ận Tường lòng đầy uất ức đến phát trướng đầy bụng, nhổ chẳng ra, nhịn chẳng được, rất khó chịu. Vừa ra khỏi cửa lớn bộ Hộ, nhìn thấy quản gia Giả Bình vẫn đang đứng hầu, liền ra lệnh:
- Về nói với Tử cô một tiếng, lão da phải đi giải khuây, về nhà muộn một chút.
Nói xong lấy ngựa rồi cưỡi lên, quất ngựa băng thẳng ra ngoài Tây Trực môn, vòng quanh một vòng lớn, song thấy mây thu ngoài thành xuống thấp âm u cỏ trắng ngút trời, càng cảm thấy buồn tênh, do vậy cho ngựa quay đầu tới Tuyên Vũ môn, đi vào trong một ngõ hẻm, từ xa đã nghe thấy tiếng tơ, tiếng trúc thanh thanh êm ả; một dãy tường hồng chạy về hướng đông, rừng tre nứa um tùm bao quanh tòa nhà, bên trên có biển đề bốn chữ "Thái Bạch túy tiên". Bên trong có một cô gái đang bấm phím gõ nhịp hát:
Nửa đêm chuông khánh đều im tiếng, khắp tòa nhà lạnh gió sương. Lệ sáp đài nến chất ngọc hồng, đèn xanh đơn độc bóng giai nhân. Tựa lan can hồng nhìn cố hương, non xa lớp lớp trong trăng sáng, nhìn chẳng rõ đường cổ lối vắng, chỉ nghe tiếng gió tây thổi ngựa sắt lanh canh dưới mái hiên...
Dận Tường nghe quen tai, nhưng trong chốt lát nghĩ không ra, vì thế xuống ngựa vào tiệm. Chàng giương mắt nhìn, trong tiệm không có khách, tiếng hát là ở trên gác truyền xuống. Trầm ngâm giây lát, chàng ngồi xuống gần cửa sổ, lớn tiếng giận dữ quát:
- Người chết hết rồi sao? Đem rượu lại đây!
Vừa dứt lời, người hầu bàn đã rảo bước chạy tới, vì thấy Dận Tường thắt đai vàng, vẻ mặt rất khác thường, đâu dám chậm trễ! Vội cười nói:
- Bẩm đại nhân, uống một mình hay là đợi khách? Ngọc hồ xuân, Mao đài, Khẩu tử, Tam hà, Xa điếm, Tổ hợp hương tiểu tiệm đều có cả, không biết ngài dùng loại rượu nào?
Hầu bàn còn chưa dứt lời. Dận Tường "cộp" một tiếng đặt thỏi bạc lớn lên bàn, không nhẫn nại được nữa nói:
- Nghe nhà ngươi đánh rắm hay là nghe ca khúc trên gác? Mỗi thứ đều lấy nửa cân!
- Rượu cực mạnh cũng lấy ạ?
- Lấy!
Rượu thức nhắm vừa mang tới, ca nhạc trên gác ngừng lại, Dận Tường cốc bên này, cốc bên kia đủ thứ rượu sang hèn mạnh nhẹ rót vào trong bụng. Rượu tuôn lên muốn đổi hơi, lại uống thêm nữa, miệng lắp ba lắp bắp, cũng không biết là nói hay mắng chửi, khiến mấy đứa hầu bàn tránh cả ra xa. Chủ tiệm rượu cũng xuống gác nhìn trộm. Trong phút chốc, Dận Tường đã uống miệng ứ mắt chao, vẫy gọi chủ tiệm, cười nói:
- Ta không phải là yêu tinh, nhà ngươi... kìa... tránh cái gì? Lại, lại đây... uống, uống...
Chủ tiệm cười xòa nói:
- Đây là đại nhân quá yêu, tiểu nhân chưa có được phúc lớn này. Xin đại nhân đừng cắt bớt miếng cơm của tiểu nhân.
Dận Tường đầu lắc lư như trống bỏi hỏi:
- Thường ngày ta qua đây, làm ăn rất,... rất tốt mà... Hôm nay sao vắng... vắng vẻ? Đem cho ta thêm đĩa sứa.
Chủ tiệm một mặt dặn dò người làm, một mặt thận trọng thưa rằng:
- Vốn là đông người, nhưng hôm nay ở chợ Tây xảy ra chuyện hồng sai giết người, các khách hàng đều tới đó xem cho vui! Bát canh mơ chua này là tiểu nhân hiếu kính đại nhân, xin đại nhân dùng ạ!
Dận Tường cười ha ha:
- Giết người ư? Giết người có gì đáng xem! Thủ đoạn mềm dẻo giết người, nhà ngươi đã nhìn thấy chưa?
Chủ tiệm thấy ông khách lời trước không khớp lời sau toàn là sài hồ, rất sợ sinh chuyện, đành để ý tiếp đãi, bưng ra trà thơm, vắt khăn mặt ấm đứng hầu, một mặt giỡn chàng nói chuyện cho hả hơi rượu:
- Đại nhân không biết sao? Hôm nay ở pháp trường xảy ra chuyện bất ngờ, xuống đao người vẫn sống!
