi người bác bỏ mặt mũi của nàng, mặc dù nói có chút hàm hồ, nhưng làm cho người ta tràn ngập tưởng tượng, nội tâm trừ cảm động ra, còn mang theo ấm áp và ngọt ngào.
Người Tứ Cực Môn cùng Kim Tiền Bang cũng biến thành khó coi, trong thương minh cạnh tranh kịch liệt, nam vực vốn là nơi các thương hội bỏ đi, cũng chỉ có Thiên Nguyên thương hội loại thương hội từ từ suy thoái mới chiếm cứ. Không thể ngờ vậy mà nhặt được bảo bối là thành Viêm Vĩ, tất cả đều ẩn ẩn không vui.
Lương Ngọc Y gật đầu nói:
- Nếu ngươi ngay cả thành Viêm Vũ cũng có thể không muốn, tự nhiên không có gì để nói. Như vậy võ quyết bắt đầu đi, dùng mạng của ngơi cống hiến lần cuối cho Đinh Linh Nhi
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Ha ha, đúng là cô nàng tự tin!
Hắn đi ra khỏi hàng, đi lên phía trước.
- Vân thiếu, coi chừng
Đinh Linh Nhi ân cần dặn dò một tiếng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Hác Liên Thiếu Hoàng cười nói:
- Linh Nhi muội tử không cần phải quan tâm.
Mạc Tiểu Xuyên khẽ nói:
- Linh Nhi muội tử? Rất sẽ nhanh chóng đổi giọng.
Sắc mặt Đinh Linh Nhi đỏ bừng, cũng có chờ mong.
Lương Ngọc Y nhìn qua hắn, lạnh nhạt nói:
- Ta biết rõ ngươi nắm chắc bài, hơn nữa che dấu thực lực sâu đậm, cho nên ta cảm thấy chiến một trận với ngươi mới thú vị. Nhưng nếu nói ngươi có thể thắng ta thì chê cười rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đã như vầy, hôm nay nên diễn ra một hồi chê cười đi, để tất cả mọi người vui vui mừng mừng.
Hai người nói chuyện ngắn gọn, sau đó là khí tức khắc nghiệt quấn thân, tất cả mọi người nín thở tập trung tinh thần, lui ra xa xa.
- Ai, chỉ xem cảm giác không thú vị lắm. Đường tâm, không bằng chúng ta tới áp đánh bạc, như thế nào?
Đột nhiên Tiền Vô Địch mở miệng cười nói, bộ dáng thú vị mười phần.
- Thời điểm mỗi lần tổ chức thương minh song hội, đám ranh con kia ưa thích tổ chức đánh bạc chúng ta, lần này chúng ta cũng không thể ngoại lệ ah.