UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ BỐN MƯƠI BỐN

Docsach24.com

gạc Nhĩ Thái phụng mệnh của Dận Đề phi ngựa chạy đến chỗ cổng hai miệng của Sướng Xuân viên, nhìn mầu trời vừa đến giờ Tị. Thở phào một hơi, vừa muốn đi vào thì thái giám trông coi cửa cổng vườn thấy Ngạc Nhĩ Thái đưa thẻ bài cười nói:

- Ông vội làm gì? Lúc này hoàng thượng đang cùng ăn cơm với Phương tiên sinh, Trương trung đường và Mã trung đường, ông hãy đợi đã!

- Không được! - Ngạc Nhĩ Thái nói: - Ta có việc gấp phải gặp ngay hoàng thượng!

Thái giám chỉ cười và lắc đầu:

- Dù là có kẻ chống lại thành Bắc Kinh, cũng phải đợi cho hoàng thượng ăn cơm xong đã!

Ngạc Nhĩ Thái biết rõ ràng là muốn moi tiền. Nhưng sờ vào túi, lại không có một đồng bạc nào, không nhịn được, vội nói rằng:.

- Ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới nhận chức thị lang ở bộ Binh, làm nhỡ công việc, thì ngươi sẽ bị đuổi đi!

Thái giám đó thấy Ngạc Nhĩ Thái sờ mó không ra tiền, càng cụt hứng, nghiêm mặt nói rằng:

- Đừng nói thị lang hay là thượng thư, ta không phải là quan của bộ Binh, không cần ngươi quản! Nơi này, ngay thân vương cũng phải tuân theo phép tắc!

Hai người đang đấu khẩu thì bên trong Dận Chân và Thập thất a-ca Dận Lễ một trước một sau cùng đi ra. Dận Chân thấy bên này ồn ào, cãi nhau, tay để sau lưng đi đến, hỏi rõ to:

- Việc như thế nào vậy?

Ngạc Nhĩ Thái vội nói rằng:

- Thưa Tứ da, ngài hãy nói với ông ấy, cho nô tài đưa thẻ bài để vào! - Nói rồi, đưa quân báo qua, nói: - Ngài xem việc này có thể chậm được không?

- Ừ - Dận Chân cầm lấy quân báo thuận tay mở ra xem, toàn thân rung lên, vội đứa trả lại cho Ngạc Nhĩ Thái, nói rằng: - Ngươi còn ngây ra làm gì nào? Còn không nhanh vào đi?

Thái giám vừa rồi đã nói to tiếng, không ngờ thật sự đụng vào một thân vương, thấy Dận Chân tự cho phép Ngạc Nhĩ Thái đi vào bên trong, vội cười tr nói rằng:

- Thưa Tứ da, không phải là nô tài làm mất thể diện của ngài, mùa xuân này phòng Thượng thư có định ra quy tắc, phụng chỉ chiếu chuẩn, bất kể là vương tử, đại thần, không được tự ý xin vào gặp. Vạn tuế da mấy năm nay long thể bất an, phủ Nội vụ cũng có chỉ lệnh, việc to tày trời cũng không được phép quấy nhiễu Vạn tuế da đang ngủ và đang dùng bữa...

Dận Chân luôn mỉm cười và nghe, đến đấy hỏi:

- Ngươi là người mới đến phải không?

- Vâng!

- Ngươi tên là gì?

- Là Tần Cẩu Nhi.

- Của phủ Bảo Định?

- Vâng!

- Ngươi trước kia là họ Tần, hay là vào cung rồi mới đổi họ?

- Thưa Tứ da, trước kia là họ Hồ.

- Ngươi biết vì sao đổi họ Tần không?

Tần Cẩu Nhi không hiểu ra sao cả, nhìn Dận Chân, lắc

- Nô tài không hiểu.

Nói chưa hết lời, má bên phải thấy "bốp" một tiếng, đã ăn một đòn nhớ đời của Dận Chân! Người nghiêng đi tựa như muốn ngã.

- Bởi vì Tần Cối họ Tần! Vạn tuế da chuyên quyền thiến đi để đề phòng bên trong, từ sau năm Khang Hy năm thứ 52, thái giám vào cung đều phải đổi họ là Tần, Triệu và Cao! - Dận Chân giận dữ mắng - Tứ da thưởng cho ngươi một cái tát, để ngươi hiểu rõ! Ngươi là cái thứ gì? Ta không những là thân vương, mà còn là thị vệ của hoàng thượng, tổng quản phủ Nội vụ còn là nô tài của ta đấy! Đồ chó đẻ.

Tần Cẩu Nhi bị ông ta cho ăn một cái tát hoa cả mắt ra, "phịch" một tiếng, cúi rạp xuống van lạy rằng:

- Thưa Tứ da, nô tài ăn cứt mê cả mắt không hiểu việc, xin Tứ da nói cho biết dự định, nô tài xin tuân lệnh!

- Đây còn cho là câu nói của con người. - Dận Chân cười liếc nhìn Dận Lễ, nhìn thấy mấy thái giám đi lại, vì thế bảo rằng:

- Mấy người các ngươi dẫn Ngạc đại nhân đi vào, ông ta cần gặp hoàng thượng ngay! - Rồi lại quay mặt sang bên này cười nói với Tần Cẩu Nhi rằng:

- Ngươi cút đi, xem ngươi, thằng cẩu tài này ngang ngược lanh lợi, một chút nhãn sắc cũng

Rồi từ trong tay áo rút ra một ngân phiếu năm mươi lạng ném cho Tần Cẩu Nhi, làm cho Tần Cẩu Nhi đúng ngây người ra. Dận Lễ thấy hoa mắt rối ren, đang muốn nói thì Dận Chân kéo ngay vào vườn, đến trước hàng rào đón hoa xuân bên cạnh cổng hai cửa, nhìn sang hai bên trái phải không thấy có người, mới nói rằng:

- Thập thất đệ, đệ và Vương Diệm sư phụ bảo ta có việc gì gấp không?