Dận Tường cười nói:
- Điều ấy cũng có gì đáng lạ đâu? Giết quan thì là việc thường có. Đức vạn tuế chẳng qua muốn biết sự can đảm của họ, đùa giỡn chơi thôi!
Chủ tiệm nhích lại gần vẻ bí mật nói:
- Nhưng hôm nay không phải vậy! Đã giết lầm kẻ phạm tội. Trên pháp trường kiểm nghiệm ra không phải là người tù ấy, Đức vạn tuế ngay tại chỗ đã kiểm tra ra được! Mã trung đường, Trương trung đường, còn có cả Đồng trung đường cũng tới. Đại nhân ơi, đây là lần đầu tiên từ khi dựng nước đó.
Dận Tường ánh mắt bỗng lóe lên, đầu lắc lư, cảm thấy chóng mặt, nghĩ chẳng ra sự việc gì, vì thế hỏi:
- Người bị giết là ai? Sao để Đức vạn tuế đến coi?
Chủ tiệm híp mắt cười nói:
- Đại nhân nói đùa phải không? Tiểu nhân cũng vừa mới nghe được. Người bị giết đó tên là Trương Ngũ Ca, là kẻ thế mình cho người khác! Nghe nói Đức vạn tuế ngay tại chỗ bảo người của phủ Thuận Thiên, nói bảo Bát da đích thân điều tra giải quyết. Đại nhân, việc này xôn xao cả thành Bắc Kinh, không ngoài ngày mai, ngài sẽ biết rõ cả.
Chủ tiệm đang nói thì có khách đến, định đi, Dận Tường đã gọi lại hỏi:
- Người nào vừa ca hát ở trên gác? Có phải là người nhà thổ? Gọi lại đây hát ta nghe được chứ?
Chủ tiệm đang định trả lời, liền nghe thấy trên gác sột soạt một hồi, tiếp đó là mấy người đi xuống. Một người béo lùn ngầm cười đi đầu, hai người con gái theo sau, một người mặc váy dài bóng loáng, mắt liếc ngó suốt, thân hình nhẹ nhõm, tay áo hơi vén ôm lấy cây đàn tì bà, vô cùng xinh đẹp tự nhiên; người con gái đi sát theo sau đó vóc dáng hơi thấp một chút, mặc áo lụa xanh hoa táo nịt tay, lưng quàng thắt lưng thêu buông thõng tới gối, dưới quần tơ là trắng muốt hơi lộ ra hài lụa tím. Tóc mai trên khuôn mặt tròn trĩnh còn mang vẻ ngây thơ, một nốt ruồi xinh xinh dưới cằm phía trái mép vô cùng dễ thấy. Mắt Dận Tường bỗng sáng lên, kêu thất thanh:
- Đây chẳng phải là A Lan sao?
Người béo lùn đang đi ra ngoài cửa, quay nhìn lại thấy Dận Tường, vội vàng xoay người bước tới hành lễ cúi chào (27), vẻ mặt tươi tỉnh nói:
- Lão da bình an! Tiểu nhân Nhiệm Bá An xin vấn an ngài!
Dận Tường lim dim mắt gật đầu, rượu tuôn lên nấc một cái, trong ngực vừa nóng vừa bí hơi, đầu choáng váng nghĩ chẳng ra được gì, hồi lâu mới nói:
- Ngươi... chính là Nhiệm Bá An? Trong phủ Cửu... Cửu ca?
Nhiệm Bá An một mặt quở mắng gia nhân trong tiệm: "Còn không đi lấy đá tỉnh rượu tới cho Thập tam da", một mặt cười xòa nói:
- Tiểu nhân chính là Nhiệm Bá An. Trước đây ở phủ Cửu da. Năm kia Cửu da đã cắt bỏ quan hệ rồi. Nhưng cho dù ở đâu dưới gầm trời này thì tiểu nhân cũng vẫn là nô tài của lão da.
Dận Tường nhìn A Lan, hai người con gái khác đều vội cúi mình chào vạn phúc. Người con gái hơn tuổi một chút cười xòa nói:
- Nô tì tên là Kiều Thư Nhi, thực ra ở Giang Hạ cũng đã gặp Thập tam da...
Dận Tường không để ý, quay mặt về phía Nhiệm cười nói:
- Nói lạ thật, ta hỏi Cửu ca mua gánh hát chưa, Cửu ca nói chưa, hóa ra nhà người là tên nô tài lừa lọc đảo điên, mang chiêu bài của Cửu ca. Cái tên súc sinh họ Hồ kia thì sao? Chắc hẳn cũng ở cạnh ngươi à?
Nhiệm Bá An cười nói:
- Lão da hỏi Hồ Nhị Ma tử ư? Ngài làm sao có thể biết hắn? Thằng cha này rất lỗ mãng. Lần trước Nhị thế tử của Cửu da mở đường hội, nô tài dẫn gánh hát tới. Nhị thế tử còn chưa nghe ca hát, hắn đã say rượu rồi, đứng ở giữa sân chửi đổng, làm cụt hứng của Nhị da. Thằng khốn kiếp ấy còn giữ lại làm gì? Nô tài sai nó đi coi trang trại rồi!
