rong cung điện lập tức đại loạn, các hoàng tử đều đứng cả lên, có người khóc, có người kêu, có người còn muốn dùng nước sâm cho hoàng thượng, nên truyền lệnh cho thái y. Kỳ thực các thái y chữa trị cho vua đã vào từ lâu, vây lấy Khang Hy để cấp cứu, có người châm cứu, có người bấm vào huyệt nhân trung, có người hút đờm... Hồi lâu, thái y bắt mạch buông tay Khang Hy ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn Trương Đình Ngọc, khóc mếu nói rằng:
- Vạn tuế da băng hà rồi!
Lập tức mọi người bên trong bên ngoài cung điện đều kêu gào khóc lóc, càng rối tinh rối mù lên. Trương Đình Ngọc cũng khóc một hồi, bỗng nhiên giật mình thấy mình là một tể tướng duy nhất ở đây, nắm giữ tình hình thế nào cho yên ổn, nên đã trấn tình lại,
- Các vị hoàng tử thương xót hãy về chỗ quỳ xuống, Đình Ngọc tôi nhận di lệnh của hoàng thượng cần giải quyết mọi việc cho tất. Trước mắt cần định ra các việc lớn.
Tiếng nói của Trương Đình Ngọc vừa dứt tức thì tiếng khóc cũng im bặt. Trương Đình Ngọc nhìn vào các ông "hoàng tử" vẫn đạo mạo ngang nhiên, trong lòng rất bực, nhưng đành bỏ qua. ông ta bảo thái giám tắt lửa lò sưởi trong cung đi rồi mới nói rằng:
- Hãy bình tĩnh, không nên nôn nóng. Di chiếu truyền ngôi của hoàng thượng đang để ở cung Càn Thanh. Đại thần Long Khoa Đa mới nhậm chức ở phòng Thượng thư cùng thị vệ đã đi lấy rồi, chút nữa sẽ đem đến.
- Trương Đình Ngọc, ông muốn lừa dối vua để làm loạn nội chính sao? - Dận Ngã cứng cổ hỏi vậy
- Vừa mới rồi, Vạn tuế da còn đích thân nói truyền ngôi cho Thập tứ a-ca, đâu lại còn có di chiếu truyền ngôi nữa?
Thập lục a-ca Dận Lộc tiếp lời nói rằng:
- Thập ca, đệ sao không nghe thấy lời truyền ngôi nhỉ?
Dận Ngã hất hàm nói rằng:
- Đệ không nghe thấy là đệ điếc! Đúng rồi, đệ đã có biệt hiệu là "Lục điếc"
- Thập tứ a-ca!
- Tứ a-ca!
- Nói bậy!
- Nói láo!
Lập tức lại nổi lên một cơn lộn xộn. Dận Chân lòng rối như tơ vò, nhớ tới Dận Tường, Dận Lễ, lại nghĩ tới Long Khoa Đa, vừa mong ông ta đến lại vừa sợ ông ta đến. Đang lúc nghĩ ngợi lung tung thì hoàng a-ca nhỏ tuổi nhất là Dận Bí với giọng trẻ con trong trẻo lớn tiếng gọi:
- Đây là nơi nào, kêu gào gì vậy? Buồn phiền chết đi được! Đệ nghe rõ ràng hoàng thượng nói là truyền ngôi cho Tứ a-ca!
- Hừ! - Dận Ngã quay đầu lại nhổ nước bọt nói: - Ranh con ăn cứt, sáu tuổi biết gì, về nhà tìm vú nuôi bú sữa đi!
Dận Bí nhìn với con mắt tựa hột đậu đen bĩu môi nói rằng:
- Quả cân nhỏ có thể đè được ngàn cân, đống rơm lúa mạch lớn đè chết con chuột đấy! Khổng Dung 7 tuổi biết nhường lê, Cam La 12 tuổi làm tướng, huynh đọc qua sách chưa?
Dận Chân kinh ngạc nhìn Dận Bí mặc áo lông chồn, bản thân thường ngày chưa giúp em bé này một điều gì mà nó có thể lên tiếng vì chính nghĩa! Trong giây lát, lòng ông dâng lên một cảm giác tri kỷ. Lúc đó Dận Tường khí thế hiên ngang sải bước tiến đến, xuống ngựa, đinh thúc ngựa dưới chân va vào kiếm đeo bên mình kêu leng keng, đi qua cửa đứng lại. Ông ta xuất hiện bất ngờ, ngậm miệng không nói, làm cho bao người phải im lặng. Chỉ còn có Dận Chỉ đang nói:
- Lão Tứ vừa rồi cũng có mặt. Vạn tuế da không nói rõ, ông ấy cũng chưa nhận. Bây giờ có di chiếu, tự nhiên sẽ làm theo di chiếu...
Dận Tường từ đại bản doanh Phong Đài vội đến.
