UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ SÁU MƯƠI BA

Docsach24.com

ừ Long Tông môn đến Từ Ninh cung chỉ là một không gian hẹp, thái giám đứng ở cửa đã sớm nhìn thấy Ung Chính đi tới, thế là có người chạy đi báo tin cho Ô Nha thị thái hậu, số người còn lại đến quỳ cả xuống tiếp giá. Ung Chính chẳng để mắt tới mọi người, sau khi lệnh cho Lý Đức Toàn và Hình Niên đợi ở ngoài cửa cung, tự dẫn Ngũ Ca tiến vào cửa lớn, men theo hành lang phía đông ngoằn ngoèo mà đi tới, xa xa phía trước mặt một người đàn bà cao sang từ hậu điện đi ra, chắc là thân quyến của một đại thần nào đó vào cung thăm thái hậu. Ung Chính cũng chẳng để ý tới mà cứ đi thẳng theo hướng của mình. Người đàn bà đó hình như nghe thấy nói là hoàng thượng đến, vừa mới định né tránh thì không ngờ đúng lúc Ung Chính đi tới ngay trước mặt, cuống cuồng không kịp lùi ra khỏi hành lang, liền phủ phục ngay xuống, đợi Ung Chính đi đến gần mới cúi đầu liền ba cái và nói:

- Thần thiếp Doãn Lưu thị khấu đầu kính chúc hoàng thượng vạn sự bình an!

- Ồ, Doãn Lưu thị? - Ung Chính dừng bước. - Trong triều đình của ta chỉ có một đại thần họ Doãn đó là Doãn Thái, ngươi là vợ hắn hay sao?

- Thưa đúng ạ! - Doãn Lưu thị ngẩng đầu lên - Hoàng thượng vạn tuế, người nhớ rất đúng ạ!

Khi Ung Chính nhìn thì thấy Doãn Lưu thị là người khoảng 50 tuổi, có khuôn mặt trái xoan đoan trang, lông mày lá liễu hơi xếch lên cong cong. Ngoài chiếc môi dưới hơi trề ra chút ít hiện lên một phần rất hoang dã tự nhiên còn thì hoàn toàn không có gì đặc biệt. Chỉ có một điều là không hiểu vì sao mà Doãn Thái lại bị gọi là "sợ vợ". Ung Chính ngẫm nghĩ cười và nói:

- Việc này có gì mà chẳng nhớ! Doãn Thái cũng là môn sinh của cố Bát đại sư phụ của trẫm. Trẫm đã quen hắn từ khi trẫm ở Phan Để, lúc đó trẫm còn là hoàng tử, cùng đánh cờ ở một nơi với nhau mà.

Doãn Lưu thị cười mà nói:

- Hoàng thượng vạn tuế, ngày nay khác những năm tháng đó rồi, bây giờ hoàng thượng bận việc chẳng có thời gian mà đánh cờ nữa. Ông lão nhà thần thiếp vẫn thường cầu nguyện hoàng thượng vạn tuế!

Ung Chính không ngờ rằng bà ta lại có thể mượn gió bẻ măng, dừng một lát lại nói lạnh nhạt:

- Những điều ngươi nói rốt cuộc cũng là thường tình, giờ đây trẫm rất bận, không để ý chăm lo được cái gì cả. Doãn Thái thì đã nắm quyền ở viện Hàn lâm, gặp thì dễ thôi nhưng mà đánh cờ thì không được đâu. Ngươi tới thỉnh an thái hậu phải không?

Nói rồi định bước đi. Doãn Lưu thị vội khấu đầu nói:

- Thỉnh an chỉ là một chuyện, có điều thái hậu bận rộn về công việc hôn lễ của Tứ cách cách mà làm rối chuyện tòng quân xuất chinh của con trai Thập thất Ngạch phụ, thần thiếp có chuyện muốn thưa nhưng không nói được đành nín nhịn thôi. Nay đã gặp được hoàng thượng, đó là phúc phận của thần thiếp, thần thiếp muốn thưa một vài sự việc được không?

Ung Chính cười nói:

- Là chuyện tam công tử Doãn Kế Thiện của gia đình nhà ngươi phải không? Doãn Thái đã lãnh chỉ, hắn đang chủ trì ở trường thi phía nam, Doãn Kế Thiện tự hắn sẽ trở về nhập thi tại chỗ Trương Đình Lộ.

- Thần thiếp không phải là định nói chuyện đó! - Doãn Lưu thị vội nói, - anh thứ hai của Kế Thiện là Kế Anh cũng đã ngoài 40 tuổi rồi, thi cử mấy lần vẫn chưa được trọng dụng, mong ân hoàng thượng che bóng!

Ung Chính nghĩ ngợi hồi lâu mới nghĩ ra, Doãn Kế Thiện không phải là đích tử, Kế Anh mới là con trai thân sinh của vị nhất phẩm cáo mệnh này, bà ta cầu xin cho con trai của mình. Trong lòng Ung Chính bỗng gợi lên một cảm giác khó chịu, ngược lại còn vướng mắc tình cảm với Doãn Thái, nên đành cười mà nói rằng:

- Đó cũng là chuyện có lý có tình. Nhà ngươi cứ an tâm, lát nữa gọi Doãn Thái gặp trẫm, trẫm sẽ nói.