Thấy chủ tiệm đã mang đá tỉnh rượu tới, Nhiệm đích thân cầm lấy đưa ngay cho Dận Tường ngậm và dùng dao con gọt quả lê, một mặt nói với Kiều Thư và A Lan:
- Tìm bài đặc sắc, đàn hát một khúc để lão da nghe.
Kiều Thư và A Lan quỳ lạy một lễ, hai người gật đầu hội ý, đàn tì bà trong tay Kiều Thư sớm đã thánh thót vang lên, A Lan cúi đầu cười rồi hát:
Mây hoa lê lượn quanh quán gấm hương, xuân bướm bay quyện hòa cùng bình ngọc, giữa những hoa chim hót ba bốn tiếng, kinh động giấc mộng đầu nửa tỉnh nửa mê... Gấm liễu thúc song đêm gió nhẹ, ảnh hoa vắt vẻo ánh trăng suông, thúy bị xạ lan làm tỉnh mộng, tình liên quan nhất, nửa ấm áp nửa lạnh lùng...
Còn chưa hát hết, Dận Tường đã xua tay nói:
- Không hay, không hay! Lúc này Thập tam da không có tâm trạng nửa thế này nửa thế khác? Hãy chọn một bài tao nhã đi!
A Lan sợ sệt nhìn Dận Tường một cái, thở dài một tiếng nhè nhẹ. Kiều Thư gảy tay thon thả, tiếng đàn lại cất lên, như giọt nước suối lạnh, giá buốt thấm vào lòng. A Lan cảm tình sâu sắc nhìn Dận Tường đang mơ màng say, chậm rãi hát:
Chạng vạng, đường xa, ngựa yêu, người gầy... Giữa lau sậy gió tây, tháo dây đầu cồn. Khói lặng bãi vắng, sóng hồ lăn tăn sầu vô bờ. Với người xưa vái chào nhau cáo biệt, đợi muốn lên chiếc thuyền con này, sợ hãi thu hồn tàn tạ, lại thêm khoang lạnh mưa sầu, buồm rách gió rầu thê thảm! Gọi cho quay lại đi đường cũ, bẻ không gãy liễu đê Yên Hoa Tùy...
Dận Tường lúc đầu còn nhắm mắt, hai tay đập nhịp hát theo. Nghe khúc ca nghẹn ngào thê thảm, liên tiếp không dứt như tố khổ, như khóc than này, bỗng nhớ đến thân thế mình. Hai hàng nước mắt bất giác theo gò má chảy xuống.
Trong mơ màng, chàng nghe Nhiệm Bá An nói:
- Thập tam da rượu say rồi, chuẩn bị kiệu đưa lão da trở về!
Kiểm kê thiếu hụt của bộ Hộ bị thái tử Dận Nhưng đầu óc u mê quấy rối một phen, trong chốc lát việc sắp thành lại hỏng. Tiếp đó lại xảy ra vụ án lớn Trương Ngũ Ca: Đường đường đế kinh, dưới xe thiên tử, nha môn tư pháp tối cao của quốc gia lại tha chết cho tên hung đồ chính cống xảo quyệt giết vợ hiền, do Trương Ngũ Ca dân nghèo vô tội gánh tội thay cho phạm nhân ra pháp trường chịu chết chém, đã bị bản thân hoàng đế phát giác lúc người ngẫu nhiên tới đó! Sự việc xảy ra rồi, các quan trong triều từ sáu Bộ đến Đại Lý tự cho đến phủ Thuận Thiên đều giương to đôi mắt nhìn, trong căng thẳng có phấn chấn, trong bất an có chờ đợi, trơ mắt xem triều đình, đợi thánh chỉ của Khang Hy. Nhưng từ ngày đó và tiếp theo năm ngày nữa, không những không có thánh ý, ngay cả Thượng thư sáu bộ Khang Hy cũng không tiếp kiến. Đông Hoa môn, Tây Hoa môn ngừng tiếp nhận thẻ bài. Ngoài Trương Đình Ngọc, Mã Tề và Đồng Quốc Duy ra, ai cũng không được vào Tử Cấm Thành - kỳ thực họ đã ở phòng thị vệ phía tây Thiên Nhai, căn bản là không ra - ngay cả tin tức ở nội đình cũng không có. Việc lớn đến đột ngột, ai nấy đều cảm thấy sắp xảy ra điều bất ngờ.