Đề đốc của đại bản doanh Phong Đài là Thành Văn Vận nhận được khẩu dụ do Hà Trụ Nhi truyền tới, lệnh cho ông ta dẫn đầu toàn quân đến Sướng Xuân viên cần vương. Ông ta đều bảo các tướng tá văn võ đến trung quân, nhưng lại chần chừ. Bát a-ca ngay một cái thư tay cũng không có, tự mình tất cả đảm nhận việc quan trọng này, thật rất đáng sợ. Văn võ bách quan đều ở Sướng Xuân viên, cấp trên trực tiếp thấy ông ta làm như vậy, ắt sẽ hỏi ông ta cần vị vương nào? Làm sao ta không biết? Cần điều tra bằng chứng cho ông ấy thì đối đáp như thế nào? Đề đốc Cửu môn có chủ ý gì? Cách thành gần như thế, vạn nhất trước tiên ép buộc các a-ca tiến vào thành, ba vạn người xuất quân ra không có danh nghĩa, lương thực tiền lương không có sẽ bị khốn khó dưới thành kiên cố tuyết băng đầy trời, chỉ cần Trương Đình Ngọc lên thành hô một tiếng thì mình sẽ bị băm thây ra hàng vạn mảnh! Điều nguy hiểm nhất là ngay cả Hà Trụ Nhi cũng không biết Khang Hy đã chết hay là còn sống. Vạn nhất còn đang sống, hơi lộ mặt ra, nhà vua chỉ cần hé miệng nói một lời là mình sẽ thành tro bụi... Đang suy nghĩ thì Qua thập cáp 1 tiến đến bẩm báo, Thập thất a-ca cùng Ngạc Luân Đại cũng đến rồi. Thập thất a-ca, anh ta không biNgạc Luân Đại là người của Bát a-ca, anh ta lại biết rất rõ ràng, bất giác tinh thần viên tướng này phấn chấn hẳn lên, y vội ra đón Dận Lễ rồi y mời hai người vào nhà sau, cười nói rằng:
- Ông và quân môn lần này đến, tôi thật không ngờ! - Nói rồi, y đưa mắt thăm dò Dận Lễ. - Trời này mới gây được nhã hứng cho người ta.
Dận Lễ cười và ngồi xuống, cầm lấy cốc trà uống một ngụm, nói:
- Rất thơm, rất ấm. Tam ca thích giẫm lên tuyết để tìm mai, Thập tứ a-ca nói ông ta thích cái ý cảnh như "cưỡi lừa xông vào tuyết, đi qua cửa kiếm". Kỳ thực anh em chúng tôi không có người nào là không thích tuyết. Ta hôm nạy dẫn Ngạc Luân Đại lên Tây Sơn săn bắn, rất hứng thú. Trong hang núi bắt được rất nhiều gà rừng! Qua chỗ ông kiếm chút nước trà uống!
Dận Lễ liền nói bắt cáo như thế nào, bắt thỏ ra sao, trong hang núi đốt lửa bắt gà rừng, nói thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa vui vẻ cười lớn. Ngạc Luân Đại không ngờ chàng hoàng tử trẻ tuổi này có thể nói linh tinh, lang tang như thế, những việc không đâu ra đâu mà nói rất sống động, không nhịn được cười, lại nói:
- Vừa mới rồi, chúng tôi đến, các quan viên văn võ của ông đều ở trong chính sảnh, bàn bạc việc gì vậy?
Thành Văn Vận hoảng sợ, lúc đó mới biết họ không phải nhận lệnh của Bát a-ca đến, nên chỉ mong họ đi khỏi cho nhanh, vì thế mới úp mở nói:
- Người của Bạch Nhĩ Xích hôm qua ương thực không nhiều, tuyết lớn như thế này, vận chuyển không đến được, tôi triệu tập họ đến để bàn một tí. Các doanh trại rút người ngựa khỏe mạnh để vận chuyển lương thực...
Đang nói liền nghe một tiếng trống reo hò trong nhà phía trước, văng vẳng tới tiếng hô "Vạn tuế.", Thành Văn Vận phát hoảng nói:
- Phía trước có chuyện gì thế nhỉ?
Dận Lễ biết Dận Tường đã tiến hành mọi việc thuận lợi, liền cười nói rằng:
- Tôi cũng không biết. Nghe giọng nói giống như người truyền chỉ. Đi, đi xem đi!
Ba người vội vàng đi đến phía trước, Thành Văn Vận ngây ra. Trên cái bàn chính giữa đặt một chiếc lệnh tiễn hoàng kim, trên bàn phía trước khói hương nghi ngút, ấn tướng của mình không cánh mà bay, cái hộp đựng lệnh tiễn cũng rõ ràng mất đi không có dấu tích, mấy chục quân quan đang quỳ trong phòng lớn. Thập tam a-ca mặc chiếc áo rồng, lưng thắt đai vàng, đeo bảo kiếm, một chân giẫm lên cái ghế da hổ đang phân phái công việc:
- Hai phó tướng Bạch Nhĩ Xích và Hứa Viễn Chí mỗi người đem người ngựa di chuyển đến phòng bị ở Thung Châu; ba vị tham tướng A Lỗ Thái, Ân Phú Quý và Trương Vũ tiến quân vào đóng ở Sướng Xuân viên.