Nói chưa dứt lời liền đi về phía hậu điện thái hậu, bọn thái giám, cung nữ thấy Ung Chính tới vội rã cuốn rèm mời vào điện, người đông kín trong điện thất loạt quỳ lạy.

- Thái hậu cát tường!

Ung Chính liếc mắt thấy Thập thất thư và Tứ công chúa cùng quỳ ở bên cạnh, chỉ một cái gật đầu, liền nói một tràng:

- Nhi tử hôm nay thỉnh an hơi muộn, chuyện bên ngoài quá nhiều. Đến tối truyền gọi thái y hỏi cho rõ, bệnh ho của mẹ vẫn chưa đỡ. Con đã truyền chỉ cho gọi Lạt ma ở Thanh Hải vào kinh thành để cầu phúc cho mẫu hậu sang mùa xuân ấm áp sẽ khác. Mẫu hậu cứ yên tâm, chút bệnh này không sao cả.

Nói xong liền đón lấy bát thuốc đã sắc sẵn từ tay cung nữ, đưa lên miệng nhấp một hơi, hai tay bưng bát thuốc đến bệ giường cho Ô Nha thị.

Ô Nha thị đang nằm ngoẹo đầu trên gối, nhìn thấy Ung Chính tới cố sức ngồi dậy, nặng nhọc nói:

- Hoàng thượng đứng lên đi, thật là làm khó cho lòng hiếu thảo của con. Đó là bệnh đã có mười mấy năm rồi, khi thì đỡ khi thì nặng, ta cũng đã quen rồi. Con là người quan tâm nhất đến đức Phật của ta, Phật tại linh sơn, linh sơn tại tâm, ta đã biết từ trong lòng ta, Phật đã gọi ta đi rồi, lạt ma gì cũng là vô dụng mà thôi. Ngày nay nhìn thấy con trai ta đã ngồi trên ngai rồng ta xuôi tay đi theo tiên đế, trong lòng cũng toại nguyện rồi! - Nói xong lại ho vài tiếng, Ung Chính vội vàng tiến lên nhè nhẹ đấm lưng cho bà, Doãn Tường vội bưng ống nhổ đến.

- Mẹ nói điều này làm đau lòng con. - Ung Chính vẫn nhẹ nhàng đấm lưng cho bà, giọng nhẹ nhàng an ủi:

- Mẹ có biết Ô tiên sinh không? Đó chính là Ô Tư Đạo đã sống mười. mấy năm ở Tây Hoa viên Ung Hòa cung đấy, tinh thông "dịch kinh" tướng số, năm ngoái đã từ bỏ mọi sự ban thưởng để về ở ẩn, Thập tam đệ mời ông ta xem cho mẹ một quẻ rồi, mẹ là người thọ tới 106 tuổi. Ô tiên sinh không phải là người tham của, mà cũng không đánh lừa con, bởi vậy mẹ phải an tâm, lại nghe có hồng y Lạt ma đến cầu phúc cho mẹ thì cái bệnh này không lo không xong!

Doãn Tường nói chen vào:

- Hoàng thượng nói câu nào cũng đúng. Người họ Ô hiện nay đang Ở Sơn Tây, thái hậu không tin, tôi tìm ông ta vào kinh, sẽ mời ông ta thao diễn thần nghệ!

Chỉ một câu nói đã thức tỉnh Ung Chính, ông nhẹ nhàng đỡ mẹ nằm xuống, hỏi:

- Bản tấu của Nặc Mẫn đã đến chưa?

- Đến rồi. Nhưng thần đệ chưa xem, thần đệ còn bận việc tiễn Niên Canh Nghiêu, đó là việc Tam ca giao cho thần đệ.

Doãn Tường chau mày lẩm bẩm:

- Nặc Mẫn tự liệt kê cho mình 17 tội, đều nói là bị cấp dưới quyền lừa, hầu như nói như nhau cả, lại còn tự mời Giao bộ nghị xử, đòi triều đình điều tra lại vụ án ở Sơn Tây. Nói tóm lại, ông ta chỉ nhận một tội là "Liêm mà không minh" thôi. Người này tính toán xảo quyệt vô cùng. Ngày nay nếu như không điều tra kỹ hỏi tội hắn, sợ rằng hắn không phục. Giả như ta điều tra kỹ tất cả, thì sẽ được cả ổ, không phải là chỉ xử lý một mình Nặc Mẫn, cho nên trong lòng thần đệ rất khó nghĩ...

- Hắn đã phạm vào một điều mà triều đình ta không cho phép, lại còn dám hung hăng càn dỡ như vậy! - Ung Chính cắn răng cười nhạt mà nói: - Cứ dựa vào tội trạng của hắn, trẫm sẽ định liệu cho hắn! Việc này Thượng thư phòng không quản, ngươi hãy đến Đô sát viện giao tờ tạ tội Nặc Mẫn cho họ, để các quan ngự sử định tội cho hắn, định tội gì, làm những tội gì! Còn Niên Canh Nghiêu thì thế nào?