Đợi đến ngày thứ sáu, cuối cùng thánh chỉ được công bố. Thi Thế Luân điều đi nhận chức tuần phủ Hồ Quảng, Vưu Minh Đường điều đi nhận chức quan bố chính ở Giang Tây, Vương Hồng Tự bổ sung làm Thượng thư bộ Hộ, Quý Tự làm thị lang, vẫn do Ung thân vương Dận Chân và Thập tam bối lặc Dận Tường quản lãnh, tiếp tục kiểm kê ngân khố. Và nghiêm lệnh "Niêm phong bảo tồn ngân khố hiện có, nhất loạt không cho phép mượn riêng tư". Thánh chỉ này đưa ra có điều quái lạ: Hai vị Thi, Vưu nếu như làm hỏng quan chức thì phải bị tội, nhưng lại chỉ điều đi và bổ sung vào số lượng bằng nhau. Vương Hồng Tự và Quý Tự một người là học sĩ, một người là quan lang bộ Lại, đều không phải là người có kinh nghiệm, lại chưa có công lao đặc biệt, thăng tiến êm đẹp là điều chưa thấy! Mọi người đang xôn xao bàn luận ý kiến không thống nhất. Buổi chiều lúc cuối giờ Mùi, Khang Hy ra lệnh hẹn gặp tất cả a-ca tại cung Càn Thanh. Người khẩu dụ Dận Tự, lệnh cho Dận Tự đến bộ Hình giải quyết cho xong vụ án oan, và do Mã Tề nhận chiếu thư, cách chức mười ba người giữ lại ở kinh thành đợi hỏi cung gồm Thượng thư bộ Hình, Tư Mã Thượng, thị lang Đường Lại Thành, Cao Niệm Đông v.v... Đồng thời hạ chiếu chỉ các nơi trong nước đình chỉ xử tội chết một năm, tất cả hồ sơ phạm nhân tội tử hình đều đưa về Kinh thẩm tra luận tội lại.
Tiếp kiến vô cùng khô khan, Khang Hy ngồi trên ghế Tu Di sau long án sắc mặt thẫn thờ chẳng nói chẳng rằng, uống hết ngụm trà này lại ngụm trà khác. Trương Đình Ngọc và Mã Tề người bên trái người bên phải đứng hầu, do Đồng Quốc Duy tuyên đọc từng bản chiếu một, tuyên đọc từng bản án tội tử hình 417 người do tổng hợp các chuyện "Thanh trừng tái báo" của án sát sử các tỉnh đòi hỏi. Đọc suốt hai giờ đồng hồ các, a-ca người nào người nấy quỳ hai đùi tê dại, nghe tai ù mắt hoa. Cuối cùng Khang Hy đứng đậy chỉ nói một câu:
- Hiểu được làm chính trị là khó chưa? Tính mạng con người quan trọng như trời. Dận Tự phải gắng mà làm. Thiên hạ không có việc gì là không làm được, cần phải để tâm nghiêm túc.
Câu nói nửa vời này hoàn toàn không hay chua ngọt đắng cay thế nào. Các a-ca đành rất là hồ đồ khấu đầu lạy tạ trả lời: "Nhi thần tuân chỉ" xem như là "hiểu". Dận Tường thấy Khang Hy có ý bãi triều vội thưa:
- Phụ hoàng! Quan chức ở bộ Hộ chỉ có mấy trăm vạn lạng còn chưa thu xong, nay đã niêm phong ngân khố, phụ hoàng lại ủy nhiệm Thượng thư mới, nhi thần xin chỉ, phải chăng là hàng ngày không đến bộ trông coi công việc nữa?
Khang Hy vuốt râu trầm ngâm giây lát nói:
- Cũng được. Chuẩn tấu!
Dận Tường lè lưỡi một cái: Chàng vốn là muốn kích động hoàng đế bực tức tuôn ra chút gì mới mẻ, không ngờ chỉ được bốn chữ nhạt nhẽo, không lạnh không chua này, ra cái gì chứ? Đang nghĩ lại nêu ra một vấn đề, thì Tứ a-ca Dận Chân nói:
- Phụ hoàng, nhi thần có ý này, không biết có nên nói ra hay không?
Khang Hy đặt cốc xuống, lấy làm lạ nhìn Dận Chân nói:
- Đây là hội triều mà, có ý kiến gì cứ nói ra.
Dận Chân cúi đầu một cái, rồi ngẩng đầu nói:
- Xử lý trong sáng bộ Hình, quả là nhiệm vụ cấp bách trước mắt. Việc của Trương Ngũ Ca, nhi thần vốn chỉ là nghe đồn, hôm nay được nghe nguyên trạng éo le tường tận, rùng rợn kinh hãi, vô cùng run sợ vậy. Hoàng thượng vô cùng tôn nghiêm, tình cờ đến thăm và điều tra, lộ ra ngay trước mặt mọi người một vụ án mạng kinh thiên động địa. Án hình sự nhiều như vậy, không biết đang có bao nhiêu oan khuất? Án hình sự không ăn khớp, tội ác tắc đọng là họa của đất nước!
- Ừ.
Dận Chân lạnh lùng lướt nhìn ba vị đại thần Thượng thư phòng, khẩu khí như đóng băng:
- Việc này là trách nhiệm của tể tướng! Mã Tề, Đồng Quốc Duy khó thoái thác tội lỗi.
Sắc mặt của Mã Tề và Đồng Quốc Duy ngay tức thì tái mét, họ đã mấy lần yêu cầu xử phạt, Khang Hy đều chưa cho phép, không ngờ Dận Chân vẫn không chịu buông tha. Dận Đường quay mặt nhìn Dận Chân, lại cúi đầu nói thầm "Nghiệt ngã trời sinh, thật không thuốc nào trị được". Trong lúc đang suy nghĩ thì nghe Khang Hy nói:
- Họ đã tự xin trị tội, ý trẫm tạm thời không bàn việc này. Còn gì nữa không?