Dận Tường coi như mình đang ở chỗ không có người, chàng chỉ vào Tất Lực Tháp nói:
- Ngươi là người bò ra từ đống người chết, hai đời làm người rồi! Trước đây 10 năm, ta muốn đề bạt ngươi, có người nói ngươi mười tám ban võ nghệ đều lơi lỏng. Nay lão da đề bạt ngươi lên làm phó tướng, cho ngươi một công việc. Ngươi làm thế nào cho đẹp mặt ta là được!
Tất Lực Tháp mặt đỏ lên "Vâng" một tiếng và quỳ một chân xuống nói rằng:
- Xin lão da phát lệnh!
- Đến chiếm cứ Bạch Vân quan cho ta! - Dận Tường nghiến răng, hung dữ nói: - Bọn yêu đạo trong miếu phải bắt cho hết, chạy mất Trương Minh Đức can phạm chính, thì xách cái đầu của ngươi đến gặp ta!
- Vâng!
- Hãy khoan.
Thành Văn Vận vừa kinh hãi vừa tức, toàn thân run lên, cho đến lúc này mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy Dận Lễ vẻ mặt cười gian giảo, trong lòng đã biết trúng kế, chạy lên một bước ngăn lại nói:
- Thập tam da, tôi nghe hình như a-ca nói là trong trướng đều là phó tướng tham tướng? Vậy ai cử Thập tam da đến thi hành lệnh điều động quân đội?
Dận Tường mặt lạnh như tiền liếc mắt nhìn Thành Văn Vận, hỏi Ngạc Luân Đại:
- Thằng cha làm hại quân vụ này là ai? Ta không nhận ra nhỉ?
Ngạc Luân Đại với thần sắc coi thường, đáp rằng:
- Viên tướng hạng hai. Đề đốc Phong Đài Thành Văn Vận!
- Ngươi là đề đốc Phong Đài? - Dận Tường ha ha cười, bỗng lại thôi cười - Kể từ nay ngươi không phải là đề đốc nữa, ta cách bỏ cái chức hàm của ngươi, rồi tiếp tục làm việc trong quân, cố gắng làm tốt. Thập tam da cao hứng lên chưa biết chừng ta sẽ trả lại cấp hàm cho ngươi.
Thành Văn Vận đang nhìn hoàng tử ngạo mạn này, trong lòng thấy sợ hãi, nhưng ông ta sáp huyết ăn thề với Dận Tự, quan hệ đến tính mạng thân gia chín tộc, bị Dận Tường không một, hai gì mà tước mất binh quyền, có thể cam chịu như thế chăng? Hai hoàng tử này xuất hiện, cũng đủ chứng minh Sướng Xuân viên đã xẩy ra chuyện lớn, vinh nhục tồn vong quyết định vào chốc lát, ông ta không thể không cứng rắn, liền cười nhạt nói:
- Thập tam da làm vậy, tôi e rằng ông như thế là vượt quyền hành sự, tôi là đề đốc được bổ nhiệm theo đặc chỉ, không phụng chỉ thì bãi quan! Nay ngài muốn bãi thì bãi, muốn khôi phục thì khôi phục, như vậy chẳng phải là đem triều đình ra làm trò cười?
- Lão da không có thời gian để cãi vã với nhà ngươi, ngươi là đồ chó chết! Mở mắt ra mà nhìn xem. - Dận Tường bỗng nhiên biến sắc, chỉ vào chiếc lệnh tiễn đặt chính giữa bàn, lớn tiếng quát rằng: - Ta thay trời thi hành lệnh, dù là thân vương gặp cũng phải cúi đầu khom lưng! Nay ngươi gặp ta không quỳ, ta sẽ cách chức của ngươi! Vạn tuế da lệnh cho taược tùy ý hành sự, ngươi phụng chiếu hành sự làm tốt, ta đương nhiên có quyền phục lại chức cho ngươi! Ta đã giữ thể diện cho ngươi mà ngươi chẳng biết điều đó, thật ngươi không xứng chức!
Thành Văn Vận quyết ý liều, y nuốt nước bọt, nói rằng:
- Thập tam da, điều khác không nói, nay ông điều binh tiến vào đóng quân ở vườn thượng uyển để làm gì?
- Cần vương, hộ giá.
- Cần vương nào? Hộ giá ai?
- Cần Ung thân vương, hô đương kim giá!
- Tôi là người đứng đầu ở đây, tại sao lại gạt tôi sang một bên?
- Ta đã nói rồi, ngươi không phải là người đứng đầu ở đây nữa!
Thành Văn Vận ngẩng mặt lên trời cười lớn:
- Thập tam da thật biết pha trò, đây là hát trò gì vậy? Thần mỗ không dám phụng mệnh! Các vị tạm thời trở về doanh trại, không có tướng lệnh của tôi, thì không ai được ra khỏi doanh trại, nếu không sẽ bị hành quyết tại chỗ!
