ng Chính dẫn Phương Bao vào điện Dưỡng Tâm tự mình ngồi lên ghế lò sưởi, gọi người đem chiếc đôn thêu rồng đặt ở trước lò rồi mời Phương Bao ngồi. Phương Bao thấy ông đối xử nghi lễ long trọng như vậy càng khúm núm không yên, chỉ biết tạ ơn rồi khép nép ngồi bên cạnh, đưa mắt nhìn trộm Ung Chính. Ông hiểu rõ tính tình của Ung Chính, không cần hỏi Ung Chính cũng tự mình khởi chuyện.
- Linh Cao tiên sinh!
Quả nhiên một lúc sau Ung Chính nói:
- Ngươi biết vì sao ta vừa lên ngôi đã truyền gọi ngươi vào đây hay không?
- Thần không biết.
- Ngươi biết đấy - Mắt nhìn trân trân vào Phương Bao nói:
- Nếu như ngươi không biết thì không đến nỗi ngươi kéo dài thời gian, không chịu khởi hành.
Phương Bao chớp chớp mắt cúi người định trả lời thì Ung Chính xua tay mà rằng:
- Nguyên do ở chỗ mới chỉ có tâm chiếu chứ chưa tuyên, nên trẫm cũng không trách tội ngươi, cũng không cần ngươi tạ tội. Điều đầu tiên trẫm muốn nói là tiên đế đối xử với ngươi ra sao thì trẫm cũng đối xử với ngươi như vậy. Ngươi không nên giữ quan.niệm "làm bạn với vua như làm bạn với hổ", như vậy là làm mất hy vọng của trẫm.
Phương Bao cảm giác như bị điện giật, toàn thân run bắn, vội rời chỗ ngồi quỳ xuống khấu đầu mà tâu rằng:
- Thần đâu có thể? Thần đâu dám? Phương Bao là con người tù tội đợi chết, tiên đế đã tha tội bỏ sang một bên không trọng đụng nữa. Thần phải biết nghe lời, phải biết làm theo, ân hội ngộ cổ kim có khác nhau. Kẻ sĩ đáp ân vua cũng là xả thân cho đất nước, đâu dám tính lợi hại phúc họa mà trốn tránh. Huống hồ lúc hoàng thượng đang củng cố, thần đã hiểu thấu sự nhân hậu khoan dung của hoàng thượng, thiện ác rạch ròi, thật vô cùng cảm phục biết ơn. Thần được hưởng ân huệ của hai thế hệ quốc vương, lẽ nào dám phụ lòng hoàng thượng?
- Phương tiên sinh đứng lên đi! - Ung Chính cười nhạt nói.
- Cái mà trẫm cần chính là lòng thành đó, cái lời nói đó! Trẫm triệu ngươi vào kinh mục đích là để mượn cái tài cái sức của ngươi, phò tá cho trẫm thành công, trẫm làm lãnh chúa một thời đại, tiếng tăm của ngươi truyền thiên cổ, chứ không phải là để đền đáp công lao của ngươi, nhà ngươi hiểu rõ chứ?
Phương Bao nhìn Ung Chính một cách kinh ngạc rồi cúi đầu tâu rằng:
- Thánh thượng dạy phải lắm, thần có công với thánh thượng chẳng đáng một gang tấc!
Ung Chính cười nói:
- Đây cũng là sự hiểu lòng nhau thôi, nhưng mà không thể không nói ra. Khi mới đầu tiên đế lập di chiếu truyền ngôi, người có hỏi ý kiến vì giữa trẫm và Thập tứ đệ còn do dự chưa biết chọn ai, tiên sinh lúc đó đã nói như thế nào? - Nói xong ông chỉ cười im lặng.
Phương Bao ngơ ngác không rõ vì sao, việc trao đổi giữa ông và Khang Hy đó là điều cơ mật không thể có người thứ ba biết, làm sao mà lọt vào tai Ung Chính được! Ung Chính nhìn người thạc nho thông kim bác cổ này bị mình làm cho khiếp sợ luống cuống đến như vậy thì đắc ý cười, lôi từ trong tráp ra một quyển sổ màu vàng, mở trang đầu nhìn lướt qua rồi đưa tới cười mà rằng:
- Tiên đế thông minh thiên bẩm, cái tinh tế khó ai có thể bì kịp! Ngươi xem đi, đây là trích ghi ngự bút của ngài đấy!
Phương Bao đưa bàn tay run rẩy của mình đón lấy, chẳng hiểu vì sao tim ông cứ đập thình thịch, ánh mắt cũng có phần kém nhanh nhẹn, định thần nhìn vào thì quả là có mấy hàng chữ được viết ở trang 8 và trang 300 như sau:
Hôm nay hỏi Phương Bao:
- Chư quân đều tốt, nổi bật lên có Tứ a-ca và Thập tứ a-ca. Tuy nhiên thiên hạ chỉ cần có một chúa mà thôi, ai sẽ là người xứng đáng?
Phương Bao đã tấu trình :
- Duy chỉ có một phép hoàng thượng quyết định thôi!
Hỏi tiếp.
- Phép gì?
Đáp rằng:
- Quan Thánh tôn! Giai tử giai tôn, có thể bảo đảm nhà Đại Thanh ba đời hưng thịnh!
Trẫm vỗ tay khen:
- Lời nói hay tuyệt!
Ghi ngày Cốc Đán, tháng Giêng năm thứ 60.
Chữ viết từng nét, từng chữ rất cẩn thận, nhưng hơi cô đọng và xiên xẹo, rõ ràng là Khang Hy cố gắng viết khi đang ốm nặng. Phương Bao nhìn bút tích quen thuộc này, nghĩ tới năm đó Khang Hy từ bỏ mình, mật bàn trong triều chính cắt chia ân tình mà trong lòng ông bỗng trào lên một nỗi khổ nhục đắng cay chua xót. Trong cổ họng ông nghẹn tắc, hai hàng nước mắt già nua trào ra.
- Vi quân khó quá!
