ừ cung Càn Thanh xuống, Dận Chân cảm thấy khắp người mỏi nhừ. Không ngờ mấy điều trần ở vào thế cao như đứng trên mái dốc như vậy chỉ đổi được mấy lời khảo nghiệm "Kiên nhẫn không ngại nhỏ nhặt". Sớm biết thế thì chi bằng không nói, lại tránh được sự ngờ vực của Dận Tự cho mình là ghen tị cướp công! Quan chức bộ Hộ làm hỏng thì ai ai cũng biết, suy lòng khắc rõ cần gì phải nói. Tuy Khang Hy chưa có một câu nặng lời chưa truất giáng một quan chức, nhưng chỉ gác lại một cách thờ ơ như vậy thì so với nổi trận lôi đình, chửi cho mất mặt còn vô vị hơn, còn khó nắm được. Hôm nay một loạt tấu sớ, tuy xem ra hợp thánh ý, song "hạn lâu gặp mưa rào", lại chỉ có mấy giọt, chưa tránh khỏi khiến người ta thất vọng. Dận Chân nghĩ tới bản thân và Dận Tường làm ăn ảm đạm, vất vả khôn lường đều là vì gánh đỡ cho người khác, cuộc đời này vận số vô thường, rốt cuộc có lý thú gì? Ông lả người ngồi xuống ghế chao ở Vạn Phúc đường nhắm mắt nghĩ ngợi, thực sự có chút ngán ngẩm. Đang lúc buồn chán, tiếng gậy chống đất lọc cọc lại gần, Ô Tư Đạo lững thững đi tới, hai tay vái chào nói:
- Chủ nhân có gì lo nghĩ buồn phiền làm vậy?
Dận Chân lấy lại tinh thần ngồi thẳng người, một tay mời ngồi, thư thả nói:
- Lo nghĩ gì? Tôi chẳng qua là con người nhàn rỗi nhất thiên hạ mà thôi. Vẫn là câu nói của Trang Tử: "Thánh tuyệt đối vứt bỏ trí, kẻ cướp lớn mới thôi, kẻ cướp nhỏ hái ngọc hủy châu không nổi dậy", tôi hà tất lại ngang nhiên dấn thân trong nguy nan, làm cho mình sứt đầu mẻ trán?
Ô Tư Đạo thấy trên án thư có để bản thảo thơ văn song khóa của Dận Chân, Ô ngồi xuống và tiện tay lật giở, cười nói:
- Chỉ sợ Tứ da khó lòng không xúc động. Trang Tử cũng đã từng nói: "Đấy có chứa minh thì thiên hạ không tiêu hủy, có chứa thông thì thiên hạ không liên lụy, có chứa trí thì thiên hạ không nghi hoặc, có chứa đức thì thiên hạ không vắng vẻ." Tứ da, ngài có chứa nhiều thứ như vậy, muốn làm người nhàn rỗi e rằng chẳng được đâu.
Mấy câu nói này khiến Dận Chân cười, nhưng lại nhăn mặt than thở:
- Tôi trí cùng sức kiệt rồi, muốn làm việc, đã làm việc, muôn vàn khó khăn gian khổ dốc sức chống chèo, song mái chèo gẫy, cây sào đứt, thuyền khốn nguy trong chỗ nước cạn!
Ô Tư Đạo nghe xong chẳng nói gì, giở xem từng bài thơ văn của Dận Chân, hồi lâu mới cười nói:
- Lời nói này của Tứ da tôi thực không hiểu. Theo ý tôi ngày nay trời thu trong sáng dịu mát, muôn cây tiêu điều, đúng là lúc tráng sĩ đi xa, sao có thể rên rẩm nhiều thế?
Dận Chân sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu thở một hơi thật sâu rồi nói:
- Một đêm gió tây dữ dội, thổi rụng tổ chiêu phượng nhà tôi, thấy lá cây ngô đồng rơi xào xạc...
Ông vừa nói vừa lắc đầu cười gượng gạo:
- Sự việc xảy ra ở bộ Hộ, tôi đã nghĩ kỹ rồi, lần này là cây ngô đồng đứt tận gốc! Thật đáng thương cho Nhị ca của tôi ấy, vẫn như người không có liên can, hôm nay lúc trở ra đi tới cung Dục Khánh, Nhị ca còn khuyên tôi không nên "tự làm phiền mình"! Chính lúc đó thì họ - Đại ca, Tam ca và hoàng a-ma vẫn không rõ đang bàn những chuyện gì khác! Nực cười, tôi và Thập tam đệ hóa ra chỉ là một cặp ngốc ngếch!
