uốt mùa đông bắt đầu từ ngày mồng 9, đó là những ngày cuối cùng của một năm. Người Bắc Kinh rất chú ý đến ngày Đông chí. Người ta đã nói là: "Tiết Đông chí có tầm cỡ như một năm". Hàng năm vào lúc này con dâu về nhà thăm bố mẹ, cần phải về ngay nhà chồng để đón thần Hỉ, làm cơm tết, gói bánh chẻo, thớt băm thịt kêu ầm cả phố. Bạn bè thân thiết xách làn mang cặp lồng, có người cưỡi lừa, có người ngồi xe, có người ngồi kiệu, có người đi bộ luôn luôn ở trên đường, tặng nhau các đồ ăn điểm tâm, nhất là một cái tết lửa hồng náo nhiệt. Nhưng năm Khang Hy thứ 61 đã gặp phải tuyết nhiều cực kỳ lạnh giá. Hầu như từ lúc tháng Mười giao thời đến nay, trời không được tạnh ráo. Gió tây bắc cuồng bạo cuốn tung tuyết đi, từng hòn từng cục một vón lại, xoáy lại, bay đi, không hết thì rơi xuống, mọi người nếu không cần phải ra ngoài cửa thì không ra ngoài cửa, có thể ở nhà được thì không đi. Chỉ khổ những người buôn bán nhỏ, những người làm đường mạch nha, những người bán gạo đông xuân, những người ủ rượu hoa, những người đưa sữa đặc, những người đánh cá ao; trên đường phố ngay một bóng ma cũng không thấy, thì buôn bán ở đâu? Người già đều nói: "Đây là ông trời đang khóc, Khang Hy lão Phật gia muốn về phía tây rồi, trong khắp thiên hạ cần để tang."
Từ trong nội đình, tin tức truyền ra ngày một tồi tệ hơn. Cũng giống như tin đồn, mắt của Khang Hy đã không nhìn thấy gì, lúc tỉnh lúc mê, đã hoàn toàn không thể quản lý được nhiệm vụ, sự việc. Các nhà khách ở các tự, viện gần Sướng Xuân viên chen chúc đầy những thị lang, thượng thư của sáu bộ; tổng đốc, tuần phủ của các tỉnh và các phủ huyện bị tuyết ngăn cách ở bên ngoài kinh sư, đều ở trong các lều lán chuyên dựng lên cho họ, ngày ngày đi vào vấn an nhưng ngày ngày đều không được gặp hoàng thượng. Tuy nhiên bên trong bên ngoài, lúc nào cũng có thể gặp được Khang Hy, chỉ có một người là Trương Đình Ngọc. Ông ta đã vất vả đến nỗi vừa gầy vừa khô, hai mắt quầng thâm, đã mất đi phong độ ung dung nói năng hàng ngày bình thường, lời nói của ông ta vừa gấp lại vừa nhanh, đi đứng đều như lâng lâng. Ngày 13 tháng Mười một, Trương Đình Ngọc trong thư phòng đã tiếp mấy quan lớn ngoại tỉnh, đứng trao đổi vài câu về nhiệm vụ cấp bách, lại nói rằng:
- Các anh em bận thì nên ít đến tiếp. Các vị lão huynh tạm thời không cần phải về. Hoàng thượng đã hơi ơn, chắc còn chỉ ý gì đấy! - Nói xong lại đến phòng đọc sách.
Bảy hoàng tử là Dận Chỉ, Dận Hữu, Dận Tự, Dận Đường, Dận Ngã, Dận Đào, Dận Ngộ đều ngồi ở bên trong, thấy Trương Đình Ngọc đi vào, vội vàng đều đứng cả lên. Dận Chỉ hỏi rằng:
- Hoành Thần, có chỉ ý gì không?
Trương Đình Ngọc mắt đảo một vòng trong nhà, hỏi:
- Tứ da đâu?
Dận Ngã cười nói rằng:
- Ông bận quá đến mức hồ đồ rồi. Anh ấy không phải là đã đến Thiên đàn cầu phúc cho hoàng thượng rồi sao?
- Ta biết rồi, nhưng cũng phải đến đây.
Trương Đình Ngọc lấy đồng hồ ra xem, đi ra ngoài cửa chân bước lên bậc đá, vẫy tay gọi một thái giám, bảo rằng:
- Ngươi bảo thượng thư của bộ Hộ qua hai khắc 1 đến gặp ta. - Nói xong mới quay người đi vào, nói rằng: - Hoàng thượng vừa mới có chỉ ý, tuyết to như thế này, bảo bộ Hộ phát lương thực cho phủ Thuận Thiên, chu đáo giúp cho những nhà bần hàn không có cái ăn, cần đến từng hộ mà xem. Ngoài ra còn nói là lấy ba triệu đồng bạc trong số tiền của Hải quan qua nước Xiêm La (Thái Lan) mua gạo, năm nay bên họ gạo rẻ. Bên Thập tứ da thúc quân lương, cũng phải phát gấp... Lúc này, còn có người xin ý kiến tăng phụ cấp cho các quan chức, thật sự thành đàn ong rối loạn đốt vào đầu!