- Ngươi là cái thá gì mà dám kháng chỉ không tuân theo? - Dận Tường cả giận, đập xuống bàn đánh "bốp" một cái, tên rằng: - Chiếc lệnh tiễn này là giả à? Thập tam bối lặc, Thập thất bối tử là giả hay sao? Những thái giám của Sướng Xuân viên là giả hay sao? - Mắt ông ta đã đỏ ngầu, nhìn Thành Văn Vận tựa như con sói đói: - Không biết chữ cũng sờ mó vào cái chiêu bài này. Ta được vua ban hiệu là "Thập tam lang bạt mạng"! Không nói gì đến sự ta đàng hoàng chính đại phụng chiếu đến đây mà chỉ nói riêng sự ngươi với bộ dạng con chó điên hỗn láo với ta, ta cũng dám giết ngươi! A ha! Ngươi sợ phát run lên rồi phải không? Sợ rồi phải không? Ngươi nói ta dám hay không dám?
Ông ta thét lên với giọng buồn bực, làm chấn động cả gian nhà rộng lớn. Tất cả mọi người đang quỳ trông như tượng khắc gỗ và tượng nặn bằng đất sợ đến nỗi mặt không còn sắc người.
Thành Văn Vận hai chân run lẩy bẩy, nghĩ ngợi không thể tỏ ra yếu đuối, mặt trắng bệch vung tay lên nói:
- Thập tam da điên rồi, không cần nghe ông ta nói, về đi nghe lệnh!
- Ngạc Luân Đại! - Dận Tường giọng hét lên làm chấn động cả ngói lợp nhà - Ngươi hãy giết hắn cho ta!
- Tuân lệnh!
Ngạc Luân Đại nói rồi cười:
- Làm việc với Thập tam da thật là rất thú vị.
Đang cười rút kiếm ra đến "xoẻng" một tiếng, không thể phân bua, đâm kiếm mạnh vào Thành Văn Vận, lưỡi kiếm xuy thẳng vào người... Thành Văn Vận kêu lên một tiếng thảm hại lập tức tắt thở.
- Có phụng chiếu hay không nào? - Dận Tường cười nham hiểm đứng tựa vào cái bàn hỏi vậy. Hồi lâu, thấy không có người đối ứng, mới dần dần bớt giận, rút tên lệnh ra nói rằng: - Ngày mai đến phủ Thập tam bối lặc chi ba ngàn lạng bạc an ủi và trợ cấp cho gia đình Thành Văn Vận. Theo mệnh lệnh vừa mới rồi của ta lập tức hành sự!
Cứ như thế, Dận Tường lại đến nhà "Cùng Lư". Trương Đình Ngọc vì thấy ông ta đội mũ tua hồng, vội lên phía trước nghẹn ngào nói:
- Thập tam da, xin bỏ tua đỏ đi trừ cát phục ra... Vạn tuế da đã long ngự thượng tân (đi xe tang thượng khách)...
- Đúng... không?
Dận Tường đã nhìn thấy rõ tình hình trong cung điện từ lâu, không đợi Trương Đình Ngọc nói đã hiểu rõ tất cả, mặc dù là việc nằm trong dự đoán, ông ta vẫn bị xúc động rất lớn. Ông ta ngơ ngác nhìn Khang Hy đang há nửa miệng, đi đến gần tựa như người đi chơi trong giấc mơ, nhẹ nhàng mở tờ giấy che mặt.
Hoàng đế Khang Hy dường như đang ngủ, trên gò má vẫn còn hơi hồng ướt, so với trước đây mười năm chỉ hơi gầy một chút, xương gò má cao cao, nếp răn trên má ẩn trong chòm râu trắng dài. Khang Hy lặng lẽ nằm, tựa như chỉ cần gọi khẽ một tiếng "a-ma" là nhà vua lập tức có thể đứng dậy nói chuyện với người hầu giá. Dận Tường bỗng nghĩ tới những năm tháng còn trẻ, một lần đến lấy chữ mẫu ở cung Dục Khánh, chữ của mình bư phụ đánh dấu đỏ, vừa lúc Khang Hy đến, ông cầm tay dạy Dận Tường viết, còn nói:
- Mẹ con là người Mông Cổ, chữ viết ngay cả Hùng Tứ Lữ cũng đều khen ngợi. Chữ của trẫm cũng rất coi được, con không được nhụt chí...
Mà nay, người cha nghiêm khắc làm cho người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi cuối cùng đã đi xa mà không bao giờ trở về, lại cũng không thể... Máu nóng của toàn cơ thể ông ta sôi lên như mặt trống bị đánh, nóng đến nỗi huyết quản đều muốn nổ bung ra. Bỗng nhiên, ông ta dang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy Khang Hy nằm yên bất động, phát ra những tiếng khóc như xé nát tim gan:
- A-ma ơi, a-ma ơi! Người tỉnh lại đi...! Con bất hiếu, không hầu hạ được người một ngày... Con không có phúc... Người sắp đi mà cũng không gặp được người. Người tỉnh tỉnh lại đi... người vì sao không hiểu con... hư hư... con đã luyện chữ 10 năm, đã viết xong tất cả 10 tủ sách, đều là viết cho người xem... Người dậy mà xem đi... a-ma của con... hu...