Ô Tư Đạo nghe tựa hồ có chút dửng dưng, buột miệng hỏi:
- Bây giờ thì sao? Bây giờ Tứ da có dự định gì?
Dận Chân cau mày nói:
- Hiện giờ chẳng có dự tính gì. Bộ Hình, bộ Hộ đều đã là cục diện của Bát đệ; bộ Lễ, bộ Binh vốn là đất trời của Bát đệ; rõ ràng là Đức vạn tuế thay đổi nước cờ về dự trữ quốc gia, thái tử tuy không nói, theo tôi trong lòng thái tử cũng có chủ định. Tôi đã nghĩ rồi, thái tử yên ổn, tôi đương nhiên không sao cả, thái tử có mệnh hệ gì thì đương nhiên vẫn phải có thái tử mới. Tôi thế nào đi nữa chỉ là một người lo làm việc, chắc hẳn cũng không thể làm khó dễ gì được.
Ô Tư Đạo đột ngột nổi giận, sắc mặt vừa tái xanh vừa trắng bệch, ném "đét" một cái chiếc quạt gấp trong tay rơi xuống đất, cầm lấy gậy chống đứng lên, nhìn chòng chọc vào Dận Chân một cách đáng sợ quở mắng:
- Kiến giải của kẻ hèn!
Dận Chân kinh ngạc, há hốc miệng, bâng khuâng nhìn Ô Tư Đạo. Ông xưa nay chưa hề bị ai trách mắng như vậy cũng chưa từng thấy Ô Tư Đạo con người rất mực lễ độ hiền hòa này nổi cáu ghê gớm vậy, vài câu nói bình thường, vì sao lại tức giận? Giữa lúc sững sờ, Ô Tư Đạo hắng giọng nói:
- Tứ da chẳng phải đã nói "gió tây tàn lụi cây xanh" đó sao? Cây xanh là gì? Cây xanh chính là thái tử! Trần Thắng một người chân đất còn dám nói: "Vương hầu tướng lĩnh, có giống cả sao!" Huống chi ngài là vương gia, là nòi giống Rồng, là a-ca có công lao xuất sắc với quốc gia, không phải là người riêng của thái tử! Không vạch chia thực rõ điều này, ngài mãi mãi chẳng có ngày được cất đầu dậy!
Đôi nạng chạm đất có tiếng cạch cạch, Ô Tư Đạo xúc động nói:
- Giống như Đại a-ca con người nhu nhược đần độn thế còn biết tranh giành thiên hạ, ngài sao có thể bàng quan được? Chí khí ngắn ngủi vậy sao?
Dận Chân nghe, chỉ thấy một luồng khí lạnh thấm vào da thịt, trái tim co thắt lại, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ. Hồi lâu, ông cúi đầu vẫy tay nói:
- Ô tiên sinh, tôi... tiên sinh ngồi xuống, nghe tôi nói đã.
Vì ở cung Càn Thanh triệu kiến, bản thân đã dâng điều trần, lời của Khang Hy cũng đã rành rọt đầu đuôi gốc ngọn, cuối cùng lại nói:
- Tiên sinh quở trách tôi chí khí ngắn ngủi, nói đúng lắm, tôi quả thực là có chút chán nản, tình thế hiện giờ, không ngồi nhìn phỏng còn có hi vọng gì?
Ô Tư Đạo nghe tường tận xong, bỗng ngẩng mặt lên cười lớn, nói:
- Tứ da buồn phiền vì điều này? Vị thánh hiền nào nói người "kiên nhẫn không ngại nhỏ nhặt" sao lại không thể gánh vác trọng trách lớn trong thiên hạ? Theo tôi nghĩ, đây là lời khảo nghiệm tốt nhất trong thiên hạ hiện nay!
Dận Chân một chốc ngẩng đầu hỏi:
- Vậy thì tại sao hoàng thượng muốn dùng lại Dận Tự?
Ô Tư Đạo cười giòn tan nói:
- Đó là đương nhiên, các ngài đều là con trai hoàng thượng. Người phải so sánh xem thử, ai tài cao chân nhanh mà!
Dận Chân trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu, nói yếu ớt:
- Bát đệ là ai sao tôi lại không biết! Nếu như Bát đệ thực sự làm thì có thể làm được chức trách...
Những lời sau đó hệ trọng khó nói, liền thôi.