- Thưa Tứ ca, - Dận Lễ ngẩng đầu liếc nhìn Dận Chân, nói rằng: - Vương sư phụ và Lý Quang Địa nói chuyện phiếm với nhau, trước kia Lý Quang Địa thời trẻ là tọa sư 1 của Phương Bao khi Phương Bao trúng cử nhân! Có một số lời, Vương sư phụ muốn trực tiếp nói với huynh. Đệ mà... - Đang nói, vòng quanh mắt đã đỏ lên, muốn nói điều gì lại thôi, cúi đầu, bấm ngón chân xuống đất không nói nữa.

Dận Lễ tuy không nói, nhưng Dận Chân cũng đã rõ. Thân mẫu của Dận Lễ là Chương Giai thị mồng 8 tháng trước, sau lễ tắm Phật bỗng nhiên nuốt vàng tự sát; Dận Chân nhận lệnh điều tra bí mật của phủ Nội vụ, té ra là Thập a-ca Dận Ngã uống rượu say, đi vào cung gặp Chương Giai thị đang tắm, liền ngang nhiên ôm hôn trước mặt cung nữ rồi nghênh ngang bỏ đi. Sự việc này được Dận Chân mật lệnh không cho phép đi tấu, không cho phép truyền tin, là đề phòng Khang Hy bực tức, Thập thất a-ca cũng mất thể diện. Xem tình cảnh hiện nay, ông ta đã biết được nội tình... Đang suy nghĩ đắn đo, Dận Chân dịu giọng nói:

- Thập thất đệ, đệ không cần nó đệ và Vương sư phụ muốn nói gì, ta đã biết đến bảy phần rồi. Trên đời có một số việc, không biết còn tốt hơn là biết, không hiểu rõ còn tốt hơn là hiểu rõ. Từ nay về sau, ta đối xử với đệ như Thập tam đệ...

Dận Lễ gật đầu rồi không nén nổi chỉ nghẹn ngào "vâng" một tiếng, nước mắt lăn xuống như hạt châu. Dận Chân nhìn trời, nói rằng:

- Trời râm rồi, trong phủ ta còn có mấy cái sớ tấu đã phê rồi, phải khẩn trương giải quyết, tối nay ta còn phải đi tuần ở đại nội. Đệ về nói với Vương sư phụ, hai ngày này, ta nhất định thu xếp thời gian đến thăm sư phụ. Có chuyện gì, chúng mình sẽ tha hồ nói. Không sao đâu! Trời chẳng sụp được đâu!

Trong lúc đang nói chuyện, xa xa nhìn thấy Niên Canh Nghiêu phi ngựa đến, Dận Lễ nói nhỏ rằng:

- Tứ ca, người họ Niên này là môn nhân của huynh à?

Thấy Dận Chân gật đầu, Dận Lễ lại nói:

- Ông ấy về Kinh đã mấy ngày rồi, khắp nơi đi lung tung thăm hỏi các cửa. Tứ ca, huynh nên hạn chế ông ta một tí.

Nói rồi liền muốn lên ngựa.

- Chậm lại một chút, - Dận Chân liếc nhìn Niên Canh Nghiêu đang đi tới, gọi Dận Lễ lại, hỏi rằng: - Vương sư phụ còn ở trong viện Tứ hợp chỗ phía đông chùa Thanh Phạn không

Dận Lễ có chút áy náy nhìn Niên Canh Nghiêu đầy vẻ lo sợ nghi hoặc, nói rằng:

- Trước đây mươi năm, Bát ca đã bố trí một cái nhà cho ông ấy ở ngoài cửa Đông Hoa, ông ta không chịu ở, Bát ca nhân dịp ông ấy vào cung dạy học, mới dọn sách vở và hành lý của ông ấy vào, cuối cùng ông ta lại dọn ra. Vạn tuế da đã thưởng cho một ngôi nhà ngói ở đường phố Cây Hòe, ông ta sửa chữa thành nhà thờ tổ, vẫn ra ngoài thành ở như cũ. Lão da tính khí cổ quái, Tứ ca nên thuận theo ông ta.

- Vương gia là gia thế bách niên thi thư. - Dận Chân cũng không nhìn Niên Canh Nghiêu, than thở: - Từ Tiền Minh đến nay, đã có bảy người đỗ bảng nhãn, ba người làm tể tướng, vẫn tự chịu kham khổ thanh bạch như cũ, điều đó tưởng như khó có thể. Đã như thế, ta cũng không dễ miễn cưỡng. Nghe nói bên cạnh ông ta chỉ có hai người ở già hầu hạ, đệ nói với ông ta là Tứ da khẩn thiết mời ông ta, ông ta không nhận quà tặng của hoàng tử đại thần, ta bảo phủ Nội vụ phân chia ra ba mươi người, mỗi lần mười người, luân phiên đến hầu hạ. Cơ thể ông ta không tốt, chỉ một sơ suất, Vạn tuế da theo như cũ sẽ oán trách các anh em ta không chăm sóc tốt ông ta. - Nói xong liền cười.

Niên Canh Nghiêu khó khăn lắm mới tìm được khe hở để nói xen vào, ông ta vội vàng quỳ chào và nói rằng:

- Xin vấn an chủ nhân! - Ngẩng người lên lại quỳ xuống vái chào.