- Vạn tuế! - Doãn Tường nhìn thái hậu đang nằm nghiêng trên giường, thấy thái hậu nhìn chằm chằm vào Ung Chính, dường như không có vẻ mệt mỏi lắm, nhân đó liền đáp:

- Niên Canh Nghiêu đã nói rất nhiều lời cảm tạ thiên ân, lại giao cho thần đệ tâu hoàng thượng, ra lệnh cho bộ Hộ, bộ Binh mau chóng đem quân trang và quân dụng vận chuyển về đại doanh. Lần này ông ta chuẩn bị di chuyển doanh trại, từ Cam Châu đến Tây Ninh, quân chia làm hai ngả một cố thủ Lý Đường, Ba Đường, Hoàng Thắng Quan cắt đứt đường lẩn trốn của quân phản nghịch; điều Nhạc Chung Kỳ đóng giữ Vĩnh Xương và Long Cơ Hà đề phòng La Bố Tạng Đan Tăng tiến vào Cam Túc. Ông ta cầm quân đánh La Bố Tạng Đan Tăng.

Ung Chính chẳng hiểu gì về quân sự lặng lẽ nghe xong, đột nhiên cười nói:

- Anh em cả, ngươi tinh thông binh pháp, ngươi cảm thấy sự bố phòng này như thế nào?

Doãn Tường suy nghĩ, trong hơn hai mươi bối lặc bối tử, chỉ có Thập tứ a-ca Doãn Đề là người đã cầm quân ra trận. Cái câu nói là: - Tinh thông binh pháp! Thực ra là để cho thái hậu nghe, Doãn Tường không dám nói quá lời, cũng chẳng dám khiêm nhường, nghĩ ngợi và cười nói:

- Thần cho rằng Niên Canh Nghiêu làm là thỏa đáng. Nhưng khu vực tây bắc đất rộng hoang vu, không thể so sánh với miền đông nam có biển chắn giữ. Niên Canh Nghiêu bố phòng như vậy tốt thì có tốt nhưng chỉ sợ gây tức giận cho Đan Tăng, Tây Đào Chuẩn Cát Nhĩ hợp binh với A-la-bô-thản. Trước mắt thì chưa hại gì lớn nhưng nó để bệnh ngấm ngầm về sau sẽ phát ra thành họa. Thần đệ cho rằng cần phải điều quân Phú Ninh An của tướng quân Tĩnht Nghịch về miền tây, đóng ở Thổ Lỗ Phan và Cát Kỳ Khẩu, cắt đứt liên lạc giữa bọn địch với Mông Cổ, đó là thế đóng cửa đánh chó, quân địch tự nó sẽ làm loạn và mất sức chiến đấu. Vì Phú Ninh An không quy phục Niên Canh Nghiêu nên việc này ta đã làm chủ hoàn toàn.

- Đóng cửa đánh chó, tốt. - Ung Chính khoái trí hai tay chắp lại, mắt sáng long lanh, nói: - Cứ như thế. Cái này không cần phải nói cho Niên Canh Nghiêu nữa, ngươi hãy đến Thượng thư phòng truyền chỉ, cho bộ Hộ điều gấp hai vạn thạch 1 gạo trắng và một nghìn con lợn tới chỗ Phú Ninh An, lệnh cho Phú Ninh An không được về kinh bệ kiến, lập tức dẫn quân về Thổ Lỗ Phan và Cát Kỳ Khẩu với hành trang gọn nhẹ. Từ Doãn Khắc Chiêu đến Thổ Lỗ Phan cần mấy ngày đường?

Doãn Tường vội thưa:

- Doãn Khắc Chiêu hiện nay vẫn còn băng giá khắp nơi đều có tuyết phủ, lương thực cung cấp rất khó khăn. Ngay về mùa xuân tuyết tan, cây cỏ tất tươi phải đi một tháng mới tới Thổ Lỗ Phan, không biết rằng...

Ung Chính ngắt lời mà nói:

- Trẫm biết việc này quan trọng và căng thẳng, cho hẳn kỳ hạn 40 ngày phải tới Thổ Lỗ Phan. Lương thảo thì giao cho hai tỉnh Cam, Thiểm đốc thúc, ngựa thì không nhất định cứ phải ăn cỏ ở thảo nguyên mới béo, lệnh cho Cam, Thiểm và còn cả Sơn Tây vận chuyển lương thảo cho quân đội, vi phạm thời gian sẽ xử theo quân pháp!

Hành quân qua thảo nguyên mà phải đem cỏ từ đất liền đi nuôi ngựa, đó là một biện pháp chưa từng nghe thấy bao giờ, huống hồ sau khi lập xuân, Cam, Thiểm bước vào vụ cày cấy lừa ngựa ở đây cũng phải ăn, cỏ dùng đun nấu lại phải điều từ Trung Nguyên đến, cố gắng nhưng không tính kỹ, Doãn Tường nghe ông ta vũ đoán như vậy đang định nói: "Niên Canh Nghiêu phải tới mùa thu này mới có thể tiến quân, việc điều Phú Ninh An là việc lớn mà chưa phải là khẩn cấp", nhưng liền đó một ý nghĩ hiện lên, mới tỉnh ngộ và hiểu rằng đây là hoàng đế cần tìm một "nhân tài quân sự" cho mình, chớ có đụng vào, càng không thể bóc trần sự việc, nghĩ ngợi và vội nói:

- Thần ngu muội! Nhà binh phải thần tốc định liệu trước quân địch, hoàng thượng tài tình thật không ai bì kịp! Thần xin đi đến thư phòng ngay hội đàm với Đình Ngọc rồi truyền chỉ! - Nói xong đứng thẳng người dậy và lùi ra ngoài.