Ô Tư Đạo mỉm cười nói:
- Cho nên tôi mới nêu chủ kiến với Tứ da. Bát da làm trọn chức trách, chẳng qua là làm xong một việc ở trong điều trần của ngài, ông ấy không làm trọn chức trách, là không nghe theo chủ kiến của ngài. Đức vạn tuế thực sự chọn đúng ông ấy, ông ấy cũng không đến nỗi xem thường ngài. Nhưng theo tôi nghĩ, bây giờ không cần bàn sâu đến thế. Thái tử vẫn đang ở ngôi, Bát da bị ràng buộc rất nhiều, ông ấy cũng chưa chắc làm được chức trách ở bộ Hình!
Nói xong Ô lại cười. Dận Chân buồn rầu nói:
- Những điều ấy tôi đã nghĩ đến. Điều khó xử nhất của tôi là khó xử với thái tử, gần không được, xa không được. Bát đệ thấy thế vô cùng phấn chấn, có ngay chủ định muốn trổ tài đặc biệt ở bộ Hình. Hôm qua Thập tam đệ báo cho tôi biết, nghe tin đồn Bát đệ vào bộ Hình, mấy môn khách vốn ở bộ hình của Bát đệ muốn gặp nhưng đều không được tiếp. Đây chẳng phải là điềm báo trước ư?
Ô thấy vị vương gia luôn miệng nói muốn làm "nguời nhàn rỗi" này không dứt nổi quan hệ, đau khổ phiền não mãi không thôi; Ô cười, hỏi sang chuyện khác:
- Hoàng thượng khi nào đi Nhiệt Hà?
- Mồng 3 tháng Mười.
- Không có chỉ lệnh cho Bát da bao giờ hoàn thành công việc ư?
Dận Chân nhìn Ô rồi nói:
- Không. Nhưng xem ý của Dận Tự, nói muốn hoàng thượng vui vẻ đi Nhiệt Hà, tôi nghĩ Bát đệ trong ngày gần đây sẽ treo cờ gióng trống làm ngay thôi.
Ô suy nghĩ một lát rồi nói:
- Mấy ngày qua hoàng thượng có kiểm tra khảo cứu vở song khóa của các a-ca không?
Dận Chân nhìn Ô một cách lạ lùng hỏi "Gì cơ?". Ông có chút không hiểu vị thư sinh này rất cuộc muốn nói gì, mãi sau mới cười nói:
- Song khóa thì năm hôm xem một lần, không hề gián đoạn. Nhưng mà quyển này viết ra lúc rỗi rãi đối Thiền với hòa thượng Văn Giác, e rằng chướng tai thánh, tôi không dám dâng trình.
Ô nói:
- Tôi vừa mới xem qua. Thơ văn ở trong này tuy không phải tất cả đều là trác tuyệt, song không đeo đuổi danh lợi, rất phù hợp tính cách của Tứ da, sao không thể dâng trình lên để Đức vạn tuế xem thử? Ví như bài này, Tứ da viết hay làm sao!
Nói rồi tiện tay lật giở chỉ vào một bài thơ đưa cho Dận Chân. Dận Chân cầm lấy xem, nội dung là:
Biếng hỏi chuyện nổi chìm,
Ít vui hoa liễu sớm.
Điệu Ngô nhi khúc phượng,
Gái Việt thổi sáo oanh.
Thăm sư núi Đạo Hứa,
Chơi cờ cụ dân lành.
Chẳng mộ vuờn tược sơn,
Chí hợp thoải mái luôn.
Dận Chân xem xong cười nói:
- Bài thơ này không có niêm luật, dâng lên chẳng có nghĩa lý gì! Làm thơ tôi sao sánh nổi Tam huynh.
Ô cười lắc đầu lại chỉ vào bài khác. Nội dung là:
Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm,
Trước trừ lúc nhỏ sau trừ già
Thời gian ở giữa chẳng là mấy,
Lại có nóng lạnh và buồn lo.
Qua tết Trung Thu trăng không sáng.
Qua tiết Thanh Minh hoa không đẹp.
Dưới trăng trước hoa hãy hát ca,
Mau mau rót đầy vào chén ngọc.
Trên đời tiền nhiều kiếm không hết,
Trong triều quan nhiều làm không nổi.
Quan lớn tiền nhiều lòng đâm lo,
Khiến bản thân mình đầu chóng bạc,
Chuông tiễn hoàng hôn gà báo sáng,
Xuân hạ thu đông trong chốc lát.