- Đây chẳng phải là Niên quân môn sao? - Dận Chân lạnh nhạt nói: - Ngươi đến Kinh khi nào? Lần này xin gặp Vạn tuế da chứ? Nhanh lên, ta chịu sao nổi cái đầu của nhà ngươi? Đừng có làm chứ da của ngươi!

Dận Lễ thấy Dận Chân muốn nổi cáu với Niên Canh Nghiêu, vội nói rằng:

- Thôi thầy tớ các anh nói chuyện với nhau, đệ đi trước đây! - Nói rồi Dận Lễ lên ngựa đi.

Niên Canh Nghiêu biết rõ là vì mình vào Kinh không đến trước phủ Ung thân vương vấn an, nên ông chủ này đã ghen tức, vội cúi đầu nói rằng:

- Nô tài vào Kinh đã ba ngày rồi, lần này phụng chỉ muốn vào gặp hoàng thượng. Mấy ngày nay, nô tài đến phủ mấy lần, chủ nhân đều bận việc ở bên ngoài, chưa thể gặp được chủ nhân, nô tài không dám nói dối...

- Ngươi nói gì mà lạ vậy, ta không rõ. - Dận Chân lạnh nhạt cười nói: - Ta đã mấy lần nói với ngươi, "nói dối" để làm gì? Nay người đến phủ, sinh hoạt bừa bãi như thế có nên chăng? Ngươi không ở phủ của ta, A-di-đà-phật, là may cho ta, vì người ngựa ăn uống. Chủ của ngươi là một hoàng tử nghèo, sợ là nuôi không nổi. Vạn tuế da đã đích thân triệu kiến, ngươi đi nhanh cho kịp việc bàn của ngươi đi! - Nói xong giơ tay về phía xa nói rằng: - Cao Phúc Nhi, chuẩn bị ngựa!

Cũng chẳng đợi Niên Canh Nghiêu phân trần, cuối cùng ông ta một mình thong thả đi. Niên Canh Nghiêu trước mặt thái giám trông coi cửa Sướng Xuân viên và những người bề dưới của phủ Tứ a-ca, quỳ cũng không phải, mà đứng lên cũng không phải, sắc mặt đỏ thẫm lại, lại nghĩ đến việc Khang Hy triệu kiến, chịu nhục bò dậy, lủi thủi đi vào vườn, trong lòng than thở liên tiếp, làm sao mình lại xúi quẩy thế, lại có một ông chủ khó hầu hạ như thế

Dận Chân, bụng đầy tâm tư vội trở về phủ. Trời âm u nặng nề, tiếng sấm vẫn liên tiếp rền vang, một bà già hầu hạ vội lấy quần áo phơi vào nhà. Chu Dụng Thành chỉ huy Mạc Vũ và người bạn đang đọc sách ở thư phòng bê hòm sách phơi ở bên ngoài vào trong thư phòng. Trông thấy Dận Chân đi về, vội nói rằng:

- Ông Niên Canh Nghiêu nay đã về rồi, không thấy chủ nhân lại đi ngay. Quà của ông ấy mang đến đều để dưới hành lang của thư phòng, lão da có cần xem qua không ạ? Có một số quả dưa tươi sợ bị thối, nô tài đã xin bà phúc tấn cho ý kiến, đem chia đưa đi.

- Mày cũng học được cái lối lải nhải ấy khi nào vậy? - Dận Chân không chịu được đã cắt đứt lời nói của Chu Dụng Thành - Ô tiên sinh chưa đi chứ?

Chu Dụng Thành hoảng hốt nói rằng:

- Vừa rồi thấy hòa thượng Tính Âm đến, lâu như thế vẫn chưa thấy ra, Ô tiên sinh chắc ở trong đó.

Dận Chân gật gật đầu, khoát tay rồi đi vào vườn hoa. Lúc này mây u ám, trời rất thấp, càng thể hiện rõ cảnh các bụi cây tối tăm, nước ao xanh biếc và rêu thì trơn. Dận Chân xa xa liền nghe thấy tiếng đàn xa xôi trầm lắng truyền tới từ phòng sách của Phong Vãn đình. Lúc mở mắt ra nhìn thì thấy Ô Tư Đạo đang ngồi ngay ngắn, đang chơi đàn, trước bàn một làn khói hương thơm lượn lờ xoay vòng bay lên trong gió thổi trước khi mưa, bộ râu dài của Văn Giác đang bay trước ngực, Tính Âm hai vai khoác áo ngồi ngay ngắn bên hòn đá lắng nghe. Hồi lâu, Ô Tư Đạo hơi khẽ ngâm trong miệng rằng:

- Xưa kia tôi đến chơi trong kinh đô của nhà vua, cây song xanh uốn khúc già đang chết. Gió thu thổi rơi rụng lá đầy mặt đất, kêu xào xạc, tựa như than vãn ở nhà không có chủ. Nay lúc ta đến hoa đang thơm, cây song cành lá như vươn dài ra nhiều. Nước ao tù có thể dùng rửa mặt chải đầu, cái thế uốn cong tựa rồng giương vây. Có thể lệnh cho di tích không được vùi lấp, để tiện cho cây song xanh biết mình như cũ. Hơn nữa lại sửa lại bức tường vinh môn, hàng năm đến tiết Thanh minh thì đi cúng vái mặt trời! Than ôi! Gió mây nhiều lần xuất hiện vào buổi tối đi thuyền, nước chảy hoa đào trôi mãi về đâu?