- Khoan đã! - Ung Chính vuốt cằm nói: - Đây là một chuyện lớn nhất kể từ khi trẫm tăng cấp đến nay. Ngay cả thánh tổ cũng chưa làm, trẫm đâu dám khinh thường! Việc này ở kinh thành phải có người chuyên môn làm quân sự, Thượng thư phòng nói cho cùng chỉ là "phòng sách" để xử lý sắp xếp việc văn chương. Nơi của nhà ngươi mười ba người, còn Trương Đình Ngọc, Long Khoa Đa dù ra hai người lại cùng một danh nghĩa, ừ... thì gọi là quân cơ đại thần! Trên đường ngoài điện Dưỡng Tâm cần bảo vệ, điều cho ngươi ba người, từ 12 giờ đêm là phải có người thi hành quân vụ, cho nó danh nghĩa là "phòng quân cơ" có quyền bàn bạc trong 6 bộ chuyên trách về quân vụ. Ngươi thấy thế nào?

Doãn Tường nghe ông ta thuyết trình hàng tràng như vậy, cảm thấy có phần khác lạ, nghĩ kỹ thì thấy Ung Chính muốn lấy cớ để nắm quyền chỉ huy quân đội một cái mới tạo ra gọi là tiểu thư phòng của Thượng thư phòng nhẹ thì dễ vác, giao quyền hành nơi trung tâm cho Tam a-ca Doãn Chỉ và Bát a-ca Doãn Tự mà không để lộ một dấu vết nào. Cái kế nhất cử lưỡng tiện đặc sắc tinh vi này thật tuyệt, ông ta nghĩ ra chỉ trong khoảnh khắc. Đứng chết lặng người một lúc Doãn Tường mới nghĩ tới là cần phải rút lui, liền đáp một tiếng, âm thanh vang to đến giật cả mình.

- Ồ! - Ung Chính đợi Doãn Tường ra khỏi, hồi lâu mới cười, rồi gập người nói: - Thưa thái hậu con chỉ chú ý tới Thập tam a-ca, chưa hỏi mẫu hậu có ngủ được không, gần đây thân thể có dễ chịu không? - Ô Nha thị nhìn chằm chằm vào bức họa trên trần nhà, hồi lâu mới thở dài nói lẩm bẩm vừa như nói với Ung Chính mà cũng giống như bà đang nói một mình:

- Khi A Tú chưa xuất gia, hắn là người nói với ta được hơn cả... năm đó ta đang có mang Thập tứ đệ của con, A Tú đến cung của ta gieo quẻ xem bói, được ngay hình hai con rồng, hắn liền đoán là ta có mang con trai. Sau này đúng như vậy, tiên đế rất phấn khởi, đặt tên cho Thập tứ đệ của con là Dận Chân, so với tên con thì Dận Chân chỉ kém có nửa nét bút, chỉ vì âm rất gần nên mới đổi thành "Đề" với Thập tam thì thật là tính cách giống nhau như hệt...

- Ồ! - Lúc này Ung Chính mới biết mẫu hậu nhớ tới Doãn Đề liền cười nói: - Hiện nay Thập tứ đệ đang ở Bắc Kinh, trước đây hắn cầm quân ở Tây Đại doanh lần này đánh trận xong, con muốn gọi hắn về. Nhưng mẹ ơi, tình cốt nhục chưa thể yên tâm được, sợ rằng hắn cũng nhớ nhung. Việc binh đao thường đổ máu, con cũng không chịu nổi khi hắn phải vất vả khổ sở. Ngay cả Thập tam đệ con cũng chưa chịu cho đi! Mẹ đã nhớ Thập tứ đệ, con sẽ truyền gọi hắn trở về.

Ô Nha thị bỗng chớp mắt, tiếp đó lại ỉu xìu trở lại. Không ai hiểu hoàng đế bằng bà, lúc này nếu cho Doãn Đề trở về thì khác nào đã đem hạt giống tồi trồng vào hốc xấu, càng làm cho hoàng đế Ung Chính thêm ghen ghét. Mình còn sống một ngày thì hoàng đế còn ngại mặt mình mà không dám gây khó dễ cho Doãn Đề. Hôm qua mình đã hỏi thái y Uy Minh Chính, qua lời ông ta, đoán được sự sống chết của mình, mà biết rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ quy tiên. Đã biết vậy, thì còn đem đến những điều khó sử cho con mình làm gì? Nghĩ vậy Ô Nha thị thở một hơi dài, khuôn mặt trắng bệch dần dần hồng lên, một lúc sau bà nói:

- Hai mươi bốn anh em đều là cốt nhục của tiên đế. Ngày nay tuy con và chúng có thân phận vua tôi khác nhau, nhưng xem chúng đều phải như nhau cả, kể cả ta đây cũng vậy. Hoàng đế là do ta nuôi dạy, ta có nuôi hoàng đế ta mới là thái hậu, mà cả hai mươi ba đứa con kia đều là con của ta. Làm sao mà có thể coi chúng dày mỏng khác nhau được? Sau này nó một mình đến thỉnh an hoặc Tam ca có dẫn các a-ca cùng đến, nó cũng đến. nó có làm gì không phải con cũng đừng đối đãi không phải với nó, phải không? - Nói xong nhìn thẳng vào Ung Chính, ánh mắt trông chờ, cầu khẩn và lo lắng mà ai nhìn vào cũng nhận biết ngay. Cho dù Ung Chính có trái tim sắt đá như thế nào thì lúc này cũng bị ánh mắt của mẹ làm cho mềm yếu, ông cười mà nói:

- Mẫu hậu thánh minh làm cho con thêm xấu hổ! Xin mẹ cứ rộng lòng tĩnh dưỡng, anh em trong nhà con phải biết nhường nhịn, đâu có thể gây khó dễ cho các em?