Mọi người vừa mới thôi khóc, qua ông ta khêu gợi, bất kể là thật tâm hay giả ý, đều phát ra tiếng khóc to bi thảm, Trương Đình Ngọc vì không khuyên nổi các hoàng tử với lời lẽ đanh thép, đang sốt ruột, đúng vào dịp đó cũng khóc theo một hồi, mắt nhìn thấy Long Khoa Đa đi vào dưới sự tháp tùng của Trương Ngũ Ca và Đức Lăng Thái, liền đứng lên chùi nước mắt, nói rằng:
- Chỉ ai! 2 Đại thần của phòng Thượng thư, khâm sai tuyên chiếu, sứ thần Long Khoa Đa đến rồi. Xin c quỳ xuống nghe lệnh!
Long Khoa Đa đeo kiếm hiên ngang đi vào bên trong, vẻ mặt xanh xám liếc nhìn mọi người, đi gần đến giường Khang Hy, ông lặng lẽ quỳ xuống ba lần, vái chín vái. Dận Tường ngầm có chủ ý, giả như vô ý đi nửa bước vào trong cửa, chỉ cần ý chỉ không phải là Dận Chân kế thừa ngôi báu thì ông ta sẽ lập tức cướp đường đánh ra Sướng Xuân viên!
- Các hoàng tử, Long Khoa Đa nhận chỉ tuyên bố di chiếu truyền ngôi của hoàng đế.
Một hồi sột soạt, Long Khoa Đa mở chiếu thư ra. Trên mặt ông ta không có chút thể hiện tình cảm, bỏ qua sự mong ngóng của những người như Dận Tự v.v... với ánh mắt nghiêm nghị, ông từ từ đọc:
Hoàng Tứ tử Dận Chân nhân phẩm quý trọng, rất giống trẫm, tất có thể kế thừa được đại thống. Nay truyền ngôi cho hoàng Tứ tử Dận Chân. Khâm thử!
Trong cung điện lặng không có tiếng người, gió thôi cuốn tuyết vào đại điện không có lò sưởi, làm cho mọi người trong lòng run lên cầm cập ngay cả tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài cũng đều nghe thấy. Hồi lâu, Dận Đường giọng nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Thật là lạ! Hoàng thượng rõ ràng nói truyền ngôi cho Thập tứ a-ca mà?
Dận Tự thân thể cứng ra, phẫn nộ đến mức tia lửa trong mắt bắn ra, nhìn chằm chằm vào Long Khoa Đa, ông ta nhất thời không nắm được chủ ý, nên làm ồn lên một hồi hay là trở về hãy nói.
- Tạ ơn, xin lĩnh chỉ.
Dận Tường là người đầu tiên lạy sát đầu xuống đất. Tiếp theo mà mấy hoàng tử nhỏ như Dận Tộ, Dận Đào, Dận Bí cũng cúi đầu phụng chiếu. Dận Chỉ liếc nhìn Dận Chân im.lặng. như cây gỗ, biết rằng nếu mình không lên tiếng thì tai họa sẽ không thể lường được. ông vội vàng cúi đầu nói:
- Thần Dận Chỉ xin tuân theo di mệnh!
Long Khoa Đa vì thấy Dận Tự, Dận Đường, Dận Ngã đứng thẳng như củ tỏi, bèn lạnh lùng hỏi:
- Bát a-ca, Cửu a-ca, Thập a-ca, các ông không nhận chỉ sao?
- Không phải là không nhận chỉ. - Dận Tự hận trong sự uất ức đau khổ vì không đá chết được cái thằng cha hai lòng này, nhẫn nhục nói rằng: - Thập thất a-ca Dận Lễ chưa đến, phải chăng tìm em nó đến nghe chỉ được không?
Dận Tường bĩu môi, cười nham hiểm, nói rằng:
- Dận Lễ thống lĩnh quân mã của đại bản doanh Phong Đài, nay đang bảo vệ ở ngoài Sướng Xuân!
Trái tim của Dận Chân như rụng xuống, hầu như muốn gục ngã xuống đất, lập tức lăn ra, nằm úp xuống đất buồn bã đau thương, khóc
- A-ma ơi, a-ma ơi... Người ở ngôi vua 61 năm, chịu đựng hết mọi nỗi khổ, chịu đựng hết bao nhiêu gian nan... Ngôi vua đâu phải là nơi đáng thích thú. Nay con phải gánh cái trọng trách này, đi con đường xa thẳm này... a-ma ơi...
- Vạn tuế da!