Dận Tự cười nói rằng:
- Đã nhiều ngày nay chúng ta đều ở ngoài Đạm Ninh vái một cái rồi đi về, trong lòng thật là không yên. Nay chỉ ý nhiều như thế này, nghĩ đến tinh thần của a-ma tất phải tốt hơn nhiều...
Dận Ngã cũng nói: .
- Đúng. Đệ cũng muốn gặp hoàng a-ma.
Tiếp đó Dận Đào, Dận Ngộ, mấy hoàng tử cũng xin Trương Đình Ngọc chuyển lời giúp, muốn xin gặp hoàng đế.
- Nay để cho các ông như ý muốn. - Trương Đình Ngọc miễn cưỡng cười nói: - Hoàng thượng có chỉ, xin các ông vào đi!
Dận Tự trong lòng phấn khởi, đứng dậy, nhưng lại do dự. Bên ngoài tất cả đều ngừng làm, Thành Văn Vận đã tập trung tất cả các tướng, các viên quan võ đóng quân ở Phong Đài lại, chỉ đợi ắt thở là có thể bắt tay ngay vào việc bao vây Sướng Xuân viên, hai vạn binh mã của Long Khoa Đa khống chế Tử Cám Thành không có khó khăn gì. Lúc đó thấy được Khang Hy, biết được thực tình của nhà vua là việc rất tốt. Nhưng Dận Đường, Dận Ngã đều có mặt ở đây. Vạn nhất xẩy ra việc gì thì bên trong không đưa tin ra được, bên ngoài không có người chỉ huy, như vậy thì biết xoay sở thế nào? Đang nghĩ thì thấy Hình Niên đi tới, thúc giục nói rằng:
- Chúa thượng gọi các ông đi rồi.
Dận Tự bèn nói:
- Ở đây chỉ có bảy người, chúng mình đợi đã, chờ các hoàng tử đến đủ hãy đi vào. Trời lạnh như thế này, người đi kẻ đến, hoàng thượng bị cảm gió thì không phải là việc nhỏ.
- Đi thôi. - Trương Đình Ngọc tựa như cười mà lại không cười, nhìn Dận Chỉ nói: - Tam da, ông đi đầu các ông khác thứ tự đi theo.
Ông ta xưa nay vẫn ôn hòa chấp trung, nay khẩu khí lại quay sang chuyên quyền ngang ngược đến mức không còn có chỗ nào thương lượng nữa.
Dận Tự đành phải đi theo phía sau, trong một khoảnh khắc, lòng ông trào dâng một cảm giác bất thường trước sự việc lớn sắp đến. Sắc mặt biến đổi đến mức trắng bệch lạ thường, lúc đang hoảng hốt thì thấy bố vợ và con rể là Kim Ngọc Trạch và Đảng Phùng Ân hai người đang nói chuyện ở dưới Bình Yên đình, vội gọi Đảng Phùng Ân đến nói rằng:
- Anh bảo Hà Trụ Nhi trong phủ của tôi một tiếng là chúng tôi cần gặp hoàng thượng, nên cơm trưa cần mang đến đây.
Trương Đình Ngọc ở phía trước quay đầu lại nói:
- Không cần, nhà bếp của vua hầu hạ hết!
Dận Tự nhìn một cái rồi gật gật đầu, tự mình đi.
Từ qua tiết tháng Mười đến nay, Long Khoa Đa thay đổi lính đồn trú canh phòng. Ô Tư Đạo và tất cả hộ vệ mộ liêu (bộ hạ) của phủ Tứ bối lặc, bèn lặng lẽ chuyển đến phủ của Thập thất a-ca Dận Lễ. Chu Dụng Thành và người của thư phòng cùng đi với Dận Chân đến Thiên đàn làm lễ tế. Thập thất a-ca đi đến doanh trại. Nhuệ Kiến cũng không có ở nhà, Văn Giác, Tính Âm và Ô Tư Đạo đang ở nhà Tây Hoa của Dận Lễ vây lấy cái lò sưởi tụ tập nói chuyện. Mấy người đều mất ngủ liền mấy đêm, nhìn lên thấy rất tiều tụy, nhưng vẫn không có ý buồn ngủ chút nào. Mấy ngày nay từ nội đình truyền đến đều là những lời đồn đại, nói đi nói lại toàn những vấn đề đã phân tích không biết bao nhiêu lần, đề tài nói chuyện đều là nói chuyện phiếm. Ô Tư Đạo tuy nắm vững, nhưng chỉ ngồi ở bên bếp lò, dùng cái đũa khêu bếp luôn luôn cời tro than, thấy rõ ông ta trong lòng cũng rất căng thẳng không yên. Đang ngồi buồn, Dận Chân và Chu Dụng Thành dắt ngựa chạy như bay trên đất tuyết đến, đi thẳng đến trước cửa nhà Tây Hoa, chủ và tớ mới thở ra hơi nóng, mặt đầy những tuyết. Tính Âm, Văn Giác bỗng "ồ" lên một tiếng đứng dậy, nói rằng:
- Thưa Tứ da, có tin gì
- Có - Dận Chân cởi cái áo choàng đi vào, thở một hơi rồi ngồi xuống, quầng mắt của ông ta cũng đỏ lên, nhưng thần sắc lại không có chút gì là mệt mỏi. - Hôm nay Vạn tuế da muốn truyền gặp tất cả các hoàng tử. Bọn lão Bát họ đã vào rồi. Vừa mới truyền chỉ, ta nói đến chừng 17 hoàng tử, nay muốn cùng bàn với các ngươi một tí. Dận Lễ vẫn chưa về sao? Thời tiết này thật là xúi quẩy!