Dận Chân và Ô Tư Đạo đã bàn tính mấy ngày, hiện nhiên trong lòng có sẵn kế hoạch, mặc dù gặp phải trắc trở, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Không nên chỉ nói án hình sự tùy việc mà xét, nguyên nhân là ở lại trị suy đồi, cho nên kiện cáo tức giận, thuế khóa không đều, kênh sông không sửa, giặc cướp không trị, dân trong nội địa không yên ổn, ngoài biên giới giặc Phiên dòm ngó. Lại trị là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu hiện nay, là một vấn đề thực sự!
Thật là kẻ sĩ xa nhau ba ngày nên nhìn nhau bằng con mắt khác. Đây chính là chủ đề mà mấy hôm nay Khang Hy cùng ba người phụ chính mật đàm. Cả bốn người bất giác nhìn nhau. Khang Hy gật đầu nói:
- Đây là việc thường bàn của chúng ta. Nói thử xem, nhi thần định làm thế nào?
Mắt của Người bỗng lóe sáng.
- Bát a-ca giữ bộ Hình, kiểm tra triệt để các án tù, nếu có thể quả thực kiểm sát loại bỏ, chấp hành mệnh lệnh một cách nghiêm chỉnh nhanh chóng, bắt vài quan chức ăn hối lộ và làm điều phạm pháp, thanh trừng chắc chắn một đợt, bất luận phủ đài châu huyện cho đến đại quan bộ viện, đáng giết phải giết một đợt, không thể cố tình châm chước, không thể như trước đây, chỉ làm với quan nhỏ, không thi hành với quan lớn!
Dận Tự nghe trong lòng không nén nổi tức tối nghĩ: Mình còn chưa nhận chức, sao nó đã biết mình muốn châm chước? Nhưng Dận Tự xưa nay rất có tu dưỡng, vì thế nói xen vào:
- Tứ ca nói rất đúng. Có tội chứng chính xác, đệ nhất định không bỏ qua.
Dận Chân đương nhiên hiểu lời nói của Dận Tự và không thèm để ý, trực tiếp nói với Khang Hy.
- Châm chước việc nhỏ là họa của phép tắc cương thường. Trị loạn cần phải lấy phép tắc trọng yếu. Đây đều là lý lẽ thông thường. Hoàng thượng từ lâu đã đặt ra thánh huấn mười sáu điều, nên ban hành học cung trong thiên hạ, huấn luyện giảng dạy các sĩ tử biết liêm sỉ, làm cho mọi người vì dân chúng giữ trọn bổn phận mình, tuân theo pháp luật, tuân theo lương thiện, người làm quan biết đạo của thánh nhân, pháp luật không dung túng tham nhũng. Quan lại dân chúng đều biết tuân thủ. Pháp luật trung thành với vua, ngay thẳng trung trực vô tư, lại trị đương nhiên là chuyển đục thành trong.
Khang Hy nghe xong những lời nghị luận đĩnh đạc này, thầm tán thưởng nhưng không để lộ ra nét mặt, chỉ gật đầu nói:
- Đây lại là một hàm ý. Xem ra Chân nhi còn có đề nghị?
Dận Chân kính cẩn lễ phép đáp:
- Thưa vâng. Quan lại địa hạt các tỉnh, quan chức các bộ đều phải quan tâm thánh ý, coi đại sự lại trị là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Nhi thần đề nghị, bất luận đảm nhận chức vụ loại nào, trên từ đại thần Thượng thư phòng, dưới tới công chức quan lại chưa vào hạng bậc, phàm là gặp dân chặn kiệu kêu oan, nhất luật dừng kiệu nhận cáo trạng, đặt thành chế độ của nhà nước. Như vậy, các nơi có ty nha môn, sẽ không đến nỗi quan chức khác nhau đùn đẩy trách nhiệm với nhau, có như vậy các án oan trong thiên hạ mới mong có thể dần dần giảm bớt.
Khang Hy sớm đã nghe được ý hay đứng dậy, lững thững bước, đợi Dận Chân nói xong, mới khen:
- Chân nhi đi công cán ngoài kinh thành nhiều, rất cuộc hiểu được lòng người... Đình Ngọc, khanh cảm thấy điều trần của Tứ a-ca thế nào?
Trương Đình Ngọc khom mình cười nói:
- Nô tài cảm thấy rất phải, kẻ ngoan cố mà không biến đổi phải có giáo huấn, giáo huấn mà không tuân theo phải có pháp luật, cần phải đặt ra thành chiếu chỉ, công khai ban phát trong thiên hạ.
Trong mắt Khang Hy lấp lánh tỏa sáng, nhưng ông lại trầm tư nói:
- Mười sáu điều thánh huấn trẫm sửa lại một chút, phải soạn cho thuận miệng dễ nhớ, sau đó phát xuống các học cung. Bách quan dừng kiệu tiếp nhận cáo trạng riêng điều khoản này giữ nguyên và lập tức thi hành.