Xin bạn đếm kỹ người trước mặt,
Mỗi năm một đợt vùi cỏ hoang.
Cỏ hoang cao thấp bao nhiêu mộ,
Mỗi năm một nửa không ai quét.
Ô nói tiếp:
- Đây là bài "Một đời người" của Đường Bá Hổ.
Dận Chân gật đầu nói:
- Đúng. Vì luyện viết chữ, tôi tiện tay chép vào, lại sợ có gì phạm vướng, không dám dâng trình ngự lãm.
Ô lặng im suy nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Chớ xem thường những bài thơ này. Cũng chưa chắc các bài viết hùng hồn mạnh mẽ, ngợi ca gió lớn, tưởng nhớ dũng sĩ thì là thơ ca hay! Hiện tại Đại a-ca, Tam a-ca và Bát a-ca họ mỗi người đều có tác phẩm của riêng mình, đều trình bày "chí lớn" của họ trước Đức vạn tuế, không ngờ rằng đây chính là đã phạm thánh kị. Hoàng thượng tuổi còn chưa đến sáu mươi, hạ thu đang thịnh, một bầy con trai lòng có chí lớn đầu có mưu hay sớm tối cùng làm, há không sinh lòng ngờ vực sợ hãi?
Dận Chân "ờ" một tiếng, tựa người về phía sau, kinh ngạc nhìn Ô một cái: Người què này lại tinh thông lòng dạ đế vương như vậy, thật là sâu sắc khôn lường! Nghĩ rồi rút vở song khóa chuẩn bị ngày mai dâng trình ra, lấy bút chấm mực, ngay ngắn chép một bài thơ thất luật:
Ở núi lại thích xa nhiều hoa,
Đất trời xui khiến nợ tính bướng.
Công danh muôn thuở bóng ngoài thân,
Vinh nhục ngàn năm hoa trong gương.
Chén vàng ngán ngẩm thu sắp hết,
Đường huệ xác xơ trời xế tà.
Nghe nói nơi nơi cảnh tốt đẹp,
Cớ sao nón lá câu bãi bờ.
Ô cười vỗ tay khen: "Hay!", thầm ngợi ca Dận Chân tâm trí lanh lợi: Từng bài một dâng trình như thế này quả thật tốt hơn nhiều so với đột nhiên dâng cả quyển. Song không nói toạc ra, chỉ nói:
- Tứ da câu chữ này thực sự rèn luyện đã có thần rồi đó!
Hôm sau Ô tiên sinh và Dận Chân bàn bạc, Dận Tự phụng chỉ đến làm việc, tiến vào bộ Hình. Ông xuống kiệu thăng đường liền ra tay phi phàm, bất chấp đúng sai, từ thị lang, viên ngoại lang đến các quan ty đường của bộ Hình nhất luật lột mũ cách chức lưu nhiệm, các phạm quan dọn chăn đệm vào nha môn, ngay cả chuồng ngựa phía sau cũng phải dành ra để chứa đầy các quan chức lớn bé. Tuy công khai nói là "đợi xét xử", kỳ thực hình thức giống như giam lỏng, chuẩn bị kiểm tra từng người bắt đi từng người. Lần xử trí sáng suốt quyết đoán này khiến cho các thư biện trong các ty đường bộ Hình đầu óc choáng váng, thực sự là chấn động triều đình và dân chúng. Đến cả hoàng đế Khang Hy cũng không ngờ rằng vị a-ca phong độ tao nhã này khí phách cứng rắn đến thế. Từ cung Dục Khánh đến Thượng thư phòng tiếp nhận không xuể kiến nghị xét lại, giấy tờ của Dận Tự đưa tới, đều là kế hoạch và sách lược chỉnh đốn công việc của bộ, dự thảo thẩm tra lại các trọng án, phàm các giấy tờ lời cung các án đã xét xử đã luận tội có chỗ nghi ngờ, có điểm không hợp luật lệ, hình phạt thiếu thỏa đáng, Dận Tự cũng thật không sợ phiền phức, từng cái từng thứ có thêm phê bình chú thích niêm phong gửi tới Thượng thư phòng, khiến Mã Tề và Đồng Quốc Duy cũng ngồi không yên. Các quan lại bộ Hình vốn sợ nhất Dận Chân và Dận Tường hai vị "ma vương" này tới bộ xoi móc khám xét, nghe tin "Bát da tới" còn chưa kịp đến thăm viếng chúc mừng, đã bị trận tấn công dữ dội này, bỗng hốt hoảng luống cuống đi tìm các cửa, nhờ vả bạn đồng niên, cầu cứu chủ nhân... cuống cả lên như gà gặp cáo. Dận Tự nhìn thấy, trong lòng cười nhạt, cũng không đi hỏi han.