Ung Chính chuyển mình bước xuống thềm, chân đi chậm rãi tựa hồ như không có cảm giác gì mới lạ mãi sau ông quay lại nói:
- Tuy ngươi nói chưa rõ ràng nhưng tiên đế đã hiểu hết ý, trẫm chính là "Hảo Thánh tôn" của Tiên đế da - nói thẳng ra chính là "Tứ da" Bảo thân vương Hoằng Lịch ngày nay! Phương tiên sinh, ngươi đã đẩy trẫm lên lò lửa mà nướng rồi, lại còn định đem con trai của trẫm đẩy tiếp lên lò lửa! Nói về riêng tư thì trẫm đầy mơ ước làm một vương gia ung dung tự tại, không muốn làm một việc khổ nhất thế gian này, trẫm thật là không vừa lòng đối với ngươi. Còn nói về việc công, ngươi đã vì nhà Đại Thanh mà định đoạt nền móng cho tới ba đời, có công với xã tắc, trẫm cảm kích đối với ngươi. Kể cả công và tư, trẫm đều mong muốn ngươi làm việc cho có thủy có chung, ngươi nên suy nghĩ kỹ!
Phương Bao vừa nghe vừa suy ngẫm, lời Ung Chính có thật cũng có giả - Kỳ thực hai đằng riêng tư Ung Chính đều mong muốn làm hoàng đế - nhưng ngày nay ông ta phải làm bộ như vậy, âu cũng là cái ý tứ cần thiết mà thôi. Suy đi nghĩ lại, Phương Bao đứng dậy nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng đã biết rõ như vậy, thần tuy tài hèn, nhưng đâu dám tiếc sức, tiếc công! Nhưng thần nay đã tới lúc như năm cùng tháng tận, như hoa vàng lá úa, như chiều tà trăng lặn, sợ rằng làm lỡ lòng tin yêu của hoàng thượng. Thần nhớ rằng Phan Để của thánh thượng nhiều nhân tài sao không tuyển chọn lấy người bên hoàng thượng, giúp cho Thượng thư phòng những việc cần sai khiến?
Nói như vậy tức là chỉ Ô Tư Đạo, Ung Chính hiểu rất rõ. Nhưng ông cho rằng, khi Ô Tư Đạo giúp việc kế vị cho mình cũng đã thấm mệt rồi, lại nữa Ô Tư Đạo tiếng tăm chưa có gì nổi chỉ là người cũ của Phan phủ, nếu cứ dùng tất sẽ dẫn tới sai lầm; mà ông cũng cảm thấy người này nắm quá nhiều "cơ mật" của mình, không giết chết hắn đã là phúc đức cho hắn rồi, dùng tới hắn chỉ làm cho vướng chân tay mà thôi. Nhưng tất cả những lý do đó không có điều nào có thể đưa công khai ra mà nói được, Ung Chính đành nói lấp lửng rằng:
- Người của Phan Để dùng nhiều không được, mà cũng đã dùng không ít. Niên Canh Nghiêu là đại tướng quân đội, Lý Vệ cũng làm tới bố chính sứ, Đới Trạch cũng làm án sát sứ ở Phúc Kiến... Vua phải vì việc công, trẫm mà cứ chọn người hầu hạ bên mình, thường xuyên thay quân đổi tướng thì người đời sau coi trẫm ra gì đây? Có một số người ví như Ô Tư Đạo thân hình không ra sao, dùng ít còn có thể được, dùng nhiều thì trở ngại không làm được. Trẫm có cái khó của trẫm, Phương tiên sinh hãy hiểu cho lòng trẫm.
Vì thấy bọn thái giám bưng cơm vào ông bèn cười nói:
- Thôi ta vừa ăn cơm vừa nói nhé!
Bàn ngự thiện này vì phụng đặc chỉ nên các món ăn phong phú hơn bữa cơm thường của Ung Chính rất nhiều. Khi Phương Bao ngồi xuống bên cạnh Ung Chính thì thấy giữa bàn ăn vừa rộng, vừa dài có đặt một nồi lẩu vịt thập cẩm hồng bạch, nước xương sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm tươi roi rói bốc vào mũi, bốn bề để rau nóng, rau dưa chua tần lẫn thịt gà, vịt tần rượu và tổ yến, thịt hươu nai nương, xung quanh bàn có bày một số thịt ướp mặn, tai dê, ngón chân gà rừng... ngoài ra còn có các đồ điểm tâm và món lặt vặt thường dùng ở cung đình, các món tuy không phải là đại yến nhưng cũng đủ mùi vụ hấp dẫn thèm thuồng. Ung Chính lấy đũa chỉ vào món ăn nói:
- Xin mời, tiên sinh! Chớ có khách khí! Nói cho đúng chúng ta quân thần cũng khó mà được ngồi ăn với nhau, xin cứ tự nhiên.
Phương Bao vội vàng nghe theo, thận trọng ngồi xuống ăn cơm. Ngày trước ở bên Khang Hy ông đã tận hưởng biết bao ân sủng, nhưng hầu như các bữa ăn đều là một mình một cỗ, chưa bao giờ ngồi ăn bên hoàng đế, mà hôm nay đây, vị tân hoàng đế xưa kia đã từng có biệt hiệu là "Lãnh diện vương" lại cởi mở đến thế! Ung Chính ăn uống kén chọn tiết kiệm, rất ghét những món có dầu mà tanh, bởi vì nhìn thấy Phương Bao ăn có vẻ không ngon miệng, ông chỉ ăn mấy miếng thanh đạm rồi đứng dậy định dùng trà. Khi Phương Bao đứng lên tạ ân, Ung Chính cười mà rằng:
- Đừng lừa trẫm, Tiên đế da đã nói rồi "Phương Bao thể trạng thì bé nhỏ nhưng lòng dạ rộng mênh mông", bỏ không ăn cơm vào bụng là để đứng thẳng lên đấu với kẻ địch. Bữa cơm này không hợp với khẩu vị của trẫm, ngươi có thể ăn được thì cứ ăn thêm một ít đi, bỏ không ăn thì lãng phí. Trẫm đến phòng sưởi xem tấu đây, ngươi ăn no rồi sang đó nói chuyện.
Nói xong đi luôn.