Dận Chân đứng cách cửa sổ nghe hết, than rằng:

- Kinh sư gió mây sẽ xuất hiện, tiên sinh vẫn ung dung ngồi ở đây vịnh cây song xanh, dễ chịu thật!

Nói rồi, ông từ từ đi đến, vì thấy Chu Dụng Thành đang ung dung đi tới, bèn hỏi rằng:

- Mày có việc gì không?

Chu Dụng Thành rất lâu với bộ dạng như vừa ngủ dậy, chớp mắt nói rằng:

- Trong phủ có một số việc, nô tài muốn cùng đi với chủ nhân một lúc. Xin chủ nhân cho hay, lúc nào rỗi ạ?

- Không thấy ta và Ô tiên sinh có việc à? - Dận Chân nói: - Ban đêm, đợi ta đi tuần qua Tử Cấm Thành về hãy nói nhé.

Chu Dụng Thành vâng một tiếng rồi đi ra. Ô Tư Đạo đã chống nạng bỏ đàn đứng dậy, đẩy mở cửa phía tây ra, một trận gió mát lập tức lùa vào, bức thư họa ở giữa tường bị gió thổi kêu sột soạt.

- Mưa trên núi muốn đến, gió lùa khắp nhà. - Ô Tư Đạo hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ - Lúc này gió mạnh thất thường, đợi một lúc chắc chắn mưa mau sẽ hắt vào cây song, những hoa kim ngân, những cây cát đằng nay đều là những thứ ta vào phủ Tứ da tự tay trồng và chăm sóc cẩn thận, đâu có thể không quan tâm?

Văn Giác hỏi rằng:

- Thưa vương gia, trong triều xẩy ra việc gì vậy?

Dận Chân ở trước mặt mấy người, có thể ổn định được tinh thần rất nhanh, hơi trầm ngâm. ông ta nói tóm tắt sự việc cấp báo về tình hình quân sự của Ngạc Nhĩ Thái chuyển tới. Ông lại nói:

- Ta vội trở về kịp để bàn kế với các ông, xem có cần tiến cử Tam a-ca để ngồi trấn giữ trong quân đội không. Hoặc là ta phải tự mình xin đi đánh giặc? Tất nhiên nhiệm vụ chính trị trong Kinh sẽ không làm được, ra ngoài Kinh làm nhiệm vụ quân đội cũng tốt. Ta không chịu được không khí ngột ngạt này. Bắc Kinh ngày nay thật giống như một cái vại bí hơi chết người đi được, ta chắc chắn không chịu nổi.

Tính Âm ở bên cạnh hỏi rằng:

- Bộ Binh không phải là do Thập tứ da tổng quản sao? Tứ da gặp Thập tứ da chưa

Dận Chân lắc đầu, nói rằng:

- Ta chưa gặp lão Thập tứ.

- Tự nhiên, đó là cái lý đương nhiên. - Ô Tư Đạo nhìn cũng không thấy được mọi người, gác hai cái nạng lên, ngồi về chỗ cũ, hai mắt lóe ra ánh mắt mầu xám đen - Tứ da nhận được tin đó lập tức trở về ngay, Thập tứ da cũng có một gia đình. Ông ấy cần đi tìm Bát da, cũng cần phải bàn kế, bàn kế. Ông không tin lên phố mà xem xem, trời này muốn mưa, mọi người sốt ruột nhất là vội trở về nhà mình.

Đang nói thì trên trời đùng một tiếng sét, liền nghe tiếng các người nhà bên ngoài gọi ầm ĩ lên:

- Nhanh lên! Nhanh lên! Lấy các thứ đưa vào trong nhà!

Mấy người đều không nhịn được cười.. Ô Tư Đạo ngẩng mặt lên, ánh chớp trên không trung chiếu vào khiến Ô không nhúc nhích được, khi ấy trông Ô Tư Đạo giống như một pho tượng đá. Trong giây lát, Dận Chân cảm thấy người này lúc trẻ chắc chắn là một người thanh niên đẹp trai rất tuấn tú, đang muốn nói câu gì thì Ô Tư Đạo lại nói rằng:

- Thập tứ da đã dự định được mình phải làm đại tướng quân chưa? Ông ấy không thể không trao đổi với Bát da. Bát da cũng có tính toán của mình. Ông ấy kinh hãi thế lực ở kinh sư, không có binh quyền lại là cái tâm bệnh của ông ấy. Thập tứ da đem mười vạn quân hùng mạnh phối hợp ở bên ngoài chính là lúc ông ta có thể cưỡi mây cưỡi gió, trong ngoài phối hợp tác chiến, một khi Vạn tuế d rồng trở về biển cả, thì bất kể di chiếu ai lên kế vị, chỉ cần không phải là Bát da, thì lập tức Bắc Kinh sẽ long trời lở đất! Tứ da, ông xem tôi nói thế có hay không có một chút lý lẽ nào chăng?

Dận Chân bị ông ta nói cho dựng cả tóc gáy, càng thấy vị trí của một đại tướng quân này quan trọng biết nhường nào, vì thế nói rằng:

- Cho nên binh quyền không thể trao vào tay người khác, ít nhất không thể ở trong tay Bát da! Chắc chắn là không được, ta sẽ tiến cử Niên Canh Nghiêu Hoặc là Nhạc Chung Kỳ!

Ô Tư Đạo bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Tứ da đâu lại nóng vội như thế! Ông không phải luôn luôn nói để làm khổ hoàng đế sao? Cầu nhân từ được nhân từ, lại oán cái gì nào?