Rối ren tới ngày thứ mười, Dận Tự ngay từ sáng sớm vào cung vấn an, trở về đến bộ Hình, còn chưa ngồi yên ổn ở văn phòng thì nhìn thấy lão Thái đi vào bẩm báo.
- Cửu da, Thập da, Thập tứ da đều đã đến.
Dận Tự sửng sốt, ra lệnh cho mấy quan chức đang đợi công việc hãy trở về. Ông vội vã đi ra, nhìn thấy ngay Dận Đường, Dận Ngã, Đận Đề dẫn theo mấy trưởng tùy đi bách bộ theo hành lang trong Nghi môn mà vào. Ông vừa cười mời vào trong, vừa nói:
- Cả ngày sống cẩu thả ở chốn nào, mà mấy hôm nay huynh bận chết người, thì chẳng nhìn thấy bóng dáng các đệ?
Ông quay mặt nhìn thấy Nhiệm Bá An cũng đi theo ở bên trong, liền nghiêm mặt lại.
Dận Đề theo hai anh đi vào, nhưng không ngồi, ngắm nhìn bức tranh treo dọc trên tường, lấy nan quạt gõ vào lòng bàn tay cười hì hì nói:
- Khí phách Bát ca cứng cỏi ghê! Nha môn bộ Hình này đệ đã đến không biết bao nhiêu lần rồi, không ngờ tốn công mấy ngày đã đổi thay thế giới! Nhìn coi những ông quan nhơ nhớp kia, người nào cũng bị lột quan chức, đầu không mũ, mặt mày ủ rũ dựa và chân tường, nháy mắt ra hiệu, rỉ tai thì thầm, nhe hàm răng vàng uống trà hút thuốc nhai hạt dưa tán chuyện gẫu. Đây đâu phải là nơi quan trọng xử tội của quốc gia, giống như khóa giam lũ yêu quái bị Tôn Ngộ Không đuổi ra khỏi bảy mươi hai động, đầu trâu mặt ngựa, bỉ ổi xấu xa, có đủ mọi thứ...
Nói xong Dận Đề cười ha hả.
Dận Tự không nén nổi cười nói:
- Nói đúng lắm. Huynh chỉ là một Tôn Ngộ Không đánh không xuể, mong mỏi các đệ tới giúp đỡ!
Nói rồi bảo người dâng trà và quay sang hỏi Nhiệm Bá An:
- Nhà ngươi đến có việc gì?
Nhiệm Bá An bộ mặt ung dung, nghe anh em họ cười nói, thấy hỏi đến mình, vội nhìn Dận Đường một cái, bước lên một bước, sắc mặt đầy vẻ khiêm tốn cung kính hai tay dâng lên một cuốn sách. Dận Tự chần chừ tiếp nhận và hỏi Dận Đường:
- Nháy mắt ra hiệu, đệ muốn hàm ý gì thế?
Dận Đường lắc đầu một cách kỳ dị nói:
- Giúp Bát ca vung chiếc gậy Như ý. Bát ca muốn làm Bao Công, đệ đến để sung vào long đầu trát. Huynh chẳng phải muốn kiểm tra hết các vụ án oan ở bộ Hình sao? Dễ làm lắm, một người ngoài không cần gọi hỏi, cứ hỏi Cửu đệ này là được. Ngay những đứa không qua tay đệ cũng đều có án có thể tra khảo đều ở trong quyển sổ này!
Trong phòng bỗng chốc im ắng. Thời gian sắp đầu đông, tiết trời lành lạnh, chỉ nghe tiếng gió rít trên nóc nhà, như lay động khắp cõi trần thế đều bất an. Dận Tự hình như bị người ta giáng cho một gậy ngạt thở, mặt trắng dã sững sờ nhìn sắc trời vàng sạm ngoài cửa, chỉ cảm thấy con tim bỗng rơi xuống, giống như là rơi ngã thẳng tuột xuống giếng cổ sâu thăm thẳm.