Ung Chính vừa bước đi, Phương Bao như là người đã giữ trọng trách cũng vội vàng đi theo để tạ ân. Ung Chính một tay bưng cốc sữa, một tay cầm quyển sách bảo vệ sức khỏe, không ngẩng đầu lên mà chỉ "ừ", một tiếng, lát sau viết mấy dòng tiếp vào đó, bóp vào cánh tay phải đang đau cười mà rằng:
- Ngồi, ngồi đi!
Phương Bao cười tạ ơn và ngồi xuống, đang định nói điều gì thì Hình Niên tiến vào, khom người nói:
- Mã Tề, Long Khoa Đa, còn có cả Lý Vệ, Điền Văn Kính cũng đến, hoàng thượng có cho gặp không?
Ung Chính tươi cười cho người thu dọn bàn sưởi cất đi, nói rằng:
- Cho vào, Phương tiên sinh cứ ngồi ở đây.
Bốn người vội vã tiến vào, xếp hàng quỳ xuống hành lễ ở phía đông phòng ngay trước lò sưởi. Mã Tề và Phương Bao là bạn cũ, thấy Phương Bao ngồi cạnh hoàng đế thì không tiện hàn huyên, chỉ liếc ánh mắt và gật đầu hội ý xem như là họ chào hỏi thăm nhau. Còn lại ba người kia thì chỉ liếc nhìn Phương Bao và quay mặt đợi nghe Ung Chính nói:
- Đứng cả dậy đi. Mã Tề và cậu thì ngồi xuống.
Tâm tư Ung Chính hình như thay đổi rất tốt, ung dung ngồi xuống bệ một cách khoan thai, cười nói với Lý Vệ:
- Còn thiếu Tôn Gia Kiềm, Dương Danh Thời chúng đã đến chưa?
Hình Niên vội thưa:
- Đều quỳ đợi ở Thùy Hoa môn. Hoàng thượng cần gặp, nô tài sẽ cho họ vào.
Chỉ thấy Ung Chính gật đầu không nói, Hình Niên liền lùi ra, chẳng mấy chốc đã thấy hai người một trước một sau tiến vào đại điện hành lễ. Phương Bao đã sớm biết về việc ba vụ án lớn, thấy cho gọi hai người Tôn và Dương là biết ngay Ung Chính cho kết thúc vụ án, mình ngồi ở vị trí này tự nhiên phải tham gia bổ khuyết, nhưng mà Ung Chính chẳng thương lượng gì cả, đến lúc đó thì nói năng thế nào đây? Đang nghĩ ngợi lung tung, Ung Chính bỗng cười nói:
- Được rồi! Tam Lộ chư hầu đều tập trung cả về điện Dưỡng Tâm, hôm nay có thể coi là ngày tiểu hội Mạnh Tân được rồi! Lý Vệ, ngươi là trưởng tổng ngươi nói trước đi.
- Dạ!
Lý Vệ đáp một tiếng rồi lấy từ trong ủng một bản tấu sớ mở ra. Ông ta không những chỉ ghi nhận bảng chữ mà phía trên còn vẽ cả hình người, có chỗ vẽ cái móc, chỗ thì khuyên vạch vòng vèo thật là nhằng nhịt hỗn loạn. Nhưng trí nhớ của ông thì rất tốt, chỉ với bản sớ viết vẽ ma quỷ như vậy, ông ta nhìn và miệng nói tay vung, trình bày tới nửa giờ. Vạch rõ vụ án Nặc Mẫn và khoa trường một cách tỉ mỉ xuôi tai. Ung Chính chỉ nghe mà không nói chêm vào, cúi đầu đi đi lại lại, mãi đến khi Lý Vệ nói xong mới nhíu mày hỏi:
- Xong chưa?
- Xong rồi ạ!
- Xử Nặc Mẫn thế nào?
- Theo lời Vạn tuế da thì xử chém ngang người.
- Còn Trương Đình Lộ thì sao?
- Theo ý thánh thượng, nô tài hợp nghị cùng Đồ Lý Sâm, định tội lăng trì.
Ung Chính ngẩng đầu nhưng không nói, mãi sau quay sang Phương Bao hỏi:
- Tiên sinh, ngươi xem thế nào?
- Thần cho rằng định tội quá nặng - Phương Bao nói theo quan điểm của mình: - Vụ án Nặc Mẫn dễ thấy là bọn quan lại tỉnh Sơn Tây cấu kết với nhau lừa đảo kiếm chác, Nặc Mẫn là vai trò chính lừa trên gạt dưới là có rồi. Nay ta không đem truy cứu những thuộc hạ của hắn, nên lượng hình phạt có thể nương nhẹ một ít tức là làm cho quan lại ở Sơn Tây cũng đỡ bẽ mặt, theo ý thần nên ban cho hắn tự chết. Vụ Trương Đình Lộ thần cho rằng chưa thẩm vấn sáng tỏ. Triều đình đang vì công việc chỉnh đốn, trị sát một để để răn hàng trăm kẻ khác cứ theo luật mà xử đó là cách làm hay nhất. Nhưng tội nhận hối lộ không phải là một trong mười trọng tội, các nghịch phạm lại có cái riêng. Định tội lăng trì mở tiền lệ cho con cháu, khi quân tạo phản thì tăng hình phạt thế nào? Cho nên với vụ này cao nhất là chém cũng đủ rồi.
Phương Bao nói không nhiều nhưng lời nói có tính chất tô vẽ, giải thích thêm. ông nói tới "thể diện" rõ ràng là nói Ung Chính mới khen Nặc Mẫn là "Thần thứ nhất trong thiên hạ" cho nên làm thế nào đừng để hoàng đế phải bận tâm. Vụ Trương Đình Lộ thì càng bùng nhùng rắc rối, nói rằng "chưa thẩm vấn rõ ràng" cũng đúng. Lý Vệ trong lòng như sáng hẳn ra, Ung Chính cũng có chuyện tâm tư, thấy ông ta nói thì ai cũng vỡ lẽ mà thầm thán phục. Long Khoa Đa nghe thấy ông ta nói tới câu "Nghịch tạo phản" tưởng như là gán ghép cho mình, con tim cứ thập thình loạn xạ. Mã Tề như đoán được hai vụ án này có "Kịch ở trong kịch" ông ta là người từng trải nên chẳng chịu nói ra lúc này điều gì cả. Chỉ có Tôn Gia Kiềm cúi đầu lấy giọng nói:
- Vạn tuế, sách của Phương tiên sinh thần đã đọc qua từ khi còn nhỏ, nghĩ rằng người này là đại trượng phu, hôm nay vừa nhìn thấy đã kính nể! Vụ án đã "chưa thẩm vấn rõ" thì phải điều tra làm sáng tỏ rồi phân loại các đối tượng áp dụng luật pháp mà xử lý, chứ làm sao nó còn lằng nhằng chưa rõ mà đã kết án giết người hồ đồ được.