Câu nói đó khiến Thập thất Hoàng Cô ở bên cạnh cũng cười, đang định nhân dịp đó nói chuyện của mình thì thấy Ung Chính ngoảnh mặt lại cười nói:

- Thập thất thư khách đến chậm, cơn gió nào đưa chị vào cung vậy?

- Gió nào? Gió Tây bắc đấy! - Thập thất hoàng cô vỗ gối cười nói:

- Ta đã đến thăm lão Phật da mấy lần rồi, vẫn cứ muốn gặp hoàng thượng nhưng đều lỡ! Hôm nay may quá, cùng Tứ cách cách đến giúp việc lão Phật da, thấy có sự khác thường đau lòng nên ở lại khuyên giải vài lời, hoàng đệ nay là hoàng thượng rồi, một lời nói rung trời chuyển đất, chuyện của chị hoàng thượng có để ý tới hay không? - Khang Hy hoàng đế để lại ba mươi lăm công chúa, hầu hết đều đoản mệnh mất sớm, Thập thất Hoàng Cô là chị duy nhất của Ung Chính. Tuy rằng bà ta con của một phi Vương thị sinh ra, cùng chị em ruột với Thập ngũ a-ca Doãn Ngã, nhưng từ nhỏ đã cùng được nuôi dưỡng với Ung Chính ở trong cung Hiếu Ý Nhân tới năm năm, cùng bắt nhặng nuôi kiến, bắt đom đóm, đấu dế mèn, nuôi châu chấu, kẻ thua bị tẹt mũi vặn tai.. có những thời gian vui thuở nhi đồng như vậy, Ung Chính chưa bao giờ làm Hoàng Cô của bà ta, mà bà ta cũng không thể nào làm Ung Chính hoàng đế được.

Khi nghe được những lời của Hoàng Cô thân thiết thẳng thắn và cởi mở như vậy Ung Chính không kìm nổi cười vang mà rằng:

- Thập thất thư, chị chưa nói rõ chuyện gì thì sao nói rằng ta có để ý không cơ chứ? Chuyện của Thập thất thư ta không quan tâm thì còn ai quan tâm đây? - Nói xong liền ngồi xuống chiếc đôn thêu rồng vàng, mỉm cười nhìn hoàng tỉ góa bụa, một tay ông đấm nhè nhẹ vào đùi thái hậu.

- Nghe câu nói của hoàng thượng là chị yên lòng rồi. Thập thất Hoàng Cô vừa cười vừa than vãn:

- Hoàng thượng có biết Thập thất phò mã đã chết ở Tây Lộ không? Năm Khang Hy thứ 57, ông lão cùng con trai lớn của ta là Nột Tô Lý và con trai nhỏ là Nột Tô Hòa bị vây ở A Nhĩ Thái Sơn, ngoài không viện binh, trong hết lương thảo; sáu vạn người bị A-la-bô-thản vây trong bốn tháng, không còn người nào sống sót trở về!... Vì không nhìn thấy hài cốt của họ ta không thể nào yên được ta đã cùng nô tài khăn gói và đem theo hai vạn lạng bạc, tìm người mối lái mới đến được nơi chiến trường để tìm xác họ... nhưng xót thương thay cho cha con họ, lão da bị ba nhát dao đâm vào ngực, người anh thì bị chặt đứt làm đôi, còn người em thì... tự sát...

Nói, mà bà chẳng nói rõ lời. Thái giám cung nữ trong điện nghe bà kể thê thảm mà thương xót, ai cũng cúi mặt sụt sùi; Ung Chính nghe cũng tím tái mặt mày, hồi lâu mới nói:

- Việc này năm đó đã bàn luận ở Thượng thư phòng rồi, tuy rằng họ chiến tử bất khuất nhưng rằng sau đó mang danh tang sư nhục quốc. Lễ điếu mức tuất có nhạt nhẽo, nhỏ mọn một chút xin chị đừng khó chịu, ngày mai ta cho gọi bộ Lễ tái nghị bàn, sẽ có chỉ thỏa đáng cho chị.

Thập thất hoàng cô lau nước mắt than vãn:

- Người chết như ngọn đèn tắt, lễ điếu mức tuất cái gì, chị chẳng yên tâm được; chỉ là một cái cọc thôi, dưới đầu gối chị chỉ còn có một cái gân đó là Nột Tô Vân đang làm du kích ở chỗ Nhạc Chung Kỳ. Nghe nói lại phải điều đi đánh trận ở tây đại doanh. Hoàng thượng... - Hoàng cô nói mà trong cổ họng cứ nghẹn ngào.