Dận Ngã xưa nay chưa hề trông thấy Bát ca bối rối như vậy thì cảm thấy buồn cười:
- Thế nào Bát ca? Phạm nhân tìm hình phạt thay thế cho lũ chó chết, đây gọi là "mổ ngan trắng", huynh có hiểu không? Ngan trắng đã mổ nhiều, đều là chúng ta tự mổ tự ăn. Kỳ thực đệ cũng chưa dùng số bạc gì của huynh, món nợ của đệ cứ gán đó không trả!
Dận Đề cười nói:
- Huynh là lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Dận Ngã tí tởn nói:
- À quên, Thập tứ đệ nói câu ấy thật tuyệt diệu! Cửu ca dùng bốn vạn, số bạc còn lại đều là Bát ca mang đi làm việc riêng. Hôm nay Bát ca muốn đập cho tan vỡ chậu châu báu, cần phải nói cho rõ ràng, xin Bát ca cho một kế hoạch.
Dận Tự lúc này mới hồi phục tinh thần, nhếch mép cười gằn nói:
- Tốt, đây mới là anh em tốt! Nô tài tốt mới làm chức trách tốt! Nhiệm Bá An, ta đã bảo ngươi làm chuyện này mấy lần? Tiền thu thuế vàng, đào nhân sâm còn dùng chưa đủ sao? Muốn làm những chuyện xúc phạm lẽ trời ư?
Nhiệm Bá An cúi đầu, nhẹ nhàng thưa:
- Đây chính là chỗ khó của nô tài. Bát da sáng suốt xét cho, nô tài không thể làm ra vàng bạc, có bốn cách kiếm ra tiền của bọn tiểu nhân: Buôn bán, thu thuế vàng, đào nhân sâm, lệ hàng năm trang viên hoàng gia, ngoài ra là rút móc từ sáu bộ. Bát da nghĩ xem, môn đồ thăng chức chuyển đổi, cứu tế các quan nghèo, mua sắm ruộng vườn mỗi năm phải tốn mất bao nhiêu? Ngay cả Tứ da, Thập tam da đòi nợ, cũng phải có bạc nén hoàn trả! Nói câu khó nghe, đã đổi người khác, nghĩ như thế này, chỉ sợ rằng sờ cửa ra vào tưởng là cửa sổ!
Mấy câu nói trên đã thuyết minh đủ, mố ngan trắng những việc này là bọn Dận Đường làm, nhưng tiền kiếm được thì bản thân Dận Tự dùng. Ông suy nghĩ hồi lâu, thở một hơi dài, một tay nhặt quyển sổ, lắc lư trên lửa rồi lặng lẽ đốt. Cho mãi tới khi nó thành tro bụi, mắt ông chớp chớp, lông mày động đậy, cười nhạt một tiếng nói:
- Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Những việc bậy bạ như vậy, Nhiệm Bá An nhà ngươi đều làm. Không sợ phép Vua, cũng không sợ sét đánh ư?
Đột nhiên, trong lòng ông muốn giết quách tên nô tài này.
Nhiệm Bá An rất đỗi nhanh trí, đã sớm nhận ra, khom mình nói:
- Trời sinh hết đường, địa ngục có cửa. Nô tài tận trung với chủ, tuy chết vẫn nặng lòng như núi Thái!
Nói xong quỳ xuống rồi nói.
- Xin Bát da xử tội!
Dận Tự đập bàn "rầm" một cái đứng phắt dậy, nhìn Nhiệm Bá An đầu óc đang hỗn loạn mơ màng. Cặp mắt ông lờ mờ nhấp nháy: Ở vào lúc này, chỗ này, một nhát đao kết liễu con người này, há chẳng đầu xuôi đuôi lọt! Cắt bỏ đi cái phiền toái này, ngay đến cả ba người anh em đây cũng không phải đề phòng nữa. Ông đang đắn đo ra tay giết như thế nào, thì Dận Đường cũng đứng đậy, nhè nhẹ vỗ vai Dận Tự, ý nghĩa sâu xa nói:
- Bát ca, lỡ tay một cái thành hận nghìn đời, ngoảnh đầu lại đã là người trăm tuổi!