Ô Tư Đạo ánh mắt bỗng sáng lên, ngay lập tức lại rủ mi mắt xuống, lẩm bẩm nói:
- Tất cả? Tất cả a-ca... hà tất phải gặp đủ cả? Tứ da, không nên trách thời tiết, trận tuyết này có lẽ trời ban cho ông đấy!
- Hử?
- Không xuống tuyết, Vạn tuế da nhất định phải trở về Tử Cấm Thành! - Ô Tư Đạo ngửa mặt lên trời thở một hơi. - Người về thế giới cực lạc, làm sao có thể ở trong hành cung ấy nhỉ? Long Khoa Đa ở trong thành nhiều binh mã như thế, vạn nhất ông ta là cái đảng chết của Bát da thì Tứ da ông phải tìm đường mà trốn đi đó!
Văn Giác gật gật đầu, nói rằng:
- Hơn nữa nói bây giờ, Vạn tuế da bảo các ông đến, không biết là ý tứ gì? Tứ da không ngại hãy trả lời cho họ một tiếng, Thập thất da chưa về, đợi về rồi cùng đi đến, kéo dài thời gian xem! Ừ... đã đến cái nước này, thời gian cần nắm chắc từng giây từng phút> Ô Tư Đạo cười nhạt nói rằng:
- Hòa thượng, Tứ da nhất định phải đi! Lẽ nào ông không thấy, hôm nay là thời điểm quyết định cuối cùng sao? Vạn tuế da cần đọc di chiếu đấy!
Mọi người đều giật nẩy mình, ngạc nhiên chăm chú nhìn Ô Tư Đạo.
- Ngoài việc đọc di chiếu ra, còn có gì cần phải triệu kiến tất cả các hoàng tử nhỉ? - Ô Tư Đạo sắc mặt thậm lại, nghiến răng nói: - Tứ da nếu không có mặt, không sợ Bát da thi hành mưu "ép thiên tử lệnh cho chư hầu à? Rồi làm chiếu giả ban cái chết cho Tứ da! Khi đó Tứ da nhận chiếu hay là không nhận chiếu?
Mấy câu đó làm cho mọi người trong nhà dựng cả tóc gáy lên. Dận Chân đứng ngay dậy, nói rằng:
- Ta sẽ đi! Thập thất da về, bảo đi nhanh một chút.
- Thập thất da đi làm gì nhỉ? - Ô Tư Đạo bỗng nhiên cười lớn nói: - Cho người ta một nồi xào sao? Tứ da, xin ông để lại con dấu khâm sai mà ông dùng để tế trời, rồi ông cứ yên tâm đi. Qua giờ Thìn, ông không có chỉ dụ viết tay, cũng không thấy ông về, bảo Thập thất da đem con dấu đưa cho Thập tam da, chúng tôi ở ngoài sẽ phải sử dụng đến gươm giáo đấy!
Dận Chân lấy ra con dấu của phòng Thượng thư và con dấu khâm sai ấn ngọc nhỏ "Thể nguyên chủ nhân" của Khang Hy, chìa tay ra muốn đưa, nhưng lại co tay lại> - Lần này ra đi, muốn quay lại thì còn khó hơn cả lên trời.
Dận Chân là con người xưa nay làm việc không hề do dự, thế mà nay mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt hoảng hốt, hai chân nhũn ra.
Cặp mắt sâu thẳm của Ô Tư Đạo nhìn Dận Chân nói rằng:
- Đến giờ mà còn nghi ngờ. Việc tới mà sợ thì họa sẽ đến! Trời cho không lấy thì sẽ mắc nạn. Tứ da, lúc này mà còn phân vân, cờ đến tay người khác thì bấy giờ muốn làm một phú ông bình thường cũng chẳng được đâu!
Dận Chân nghiến chặt răng, chau mày hơi trầm tư nói rằng:
- Được! Cá chết, lưới thủng chính là lần này! Ta không phải nghi ngờ nữa, một là sự thể rất lớn, hai là không biết có phải là tuyên đọc di chiếu thật hay không, ba là nếu không truyền ngôi cho ta thì hành động này rất nguy hiểm. Ta không thể không suy nghĩ nhiều!