Phương Bao nhìn Tôn Gia Kiềm ngờ vực hồi lâu mới cười nói:
- Tiểu tử hậu sinh, trong ba thứ: tình, pháp và lý nó đều có qua có lại, có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm đấy. Sự bao la của thế giới, sự sâu xa của kinh điển thì có thể lấy thước mà đo được hay không? Thánh thượng cắt tiền của ngươi, giáng chức ngươi, tại sao ngươi không suy ngẫm tới đạo lý ở trong việc đó?
- Nặc Mẫn và Trương Đình Lộ đều là đại thần thân cận hàng ngày của trẫm. - Ung Chính thấy Tôn Gia Kiềm trợn mắt cá vàng của mình lên định phản bác, sợ rằng hắn lại đưa ra những câu hỏi khó trả lời, liền xua tay ngăn lại mà than:
- Những năm tháng cuối đời tiên đế thường dạy hồ trong xanh thì đừng thả cá vào, những ngày đó trẫm không hiểu hết ý nghĩa của câu nói, hôm nay ở trong tình cảnh này mới thực sự thấm thía. Nói thật, Phật ở đâu cũng từ bi, mặt trời chiếu xuống ngay cả cái bóng đầu người khác trẫm cũng tránh không giẫm lên, thì làm sao trẫm có thể tùy tiện giết người? Sự việc trong thiên hạ đã đi đến bước này, không giết người thì không được nữa rồi. Nếu giết quá nhiều như vụ đại án thế này, hàng hai ba trăm cái đầu rơi xuống đất, người đời sau sẽ coi trẫm là ông vua thế nào? Tôn Gia Kiềm, trời cho ngươi một trái tim, theo con tim của ngươi thì tính sao đây?
Ung Chính chậm rãi nói xong đi về phía Điền Văn Kính một lúc sau nói:
- Người quen cũ còn nhớ chuyện năm ấy ngươi vào kinh ứng thí thì tình cờ chúng ta gặp nhau ở Hắc Phong Hoàng Thủy điếm hay không?
Điền Văn Kính cố giữ vững thái độ, nghĩ tới những việc làm, tác phong quan lại ở Sơn Tây, mà trong lòng trào lên chua chát tưởng rằng Ung Chính sẽ hỏi ý kiến mình, nào ngờ Ung Chính lại đem chuyện cũ gặp nhau cùng ở quán với Cao Gia Yến và Hà Lý Trấn ra để nói nên rất ngơ ngác. Về chuyện này, ngày đó Ung Chính đã nói: "Vĩnh viễn không để lộ ra ngoài". Chính vì vậy mà Điền Văn Kính và Lý Phất cùng với những người gặp Ung Chính ở quán đã nhiều năm ngậm miệng giữ kín, không nói ra, ngay cả Phương Bao, Trương Đình Ngọc cũng không ai biết. Vì sao bỗng nhiên lại lôi việc này ra? Điền Văn Kính suy nghĩ một chút rồi khấu đầu rằng:
- Thần đâu dám dễ quên! Vạn tuế da, Long Tiềm Phan Để đều đã có ân nặng tình sâu của thần! Nếu không có hồng phúc của hoàng thượng ban cho thì thần đã trở thành tro bụi từ mười hai năm trước rồi! Nhưng thần chỉ biết năm đó có dụ của hoàng thượng, thần ghi tạc trong lòng mình, mong ngày báo đáp, chưa dám nói ra.
- Quân thần cùng gặp nạn mà! - Ung Chính hình như cũng cảm động - Cái việc nó khó, cho nên trẫm chưa muốn nói ra. Những năm tháng đó trẫm cũng chẳng ngờ có ngày hôm nay, cũng không chỉ phải là trẫm mong chờ ngươi và Lý Phất báo ân đáp nghĩa. Trẫm yêu là yêu cái đức, dùng người cốt ở công tâm, chứ chẳng đợi chờ vào những thứ nhỏ nhặt. Nhưng hôm nay trẫm nói nhầm chuyện mới lời cũ, thực lòng coi ngươi là một người có lương tâm, dám đem mình ra để báo ân mà không hề tính toán thiệt hơn lợi hại. Chỉ một điều đó ngươi cứ thế mà làm, ngươi sẽ được thu dụng mãi mãi!
Lý Phất là người được Ung Chính đích thân điểm danh thu nộp làm chủ khảo Thuận Thiên phủ, Điền Văn Kính thì được Ung Chính điều vào đội quân của Niên Canh Nghiêu ngay khi ông mới lên ngôi. Hai người này thì Lý Phất xuất thân từ việc đỗ đầu khoa giáp, Điền Văn Kính lại từ một viên quan phó tá tạp vụ, đối với vụ án này chẳng khoa trương thì họ là những nhân vật đã nổi tiếng, thì ra đây là hình bóng của Ung Chính! Mọi người ở trong điện nhìn nhau kính sợ. Điền Văn Kính khấu đầu tạ từ:
- Thần được hưởng quốc ân hai triều đại, không phải chỉ vì chuyện ở Hắc Phong Hoàng Thủy điếm mà báo đáp thánh thượng. Tại triều Hy, thần chỉ biết chung lòng với tiên đế, tại đương kim triều thần chỉ biết trung với thánh thượng, sĩ đại phu không nên vì vật chất mà vui sướng cũng đừng vì cá nhân mà buồn rầu, được vậy tâm hồn cũng trong sáng rồi, còn nói vì ân nghĩa mà quên mình thì thần không dám nhận.