Long Khoa Đa, Trương Đình Ngọc cùng bước lên, đỡ Dận Chân đang khóc đến nỗi u mê dậy. Trương Đình Ngọc kéo ghế mời Dận Chân ngồi, nói rằng:
- Sách lược của hoàng đế vận dụng một mình giao ngôi báu cho ngài, ngài phải lấy quốc sự làm trọng mà giữ gìn tốt long thể, nên trước hết hãy định ra các việc lớn, mới có thể giải quyết việc tang theo chế độ!
Dận Tường thấy Dận Chân một mực thoái thác, liền đứng dậy chống kiếm, trừng mắt, hét to lên một tiếng:
- Trời không có hai mặt trời, dân không có hai chủ! Việc của ngày hôm nay, trên có tiên đế di mệnh, dưới có quần thần ủng hộ, đấng Vạn tuế sao lại từ chối??
Dận Tường quay mặt lại, hai mắt trợn trừng, với giọng không ai được nghi ngờ nói dứt khoát là:
- Lễ: quỳ ngay ba cái, vái chính vái!
- Vạn tuế....!
Các hoàng tử đều hô lên.
- Các anh em xin đứng dậy! - Dận Chân lau nước mắt, giơ tay nói: - Tôi vốn bất tài, không ngờ Vạn tuế da lại phó thác núi sông vạn dặm cho tôi. Đã đến nước này, đành cố mà làm, mong xin Tam ca và các em giúp đỡ.
Ông ta chuyển khẩu khí, đã đổi "tôi" thành "Trẫm" lại nói rằng:
- Trước mắt trăm việc đợi giải quyết, luôn luôn không có đầu mối. Trẫm nghĩ, người của phòng Thượng thư ít, phải bổ sung thêm mấy người. Tam ca, Bát đệ tài hiểu biết hơn người, có thể đến giúp việc lo liệu. Nhiệm vụ phòng vệ kinh sư tạm do Thập tam đệ và Thập thất đệ duy trì. Trước mắt đầu tiên xác định miếu hiệu của hoàng đế Đại Hành, rồi tiếp kiến các đại thần trong Sướng Xuân viên. Thập tam da, đệ đi truyền chỉ, bảo bách quan quỳ đợi ở Đạm Ninh cư!
- Vâng! - Dận Tường cúi đầu rất thấp - Thần lĩnh chỉ!
Trương Đình Ngọc thấy Dận Chân ít nhiều còn không được tự nhiên, các hoàng tử còn đang hoang mang bèn nói trước:
- Chủ ý của hoàng thượng rất đúng. Nô tài cho rằng, một đời tiên đế kinh văn vĩ võ, nhất thống hoàn vũ, tuy là gìn giữ cái đã có, thực sự cùng khai sáng. Cho nên phải định là "Nhân Thị hoàng đế".
Dận Chân trầm ngâm, nghiêng mặt nhẹ nhàng nói:
- Tam ca, huynh xem s
- Triều ta đã có hai đế "tổ". - Dận Chỉ cân nhắc đắn đo câu chữ nói: - Sau Thái tổ lại có Thái tông, Thế tổ, hoàng đế Đại Hành nhân hiếu thành tính, trời ban cho sự thông minh, dũng cảm, tựa hồ định là "Nhân tong" thì tương đối hợp.
Dận Tự đầu óc có tâm sự, liền soi mói nói:
- "Tổ" vẫn là cái ý của "Thủy", hoàng đế Đại Hành vẫn là đời thứ hai, gọi Tổ không thỏa đáng. Không bằng "Vũ tông" là tốt.
Long Khoa Đa có ý ép Dận Tự, nói rằng:
- Minh Vũ Tông là vua mê muội, chúa thượng đâu có thể cùng hiệu với hắn?
Dận Tự liền bực tức, mỉm cười nói:
- Thế thì "Thế tông", ngai vàng của nước lại là lâu dài, con cháu lại chỉ muốn mới, được không?
Trương Đình Ngọc nghe lời nói đó, ngầm chứa sự châm biếm khoét sâu cái nỗi khổ của vua mới, sợ hoàng đế nghe ra, vội nói:
- Thế tông cũng không đẹp lắm, không đủ để khái quát tất cả.
- Ông Trương Đình Ngọc luôn nói bậy! - Dận Đường vẻ kiên cường nhìn Dận Chân, lớn tiếng nói: - Chữ "Thế" không đẹp, sao lại lấy "Thế tổ" đặt cho triều ta?
Trương Đình Ngọc biết mình lỡ lời, lập tức mặt đỏ gay.
Dận Chân sực thấy rằng nếu mình không ra oai ngay, các em tất sẽ không phục cái ngôi vị hoàng đế này của mình, liền động đậy người, nói rằng:
- Đình Ngọc, khanh hãy viết các từ mà mọi người nghĩ ra.
Trương Đình Ngọc vội đến bên cái bàn, cầm bút chấm mực nhanh viết mấy hàng đưa qua. Dận Chân hơi nhìn, nói rằng:
- Trương Đình Ngọc nói rất đúng, về danh nghĩa là giữ lấy cái đã có, nhưng thực chất cũng là khai sáng, cho nên gọi "Tổ" không phải là không được. Công lao sự nghiệp một đời của hoàng thượng là vĩ đại, khó ở chỗ dùng từ về ý "Thần hóa" nếu chỉ dùng chữ "Thánh" thì hơi gượng, cho nên ý định của trẫm là "Thánh tổ"!