Ô Tư Đạo ngửa mặt lên nhìn trời, nhìn tuyết bay tới tấp không có giới hạn, hồi lâu mới nói rằng:
- Số mệnh của Tứ da gắn với Trời, tôi dứt khoát không nhầm. Tứ da! Vạn tuế da bị bệnh lâu ngày, đã mấy tháng không thể tiếp kiến các đại thần, hôm nay bỗng nhiên triệu kiến tất cả các hoàng tử, chắc chắn là hạn lớn đã đến! Lúc này cách giờ Thân còn có hai giờ rưỡi, nếu như đi được gặp hoàng thượng thì đi đi. Chúng tôi vẫn án binh bất động như cũ để đợi thời cơ hành sự. Tứ da, ông cần giữ gìn sức khỏeyên tâm đi!
- Được!
Dận Chân, bộ ngực phập phồng, hít sâu một hơi lạnh trong lành, không nói năng gì nữa, cất bước liền đi vào trong tuyết đang rơi hỗn độn mênh mông.
Dận Chân sau khi đi được non nửa giờ thì Dận Lễ cưỡi ngựa trở về, thấy mấy người trong nhà, từng người một ngồi nghiêm chỉnh không nói năng gì, tựa như các tượng khắc gỗ, nước trên các hộp đựng trà bị rơi lăn lóc mà cũng không có người biết, không nhịn được cười, nói rằng:
- Ta đã đi vào cái miếu thờ Lã Tổ sao? Các người là một đám Bồ Tát, trời tuyết đẹp này không đi vào tuyết mà vịnh cây mai, đều ở trong đó ngoảnh mặt vào tường tham thiền. Ta bảo cho các ngươi biết, sự việc của doanh trại Nhuệ Kiến ở Tây Sơn đã thỏa thuận rồi, họ đồng ý. Đại bản doanh Phong Đài hành động gì khác, thì đơn vị này sẽ nhổ trại tiến vào đóng ở Sướng Xuân viên. Việc cần vương, hộ giá đều nghe theo sự điều khiển của ta!
Trong nhà không khí vốn rất căng thẳng, thở không được, nhưng với sự khuấy động của Dận Lễ, lập tức mọi người sôi nổi hẳn lên. Ô Tư Đạo nói tỉ mỉ về lần bàn bạc mưu kế vừa rồi với Dận Chân, lại nói rằng:
- Chúng tôi đang đợi ông trở về. Điều quan trọng nhất là đại bản doanh Phong Đài. Chỉ huy lính ở đây phải động thì tôi sẽ điều hành tất cả. Đơn vị này tất nhiên cũng phải chịu theo lệnh ở tôi; như thế càng t
Dận Lễ cười nói rằng:
- Tốt là tốt, nhưng đã hao tổn biết bao tinh thần của ta! Ba triệu của cải trong nhà đều dốc ra sạch trơn, ta thật là một hoàng tử nghèo hèn!
- Ba triệu cũng đáng lắm! - Tính Âm hì hì cười nói: - Thập thất da phá sản vì nước, ít nhất cũng tranh được cái mũ quận vương mà đội!
Ô Tư Đạo nhẹ nhàng cười nói:
- Trước mắt là không có việc gì đáng làm, lặng lẽ đợi đến giờ Thân đã! Thập thất da còn nghèo nữa, cũng phải lo cho bọn chúng tôi một bữa cơm.
Nói vậy làm mọi người đều cười. Dận Lễ liền gọi người làm cơm.
Theo sự suy nghĩ của Ô Tư Đạo, Dận Chân đi nghe di chiếu, ra về ít nhất cũng phải qua giờ Mùi. Không ngờ chưa ăn cơm xong, chiếc rèm bằng vải bông đã kêu "soạt" một tiếng, Dận Chân đem theo một luồng gió lạnh xông vào. Mọi người đều hốt hoảng, nhìn Dận Chân mặt mũi xanh trắng thất thường, đều ngây cả ra. Hồi lâu Ô Tư Đạo mới hỏi:
- Tứ da, phải chăng tôi đoán việc không được đúng?
- Hoàng a-ma... không qua khỏi được rồi! - Dận Chân có lẽ cưỡi ngựa chạy rất nhanh mà toàn thân vẫn đông cứng lại, trong nhà Tây Hoa ấm cúng, hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, giọng run run nói rằng: - Đã có di mệnh truyền ngôi cho ta!
Tất cả mọi người đều bỗng nhiên đứng cả dậy.
Ô Tư Đạo chống cái nạng lên một cách khó khăn, ánh mắt rực sáng nhìn vào Dận Chân nói:
- Tứ da, chiếu thư đâu?
- Để ở đàng phía sau bức hoành phi "Quang Minh Chính Đại" ở cung Càn Thanh. Đã lệnh cho Long Khoa Đa tân đại thần của phòng Thượng thư đi lấy.
- Long Khoa Đa!?
- Còn có Trương Ngũ Ca và Đức Lăng Thái giám thị việc đọc chiếu!
- Bát da đâu?
- Họ đều ở tẩm cung của vạn tuế nghe đọc di mệnh, đợi chiếu thư truyền ngôi.
- Tứ da, ngài...
- Ta vâng lệnh thánh, thả Dận Đề, Dận Nhưng, Dận Tường. Họ phải nhanh chóng đi vào Sướng Xuân viên gặp hoàng thượng lần cuối cùng!