Thấy Dận Đường chủ của mình đứng ra nói, Nhiệm Bá An hết vẻ sợ hãi lộ ra vừa rồi, đĩnh đạc thưa:
- Bát da giết tiểu nhân, nếu có thể thanh trừng lại trị, thì tiểu nhân có chết cũng không oán. Tiểu nhân không rõ là ai xúi bẩy phải làm như vậy, song tiểu nhân biết ai là cơ nghiệp của Bát da. Chính là các quan lại có tài năng Bát da muốn trừng phạt này! Bát da chưa làm công việc bao nhiêu, danh vọng tiếng tăm không một vị a-ca nào so sánh nổi, vì sao vậy? Chính là vì Bát da nhân đức tử tế, có học vấn, có độ lượng, có kiến thức! Giết tiểu nhân, thì không ai dám tích cóp của cho Bát da nữa. Thanh trừng hết loạt quan này thì Bát da cũng giống như Tứ da. Bao nhiêu dầy công trước đây đều bỏ vào trong đó. Hiện tại bên ngoài xôn xao tin đồn, xem ra trận đánh này của Bát da, hình như là còn ác liệt hơn Tứ da, Thập tam da... Nô tài chỉ đáng than là bản thân bất chấp tất cả dốc hết sức lực cho Bát da, cuối cùng thì kết cục chẳng ra gì...
Nói đoạn nước mắt giàn giụa nghẹn ngào:
- Bát da hãy giết tiểu nhân đi!... Nếu theo lẽ trời phép vua thì tiểu nhân thực sự có thừa tội chết...
Dận Tự cảm thấy choáng váng, cụt hứng ngồi về ghế. Dận Đường thấy hôm nay "Tam Anh chiến Lã Bố" rất có hiệu quả, hài lòng liếm môi liếm mép khuyên:
- Đệ cùng Thập đệ, Thập tứ đệ như thế nào Bát ca còn không rõ sao? Không bao giờ có thể hai lòng với Bát ca! Không phải là anh em oán huynh, vốn là không nên nhận chức trách này vội. Cứ để Tứ ca làm, Tứ ca sẽ làm mất lòng hết mọi người, chức trách này vẫn chưa hoàn thành! Lúc bấy giờ huynh đứng ra thu dọn tình trạng đổ nát, vỗ về lòng người, so với đi nước cờ hiểm này chẳng tốt hơn sao?
Dận Đề cười hì hì nói:
- Bát ca tưởng một chổi có thể quét sạch hơi mù? Tính thử xem, ngay trong Thượng thư phòng, không nói Mã Tề, Trương Đình Ngọc và Đồng Quốc Duy có bao nhiêu môn đồ cũ? Thân kết thân, nhà liên nhà, gốc rễ chằng chịt, ân nghĩa liên kết, một người có việc tám phương đến giúp, ngoài mổ ngan trắng ra, những việc lén lút vụng trộm nhiều vô kể! Huynh quét được hết chả hóa Tứ ca là hạng người bất tài ư? Dựa vào giấy tờ mượn đòi nợ còn làm cho người ta liểng xiểng! Công việc ở bộ Hình, huynh muốn làm thực sự, Mã Tề ngay lập tức sẽ cuộn chăn gối xéo đi, Đồng Quốc Duy cũng đứng không vững, càng khỏi phải nói thái tử, Tứ ca, Đại ca, Tam ca đều nhìn chòng chọc vào huynh! Nếu dễ dàng nhẹ nhõm thế, thì Đại ca từ lâu đã tranh lấy chức trách rồi, còn để chờ đến lượt chúng ta!
Dận Ngã trợn mắt vỗ đùi một cái nói:
- Được đấy! Đệ cũng định nói thế! Huynh cách chức những người ở bộ Hình, đệ giật nẩy mình. Làm như vậy Đức vạn tuế trước hết là sẽ ngờ vực: Bát a-ca này là người thế nào nhỉ? Nó xưa nay không phải là đứa làm ra vẻ? Là đứa con ngoan đang dò đoán xin trẫm, hay là mua danh chuốc tiếng? Người, nếu như thay đổi khác thường, thì không bệnh cũng sẽ chết!
Dận Ngã quay đầu lại nói với Nhiệm Bá An:
- Bận lo tổ tiên mi, không có mắt à? Cứ quỳ mãi, để cho người ta trông thấy còn ra cái gì?
Mọi người phân tích lý lẽ mọi điều, câu nào cũng trúng. Dận Tự trong phút chốc đã hiểu ra, mình vốn là anh em cùng cảnh ngộ không thể tách rời với bọn Dận Đường!.... Dù cho giết Nhiệm Bá An đi nếu bọn người này chống đối lại mình, thì kết cục mong được như Dận Tường cũng khó. Nghĩ ngợi bất giác thầm hối hận, không nên nhẹ dạ tin theo những đề nghị ngu xuẩn của A Linh A và Trương Đức Minh, suýt nữa làm rối loạn địa bàn hoạt động của mình. Một hồi chán nản, Dận Tự miễn cưỡng nói:
- Nhiệm Bá An đứng dậy nào. Lòng ta đang bực tức, chứ không phải thực sự muốn đem ngươi xử tội điển hình. Ngươi đã thành thạo công việc, vì sao ngu ngốc như vậy? Mạng người là trọng; lại dám mua bán! Về sau quyết không cho phép làm những việc khốn nạn này!
