Đám lâu la khác chết nhiều hơn nữa cũng không sao, nhưng mà cấp bậc trưởng lão chính là căn bản của thương hội, là chiến lực tuyệt đối. Bất luận tổn thất trưởng lão nào cũng là tổn thương căn bản, không thể bỏ qua.
Chuyện hôm nay toàn bộ do Tu Đan Hà chủ đạo, nếu như không cầm ra câu trả lời, hắn không cách nào bàn giao với môn chủ Thiên Nhất Các.
Nhìn thấy Thiên Nhất Các chết một gã trưởng lão, bộ dáng Tu Đan Hà hổn hển, người các thương hội còn lại mỉm cười, bộ dáng hả hê.
Ngay cả Vạn Bảo Lâu cũng mừng thầm không dứt, có thể suy yếu lực lượng hạch tâm của bổn minh, bọn họ cũng ưa thích nghe ngóng.
Lý Vân Tiêu khinh miệt nói:
- Bàn giao? Chỉ trách hắn học nghệ không tih, chết đi cặn bã không còn thừa. Nếu không thừa lại cánh tay hay đùi hắn, ngươi còn định mang về làm lưu niệm hay sao?
Sắc mặt Tu Đan Hà âm trầm như nước, cắn răng nói:
- Ta không tranh miệng lưỡi với ngươi, nếu hôm nay không có bàn giao, Thiên Nhất Các sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.
Sát khí trên người của hắn tuôn ra, bốn phía tràn ngập hàn khí bao phủ các ngươi, võ giả chung quanh cắn chặt hàm răng.
Đặc biệt là Thiên Nhất Các và các võ giả phụ thuộc, sắc mặt khó coi như gan heo, bọn họ không muốn đồng quy vu tận, lúc trước sức chiến đấu tăng cao, đó là bởi vì cho rằng tất thắng, hiện tại trong cục diện này bọn họ dàm sao dám xông lên.
Sắc mặt khó khăn nhất chính là ba tên Võ Đế của La Khúc thương hội, trong lòng bọn chúng lạnh giá thật sự, giống như không đường có thể đi.
Mà những lâu la của La Khúc thương hội đứng trong Thiên Nguyên thương hội nhìn qua ba tên này với ánh mắt hả hê, ngồi xem kết cục của bọn chúng.
Lệ Phi Vũ thấy thái độ Tu Đan Hà kiên quyết như vậy, cũng không có chủ ý.
Đột nhiên La Anh mở miệng nói ra:
- Tu trưởng lão, ta thấy như vậy đi. Nếu như để mấy lão bất tử chúng ta động thủ, ảnh hưởng cũng quá lớn rồi, không bằng cho đám trẻ tuổi đọ sức. Tổ chức võ quyết cho sớm, để giải quyết ân oán hai bên, thế nào?
- Tổ chức Võ quyết sớm?
Đồng tử tất cả mọi người co lại, nhưng sau một phen suy tính, biện pháp này có thể thực hiện. Nếu không dùng hung ác của cường giả như Tu Đan Hà đánh nhau, đúng là rất phiền toái. Đặc biệt là người Tứ Cực Môn cùng Kim Tiền Bang cũng chỉ hy vọng ngăn cản một kiếp này cho Thiên Nguyên thương hội mà thôi, cũng không định kết thù kết oán với Thiên Nhất Các.
- Ân, phương pháp này ta thấy được.
Nhâm Quang Nhiễm chậm rãi nói:
- Cũng không cần tổ chức võ quyết sớm cho tất cả, phàm là người muốn giải quyết ân oán, đều có thể tiến hành hôm nay. Người thua lập tức mang đám người rời khỏi thành Tống Nguyệt Dương, không thể tham gia thương minh song hội mấy ngày sau.
La Anh nhướng mày, nói:
- Như vậy dường như không ổn, dù sao song hội là thuật võ song hội, không bằng một phương thua nhận thua, hơn nữa trong võ quyết mấy ngày sau phán thua cuộc, như vậy mới công bình.
Nhâm Quang Nhiễm oán niệm trừng La Anh, hắn vừa rồi nói như thế là muốn đá Thiên Nhất Các hoặc là Thiên Nguyên thương hội một phương ra khỏi ban trị sự, như vậy bảy đại cự đầu biến thành sáu, phù hợp với lợi ích của Vạn Bảo Lâu bọn họ.
La Anh làm sao không rõ ý tứ của Nhâm Quang Nhiễm, nhưng Vạn Bảo Lâu thế đại, bọn họ còn cần các cự đầu khác làm suy yếu thế lực của nó, cho nên giữ lại bảy vị trí mới có lợi cho bọn họ.
- Ân, La huynh nói như vậy có lý, ta tán thành.
Trương Sùng cũng tỏ thái độ, trên mặt vui vẻ một chút.