Ô Tư Đạo nghe nói vậy bỗng nhiên mắt sáng ra, trong lúc thỏa thích hai thanh nạng tuột khỏi tay, Ô tưởng chừng như ngã l đất. Hoảng hốt, Tính Âm vội đỡ ông ta lên. Ô Tư Đạo xúc động đến nỗi giọng nói lạc cả tiếng:
- Đấng Vạn tuế thật là bậc hùng kiệt, đấng chân mệnh của đời, là thánh minh! - Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nghiêm giọng nói: - Lúc này đại cục không ổn định, không phải là lúc ngồi đợi thành công, hơi có sơ suất chỉ cần một kẻ xướng loạn, là vạn kẻ hưởng ứng, dù có di mệnh, cũng khó chống lại được thế lực của Bát da. Trước mắt điều quan trọng và cấp thiết nhất là: việc thứ nhất phải bảo vệ Tứ da, tất cả nam giới trong phủ của Tứ da và của Thập thất da phải ra bổ sung làm cận vệ thị giá; việc thứ hai là, Thập thất da lập tức mang con dấu đến chỗ Thập tam da, tuyên đọc rõ thánh chỉ, nắm vững đại bản doanh Phong Đài; việc thứ ba là, mời ba vị thế tử Hoằng Châu, Hoằng Lịch và Hoằng Thời đem theo lệnh viết tay của Thập thất da đi doanh trại Nhuệ Kiến Tây Sơn, vạn nhất đại bản doanh Phong Đài không phụng chiếu, thì đưa quân tiến vào Sướng Xuân viên!
- Không cần mang con dấu ấy đi. - Dận Chân từ trong bụng rút ra một chiếc lệnh tiễn đưa cho Văn Giác - Có cái này, đỡ được bao nhiêu việc cho chúng ta! Chỗ Dận Tường tự ta sẽ đi. Chỗ Đại ca và Nhị ca thì Thập thất da đi là được rồi.
Văn Giác lúc cầm lấy lệnh tiễn xem, đấy là một cái tên lệnh dài 9 tấc 5 phân, được đúc bằng hoàng kim, còn mang hơi ấm của Dận Chân, trên đầu tên có khắc bốn chữ "Như Trẫm Thân Lâm" sâu và sáng loáng, thể hiện rõ quyền lực chí cao vô thượng. Suy nghĩ Văn Giác nói rằng:
- Lúc này, một khắc một ngàn vàng, Đại a-ca và Nhị a-ca ta cũng không cần tốn thời gian. Chúng ta cần làm việc lớn trước
Ô Tư Đạo lập tức phụ họa, nói rằng:
- Lời nói của hòa thượng rất đúng! Tứ da, ông đi thả Thập tam da ra. Đến đó ông chỉ cần nói là hoàng thượng cho về để nghe tuyên đọc di chiếu truyền ngôi. Có Thập tam da và Thập thất da ở bên ngoài, muôn sự đều chi viện được!
Mọi người từ trong hoảng sợ và vui mừng đã tỉnh táo lại, qua một hồi trao đổi ý kiến kỹ lưỡng, Tính Âm, Chu Dụng Thành dẫn người ngựa của hai phủ cùng đi theo Dận Chân, số người còn lại thì chia ra đi thông báo, rất là bận rộn, đến đây thì coi như một việc đã xong xuôi.
Dận Chân dẫn người ngựa của hai phủ đi trong tuyết lớn đến phủ Thập tam bối lặc, dựa vào lệnh tiễn, một chút phiền hà cũng không có, ông đã giải tán được những người trông coi ở phủ Nội vụ. Sau đó tự dẫn Tính Âm sải bước tiến vào.
- Tứ ca!
Dận Tường để ngỏ cửa, đang cùng Kiều Thư và A Lan vây lấy cái bếp lò để hâm nóng rượu, họ đang hát những bài ca thưởng thức tuyết. Dận Tường bất ngờ thấy Dận Chân ăn mặc trang phục thân vương đi vào, chàng biết ngay là đã xảy ra việc lớn, liền đứng dậy hỏi:
- Có việc gì vậy?
Dận Chân tinh thần phấn chấn, đứng trong đất tuyết gật gật đầu, quan sát Dận Tường từ trên xuới, từ từ nói rằng:
- Có ý chỉ.
Nói xong đi lên mười bậc đứng ngoảnh mặt về phía nam, lấy lệnh tiễn bọc trong người ra. Dận Tường vội vàng bước lên và quỳ xuống trong tuyết, cúi đầu nói rằng:
- Xin Tứ ca tuyên chỉ!
- Vạn tuế da rất nhớ đệ!
Dận Chân liếc nhìn A Lan và Kiều Thư, rồi chậm rãi nói:
- Đặc mệnh ta tuyên chỉ đệ đi bái yết hoàng thượng!
- Vạn tuế. - Dận Tường hai tay chống xuống đất luôn ngây người ra nhìn Dận Chân - Có thật không? Hoàng a-ma, người...