Phương Bao nghe nói ít nhiều cũng cảm thấy ngữ khí của người này tốt, bố cục chặt chẽ không sơ hở để có thể công kích, liền gật đầu cười nói chen vào:
- Công, Trung, Năng, đủ cả ba khó mà có được như Điền Văn Kính!
- Đúng như vậy! - Ung Chính bị hai người này làm cho ngứa ngáy, cao hứng đến mức thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt:
- Nói không oan, như trẫm đây cũng rất khổ tâm! Thế gian này biết bao nhiêu người bao nhiêu chuyện, một mình trẫm với một con tim, dùng đến bao nhiêu công, bao nhiêu cách mới giải quyết được. Nặc Mẫn là đại thần thân tín của trẫm, ở Sơn Tây cũng như ở kinh đô cần gió có gió, cần mưa có mưa. Còn như Điền Văn Kính nhà ngươi cô đơn một mình, bốn bề đều là kẻ địch và có thể ra tay ở chỗ không thể ra tay được, tiến bộ lên ở những nơi không thể tiến bộ được, vạch rõ được sự lừa lọc ra ánh sáng, cái thủ đoạn nặn cát thành viên này thì thật là không hổ thẹn với việc ca ngợi là "Năng"! Phương tiên sinh khái quát rất đầy đủ Công, Trung, Năng ba chữ đó. Nhưng ba chữ này áp dụng cho các quan ở thiên hạ thì thật cao siêu.
Mã Tề thuận theo ý của Ung Chính cười nói:
- Thánh thượng nói rất phải! Phàm là những người được hậu ân của triều đình thì hầu hết cũng có chút thiên lương, đều có thể thêu dệt chăm sóc thánh tâm nên Công và Trung thì không khó đạt được cái khó là ở chỗ đã Công, đã Trung lại còn Năng, ba vẹn toàn cả ba mới khó. Trong thiên hạ còn nhiều việc phải làm, những người có tài năng như vậy càng nhiều thì càng ít khó khăn!
Ung Chính gật đầu than rằng:
- Phải rồi! Giống như Lý Vệ biết bao nhiêu việc không cần thỉnh chỉ, nói làm là làm bởi vì ông ta biết tự rèn mình thành đạt mong muốn thực sự góp sức cho trăm họ và triều đình, trẫm lẽ nào chẳng giúp cho hắn thành đạt? Khi đạt được mục đích rồi hắn lại góp phần cho trẫm được toàn danh! Tôn Gia Kiềm ngươi có biết không? Vì sao mà trẫm không đề bạt nhà ngươi ngay lập tức, trước tiên gây áp lực rồi sau mới thăng quan cho ngươi? Chính là vì lúc đó nhà ngươi còn mang nặng tính cách thư sinh, tâm lý đang mang một chữ "danh" nếu đạt được ngay dễ dẫn đến không có toàn công, toàn trung và toàn năng!
Tôn Gia Kiềm không hoàn toàn tin phục, cúi đầu đáp lại:
- Mong muốn được hoàng thượng chỉ thị rõ ràng hơn?
Khi Ung Chính nhìn vào chân đang di di trên mặt đất của hắn, thấy hắn chẳng có chút gì sợ hãi, phì cười mà rằng:
- Ngày đó đuổi ngươi ra khỏi điện Dưỡng Tâm ngươi định tự vẫn ngay trước cửa Càn Thanh phải không?
-... Phải ạ!
- Con bị cha mẹ mắng, phạt thế là đi tự sát, đưa cha mẹ vào chỗ bất lương xem ra đó là đường cùng của con rồi?
- Không phải ạ!
- Thần bị vua sỉ vả, thế là bèn khinh sinh, đưa vua vào chỗ bất nhân, như vậy là con đường tận của thần?
- Không phải!
- Khi đó một lòng muốn làm thi giám trung thần, tiếng vang thiên cổ, vinh thân đời đời. Thế thì, trong điện Dưỡng Tâm trẫm đang ngồi đó tính sao? Sau này thiên hạ nhìn trẫm thuộc loại người nào?
Nói tới đây công hiệu của nó đã rõ, Tôn Gia Kiềm mặt đỏ dần lên, nuốt nước bọt và cúi gầm mặt xuống nói: - Thần tự thấy quá đáng rồi.
Ung Chính cười to mà rằng:
- Không cần phải như thế, trẫm cũng xuất thân từ cô thần không thích cái kiểu giấu giếm để thành ung nhọt, mà cũng không cần cái loại tài dũng của những kẻ thất phu. Trẫm là vua nay phải cần đến Công - Trung - Năng!
- Dạ dạ! - Mọi người nhất loạt khấu đầu.
- Thần xin phụng mệnh!
Ung Chính còn đang muốn nói thêm thì nghe tiếng đồng hồ Đại Tự Minh ở góc điện rè rè vang một hồi rồi điểm 12 tiếng, thế là đúng giữa trưa rồi, bỗng nhớ tới việc phải đi thỉnh an thái hậu, tố nữ dự tuyển cũng phải duyệt qua, vẫn vui vẻ ông cười mà nói:
- Hôm nay thế nhé. Phương tiên sinh không nên về nữa, họ đã đưa bài của cống sĩ ân khoa về rồi, ngươi hãy chọn ra 30 bài của giáp một và giáp hai, trẫm quay lại sẽ xem. Việc tuần phủ Quý Châu, bộ Sử đã đưa con tin đến, thẻo ý trẫm chỉ cần Dương Danh Thời là đủ, những người khác đợi bộ Sử bàn nghị xong sẽ hay. Dương Danh Thời, ngươi cảm thấy việc sắp xếp thế nào?