Dận Chân bị ông ta chọc cười, bỗng cảm thấy mình thất thế không nói năng gì, liền ngồi xuống ghế, hít một hơn thở dài, nói rằng:

- Ta tuy không muốn làm hoàng đế gì, nhưng cũng không thể để cho bọn chuột giẫm lên ta!

- Tứ da an tọa, nghe tôi nói. - Ô Tư Đạo vững vàng ngồi về chỗ, rồi rủ rỉ nói rằng: - Tiến cử Niên Canh Nghiêu hoặc là Nhạc Chung Kỳ gì đó là tuyệt đối không thể được. Ngược lại, hoàng thượng nếu hỏi ông ai có thể làm tướng quân được, ông tấu rõ ràng không chút hàm hồ "chỉ có Thập tứ a-ca có thể đảm nhận được chức vụ lớn lao này!

Mọi người nghe ông ta nói như thế, trong giây lát đều hoảng sợ, dường như chỉ nhìn thẳng vào Ô Tư Đạo tựa như không nhận thức được. Ô Tư Đạo im lặng hồi lâu, khẩu khí lạnh như nước đóng băng:

- Thập tứ a-ca là tướng quân; thánh tâm lặng lẽ quyết định, cái lý nắm bộ Binh nhiều năm, bất kể người nào khó mà thay thế được. Tứ da từ trước đến nay, vốn không màng gì đến quyền lực, đột nhiên tiến cử người khác làm tướng, Vạn tuế da có nghi ngờ không? - ông ta hạ giọng, lại nói: - Bát da, Cửu da, Thập da, Thập tứ da là một nhóm, cả triều đình đều biết. Nhưng trong đó có một chút phân biệt rất nhỏ bé: Bát, Cửu, Thập rắn như bàn thạch, Thập tứ da lại là "đảng trong đảng", Bát da cũng sợ Thập tứ da nhóm riêng một bếp ở Kinh, ông ngăn cản Thập tứ da ra trận, cũng là phạm cái điều kiêng kị của Bát da, điều này tính trước là không hợp. - Ông ta lại giơ ra ba ngón tay - Thập tứ da có sự tính toán nhỏ của mình, ông ta học được Trùng Nhĩ của nước Tấn, một mình làm tướng quân ở ngoài, tay nắm binh phù xem xét sự biến động, một khi Vạn tuế da làm đại đi, Bắc Kinh nổi loạn, ông ấy đến thu thập tình hình, sau đó cầm quân tự lập, ông ngăn cản ông ấy làm việc đó, Thập tứ da sẽ nghĩ như thế nào? Thời gian trước ông ấy gần gũi ông, là để đến lúc xung yếu, ông không làm vướng chân vướng tay của ông ấy!

Văn Giác và Tính Âm hai mắt nhìn nhau, nghĩ không ra ở đây có một vấn đề lớn như thế! Dận Chân nghĩ về mình, thấy có một số lời rất khó nói khiến không thể không thở dài.

- Vừa rồi, những lời nói đó đều mỗi lời có một cái lý điều quan trọng hơn là sự tính toán của hoàng thượng. - Ô Tư Đạo dùng cái nắp chén gạt bọt trà, chậm rãi nói cái lý ấy ười tính không bằng trời tính, đó là danh ngôn chí lý, nhưng quyền tính toán của trời là ở chỗ hoàng thượng! Phủ của Bát da tính hết, lại cứ sót một chước, đúng, tôi xác định ông ta bỏ sót một chước này! - ông ta liếc nhìn mọi người đang chăm chú lắng nghe, ung dung nói rằng: - Điều mà Bát da nghĩ là việc phối hợp quân sự bên trong và bên ngoài, việc văn việc võ chuẩn bị quản cả hai đầy đủ. Một là làm một trận lớn sau lưng Vạn tuế da. Điều mà Vạn tuế da nghĩ là uy quyền trong bách quan của Bát da rất lớn, lại thêm có Thập tứ a-ca quản lý bộ Binh, hiểu được binh pháp đã từng cầm quân. Ở lại Bắc Kinh, bất kể vua mới là ai, đều khó mà kiềm chế. Cho nên, nhất định lệnh cho Thập tứ a-ca ra khỏi Dương Quan về phía tây, đưa đi xa đến bên ngoài; hai là phân chia quyền lực của Bát da; ba là, bảo toàn được Thập tứ a-ca không sa vào quá sâu. Vạn tuế da là chúa thượng anh minh sáng suốt, suy xét chu đáo tường tận như thế, làm cho người ta phải thần phục!

Tính Âm cười nói rằng:

- Phật của ta nói về kinh, đến chỗ huyền ảo thì ba hoa thiên địa, làm cho cánh cửa nhân tâm phải mở ra. Nhưng theo tôi xem xét thì những việc này, ông Phương Bao nhất định phải tham dự và giúp đỡ.

Ô Tư Đạo cũng cười nói rằng:

- Chủ nhân có thể dùng người chính là cái sở trường. Lưu Bang chẳng qua vô lại lưu manh, còn có thể dùng Tam Kiệt đầu nhà Hán, đã giành được thiên hạ, nữa là Vạn tuế da suy xét thông minh vượt xa Cao Tổ?

Dận Chân lúc này bỗng thấy trong lòng sáng ra, tuy thế vẫn suy nghĩ nghi ngờ, uống một ngụm trà cho có tinh thần và nói rằng:

- Từ khi ông Phương Bao vào triều hầu hạ, công việc của triều đình khi chưa chỉnh đốn, nhưng đúng là có mạch lạc hơn nhiều. Chẳng qua ta luôn nghĩ, suy nghĩ của lão Bát cũng rất có lý. Đáng tiếc là Thập tam đệ! Nếu không, ta sẽ tiến cử Dận Tường.