Môi miệng của ông ta giật giật mạnh mấy cái, không biết là vì lạnh hay là vì xúc động, toàn thân run lên bần bật. Kìm nén được một hồi, mới phát ra tiếng kêu khàn khàn như cười như khóc:
- Vạn tuế da... người còn nhớ đến Thập tam a- ca... hư... hư... hư...
Dận Chân hoảng sợ phải lùi lại một bước, tiếng khóc thê thảm này và tiếng gió bấc thổi vù vù lạnh lẽo nghe đến nỗi toàn thân ông ta nổi da gà lên, hồi lâu mới> - Đệ thôi đi! Đây là thời gian nào? Có nước mắt sau này hãy chảy! Đi, đến Kỷ Vân các, ta có việc muốn trao đổi với đệ!
A Lan và Kiều Thư đôi mắt nhìn nhau, hai người sắc mặt trắng bệch lạ thường. Thấy hai anh em muốn đi, A Lan miễn cưỡng cười nói rằng:
- Trời lạnh, các ông muốn làm việc lớn, tốt xấu hãy uống một cốc rượu tiễn đưa của chúng nô tài đã...
Nói rồi liền đi rót rượu, Kiều Thư vội vàng dùng cái đĩa bưng đến, không biết làm sao, hai tay của cô ta run lên rất ghê, vừa chúc rượu mời Dận Chân, Dận Tường uống, vừa giọng run run nói rằng:
- Sau này, Thập tam da lại không được nhàn rỗi nữa, vị tất có thể được uống rượu của chúng nô tài. Chỉ cần nhớ đến chúng em theo ông khổ tới mười năm, cũng không uổng cái tình chủ bộc của chúng ta!
- Các cô nói gì vậy! - Dận Tường cười nói: - Ta lại không phải là người bắt các ngươi lao động khổ dịch, đánh các cô như đánh súc vật, việc gì phải nói láo một cách thì thì mà mà như vậy?
Nói xong cùng đi với Dận Chân vào trong vườn hoa. Dận Chân quay đầu lại nhìn thì thấy A Lan và Kiều Thư đang quỳ trong tuyết, buồn bã nhìn về phía đó, liền cười nói:
- Việc mưu lợi của con người thì thật không có thuốc nào có thể chữa được. Ngày xưa Tô Tần thất thế, thì vợ không dệt cửi, chị dâu không làm cơm cho ăn, đợi đến khi một thân mang ấn tướng của sáu nước, vợ và chị dâu mới ra bên đường phục xuống đón tiếp, nhìn cả vào cát bụi mà vái.
Dận Tường lại bỏ qua tất cả, lặng lẽ dẫn Dận Chân và Chu Dụng Thành đi lên Ỷ Vân các. Chàng mời Dận Chân ngồi xuống, nói rằng:
- Tứ ca, vào cửa không hỏi đến việc vinh nhục, nhưng thấy dung nhan thì phải biết được mọi điều. Trong triều chắc xẩy ra việc lớn sập trời. Huynh viết chiếu giả để thả đệ ra, phải không? Có điều gì cần nói, Tứ ca nói đi!
Ánh mắt u buồn của Dận Chân nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài lầu, nói rằng:
- Vạn tuế da cần gặp hiền đệ lần cuối cùng, có lẽ khó qua được ngày hôm nay. Nhưng, ta không phải là viết chiếu giả, đúng là phụng chỉ gặp đệ. Ta đã đích thân nghe được, đấng Vạn tuế muốn truyền ngôi báu cho ta, hiền đệ ạ. Việc tuy như thế, nhưng thế lực của Bát ca mạnh như hùm như sói, làm cho người ta khiếp sợ, đệ phải giúp ta một tay!
Nói xong liền đem tình hình ở Sướng Xuân viên và việc bàn kế ở phủ Thập thất a-ca kể lại tỉ mỉ.
- Nay tên đã lên dây cung không bắn không được Vạn tuế da bắt giữ tất cả họ lại, riêng để một mình ta đến đây, chính là vì sợ ta không chống chế được cục diện...
Dận Tường chưa kịp nói gì, thì ở cầu thang có tiếng gọi gấp, lúc ngẩng đầu lên thấy Ngạc Luân Đại, chàng giật mình nghiêm giọng
- Ngươi đến đây làm gì?
Dận Chân cười giải thích:
- Ngạc Luân Đại đến đây với tư thế "chính đại quang minh", lão Bát hầu như chưa trị chết được anh ta!
- Thưa Tứ da, Thập tam da, - Ngạc Luân Đại không để ý đến việc vấn an, hấp tấp nói: - nô tài từ Thiên đàn đến. Nội đình có chỉ, hỏa tốc gọi Tứ da đến ngay!
- Được! - Dân Tường đứng ngay dậy - Việc không nên chậm trễ, chúng ta chia tay ngay để làm việc! - Nói rồi đi xuống nhà dưới, nhìn thấy Giả Bình thở hổn hển chạy đến, lắp ba lắp bắp nói:
- Thập... Thập tam da... A Lan, Kiều Thư chúng nó...