Ung Chính nhíu mày, hồi lâu mới nói:

- Thập thất thư, ý chị ta đã hiểu rõ rồi, về việc này triều đình có chế độ, quân tướng phụng mệnh ra trận giáp mặt với quân địch cho dù với duyên cớ gì thì cũng không được điều về hậu phương. Hắn chỉ là một tên du kích, ta mà xuống chỉ điều động, làm rối loạn lòng quân lính thì làm thế nào?

- Thánh tổ da đã nói, phải giữ gìn hậu thế hương khói cho nhà Nột Tô. - Thập thất Hoàng Cô nhìn Ung Chính một cách nghiêm nghị, nói: - Ta cứ coi như hoàng thượng không thương ta là người góa bụa thế này nhưng di chỉ của thánh tổ cũng bỏ qua hay sao?

Ung Chính cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu nói:

- Thập thất thư, việc này dễ thôi, trẫm muốn cho mọi ngả vẹn toàn. Người thì không thể điều động được, nhưng phải đảm bảo cho Nột Tô Vân an toàn trở về hôm nay chị đừng làm khó cho em nữa, được không?

Người ở tiền tuyến mà dám bảo đảm an toàn, ai cũng biết đó chỉ là lời nói suông vô thực tế, trong chốc lát mấy người đều im lặng. Nhưng Thập thất Hoàng Cô là người thẳng thắn cởi mở, bà cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Quân tử không nói đùa, chị sẽ đợi cái kế sách vẹn toàn của hoàng thượng. Ta có sao nói vậy. Tô Vân có mệnh hệ gì hoàng thượng cũng không cần phải bầy đặt "thất lễ" phúng điếu gì cả, cứ thưởng cho ta một bát thuốc độc, xem như hoàng thượng đã làm trọn nghĩa tình chị em, hôm nay coi như không nói tới chuyện này nữa. Nói chuyện Tứ cách cách đi.

Ung Chính lúc này mới chú ý tới con gái thứ tư Khiết Ninh của mình, quay đầu lại hỏi:

- Con có chuyện gì mà âu sầu ủ dột như thế này?

Ái-tân-giác-la Khiết Minh lấm lét nhìn cha, ánh mắt đầy oán giận, miệng ấp úng nhưng không nói thành lời, thái hậu ngẩng đầu, cổ họng cứng ngắc cố nói:

- Thập thất Cô của nó hãy nói cho hoàng thượng, nó là một đứa con gái, còn ta thì trong lòng rối bời bời nói không được...

Thập thất Hoàng Cô vội đáp một tiếng "vâng ạ" rồi chỉ vào Khiết Minh mà nói:

- Năm ngoái hoàng thượng chỉ định Vũ thám hoa Ha Khánh Sinh, cuối cùng chẳng ra sao. Nghe chồng ta nói Vương Bát Đản họ Ha này trước kia làm thủ bị ở Phúc Kiến nuôi bốn đứa tiểu đồng, khạc! Hắn chẳng qua chỉ là một con thỏ! Ta nghe tin mà sợ phát run người, tìm hiểu kỹ hơn thì biết cha mẹ anh em hắn đều là một lũ thỏ! Tứ cách cách hàng ngày là người tài ba lanh lợi biết bao, hoàng thượng thử nhìn xem hôm nay buồn bã đến rũ người ra như vậy? Nhà mình là thiên gia tôn quý, đường đường cành vàng lá ngọc, sao lại gả tống vào vườn thỏ nhà Lương Vũ Đế?

Bà chỉ chú ý nói cho thoải mái, chẳng bị vướng mắc gì, nhưng Khiết Minh xấu hổ tím cả mặt, vội lấy khăn tay bịt miệng thút thít.

Ung Chính nghe nhưng chẳng nói gì, nhìn chằm chằm vào con gái mình, những nếp nhăn trên trán co lại rõ ràng là trong lòng ông rất phẫn nộ. Ha Khánh Sinh là con trai Ha Thậm Lễ tá Lĩnh Tương Hoàng Kỳ ở Mãn Châu bắn được Ngũ thạch cung, tướng mạo đường đường tài năng mà không ngờ lại có thái độ xỉ nhục đến như vậy! Nhưng còn ngày nay Ha Khánh Sinh đang dẫn quân dưới cờ Niên Canh Nghiêu ở đại doanh miền tây, chọn phò mã lại là Bảo Sơn của Niên Canh Nghiêu, vừa mới dấy lên vụ án Nặc Mẫn an ủi Niên Canh Nghiêu cũng không kịp, lại phải bỏ cái việc gia đình này đi thôi, cái này nó ràng buộc ý nghĩ của các tướng lĩnh ngoài sa trường đến như thế nào? Suy nghĩ hồi lâu Ung Chính ngoảnh mặt hỏi mẹ:

- Thái hậu, việc này gây ái ngại cho Niên Canh Nghiêu, hắn ta đang làm tướng ngoài mặt trận, cũng phải nể mặt hắn chứ. Chẳng qua đây là gia sự thì do mẫu thân lo liệu.