Nói xong lướt nhìn các a-ca một lượt nói:
- Mọi chỗ để tâm đều là học vấn, Tứ a-ca là người chịu khó không ngại nhỏ nhặt, làm việc nghiêm túc có thứ tự về điểm này các a-ca phải học tập, nghe rõ chưa?
- Chúng nhi thần đã rõ.
Ánh mắt các a-ca, mỗi người một kiểu đều nhìn về phía Dận Chân.
Dận Tự sớm đã được tin từ nội đình, muốn ông chủ trì công việc bộ Hình, một việc vốn là rất hứng thú. Vậy mà ở cung Càn Thanh bị Dận Chân đưa ra điều trần quấy rối không đâu ra đâu cả. Ông có cảm giác công lao bị người khác cướp mất, trong lòng bực tức, chán nản. Suốt dọc đường ngồi kiệu trở về phủ Bát bối lặc ông vẫn còn buồn bã. Lúc này đã quá giờ Dậu, mọi người trên dưới trong phủ đều đã được biết chủ nhân làm quan khâm sai, quản gia lão Thái dẫn theo gia nhân mấy chục người cầm đèn đuốc ra cổng nghênh đón. Thấy Dận Tự khom mình bước ra khỏi kiệu, đoàn người đen ngòm quỳ xuống vấn an:
- Bát da hưởng phúc! Biết lão da nhận ân chỉ tới bộ Hình, phúc tấn bảo các nô tài hãy đến chúc mừng vấn an!
Dận Tự ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người, trong chốc lát lại tối tăm lạt lẽo:
- Ta là con cháu thiên tử, làm việc vì nước là bổn phận, có gì vui mừng đáng nói. Phúc Tân đâu?
Lão Thái cười xòa nói:
- Ở Di Hạo đường phía sau, hai người và Thạc cách cách, dì Tứ và cậu hai Phùng đều đã đến, phúc tấn đang ở đó tiếp.
- Cửu da, Thập da thì sao? Hai người đến giờ còn chưa đến?
Lão Thái đáp:
- Nô tài vừa mới cử người đến hỏi rồi. Thập da đi dâng hương ở núi Ngọc Tuyền, Cửu da đau bụng, nhất thời không đến được. Chỉ có A Linh A, Trương Đức Minh đã đến. Bên đó có khách người nhà không tiện. Nô tài chưa bảo họ qua Di Hào đường.
Nghe thấy Dận Đường, Dận Ngã không tới, và ngay cả Dận Đề cũng chưa đến, hơn nữa, Quý Tự, Vương Hồng Tự những người chủ yếu phải có mặt cũng không thấy bóng hình đâu, Dận Tự bất giác hoảng sợ, trong lòng biết chắc hẳn là có nguyên nhân. Ông hơi ngập ngừng nói:
- Ngươi đi thay ta vấn an hai chị. Nói với phúc tấn ta tạm thời không qua đó được, bảo họ cứ việc ăn trước đi, chỉ là cơm bữa gia đình bình thường, làm sai dịch có gì mà chúc mừng?
- Rõ!
Lão Thái thưa một tiếng quay mình đi liền, Dận Tự lại gọi lại, trong chốc lát không nói gì, hồi lâu mới lên tiếng:
- Lần này ta tới bộ Hình, phải làm vương gia mặt sắt, là nêu cao phép nước, thuận theo ý dân mà tới đó. Đầy tớ trong nhà không phân biệt tốt xấu đều muốn đi theo để phát tài. Ngươi bảo với họ sớm vứt bỏ ngay mơ ước hão huyền đó! Họ hàng cũng không ngoại lệ. Ông Phật cũng có thể hóa thành Diêm Vương, mong ở ta tới bộ viện để gõ chuông gỗ, lừa lọc làm tiền, kiểm tra ra thì ta lột da!
Ông ngừng một lát, điềm tĩnh lại rồi chậm rãi tiếp:
- Chọn hai mươi tên nô tài trẻ biết chữ, lại phải khỏe, những đứa có thể thức đêm, không ham của đi theo ta. Cứ giúp ta giải quyết công việc xong xuôi tốt đẹp, thì muốn gì cũng được, tiền ta có rất nhiều. Điều ta nói này, ngươi nói cho họ biết!
Nói xong quay người đi vòng vèo tới thư phòng vườn hoa phía tây.
Trương Đức Minh và A Linh A sớm đã đợi ở đây. Hai người đều mặc thường phục. A Linh A gầy yếu ngoài áo kép có thêm chiếc áo gi-lê ba-tu-lu cài khuy. Trương Đức Minh thì mặc áo đơn màu đen, chân đi giày vải đế bốn lớp, dựa vào chiếc lồng hun không đốt lửa đang trò chuyện với A Linh A. Nghe thấy bước chân của Dận Tự, hai người đều đứng dậy. A Linh A chỉ chắp tay vái chào. Trương Đức Minh vuốt râu cười nói:
- Thiên tài! Phật thọ khôn lường! Tấm lòng này của Bát da thượng kính thần minh, tất có ban thưởng hậu.
Dận Tự trước tiên là hoảng hốt, phút chốc biết ông ta đã nghe được những lời vừa rồi, cười nhạt ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Đây ta chỉ muốn nói cần phải cố gắng giúp ta làm việc hết sức thôi!