Mới đang thở dốc, Dân Tường ha ha cười nói:
- Chúng nó là gian tế, ngươi là người tốt sao? Ngươi là đồ khốn nạn, ăn cây nọ rào cây kia. Cửu da cho ngươi được cái ích lợi gì, mà cam tâm nằm vùng trong nhà ta? Cho là ta không biết sao? Đạo trời phải trả, báo ứng không sai, trong lòng ta đã rõ cả! Bây giờ làm ra vẻ vồn vã với ta thì đã muộn rồi!
Thình lình để hắn không kịp đề phòng, quay người rút ngay cái gươm đeo bên người Ngạc Luân Đại, đâm vào sườn Giả Bình. Giả Bình kêu lên một tiếng thảm hại, ngã lăn xuống cầu thang, một c cũng không nói được, chân thượt ra, máu chảy thành một vũng to. Dận Chân và Chu Dụng Thành sợ phát hoảng, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. Ngạc Luân Đại kinh ngạc hỏi:
- Thập tam da, xẩy ra chuyện gì vậy?
Dận Tường chùi máu dính trên gươm vào đế ủng, nói rằng:
- Đây gọi là mở cửa gặp điều lành. Trước tiên lấy nội gian để tế đao, mang được sự tốt lành. Đi, giết hai con cáo yêu tinh kia!
Dận Chân đi theo đằng sau Dận Tường, vẫn như váng đầu hoa mắt, chân tay bủn rủn, tim bỗng đập loạn nhịp, ông cố nén sự hoảng loạn, cười nói rằng:
- Em ta thật là đại anh hùng, đại trượng phu!
Dận Tường nhấc gươm lên, giẫm trên tuyết nghe lạo xạo, đầu cũng không ngoảnh lại nói rằng:
- Anh hùng trượng phu thì không phải, đệ chỉ là "liều mạng Thập tam lang" thôi! Lúc này nghìn cân treo sợi tóc, trong khoảnh khắc của đời mình đâu dung được tình riêng với con gái! Cho chúng nó sống để chúng nó đến Triêu Dương môn báo tin sao?
Nhưng A Lan và Kiều Thư đã không để cho Dận Tường phải ra tay. Bốn người một hàng vội đi đến trước nhà, xa xa nhìn họ đã biết ngay là có chuyện, rượu tàn vẫn còn đó, lửa lò sưởi vẫn còn để, nhưng lại không thấy một bóng người. Dận Tường xông lên bậc thềm, liền nhìn thấdưới nền gạch, A Lan và Kiều Thư, một ở phía đông, một ở phía tây co rúm trên nền gạch, sờ vào mạch thì A Lan đã tắt thở, còn Kiều Thư thì vẫn cử động, nàng thấy Dận Tường đến thì mở mắt ra, thều thào nói rằng:
- Hai chúng em rất... bạc mệnh.
Mặt ngoẹo sang một bên, thế là chết. Cái gươm trong tay Dận Tường rơi xuống đất kêu đến "choang" một tiếng.
Dận Chân một khắc cũng không nghỉ, cùng Dận Tường đi ra, cùng gặp Thập thất a-ca ở trước cửa, lập tức ông phi ngựa chạy về Sướng Xuân viên. Lúc đi vào ngôi nhà "Cùng Lư" thì thấy Lưu Thiết Thành ra đón, nói rằng:
- Trương trung đường đang tuyên đọc di chiếu, mời các ông vào nhanh đi!
Dận Chân thấy Vũ Đan ngồi trên cái ghế ở ngõ cổng, lặng lẽ nhìn vào điện chính của ngôi nhà "Cùng Lư", trong lòng tự nghĩ: "Thật là một trung thần, té ra là ông ta đích thân gác cổng!". Chân bước đi vội vàng tiến vào, cởi áo mưa quỳ xuống lắng nghe Trương Đình Ngọc sang sảng tuyên đọc:
...Nước ta bắt đầu từ cực bắc, nương nhờ vào công trạng to lớn của tổ tông, được nuôi dưỡng bởi đất Hoa Hạ, đó là chúa thượng chung của thiên hạ. Không thích hợp với chủng tộc Di Địch, muốn quên đi trọng trách phó thác của trời cao. Các bộ tộc Mãn, Hán, đều được coi là một khối...
Dận Chân cho rằng di chiếu đã tuyên đọc xong từ lâu, vậy mà nay mắt nhìn Trương Đình Ngọc đọc đến nỗi se cả môi khô cả lưỡi, vẫn còn chưa đọc xong, nhìn trộm thấy Khang Hy nằm bất động trên giường, ông chịu không nổi liền hỏi Dận Chỉ ở sát bên người:
- Tam ca, di chiếu vẫn chưa tuyên đọc xong?
- Đây là bản thảo chép tay của Phương Bao. - Dận Chỉ động đậy một tí, vì quỳ hai chân đã phát tê ra, nhẹ giọng cười nhạt nói rằng: - Đây đâu có phải là di chiếu! Mà là một bộ "Quốc ngữ" và "Tả truyện"!