- Người nói câu đó thì chẳng giống một hoàng đế chút nào! - Tứ công chúa đang bịt mặt khóc thút thít bỗng nhiên ngẩng mặt đầy nước mắt mạnh dạn nhìn thẳng vào Ung Chính nói: - Hoàng thượng là phụ thân của con, nữ tử tam tòng tứ đức điều số một chính là "tại gia tòng phụ". Việc này không làm chủ được mà còn phải hỏi thái hậu ư, a-ma đã nói rồi phải nể mặt nhà họ Niên, cho nên cần đẩy con gái mình vào nơi tù ngục, còn phải để thái hậu nói gì nữa?

Ung Chính kinh ngạc nhìn con gái, đây là cách cách bình thường rất nhẹ nhàng điềm tĩnh, trong số mười mấy công chúa hắn cũng không có gì nổi trội, nào ngờ lại cứng rắn đến như thế! Ánh mắt hoàng thượng lóe lên, ông nói:

- Người Mãn chúng ta không có câu "tam tòng tứ đức" như vậy. Trẫm không coi mình như hoàng đế, trẫm càng không coi ngươi như một công chúa, thật lấy làm lạ ngươi lại nói với trẫm như thế! - Bỗng nhiên sắc mặt ông sa sầm lại, chỉ tay về phía cổng điện quát:

- Ngươi cút khỏi nơi đây cho ta! Về chuyển đến Nội Đông Thiên cung Trinh Thuận môn mà ở, ba năm không cho phép người ra khỏi cung một bước!

Lời hoàng thượng chưa dứt, Tứ cách cách đã kêu khóc thất thanh, cúi đầu lao ra khỏi cửa, từ xa vẫn nghe thấy tiếng kêu khóc của nàng:

- Cả đời ta cũng không cần ra khỏi cung một bước...

Thái hậu ngồi thẳng người lên từ lúc nào, nhìn theo bóng hình mờ mờ ảo ảo của Tứ cách cách, dụi dụi vào tròng mắt sưng vù chứa đựng đầy nước mắt, bà quay ngoắt về phía Ung Chính nói gay gắt:

- Ngươi! Ngươi cũng cút đi!

- Thái hậu! - Ung Chính như bị điện giật, hoảng hồn đứng dậy, mặt cắt không ra máu, tím tái hẳn đi, mãi sau mời quỳ xuống, nói bằng một giọng khản đặc: - Thái hậu bớt giận nghe con nói... người đang ốm mà, con có điều gì sai trái xin mẹ cứ trách phạt. Ngàn vạn lần xin mẹ giữ gìn sức lực... - ông cúi rạp người, cảm thấy buồn tê tái, kìm nén tới nghẹt thở mà trong đầu thì cứ ù ù khó chịu.

Mười mấy người trong điện thấy ông quỳ tất cả cũng vội vã quỳ theo. Ô Nha thị vốn có nhiều điều muốn nói, bà muốn khuyên Ung Chính và Doãn Đề hòa hợp lại với nhau, bà muốn nói chuyện gia đình một cách bình thường thoải mái với hai người con bằng tình mẫu tử. Khuyên Ung Chính nhún nhường em, khuyên Doãn Đề kính trọng anh mình, thậm chí còn muốn khuyên răn Ung Chính không được làm những điều xua gà đuổi chó bậy bạ, không được tùy tiện sửa đổi phép tắc của tiên đế... nhưng tất cả những điều này bà không thể nào nói ra khỏi miệng được, bởi vì người con đang cúi mặt quỳ đây không giống như Doãn Đề mà có thể nói những điều bắt buộc con nghe mẹ. Ung Chính tính tình ngang ngược trời sinh ra, cho dù là mẹ đẻ ra hắn nhưng hễ mở mồm nói là đạo lý, là quy tắc biết rõ là những lời nói không thật hắn cũng bỏ qua đi, cái tính tình lạnh lùng đao súng không lay chuyển được đã ngăn cách tình cảm mẹ con. Những lời nói của Thập thất Hoàng Cô và Tứ cách cách, tuy rằng bà không nói xen vào nhưng nằm trên chẩm nghe được, càng nghĩ càng tức giận, rồi bất thình lình phát ra như vậy ngay chính bà cũng bất ngờ. Lúc này nhìn hoàng đế quỳ xuống, Ô Nha thị rất hối hận vì mình đã nói sai, đờm trong cổ dồn lên mặt bà đỏ bừng, khụ khụ ho hai tiếng chỉ có điều không nói được câu nào.

- Thái hậu! - Ung Chính và Thập thất Hoàng Cô đồng thời kêu một tiếng, cùng đứng vội lên đỡ lấy Ô Nha thị nhợt nhạt yếu ớt, đặt nửa nằm nửa ngồi trên bệ giường. Thập thất hoàng cô xoa ngực cho bà còn Ung Chính nhẹ nhàng đấm lưng bà, một lúc lâu sau Ô Nha thị mới nhổ được đờm ra ngoài, ủ rũ nằm xuống, rên nhẹ vài lần, cất giọng nói nhỏ:

- Hoàng đế, người hãy ngồi xuống trước mặt mẹ...

Ung Chính đáp lời, kính cẩn ngồi đối diện với mẹ mình hỏi:

- Mẫu thân có chuyện gì dạy bảo?

- Nột Tô Vân của Thập thất Hoàng Cô ngươi phải bảo toàn, đó là lời truyền dạy của tiên đế, không được để tổn thất bất ngờ. Chuyện Tứ cách cách ta làm chủ định liệu, đó là chuyện trong nhà. Nó không thể bị đem gả cho nhà họ Ha.