Hôm nay tâm tư Dương Danh Thời rất nặng nề, chẳng nói chẳng rằng, cách đây mấy hôm một người đồng niên ở bộ Sử đã nói nhỏ một tin là chọn mình làm Kiềm phủ. Quý là mảnh đất nghèo có tiếng, "trời không có ban ngày tạnh nắng, đất không có ba thước bằng phẳng, người không có ba khâu bạc", dân cư phức tạp, quan lại cát cứ, xưng bá, xưng hùng, từ xưa đến nay đã làm cho triều đình đau đầu, đặt tên gọi tắt là "Đệ Nhất Nan trị", mình còn trẻ thế này mà trên đầu lại có Thái Đĩnh là tổng đốc Vân Quý nó ép. Thái Đĩnh lại rất thích can dự vào dân chính địa phương, chức quan này rất khó làm, ông ta đang nghĩ làm thế nào để từ chối không nhận công việc này, không ngờ Ung Chính lại nói ra trước bởi vậy vội cúi đầu tâu rằng:
- Thần không nhận!
- Sao? - Ung Chính tưởng như là không tin vào tai mình nữa, ông đã định bước đi liền đứng ngay lại xịu mặt xuống:
- Trẫm nghe chưa rõ ngươi tấu lại lần nữa đi?
Hầu hết các quan đều đổ dồn con mắt nhìn Dương Danh Thời, Phương Bao cũng hết sức kinh ngạc, mặt mũi trắng bợt ra, chưa có cách nào nói ra những câu điều đình về sự việc này nhưng nghe Dương Danh Thời thẳng thắn nói lại lần nữa:
- Thần không muốn làm!
- Hả? Vì sao thế?
- Chức tuần phủ Quý Châu thần không làm cũng có thể được! - Dương Danh Thời nói rất trôi chảy - Thần thà trở về Hồ Quảng nhận việc ở Phan Đài chứ không nhận sự thăng tiến đó!
Cơ má Ung Chính giật giật, ông ta không vội vàng đi nữa, đưa cốc nước trà nóng hớp một ngụm cười gằn mà rằng:
- Hồ Quảng cũng chưa phải hoàn toàn tốt đẹp. Trên có thiên đàng dưới có Tô Hoàng, trẫm điều ngươi đi làm bố chính sử ở Hàng Châu, ngươi có đi không?
Dương Danh Thời ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ung Chính tâu rằng:
- Vạn tuế hiểu lầm ý của thần rồi, từ năm Khang Hy thứ 19 đến nay chưa đầy bốn năm trời, tuần phủ đã thay tới 7 lần, chỉ trừ một trường hợp có đại tang ra còn lại có lẽ nào mọi người không làm nổi. Đầu tiên là một thái thượng tướng, một trụ cột quốc gia thần sao sánh kịp. Năm ngoái thay đổi về kinh chưa làm được gì, nghĩ rằng hay là mình làm trái lời dặn của thánh thượng mà phải điều đi Kiềm phủ. Quốc gia cứ thay đổi nhiều quá như vậy khác nào trò đùa. Hoàng thượng cho rằng thần kén cá chọn canh thì thà thần góp sức vào với quân đội ở mặt trận Ô Lý Nha Tô Đài thần cũng quyết không nhăn nhó!
Dương Danh Thời không hề tỏ ra nao núng, khẳng khái ung dung, câu nào cũng rất thật lòng, mọi người ở đó vẫn bình thản, cái nặng nề ở trong lòng Phương Bao tức khắc rơi đi mất.
Thái Đĩnh - con người cố chấp, bảo thủ không biết nhường nhịn ai, cái đó chính là điểm yếu của ông ta! Ung Chính ngây người ra hồi lâu, trong lòng cũng như sáng ra:
- Nhưng ông ta cũng có thể chỉ huy quân lính, ở vùng đó không có lão tướng như ông ta trấn giữ thì rất có thể nguy hiểm - ngươi nói thế sao không tự xin đi trước đi, đã không phải thay đổi liên tục 7 lần tuần phủ! Lần này ngươi nhận là thứ tám, trẫm và nhà ngươi cam kết, trong vòng 7 năm trẫm không điều chức tuần phủ của ngươi. Thế nào, ngươi đồng ý chứ?
Dương Danh Thời suy nghĩ rồi cúi đầu thưa:
- Thần cố gắng xin nhận, nhưng thần cần phải thỉnh chỉ!
Ung Chính cười nói:
- Sao? Ngươi cần những gì?
Dương Danh Thời ung dung nói:
- Thần là tuần phủ tự mình không can dự vào việc quân sự của Thái Đĩnh, xin thánh thượng hạ chỉ cho Thái Đĩnh, nếu không thì hơi một tí là thúc quân chinh phạt. Thần và Thái Đĩnh không được thọc gậy lẫn nhau, có như vậy thì tuần phủ dễ hoàn thành trọng trách.
- Cử ngươi làm nhiệm vụ mà ngươi lại cùng với trẫm dàn dựng một võ đài to lớn như vậy ư?
Ung Chính cười lớn, đặt cốc trà xuốnng bàn, bước tới trước mặt Dương Danh Thời nói nhát gừng:
- Được! Căn cứ vào dũng khí của nhà ngươi, trẫm đáp ứng yêu cầu cua ngươi nhưng trẫm cũng phải giao hẹn với ngươi từ mùa xuân sang năm triều đình sẽ không cung cấp cho Quý Châu của ngươi một lạng bạc, một lạng gạo nào, việc tiền gạo ở Quý Châu phải tự lo liệu lấy, thế nào? Nhà ngươi có dám nhận không?
- Tại sao thần lại không dám? - Dương Danh Thời đáp rất to.