Cuối cùng không đợi mọi người bàn nữa, từ trên bàn lấy con dao cắt giấy, nhẹ nhàng cứa ngón tay giữa bên tay phải, dùng máu viết ra hai chữ "Thánh tổ".
- Đối với cái hiệu đế của trẫm, trẫm nghĩ có thể tùy tiện một chút. - Dận Chân đứng dậy đi lại hai bước - Lấy cái âm hài hòa, tên trẫm là Dận Chân, gọi là "Ung Chính" là được rồi. Các anh em còn lại cần tránh tên húy, đều sửa "Dận" thành "Doãn", gọi lên nó tiện hơn và cũng thân mật hơn. - Ngước mắt lên nhìn Dận Tường đi đến, liền lệnh cho Long Khoa Đa: - Sướng Xuân viên là một vườn hoa, cung điện cũ của hoàng đế Đại Hànhở đây không được trang trọng. Lúc nữa bãi triều, cần hộ tống hoàng đế đại hành đến cung Càn Thanh an nghỉ. Ngươi đi truyền chỉ cho Thập thất a-ca, tuyết to như thế, công việc vệ sinh đường vào thành giao cho đại bản doanh Phong Đài. Ngoài ra chọn ba ngàn binh mã tạm thời bổ sung làm cận vệ cho trẫm, cũng giải quyết cả việc bổ sung cho Ngự lâm quân, tối nay giờ Dậu trở về thành.
- Vâng! - Long Khoa Đa vội vàng đáp lời, lại hỏi: - Xin hoàng thượng cho biết tối nay nghỉ ngơi ở cung nào trong đại nội, để nô tài dự tính lo liệu.
Dận Chân ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài một tiếng, nói rằng:
- Đại nội từng viên gạch, từng hòn đá, từng ngọn cây, từng ngọn cỏ đều giữ lại làm thánh tích của Vạn tuế da. Nay người đã mất mà "cây đàn" còn đây.... Trẫm không nhẫn tâm lập tức vào cung. Chỗ ở của trẫm là phủ Tứ bối lặc, tối nay vẫn về đấy - Lại quay lại để ý đến những người như Dận Tự v.v... giọng ôn tồn nói rằng: - Các em dưới 15 tuổi có thể cho lui ra. Anh em còn lại sẽ ở bên trẫm cùng giúp việc triều chính. Trong lòng trẫm đau buồn rối loạn, nhất thời cũng không xa rời được các ngươi.
Long Khoa Đa vâng mệnh lui ra.
Các a-ca tuy không phục, nhưng dưới mái hiên thấp, ai không dám cúi đầu nào? Họ thấy ông ta chuyên quyền độc đoán như thế, trong lòng thấy khó chịu, nhưng vẫn cứ phải phủ phục khấu đầu:
- Ung Chính hoàng đế vạn tuế!> - Hạ chỉ cho Niên Canh Nghiêu phi ngựa báo cho Thập tứ a-ca Doãn Đề trở về Kinh dự đám tang cha, có thể đem theo mười người tùy tùng cho đi nghiệm quan. - Trong con mắt của Dận Chân lóe ra những tia mờ xám. - Quốc gia đại biến, còn phải nghiêm ngặt đề phòng bọn tiểu nhân gian nịnh nhân lúc rối loạn mà làm điều mờ ám. Công bố rõ chiếu dụ, truyền lệnh cho các quan địa phương phải giữ vững chức phận để đàn áp các nơi. Lệnh cho các châu, huyện mở kho cứu tế, nơi nào có người chết rét và có người chết đói thì ngự sử giám sát ở các đạo các phủ nơi đó dựa vào thực tế mà vạch trần tội trạng. Giao bộ Binh ra văn bản, tạm thời phong bế chín thành của Bắc Kinh, binh mã trong nhân dân không có chỉ không được tự tiện điều binh!
Mấy tờ chiếu nghiêm ngặt mạnh mẽ vang dội, Dận Chân đĩnh đạc nói ra rất chặt chẽ, Trương Đình Ngọc nghe từng câu cúi người đáp lời, viết thành văn bản. Chốc lát mấy phong chiếu thư khẩn cấp được gửi đi ngay, một lúc thì Long Khoa Đa đến. Dận Chân hơi chỉnh lý y phục, lạnh lùng nói:
- Đi đi!
- Ung Chính Vạn tuế da khởi giá!
Từng tiếng truyền hô từ trong nhà "Cùng Lư" đưa ra.