Thái hậu đã bình tĩnh chút ít, chậm rãi nói tiếp:

- Ngươi mới đăng vị chưa lâu, chưa hiểu hết được mọi điều chốn thâm nghiêm, quyền uy không thể tùy tiện sửa đổi. Cần phải được nói nhiều với ngươi về việc anh em. Ta nhìn thấy được cốt nhục thiên gia hòa thuận bình an thì trong lòng mới thỏa. Ta nay sắp đi theo Phật tổ rồi, ngươi hãy để cho ta có thể diện mà gặp thánh tổ chứ... - Nói xong lại ho vài tiếng.

Ung Chính nghe mẹ nói như vậy, tựa hồ không chỉ là việc đối với Thập thất Hoàng Cô và Tứ cách cách còn khiếm khuyết mà ngay cả đối với Bát a-ca họ cũng có ý bênh vực. Mẹ con cũng còn nghi ngờ đến vậy, lòng ông bỗng lạnh giá, nghĩ ngợi ông nói:

- Mẫu thân dạy là đúng. Con nhất định làm việc theo phép tắc của tổ tông, tức là đừng có vì công mà bỏ tư nhưng cũng không vì tư mà làm thiệt hại đến công, ồ... như vậy chuyện hôm nay thì chỉ thiếu mất chữ "công" thôi ạ...

Ô Nha thị thấy ông ta vẫn giọng lưỡi vua quan như cũ đành miễn cưỡng thở dài, nói với Thập thất Hoàng Cô cạnh mình rằng:

- Ngươi còn nhớ Tô Ma Lạt cô người hầu của tiên đế không? Khi bà ta chết mới nhớ nhà. Cho tới ngày nay ta mới hiểu rất rõ, ta cũng nhớ tới nhà... Khi ta còn nhỏ ta sống trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Tẩm, có thể cưỡi ngựa bắn cung, đi săn cùng với Trác Tố Đồ vương gia, xem đua ngựa, nghe đánh đàn... cứ như là chuyện ngày hôm qua, tất cả hiện lên nhảy múa ngay trước mắt... - đôi mắt khô cằn của Ô Nha thị mở to một cách vô vọng - Mùa xuân trên thảo nguyên đó, những mầm cỏ non mơn mởn, mây trắng bồng bềnh, trên mặt đất xanh đều như trải thảm một số hoa nở hương thơm ngào ngạt! Còn có cả ngựa, dê tung tăng... Ôi! chẳng nói nữa, các ngươi cũng mệt rồi, hoàng đế chắc còn có nhiều việc phải làm. Mệt...

Ung Chính rời cung Từ Ninh với nỗi lòng tủi thân, oán hận ê chề, bước đi nặng nề uể oải, trong lòng rất khó tả. Mãi tới khi về tới cung Trữ Tú vừa lúc chuông gõ bốn tiếng, đã đến giờ Thân rồi. Hoàng hậu Đới Giai thị thấy ông mặt mày u ám chẳng nói chẳng rằng, vừa gọi người dọn cơm vừa cười nói:

- Hoàng thượng hôm nay mặt có nét buồn chắc là lại gặp chuyện gì không thuận lòng chăng?

- Không - Ung Chính thư giãn được chút ít quay đầu cười một cách miễn cưỡng. - Bệnh của thái hậu trẫm thấy không đỡ, trong lòng buồn phiền.

Đới Giai thị gọi người đem canh sâm lên cho Ung Chính, an ủi rằng:

- Chuyện không có gì trở ngại, ông Phật sống đã mời sang xuân sẽ đến. Nghe nói lực pháp rất cao siêu, cầu khấn cho thái hậu một lần là khỏi thôi.

Ung Chính vừa uống canh sâm nóng hổi và hỏi:

- Ở đây có ai đến thỉnh an?

Đới Giai thị cười nói:

- Phủ Nội vụ nói cần tuyển tố nữ, còn nói là tuyển chọn một số biết hát ở Tô Châu vào. Thiếp nói, tuyển tố nữ là chế độ của triều đình, cần làm thì cứ làm. Lão da không thích kịch, trong cung có phòng hát xướng, cung phụng cho các dịp lễ tết thì biểu diễn, cũng đủ rồi không cần phải lập thêm ban kịch nữa.

Ung Chính gật đầu mãn ý, hỏi:

- Còn có những người nào đến?

Đới Giai thị trả lời:

- Không có ai khác nữa. Có Ha Khánh Sinh chuẩn bị chín sọt phúc quýt từ Phúc Châu, Lý Đức Toàn sai người đem đến, đều để cả ở hành lang. Thiếp sai bọn chúng chọn những quả ngon đưa vào Dưỡng Tâm điện để hoàng thượng thưởng thức.

- Không cần! - Ung Chính vừa nghe tiếng Ha Khánh Sinh đã bực tức lắm rồi, đứng ngay dậy bước đi mấy bước nhìn xoáy vào sọt quýt ở hành lang phía đông, chỉ tay mà nói rằng:

- Những cái của này đem vứt hết xuống sông Kim Thủy!

--------------------------------

1

Thạch : gần 100 lít.