- Không nên quên rằng ông ngoại của Thập tam da là tộc trưởng Đại Hãn của Ca-nhĩ-ca Mông- Cổ - Ô Tư Đạo nói đến đây, tỏ ra rất phấn khởi - Vạn tuế da cầm tù ông ta, cũng là đề phòng ông ta nắm binh quyền bên ngoài có kỵ binh tinh nhuệ của Mông-cổ, bên trong có Tứ da, đó mới thật gọi là "phối hợp tác chiến"! Quân của Thập tứ da đều là người Bát Kỳ (thuộc dân tộc Mãn), tài sản nhân khẩu đều ở dưới xe vua suốt một giải kinh sư Trực Lệ, ai có bản lĩnh cổ đông được các Bát da này "trở về Bắc Kinh" nào? Một khi vua mới lên ngôi, một đạo chiếu thư lệnh cho Thập tứ da chỉ một mình trở về Kinh, chỉ sợ ông ta phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh! Nếu Thập tứ da thật sự có hành động gì thì trước tiên sẽ có Niên Canh Nghiêu chặn ở Thiểm Tây sẽ đánh lên, mười vạn binh mã không có lương thực, không có lương tháng, khốn khó ở dưới thành kiên cố Bắc Kinh, lại xuất quân vô cớ, không dùng chước Trương Lương thổi sáo, chỉ cần Trương Đình Ngọc và Mã Tề lên thành hô thì lập tức quay giáo đánh lại quân của mình ngay.

Ông ta nói xong, mọi người còn đang suy nghĩ, ai cũng chẳng nói năng gì, trong thư phòng im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài kêu lách tách, sấm sét nổ đoàng đoàng xen lẫn gió thổi rất mạnh, cả thế giới như một vùng hỗn độn.

Dận Chân ở Phong Vãn đình cùng Ô Tư Đạo, họ nói chuyện suốt đến giờ Mùi, thấy mưa chưa dứt, về buổi tối còn phải đi tuần ở đại nội, nên Dận Chân khoác áo mưa, níu lấy vai Chu Dụng Thành qua bên ạn Phúc đường ăn cơm. Vì thấy Cao Phúc Nhi còn ở cửa trong bèn hỏi rằng:

- Có việc gì không?

Cao Phúc Nhi.vội cười trừ nói rằng:

- Ông Niên Canh Nghiêu đến rồi, nói là không biết vì cớ gì mà làm cho chủ nhân bực tức, ngay cả bà dì cũng không dám gặp, phải ở lại phòng sách phía bắc của lão da để chờ vào hầu. Chủ nhân lần này có gặp ông ta không?

Dận Chân đứng ở trong ngõ cửa, hơi trầm ngâm nói rằng:

- Ta rất bận. Ngươi bảo ông ấy, ăn cơm xong ta còn phải vào đại nội đi tuần đêm, ông ấy có việc thì cứ làm việc của ông ấy, nếu không có việc thì đợi ta trở về.

Cao Phúc Nhi vội nói:

- Mưa to như thế này, chủ nhân còn muốn ra đi? Nô tài có cần phải cùng đi với không?

- Không cần ngươi cùng đi, chỉ cần bảo gia đinh đi theo.

Dận Chân đi vào phía trong, nói rằng:

- Ngươi bảo cho Tính Âm sư phụ một tiếng là được rồi!

Ăn xong cơm, đã là đúng giờ Dậu, mưa tuy đã hơi nhỏ rồi, nhưng bầu trời vẫn tối đeư mực, chớp lúc thì lẩn vào sau mây, lúc thì như con rắn vàng lao trong không trung, chiếu vào vùng đất rộng thật là ảm đạm, đem lại cho người ta một cảm giác bất an và lo sợ. Dận Chân bảo anh em Hoằng Thời, Hoằng Châu, Hoằng Lịch, sắp xếp xong bài học buổi tối, lệnh cho mười mấy võ sĩ ở chỗ "dán gậy", đem đèn pha lê đi, do Tính Âm cưỡi ngựa bảo vệ kiệu, đầu tiên từ cửa Tây Hoa đi vào bên trong, đi tuần coi ba điện lớn, từ Ngọ Môn đi ra, lại lệnh cho kiệu "đến cửa Đông Hoa". Tính Âm cười nói rằng:

- Lão da cũng quá cẩn thận, bên trong Tử Cấm Thành có bao nhiêu thái giám đi tuần đêm, ngoài ra còn có thị vệ gác ở cửa Càn Thanh, trong đó còn có kẻ trộm cướp sao?

- Không phải là phòng trộm cướp. - Dận Chân nói: - Thời bình phải nghiêm quản lửa đèn, đề phòng các thái giám tụ tập đánh bạc sinh sự, trời sấm sét càng phải đề phòng sét đánh phá hủy mái cung điện. Hơn nữa, trong đó có hơn chín ngàn gian nhà, hàng ngàn vạn hộ, hơn hai ngàn người, cũng không dám chắc rằng họ đều là những người lương thiện. Phủ Nội vụ, phủ Nội vụ đâu chỉ có một việc quản lý "nội vụ"?