Hoàng đế Ung Chính dẫn đầu 14 thân vương bối lặc, bối tử, xe kéo kiệu khênh, bộ hành, tất cả đi trong tuyết lớn hộ tống xe linh cữu của Khang Hy trở về đại nội, đặt ở chính điện cung Càn Thanh, bố trí nhà để linh cữu, bố trí biện pháp đề phòng tiết lộ bí mật, luôn bận đến đêm khuya mới trở về cung Ung Hòa, chỉ thấy môn thần 3 niêm phong rồi. Chín ngọn đèn lớn lung linh treo ở dưới mái hiên của ngôi nhà trong ngõ cửa. Cửu môn đề đốc đại bản doanh Phong Đài, doanh trại Nhuệ Kiến Tây Sơn, doanh trại Thiện Phốc và binh lính của phủ Thuận Thiên theo phân khu bố trí phòng bị riêng biệt, màn rủ túc vệ lấy cung Ung Hòa làm trung tâm. Phía đông tây và nam bắc bảo vệ cho nghiêm ngặt, dọc theo hai bên phố cứ ba bước, năm bước bố trí một trạm gác, đều là vệ sĩ mang theo vũ khí. Thấy Doãn Tường bố trí chu đáo như thế, Dận Chân chau mày không nói, đi đến, chỉ thoáng nhìn thấy ánh đèn sáng đầy sân, đi về phía Phong Vãn đình tuyết vẫn cứ rơi xuống, tất cả các con đường tuyết đọng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ô Tư Đạo đã đứng đợi từ dưới hành lang trước hiên của Phong Vãn đình.
- Ở nhà một đêm, trời chưa sáng ta sẽ đi vào trong đó. - Dận Chân ngồi xuống, thở ra một hơi lạnh, vỗ vào chân hơi bị sưng, nói rằng: - Nói theo lý lẽ, con có hiếu phải khổ sở túc trực bên linh cữu, tối nay thật ra thì ta không nên về. Chỉ vì đại biến ập đến tình hình trong cung lại không rõ nên phải về nhà một chút. Thập tam da cũng rất mất việc, có đại bản doanh Phong Đài lẽ nào lại không bảo vệ được cái nhà này sao?
Ô Tư Đạo vẻ mặt mỏi mệt, tựa vào ghế, hình như cố gắng, nói rằng:
- Vạn tuế da, đó là nô tài nói với Thập tam da làm như vậy đó. Năm đạo binh mã thường ngày không có sự chỉ huy thống nhất với nhau, cùng hộ giá thì Thập tam da phải ở giữa chỉ huy, có như vậy thì sẽ không xẩy ra những chuyện bất ngờ. Lúc này càng cẩn thận càng tốt!
- Ông đã nói tất nhiên là không thể sai sót.
Ô Tư Đạo ngồi dựa vào cửa sổ, một trận gió lạnh lùa vào khe hở, làm ông ta rùng mình, vội nói rằng:
- Thần không dám nhận lời khen đó. Vạn tuế da có quan hệ đến sự an nguy sống chết của thiên hạ, mọi việc để bảo vệ bậc quân vương phải rất cẩn thận. - Đang nói liếc nhìn Văn Giác, Tính Âm, hai người này cũng đều không nói gì.
Đến đây vua tôi đã hết lời, lặng lẽ nhìn nhau. Dận Chân bỗng nhiên trào dâng một cảm giác buồn tẻ, cảm thấy, giữa những người xung quanh đã có một bức tường cao ngăn cách vô hình. Suy nghĩ, đang muốn nói thì Chu Dụng Thành đi đến tấu rằng:
- Vạn tuế da, Thập tam a-ca xin gặp!
- Ừ! - Dận Chân xem đồng hồ, đã đến giờ Tí, hơi trầm tư nói rằng: - Bảo ông ấy vào.
- Vạn tuế da. - Ô Tư Đạo khom lưng nói: - Ngày nay khác với trước kia rồi, người không nên dễ dãi.
Dận Chân bất giác cả cười, nói rằng:
- Lời nói tuy như thế nhưng Thập tam đệ là anh em ruột của ta, sao lại "đóng cửa, ăn canh" với chú ấy được, mà như vậy cũng rất khó nói!
Ô Tư Đạo khẽ thở dài nói với Chu Dụng Thành rằng:
- Mày trả lời cho Thập tam da, Vạn tuế da nghỉ một lúc sẽ vào cung. Có việc công xin chuyển báo cho Trương Đình Ngọc giải quyết, nếu là việc quan trọng đề phòng tiết lộ bí mật thì xin Thập tam da tự giải quyết. Nếu là việc riêng thì mày nói thiên tử không có việc riêng. Vạn tuế da, trả lời như vậy có được không?
Dận Chân đứng dậy gật đầu, ông đã rõ bức tường ngăn cách là gì rồi. Suy nghĩ hồi lâu, không nói năng gì, chỉ thở dài, rồi cất bước đi. Trừ Ô Tư Đạo ra, ngay cả trưởng tùy gia bộc cũng đều quỳ xuống tiễn đưa.
--------------------------------
Qua thập cáp: tiếng Mãn, có nghĩa là "Hộ vệ". |
chỉ ai: Tất cả thôi khóc! |
Môn thần: chỉ thần cửa. |