Trương Đức Minh lững thững đi vài bước, nhìn dưới ánh đèn càng tỏ ra tư thái chững chạc, mỉm cười nói:
- Lòng ví như thần minh. Những lời Bát da dặn dò quy tắc trong nhà vừa rồi đường hoàng chính đại làm sao! Từ tấm lòng này thực thi ở một quận, thì một quận an trị; thực thi trong thiên hạ thì thiên hạ an trị!
A Linh A trái lại không rõ ý tứ chuyện trò của hai người, nhắp một ngụm trà hỏi:
- Bát da, hôm nay Đức vạn tuế có chỉ ý gì? Ngài có gặp thái tử da không?
Dận Tự liền kể tình hình nhận lệnh ở cung Càn thanh ra, rồi lại nói:
- Thái tử cũng gặp rồi, chỉ có khí sắc không tốt lắm, ngôn từ ấp úng hàm hồ lẫn lộn, ngay ta cũng không nhớ thái tử nói những gì, chỉ căn dặn ta có công việc hãy bàn bạc cùng với các anh em hơn. Song ta nghĩ Dận Nhưng nói "anh em" chẳng qua là Tam ca, Tứ ca. Họ mỗi người mỗi việc có gì bàn bạc? Chỉ có Cửu đệ, Thập đệ, Thập tứ đệ ta cần họ phải giúp đỡ thì ngay đến gặp mặt cũng không!
A Linh A suy nghĩ một lát, cười nói:
- Tứ da quả là máu ghen đầy ắp! Nghĩ ra mấy điều đó cũng thật xúc động tâm tư. Hơn nữa muốn chiếm thế ưu nhằm kiềm chế Bát da, sau này giành phần cướp lấy công lao. Nhưng theo nô tài nghĩ, bất luận dụng ý thế nào cũng đều là phí công, trời trao chức vụ lớn cho Bát da, không sức ai có thể xoay chuyển. Trương Đức Minh quả là kẻ sĩ đạo đức cao sâu, lời ông ấy sắp ứng nghiệm rồi!
Trương Đức Minh thận trọng ngồi đối diện, mắt lấp lánh như mặt giếng cổ, nói:
- Bát da, ngài biết không? Trên người thái tử giấu thuốc hồi xuân, đã bị người ở điện Dưỡng Tâm nhìn thấy và đã báo với Đức vạn tuế. Việc thái tử cùng Trịnh quý nhân, Đức vạn tuế cũng đã được nghe. Một khi sự việc vỡ lở thì không chết cũng phải bị lột da, còn nói gì đến ngôi vị "thái tử"!
Dận Tự bất giác hoảng sợ rùng mình nghĩ: 'Những sự việc bí mật trong cung đình như vậy, sao có thể truyền tới tai Trương Đức Minh, bản thân mình vẫn chưa hay biết gì!" Trương Đức Minh thấy ông kinh ngạc, cười nói:
- Bát da yên tâm, nô tài không phải người tà tâm. Đây là công hiệu của Bạch Vân quán. Các thái giám thường đến cầu phúc, sám hối những việc trong lòng với đạo tổ, Hình Niên của điện Dưỡng Tâm sợ việc này thái tử biết, đã tới cầu khẩn trước thần mong được bảo hộ, vừa lúc bị bần đạo nghe được.
Dận Tự nghe trong bụng thầm nghĩ. "Chẳng trách Trương Đức Minh tin tức nhanh nhạy, hóa ra có bao nhiêu người tự nguyện làm tai mắt cho ông ta!". Nghĩ vậy cười nói:
- Ông cũng không sợ quấy nhiễu thần thánh ư? Thực lòng ta không muốn biết việc này. Chỉ mong làm tròn bổn phận của mình, lại trị tài chính của đất nước suy đồi như vậy, kẻ sĩ có chí khí cần phải phấn chấn đứng dậy, cứu giúp xã tắc Đại Thanh là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu hiện nay!
A Linh A khom mình, khuôn mặt gầy còm không chút biểu lộ tình cảm:
- Bát da, đây quả thật là lý lẽ chính xác, vừa rối cùng bác Trương chúng tôi cũng bàn đến chuyện này. Nói tới sự việc là liên quan tới tình thế, nhân sự ngày nay rối ren, quan hệ họ hàng thân thích môn sinh câu kết, rắc rối phức tạp tới mức độ này, thu xếp được đâu có dễ dàng! Ngay cả Cửu da, Thập da, tối nay không tới, lẽ nào chẳng có lý do?
Dận Tự giật mình vội hỏi:
- Lý do gì?
Trương Đức Minh thở dài nói:
- Các vị ấy cũng có tính toán riêng mà! Giờ đây đã đến cửa ngõ bước ngoặt, không chỉ Đại a-ca, Tam a-ca, Tứ a-ca, ngay cả Cửu da, Thập da, Thập tứ da người nào cũng là anh kiệt. Đêm qua gió tây tàn lụi cây xanh, đơn độc lên lầu cao. Lên lầu làm gì? Há chẳng phải muốn ngó nhìn "đường đi trong thiên hạ", nghĩ xem bước đi của bản thân nên thế nào?