Một hàng người đi đến cửa Đông Hoa thì mưa đã càng ngày càng nhỏ, giống như cái sàng nhỏ sàng nước vậy, lắc la lắc lư đều đặn tưới xuống, chỉ có tiếng vòi xả nước của sông Kim Thủy kêu ào ào, xả nước đọng ở đại nội vào trong sông. Dận Chân mình khoác áo mưa, đi đôi ủng da hươu, nước mưa chảy xuống lúc đi vào cửa nhìn thì thấy thị vệ đang trực ở cửa Đông Hoa là Đức Lăng Thái, vừa đi lên bậc thềm, vừa cười nói:

- Té ra là lão Đức đang ở đây? Biết môn thần bên này là ngươi, thì ta không cần đến.

- Là Tứ da? - Đức Lăng Thái kinh hãi - Mưa to thế này, con nghĩ là Tứ da không đến nữa! Con cũng vừa mới tới đây, vừa rồi ở phòng ăn của hoàng thượng, mấy đứa đánh bạc ở đây, đã bắt chúng cho chúng hết vui.

Lời nói giọng người Hán của anh ta đã không rít lắm nữa, nhưng còn một số từ dùng còn chưa tốt, Dận Chân nghe anh ta nói "khó chịu khó chịu" thành "không vui không vui", không nhịn được cười, Dận Chân nói:

- Ta đến hay không đến cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi. Thị vệ phải luôn giống như ngươi và Thiết Thành, Ngũ Ca thì ta hàng ngày sẽ được ngủ thoải mái! Có việc gì khác lạ không?

Đức Lăng Thái lắc đầu nói rằng:

- Nhị da ốm rồi, sốt hôi hổi ra, đã mời ông Hạ Mạnh phủ đến khám bệnh, vừa mới đi ra, con lục soát khắp người rồi mới cho đi.

Ngày hôm qua, Thận Hình Tư của phủ Nội vụ báo cáo nói là Đại a-ca Dận Thì bị ốm, nay Nhị da cũng "sốt hôi hổi". Dận Chân thấy xao động trong lòng, ông linh cảm thấy sắp xẩy ra chuyện gì! Vừa mới sửa lại cho Lăng Thái là hâm hấp chứ không phải hôi hổi 2, liền thấy Hạ Mạnh Phủ và hai thái giám đến. Hạ Mạnh phủ thấy Dận Chân cũng có mặt, sợ hết hồn, vội vàng hỏi thăm sức khỏe, chúc rằng:

- Chúc Tứ da an khang!

Thái giám cùng đi đưa cho Đức Lăng Thái một tờ giấy trắng, nói rằng:

- Đức quân môn, ngoài tờ giấy trắng kê đơn thuốc ra, Hạ thái y không mang thứ gì khác.

Đức Lăng Thái nói rằng:

- Hạ thái y đừng trách tôi quá cẩn thận. Nhà ông cách bên cửa Tây Hoa, ra cửa Đông Hoa, sao mặt lại trắng như người chết, tôi không thể không làm cho rõ.

Nói rồi liền đưa cho Dận Chân tờ giấy trắng.

- Đều bị ốm, là bệnh ở thể xác hay là bệnh ở trong tâm vậy?

Dận Chân vừa hỏi, vừa lật đi lật lại nhìn tờ giấy, thấy đây là một tờ giấy trắng rất thường thấy, đưa tay ném trả lại, cười nói:

- Hôm nay thời tiết quả thật không tốt?

Hạ Mạnh Phủ nghe thấy lời hỏi của Dận Chân, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, chưa kịp cầm lấy tờ giấy, thì tờ giấy đã rơi xuống chỗ ẩm ướt.

- Chữ! Giời ơi, trên giấy có chữ!

Một thái giám Tô La kinh hãi kêu lên, mọi người dường như nử đêm bị anh ta làm cho sợ run lên như gặp phải ma. Đức Lăng Thái sợ Hạ Mạnh Phủ hủy mất tờ giấy đó, liền nâng Hạ Mạnh Phủ lên như con diều hâu quắp con gà đưa đi rất xa, một thái giám trẻ nhặt lấy tờ giấy đó đưa cho Dận Chân. Dận Chân lúc xem, quả nhiên nhìn thấy các chữ ở chỗ ẩm ướt rất rõ, ngâm nước thì chữ in hiện ra, có điểm giống như dạng chữ viết trên giấy bản bằng bút lông chấm mực, khi xem các chữ đó, lại là:

Lăng Phổ nãi huynh, chuyển cho Vương Diệm sư phụ và cho Thiên Bảo, Gia Du lần lượt đọc. Dận Nhưng này, một mình bị cầm tù, đến nay đã hơn bảy năm. Ở trong nhà tù ngóng trông trời, khóc cạn cả nước mắt! Gần đây biết triều đình có việc ở biên giới phía tây, mong mỏi được nói cho biết, khiến cho Nhưng này có con đường mới tự chuộc lỗi để trở về quỳ gối trước cha hiền, xin làm lương thần, hiếu tử. Sáng tỏ lòng này, chỉ có trời chứng giám.

Ái-tân-giác-la Dận Nhưng kính gửi mật thư.

Chữ viết hơi ngoáy, mặt chữ lại rất là quen thuộc đúng là "thái tử" đích thân viết! Dận Chân xem, nghiến hai hàm răng trắng nhỏ, mỉm cười nói rằng:

- Nhị ca học rộng, ta không biết ông ấy dùng loại mực thuốc gì để viết! Mạnh Phủ! Nghĩ xem, đây tất phải là chủ ý của ngươi sao?