Trên mặt Tu Đan Hà lúc này mới có thần sắc tốt hơn, khẽ nói:
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, Thiên Nhất Các tự nhiên cũng không phản đối. Nếu Thiên Nhất Các thua, ta lập tức vỗ vỗ bờ mông rời đi, Thu trưởng lão chết thì không đề cập tới, nhưng Thiên Nguyên thương hội thua, nên như thế nào?
Ánh mắt nhìn qua người Đinh Linh Nhi, bức hỏi tới.
Dù sao giết chết Thu trưởng lão là Mạc Tiểu Xuyên, Mạc Tiểu Xuyên là người thành Hắc Thiết, cho dù giao Mạc Tiểu Xuyên giao cho hắn thì cũng không thể xử trí, đây chính là chuyện đau đầu.
Đinh Linh Nhi bị ánh mắt này làm toàn thân rét run, thoáng cái trốn ra sau lưng Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Vậy dễ thôi.
Hắn cũng hiểu băn khoăn của Tu Đan Hà, chỉ vào Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Nếu chúng ta thua, ta sẽ trảm hung thủ giết Thu trưởng lão, mang đầu lâu cho các ngươi nhé? Miễn cho Thiên Nhất Các sợ thành Hắc Thiết trả thù, ác nhân này nên giao cho chúng ta làm.
- Cái gì?
Tất cả mọi người thân thể đại chấn, Lý Vân Tiêu nói lời này rõ ràng mang theo tin tưởng rất mạnh, bọn họ nhất định sẽ không thua.
Trừ Tiền Vô Địch tin tưởng thực lực của hắn ra, những người còn lại mang theo thần sắc hồ nghi.
Lúc trước tên cường giả Võ Tôn thi triển huyền khí khối lập phương chết trong tay Lý Vân Tiêu, nhưng cục diện lúc ấy quá chấn động, cũng không có người thấy rõ tình hình cụ thể, đều cho rằng Võ Đế của Thiên Nguyên thương hội âm thầm ra tay, nếu không Võ Tôn há có thể dễ dàng thân vẫn.
Mặt Mạc Tiểu Xuyên tràn đầy hắc tuyến, ngượng ngùng nói:
- Vân, Vân thiếu, ngươi cứ như vậy bán ta sao? Nếu thật sự thua, ta đây chẳng phải là...
Hác Liên Thiếu Hoàng cười mắng:
- Ngươi lo lắng cái rắm, không biết Vân thiếu thua còn không thể tưởng tượng hơn cả chém đầu ngươi sao?
Mạc Tiểu Xuyên ngượng ngùng nói:
- Đúng là như thế, nhưng, nhưng mà cảm giác, cảm thấy là lạ, có nên cầm đầu của ngươi ra đánh cược hay không?
Hác Liên Thiếu Hoàng khẽ nói:
- Ít được tiện nghi mà khoe mẻ, cái đầu của ngươi giá trị mấy đồng? Có thể được làm tiền đặt cược cho Vân thiếu chính là vinh hạnh lớn lao, ngươi bây giờ nên cảm thấy vui vẻ mới đúng a? Còn giả bộ làm người thua thiệt làm gì?
Hai người nói chuyện với nhau làm cho tất cả mọi người im lặng, nhưng lọt vào trong tai người Thiên Nhất Các thì vô cùng nghiêm trọng.
Tu Đan Hà lạnh lùng nói:
- Tốt, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mấy đại lão của thương minh đang ở đây, thua thì không nên quịt sổ sách, trận chiến này do ngươi lên, chỉ có thể thắng, không thể bại.
Thời điểm Tu Đan Hà đọc tên, nội tâm trầm trọng quét sạch, dường như khôi phục uy phong và khí thế của đại trưởng lão Thiên Nhất Các, cái tên này mang theo tin tưởng cho hắn.
Tất cả mọi người cảm thấy nội tâm chấn động, cơ hồ tất cả ánh mắt đều rơi vào nữ tử áo xanh sau lưng Tu Đan Hà,.
Đặc biệt là Tiền Vô Địch là thế hệ trẻ sắc mặt càng ngưng trọng.
Bóng dáng màu xanh lắc lư đi tới, mọi người chỉ cảm thấy hương khí ập vào mặt, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đi ra khỏi hàng, từ từ đi thẳng về phía trước.
Lương Ngọc Y mặc dù không có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như Thủy Lạc Yên cùng Đinh Linh Nhi, nhưng cũng có bộ dáng đáng yêu, mặt như hoa đào, nhưng mà trên người tỏa ra hàn khí thấu xương, làm cho người ta không dám sinh ý loạn.
- Đại trưởng lão an tâm, Ngọc sẽ không làm nhục sứ mạng.
Một câu nói rõ giòn dễ nghe, tất cả mọi người cảm thấy thoải mái, làm cho người ta không chút nghi ngờ mấy chữ ‘ không làm nhục sứ mạng ", đây là tự tin bực nào.