Ung Chính hoàng đế lệnh cho mọi người bình thân còn mình thì lên kiệu Minh Hoàng đi về cung Từ Ninh. Đầu ông vẫn nặng nề căng thẳng, Niên Canh Nghiêu dẫn quân đến Thanh Hải cho tới nay vẫn chưa đánh trận nào, chỉ có hành quân đã tiêu tốn tới 400 vạn lạng bạc rồi, tất cả đều được đưa vào sổ thanh tra bổ sung rồi lấp vào cái thùng không đáy. Chủ trì thanh tra là Doãn Tự bề ngoài thì rầm rầm rộ rộ, nhưng thực chất chẳng ra sao, Doãn Tường tháng trước có gửi trát đến cho các quan sở tại trong tỉnh thúc họ phải gấp rút đem số bạc thiếu hụt chuyển về Bắc Kinh để nhập kho, nhưng vừa tiếp nhận tấu thì Trương Thánh Bật nguyên bố chính Hồ Quảng, Hứa Đại Hoàn - tổng kho lương tỉnh, Trương Thế An - án sát sứ Hồi Yên, Lý Kế Mô - án sát sứ Quảng Tây, Tống Sư Tăng - tuần phủ Trực Lệ, Ngô Tồn Lễ - tuần phủ Giang Tô, Lý Thế Nhân - bố chính sứ, Lý Ngọc Đường - tổng lương Giang Yên... hàng loạt các quan thiếu hụt bạc, tổng cộng lên hơn 450 vạn lạng. Doãn Tự vung bút, ngay năm đầu lên ngôi Ung Chính đã thiêu cháy mất vụ thuế mùa thu! Điều đáng ngạc nhiên là Doãn Tự thời kỳ để tang cẩn thận đến mức sợ cả cái lá cây rơi vào đầu, rõ ràng biết là mình không dám làm thế mà không hiểu tại sao bỗng nhiên lại to gan như vậy, càng kỳ quái hơn là Hoàng Khởi Hiếu - tổng binh Nam Công, Lưu Thế Kỳ - án sát sứ Tứ Xuyên, Cát Kế Khổng - quan thiếu khanh ở Hồng Lư từ đều đã bị tịch thu hết gia sản mà vẫn có tiền nộp trả kho quốc gia đến 17 vạn lạng bạc, bộ Sử đã lần lượt khôi phục chức quan cũ cho họ - đó toàn là bè phái Bát da nổi tiếng, Niên Canh Nghiêu ở xa vạn dặm sớm tối bốn bề bận rộn với việc quân đội cũng còn viết tấu bí mật bảo vệ ba người này. Ung Chính nhắm mắt ngồi trên kiệu, cố sức nghĩ ngợi liên tưởng những chuyện xảy ra rối như bòng bong này để quy về một mối. Đang trong lúc trăm mối tơ vò chưa gỡ được thì nghe thấy tiếng cãi nhau ở phía trước, kèm theo tiếng quát tháo của quan phủ Nội vụ là tiếng lôi kéo, đánh đập, loạn xạ cả lên rồi một tiếng kêu the thé của một người con gái nào đó:
- Ôi hoàng thượng! Hoàng thượng có thấu hay chăng? Các người không nên lôi lôi kéo kéo thế này - ta muốn được gặp hoàng thượng, có việc muốn hỏi ngài?
Ung Chính thấy động lòng bởi sao lại có người con gái chanh chua thế này muốn gặp ta? Gặp ta vì chuyện gì? Dừng kiệu bước xuống thì đã ra tới cửa Từ Ninh cung rồi, liền hỏi:
- Đây là nơi thái hậu lão Phật da yên nghỉ, kẻ nào lại dám kêu gào như thế?
Hơn 200 tố nữ đang quỳ ở nơi đây thấy ngự giá tới người nào người nấy sợ tái cả mặt răm rắp phủ phục xuống đất. Mấy chục tên nha dịch của phủ Nội vụ lùi cả ra hai bên chỉ có đường quan cuống quít toát mồ hôi trán vội thưa:
- Chỉ có tên đê tiện đó dù chết nó cũng không biết ngẩng đầu lên! Vạn tuế da đến mà nó cứ đứng như khúc gỗ! Phải ấn cho nó quỳ xuống!
Mấy tên nha dịch vội đáp một tiếng và nhảy tới. Ung Chính xua tay nói:
- Cho gọi hắn lại đây không phải làm như thế nữa!
Mọi người chỉ còn biết lục tục lùi ra, khi Ung chính nhìn người con gái đó, thấy hắn chưa quá 14, 15 tuổi, mặc áo dài dân tộc Mãn in hoa hồng màu tím, quần hoa xanh viền thêu hoa mai, chân đi đôi "giầy hoa", mắt lá răm, lông mày lá liễu, mặt đầy đặn nhưng tràn ngập nộ khí, tuy nhiên nó vẫn hiện lên những nét ngây thơ, cô gái vừa mới bị mấy tên thái giám, nha dịch đánh cho một trận nên đầu tóc rối bù, cúc áo cũng mất một chiếc ở trên, một tay cô cứ phải giữ cổ áo, cô ta nhìn thẳng vào Ung Chính mà chẳng chịu quỳ. Ung Chính ngẩng đầu nhăn mặt hỏi:
- Đây là con cái nhà nào?
- Thưa Vạn tuế da, đó là con Phúc A Quảng... - Đường Quan Tiền người của phủ Nội vụ vội vàng thưa:
- Đã phái người đi gọi cha hắn đến. Đó chính là do nô tài làm việc không cẩn thận, cầu xin hoàng thượng...
- Không cần nói chuyện đó, ngươi hãy mau lui ra.
Ung Chính thấy Doãn Tường từ đằng xa tiến đến hơi nghiêng gật đầu, rồi hỏi người con gái trẻ:
- Nhà ngươi tên là gì?
- Phúc A Quảng Minh Tú!
- Ồ, Minh Tú, nhà có mấy người, ngươi là thứ mấy?
- Năm người. Ông, bà cha, mẹ và tiện nữ.
- Cha có đi làm việc không?
- Không.
Ung Chính trầm tư một lúc lại hỏi:
- Ngươi làm náo động ở vườn thượng uyển, lại nhắc đến trẫm, vậy ngươi gặp trẫm có việc gì? Hành động bừa bãi thế còn trật tự nữa không?
Minh Tú vuốt lại mái tóc nhìn Ung Chính nói rất tự nhiên:
- Tiện nữ muốn hỏi Vạn tuế da người có biết cảm giác đói bụng thế nào không?
Thấy Ung Chính chỉ nhìn mình mà không nói, Minh Tú chỉ vào đoàn tố nữ mà nói:
- Gia đình chúng tồi tuy nghèo, nhưng ai mà chẳng do bố mẹ sinh ra, ngài biết phía bên trái ra thánh chỉ sửa đổi đường lối, phía bên phải ra đạo dụ cho dân được an nhàn, chúng tôi đều tin tưởng ở hoàng đế nhưng đằng này hoàng đế vừa mới lên ngôi đã vội vàng tuyển chọn tố nữ, bổ sung hậu cung! Sơn Đông thì đang nạn mất mùa, tiện nữ muốn hỏi làm gì mà giữa lúc thế này lại đi chọn người đẹp, tuyển tố nữ?