A Linh A thấy Dận Tự sững sờ lắng nghe, giọng trầm nặng nói:
- Thiên hạ, trọng trách lớn. Thái tử vai trò quan trọng. Đều là nòi giống Rồng, sao có thể không động lòng?
Một cơn gió lạnh thổi tới, đèn nến khắp phòng đung đưa, giấy dán trên cửa sổ sột soạt, trong thư phòng phút chốc trở nên âm u. Dận Tự nhanh trí mím miệng, hình như cảm thấy rất lạnh xoa xoa vào vai, nghe tiếng lá rụng tẻ ngắt ngoài sân, hồi lâu nói:
- Ý của ông ta đã rõ. Theo các ông nói thì ta phải làm thế nào mới được?
Trương Đức Minh hờ hững nói:
- Thực ra Bát da đã có chủ định. Lại trị trong thiên hạ vô cùng mờ mịt, làn sóng tham ô dâng cao, quan lại tham nhũng đầy triều đình. Chỉ có một cách: Xúc! Xúc hết bất bằng đi thì lập tức thiên hạ công bằng.
A Linh A nói:
- Điều nô tài lo nhất chính là Bát da chùn tay. Dao mổ trâu cắt tiết gà vốn là nắm chắc phần thắng. Song nếu như chùn tay thì đó lại là chuyện khác. Ví như án ở bộ Hình, nếu liên can đến Cửu da, Thập da thì liệu Bát da có ra tay không?
Đây đang là điều Dận Tự lo lắng nhất, bị A Linh A con người nhiều bệnh tật này đọc được từ trong ra ngoài. Sắc mặt Dận Tự bỗng nhợt nhạt khác thường, mãi mới nói:
- Chẳng những Cửu đệ, Thập đệ, e rằng loại việc này thái tử, Đại thiên tuế, Thành quận vương và Thập tứ đệ cũng khó tránh. Giờ đây việc đến mới biết cái khó của Tứ ca!
Trong phút chốc A Linh A tỏ ra tinh thần phấn chấn:
- Cho nên mới gọi là "trời giao trọng trách lớn cho người này". Để thái tử tạm thời chiếm thiên thời, Đại a-ca và Tam a-ca chiếm địa lợi, Bát da ngài chiếm nhân hòa. Không làm nhân từ kiểu đàn bà, mà dùng tàn nhẫn của Thân, Hàn, quả là sẽ tìm ra đầu mối của lại trị, ngay cả Tứ da và Thập tam da cũng phải đi theo ngài. Hôm nay Tứ da nói, xem lại cũng chưa hẳn không phải là muốn đứng ở vị trí trước ngài. Bát da, trời cho mà không lấy thì lại bị mắc tội!
Trương Đức Minh liền tiếp lời:
- Câu nói này nô tài thấy rất sâu sắc. Ngày xưa yến tiệc Hồng Môn, Hạng Vương không nhận, bị cắt cổ ở Cai Hạ (28); Vương Mãng đoạt Hán, Lưu Huyền xưng đế, không chém đầu Quang Vũ, thế là bắt đầu lại chết yểu; Trần Kiều binh biến, Triệu Khuông Dận cứ ngu trung không nỡ bỏ ân thì đâu có triều Đại Tống? Cơ hội ngàn đời như ánh điện lửa đá, trong nháy mắt là qua đi, người đời sau vẫn uổng công tự nắm cổ tay thương tiếc đó sao?
Dận Tự bỗng đứng dậy, đi nhanh mấy bước trong phòng, đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn ngắm hai người từ trên xuống dưới, trong lòng thật là tình cảm trăm mối đan xen nhau. Ông vốn cho rằng Vương Hồng Tự là người học vấn tốt nhất, A Linh A chẳng qua là một người Mãn, nhân đà ăn theo, Trương Đức Minh giáp thuật sĩ dựa vào vương hầu, nào ngờ ở khâu quyết định mới nhận ra hai người này có chí hướng có hiểu biết, hơn nữa rất mực trung thành hơn hẳn Quý Tự, Vương Hồng Tự nêu chiêu bài đạo học! Hồi lâu mới gật đầu nói:
- Tối nay là tối nào mà hơn đọc cả năm xe sách! Hai ông thấy hay thì làm, mọi thứ như thường. Trương tiên sinh, ông lo giúp ta về mặt võ bị. Trung đường Lý Tất dùng đạo sĩ xuống núi để phụ trợ, ta thấy ông không thua kém ông ấy!
"Võ bị" giao cho Trương Đức Minh, "Văn sự" đương nhiên là của A Linh A. A Linh A kín đáo gật đầu hiểu ý. Trương Đức Minh trịnh trọng nói:
- Bần đạo ra tay để cứu vớt sinh linh khỏi cảnh khốn khổ lầm than, hai chữ công danh không hề tính toán. Để sẵn sàng dùng trong lúc đặc biệt, bần đạo từ lâu đã có lựa chọn. Mười sáu người bạn ở núi Tung Sơn (29) như Cam Phượng Trì, Thạch Đằng Giao Bối đều là bạn vong niên của bần đạo. Đây là thư viết mời họ tới Kinh.
--------------