Dận Chân nghĩ rằng Dận Tường ở bên ngoài không biết gươm giáo đã động dụng như thế nào, trong lòng hồi hộp, nên ông mặc Dận Chỉ, cố gắng chịu đựng tiếp tục nghe, lẳng lặng nhìn những người như Dận Tự v.v... thấy đều là một bộ dạng thẫn thờ, lặng lẽ và dần dần ông đã ổn định được tâm trạng của mình.
Di chiếu dài dòng cuối cùng đã đọc xong, mười chín hoàng tử quỳ ở bên dưới cùng với Trương Đình Ngọc đọc di chiếu đều thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn về phía Khang Hy đang nằm ngửa âm thầm ảm đạm và đợi cho ông ta lên tiếng. Nhưng Khang Hy chỉ động đậy môi, không nói được gì hết, hình như ngay cả con mắt cũng không còn sức nữa. Trương Đình Ngọc khe khẽ thở dài, nói rằng:
- Tất cả đều nghe rõ rồi chứ?
- Rõ rồi, rõ rồi. - Dận Ngã quỳ ở hàng thứ hai bỗng nhiên mạnh dạn nói: - Chiếu thư dài như thế, lẽ ra còn phải nói việc kế vị cho rõ ràng. Vậy cuối cùng thì Vạn tuế da trn ngôi cho ai?
Dận Chân cảm thấy đầu kêu "ung, ung", trái tim thì như trồi hẳn lên cao. Mới rồi đúng là Khang Hy đã nói rằng sẽ truyền ngôi cho mình, không phải là nói trước mặt, mà là nói lúc mình từ biệt ra đi, khi mình ở dưới hành lang rõ ràng còn nghe thấy Khang Hy nói: "Các ngươi không phải là muốn được biết ta truyền ngôi cho ai chứ? Trẫm không giấu các ngươi, vừa rồi người phụng chỉ đi tha cho Dận Thì, Dận Nhưng, Dận Tường là Tứ a-ca!". Nay trong tay không có lấy một bằng chứng, Thập a-ca thì lại gây chuyện khó dễ ngay tại đây, Khang Hy đã thoi thóp chút hơi tàn không có sức để xử trí, nên làm như thế nào cho tốt đây?
- Đồ súc sinh... đáng ghét... - cổ họng của Khang Hy đã động đậy được một chút, nhà vua càu nhàu được một câu, cố gắng lật nghiêng người, con mắt đục ngầu nhìn Dận Tự, mà nói không ra lời. Dận Đường giả bộ cười, nói rằng:
- A-ma chú ý lo lắng cho sức khỏe, không nên bực tức. Thập đệ hỏi là đúng. Đã là di chiếu thì nên nói việc đại sự là việc nối ngôi!
Khang Hy nghiến răng cười dữ tợn, dường như cố gắng tập trung sức mạnh cuối cùng, hồi lâu mới nói rằng:
- Truyền... truyền cho Tứ... Tứ a-ca!
- Nhi thần có mặt! - Dận Chân xúc động đến nỗi thẳng người lên, đầu gối lết lên một bước, ông to tiếng đáp lời.
- Tứ a-ca thật rõ khéo tưởng tượng. - Dận Đường cười khì. - Huynh chưa nghe rõ lời hoàng thượng nói là muốuyền cho Thập tứ a-ca phải không? A-ma thật là sáng suốt như thánh thần! Thập tứ a-ca văn tài võ lược thật xuất sắc, nhà Đại Thanh thật có phúc!
Dận Chân bình tĩnh cười, nói rằng:
- Ta không biết hoàng thượng truyền cho ta làm gì, chỉ biết người mà hoàng thượng truyền là ta. A-ma, người có ý chỉ gì nữa không?
Dận Tự thấy Khang Hy thần sắc thay đổi hẳn, nhà vua đã hoàn toàn không thể nói được. Vì thấy dưới ánh mắt uy hiếp của Dận Chân, cuối cùng Dận Đường có chút nản chí, nên Dận Tự lại chọc một câu:
- Mọi người đều nghe thấy, hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Thập tứ a-ca!
Dận Đường thấy Dận Tự ủng hộ mình, dũng khí tăng lên, cuối cùng đã quỳ xuống trước một bước, khấu đầu nói rằng:
- Hoàng thượng không cần để ý đến Tứ ca làm gì. Anh ấy đã u mê cái đầu rồi! Thập tứ a-ca ở Tư Châu, chú ấy đang ngày đêm trở về vấn an người. Có lời nói gì sợ không kịp nói, hoàng thượng, người cứ sai bảo, bọn loạn thần, bọn ăn cướp không chống lại được!
- Ngươi... ngươi giỏi thật... - Khang Hy nghiến răng, cuối cùng bỗng ngồi dậy, chỉ vào Dận Đường toàn thân run rẩy. Mãi sau nhà vua vớ lấy chuỗi hạt ở bên gối dằn xuống, nhưng... bỗng nhiên trước mắt tối sầm, rồi nhà vua không còn biết gì nữa hết!
--------------------------------
Hai khắc: là 30 phút, một khắc là 15 phút. (ND). |