- Thưa Tứ da! - Hạ Mạnh Phủ sợ đến nỗi bay hết cả hồn vía, mặt trông thật khó coi giống như người chết vậy, dập đầu van lạy như giã tỏi, nói rằng: - Nhị da dùng phèn chua viết... thần có to gan cũng không dám đề xuất cái chủ ý đó cho Nhị da ạ... Nhị da nắm được chỗ yếu của thần là năm ngoái pha chế thuốc bổ cho các hoàng tử, bắộc thần phải mang cái đó ra... Không còn cách nào, đành phải theo lệnh. Chỉ xin Tứ da cho sống thêm... đáng thương là trong nhà thần còn có mẹ già tám mươi tuổi...

Đang nói nước mắt đã chảy cả ra, tiếng khóc chân thành đau thương như quỷ kêu, nghe đến rợn cả người. Dận Chân lạnh nhạt nói rằng:

- Số năm tù của Nhị ca vẫn như cũ, không có kéo dài chút nào. Bản thân làm ra những việc không đúng, để cho kẻ dưới làm bậy! Vạn tuế da đã nhiều lần nghiêm túc nhắc nhở, mảnh giấy có quan hệ đến nhiệm vụ trọng đại của quốc gia, lén đem ra khỏi cung, giết chết không tha! Trời, may mà ta đã tìm ra, không thế thì ngay cả ta cũng khó tránh khỏi liên can! Ngươi là kẻ làm loạn lớn như thế, bảo ta cứu ngươi như thế nào?

Hạ Mạnh Phủ chỉ phục xuống tại chỗ van nài khẩn thiết. Đức Lăng Thái nói rằng:

- May được Tứ da phát hiện ra, không thế thì thật sự ông ta đã cho cái đồ khốn kiếp là con đi đời rồi!

Một lời đã thức tỉnh Dận Chân: Bắt Hạ Mạnh Phủ như thế, không những đảng của thái tử sẽ coi mình là phản nghịch, dù cho những người còn lại cũng khó tránh khỏi bàn tán rằng mình độc địa tàn nhẫn ném đá xuống giếng. Cái tiếng đó, ta làm sao gánh nổi? Nghĩ hồi lâu mới có chủ ý, vì thế than rằng:

- Nhị ca vắng vẻ lâu suy nghĩ hành động như thế, cũng là chuyện thường tình của con người. Không nên dùng cách này để chuyển thư, làm đến nỗi quỷ không thành quỷ, cướp không thành cướp. Cái tâm thuật này nếu có ý thức về mặt trung hiếu thì không đến nỗi rơi vàoảnh ngộ như thế.

Nói xong quay lại nói với mọi người rằng:

- Mạnh Phủ là một người tốt, cũng là một người thành thật, từ trước đến nay khám bệnh cho người ta rất cẩn trọng. Phật từ bi của ta, coi trọng đến một chữ thiện. Ngày nay ta muốn bảo vệ một cái mạng sống của ông ấy. Các ngươi nếu không bằng lòng thì ta cũng không bảo vệ nổi, nếu bằng lòng thì ta có một đề nghị để mọi người tham khảo và cân nhắc.

Nói rồi mắt nhìn Đức Lăng Thái. Đức Lăng Thái nhìn ông ta, lúc thì ông ta như thần Chung Quỳ 3, lúc thì ông ta như Quan Âm, Đức Lăng Thái là một chàng trai thẳng thắn Mông Cổ, đoán không ra những ý nghĩ tế nhị của vị vương gia này, nên ông khom lưng xuống nói rằng:

- Cầu xin Tứ da cho biết ạ?

Một viên tiểu thái giám, chiều lòng xun xoe nói rằng:

- Cứu được một mạng người thì bằng xây được tháp Phù Đồ bảy tầng. Chỉ cần có biện pháp tốt, không có ai muốn làm người ác, để cho oan hồn lúc nào cũng bám lấy ta ư?

- Nói như vậy là rõ. - Dận Chân gật đầu nói: - Đầu tiên tờ giấy trắng của cung Từ Ninh, đúng là quỷ quấn chết. Ta nghĩ việc này, đều oán Nhị ca không an phận. Như vậy ta coi như Hạ Mạnh Phủ báo cáo từ đầu tố giác Dận Nhưng, và như vậy sự việc được ết thúc rồi. Vạn tuế da chắc chắn còn có thưởng, Mạnh Phủ hãy cầm lấy một ngàn lượng bạc phân chia cho các người tối nay biết chuyện này, như vậy coi như lấy tiền tài để khử tai nạn. Làm như thế thì mọi người đều được lợi mà Mạnh Phủ giữ được mạng sống, thế nào?

Dận Chân đích thân tìm ra vụ án lớn, mọi người vốn không trông mong được thưởng tiền. Không ngờ vị vương gia lạnh lùng, khắc bạc này, cuối cùng đưa ra một chủ ý như thế, mọi người không ai không hớn hở, tươi cười, có người xun xoe lấy lòng, ca ngợi Dận Chân là thánh, có người chắp tay trước ngực niệm Phật, lúc này làm cho Dận Chân sống tựa La Hán hiện hình, Quan Âm tái thế, đã nói nhiều lời hay ho. Đức Lăng Thái nói rằng:

- Đây là Tứ da từ bi, chỉ cần không xẩy ra chuyện thì chúng ta cần phải nghe theo lời dạy bảo của Tứ da.

--------------------------------

1

2

3

Tọa sư: khảo quan của người thi đỗ.

Hôi hổi : vì Đức Lăng Thái là người Mông Cổ, dùng từ không chính xác, lẽ ra nói là: sốt hâm hấp, thì ông ta lại nói: sốt hôi hổi. Do đó Dận Chân phải sửa lại.

Thần Chung Quỳ : theo truyền thuyết nói là thần trừ được tà ma, dân gian xưa treo ảnh vẽ để trừ tà (ND).