Ung Chính cắn chặt hai hàm răng nhìn thẳng vào Minh Tú bằng con mắt đáng sợ, bỗng mặt ông dần dần chuyển sang màu xám xịt, nói một cách chẳng ra căng thẳng mà cũng chẳng ra nhẹ nhàng:
- Trong triều đình có biết bao nhiêu quan lại, tất cả đều cần người lo liệu?
Không ngờ rằng lời nói chưa dứt Minh Tú lập tức cự lại:
- Chế độ trong triều đình là do triều đình đặt ra, tiện nữ vừa mới thấy có mấy cung nữ tóc đã bạc rồi! Tuyển chọn cung nữ vào đã có mấy người được phúc làm hậu, làm phi? Hoàng thượng chỉ muốn hậu cung có người chăm sóc cho gia quyến nhà mình thế thì ông bà, cha mẹ, con cái chúng nô tài giao cho ai đây?
- Càn rỡ!
Doãn Tường bỗng quát một tiếng. Ông ta là quan trông coi phủ Nội vụ, vừa mới đưa 1000 người tuyển chọn cho Doãn Tự thế mà ở đây lại sinh chuyện lớn thế này, bất giác cảm thấy kinh ngạc và phẫn nộ, cao giọng quát:
- Con nha đầu vô giáo dục! Không biết đây là nơi nào, đồ đê tiện nó nói với ai thế?
- Ông không phải là Thập tam da đấy chứ? - Minh Tú liếc nhìn Doãn Tường trách móc - Người ta cứ nói rằng Thập tam da là người anh hùng, tôi cho là không đúng! Ông không có kiến thức mà cũng chẳng độ lượng, chỉ biết nịnh hót hoàng thượng thôi, chẳng ra sao cả!
Doãn Tường từ xưa tới nay chưa từng bị mỉa mai đến như vậy, sôi máu lên đỏ ửng cả má, cả tai, định nói điều gì nhưng mấp máy môi mãi mà không nói thành lời. Ung Chính nghiêng đầu hỏi Tiền Kinh:
- Cha hắn đến chưa?
Phúc A Quảng đã được dẫn tới từ lâu rồi, nhưng ông ta thấy con gái đang làm náo loạn cứ ngẩn tò te ra đó, toàn thân như bị tê liệt đứng ngây dại ngay bên cạnh, chỉ còn biết nhìn mà thôi. Nghe Ung Chính hỏi đến mình mới giật mình như thiên lôi đánh xuống đầu, mặt cắt không ra máu, vội bò cuống bò cuồng tiến ra, dập đầu lia lịa như giã hành giã tỏi, nói chẳng ra câu:
- Nô nô ô... tài Phúc A Quảng..
- Ngươi là một cục thế này, ngươi nuôi dạy con gái như thế này! - Ung Chính lại nhìn Minh Tú trong con mắt tràn đầy vẻ tán thưởng - Giỏi! Có cốt khí, có thân phận, có kiến thức! Trẫm rất yêu quý những cái đó! Nhưng đáng tiếc rằng trong số các đại thần của ta không có người nào như vậy, thật xứng đáng là nữ anh hùng!
Chẳng ai có thể ngờ rằng Ung Chính lại nói những lời như vậy, người nào người nấy kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả bọn tố nữ cũng dồn mắt nhìn Ung Chính. Minh Tú cũng ngạc nhiên kinh sợ nhìn Ung Chính bằng ánh mắt dại dột và yếu mềm dần. Phúc A Quảng thấp giọng nói:
- Mau mau quỳ xuống tạ ân hoàng thượng đi con!
Đến lúc này Minh Tú mới quỳ xuống, Ung Chính cúi đầu thở dài và hỏi:
- Doãn Tường, ban nãy mỗi vương gia đã dẫn đi bao nhiêu tố nữ?
Doãn Tường cúi gập người đáp:
- Thân vương mỗi vị 16 người, quận vương 10 người, bối lạc, bối tử mỗi vị 8 người, tất cả đều do thần ban phát, không gọi họ để chọn.
Ung Chính gật đầu nói:
- Đó là cái thiếu sót của trẫm vì không kiểm tra. Cung nữ cấm ở trong cung lâu ngày làm tổn thương đến sự hòa thuận, khí tiết của trời đất, vì vậy Minh Tú trách ta là phải, gọi Hình Niên truyền chỉ tới mọi vương phủ, nếu còn tố nữ thì cho trở về nhà tất. Năm nay không tuyển tố nữ nữa.
Hình Niên vội đáp:
- Tuân lệnh!
- Phủ Nội vụ kiểm tra lại. - Ung Chính nói với giọng nhẹ nhàng hơn: - Số hầu ở trong cung từ 10 năm trở lên, số đã quá 20 năm trở lên được thả ra khỏi cung. Trừ chỗ thái hậu ra tất cả các cung đều phải giảm bớt số cung nữ!
- Vạn tuế!
Mấy trăm tố nữ nước mắt lã chã cùng khấu đầu rối rít tạ ơn.
- Minh Tú, hãy trở về cùng với phụ thân nhà ngươi. - Hình như Ung Chính cũng đang cảm động với hành vi cua mình, thanh âm trở nên lạc điệu đôi chút. - Lời khuyên này của nhà ngươi công đức không kể xiết! Trẫm không phải là người hiếu sắc, ngươi tuy có trách trẫm, nhưng sự việc nêu ra lớn mà không nghiên cứu kỹ, trẫm cũng không chấp nhà ngươi. Trở về phải chăm lo phụ dưỡng cha già, đợi nhà ngươi lớn tuổi lên trẫm sẽ chọn cho một chàng rể tốt!
Ung Chính nói xong quay người về phía Doãn Tường mỉm cười nói:
- Đại anh hùng ngày nay làm cả những việc ấy đấy! Đi thôi, theo trẫm đến thỉnh an thái hậu!