Lúc này mọi người mới thở phào, tán gẫu một hồi, Dận Đường cười nói:
- Bọn đệ còn nghĩ giúp cho Bát ca. Vụ án Trương Ngũ Ca này, còn bưng bít không nổi, trong khi tay chân Nhiệm Bá An rất sạch, họ sẽ bám cắn đến cùng không buông ra! Người của bộ Hình đã bắt rồi, dứt khoát là làm một chút công việc như từng người một qua công đường xét hỏi, cố sức khảo tra. Dẫu sao trong ngục đã không có "ngan trắng" nữa, khảo tra đến cùng vẫn là Trương Ngữ Ca, lôi tới nhà giam phủ Thuận Thiên xét xử, quan điển xử ở miếu Ngục thần, còn có quan nghiệm hình, những thằng cha này bức cung, đệ nghĩ cũng tàm tạm rồi. Miếu nào chẳng có ma chết oan?
Dận Đề cười nói:
- Tuyệt, lòng ta ghi nhớ còn thần nhận giúp cho?
Dận Đường nhìn ra ngoài cửa và nói:
- Mây đè nặng trình trịch, sấm rền vang ầm ầm, gió rít réo ù ù. Thập tứ đệ nói cẩn thận một chút. Đệ cùng Thập đệ dẫn Nhiệm Bá An đi. Ở nơi này lắm kẻ ma mãnh, là nơi bàn tán thị phi.
Dận Ngã ha ha cười đứng dậy, vỗ vào cổ Nhiệm Bá An một cái: "Cái đầu lão này còn chắc đây", rồi cùng Dận Đề mang theo bọn gia đinh đi ra.
Họ vừa mới đi khỏi, Dận Tự, Dận Đường chưa kịp nói chuyện, thì thấy Dận Tường mang theo mấy người hộ vệ từ Nghi môn tiến vào, ngang lưng còn dắt đao, vó ngựa giẫm thình thịch, ngay từ xa đã cười nói:
- Bát ca, Cửu ca nói chuyện kín à? Để người anh em cùng nghe với.
Dận Tự, Dận Đường vội nhìn nhau, gấp gáp đứng dậy cùng đón, mời ngồi dâng trà. Dận Tự tươi cười nói:
- Thập tam đệ, đệ chẳng phải là vẫn trông coi công việc ở bộ Hộ sao? Cơn gió nào đưa đệ, con người luôn bận rộn, đến đây?
- Bộ Hộ còn có việc cóc khô gì? Đệ vừa mới tới điện Dưỡng Tâm xin thôi việc. Phụ hoàng cũng nói là như vậy.
Dận Tường chau mày nhắp trà nói tiếp:
- Phụ hoàng bảo: "đến bộ Hình giúp Bát ca giải quyết công việc", đệ liền cưỡi ngựa đến đây.
Ngừng một lát Dận Tường lại hỏi:
- Vừa mới rồi Thập ca cùng Thập tứ đệ trở ra, trong đó có mang theo một người, giống như là Nhiệm chó chết Bá An gì đó ở phủ Cửu ca. Hắn ta đến đây để làm gì?
Dận Tự, Dận Đường đều không ngờ tới Khang Hy có thể nhét đứa em người căm chó oán là Dận Tường đến bên mình, cả hai đều sững sờ, trong lòng chán ngấy, nghe câu hỏi này đều giật nẩy mình, mãi Dận Đường mới làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Nhiệm Bá An ư? Từ lâu huynh đã cho hắn ra khỏi phủ tịch rồi! Hắn không đến đây... Ồ, huynh nghĩ ra rồi, trong phủ Thập đệ tên Hồ Cẩu Tử có vài phần hình dạng giống Nhiệm Bá An. Chắc là Thập tam đệ nhìn nhầm rồi.
Ba anh em tâm trí khác nhau từng người bưng chén mỉm cười. Trên đầu Dận Tự, Dận Đường lớp mồ hôi mỏng chi chít thấm ướt.