hông lập hoàng thái tử, đúng là một nước cờ rất cao minh, mắt nhìn thấy bách quan văn võ kinh sư xoa tay nóng lòng muốn thử, họ lần thứ hai đều cùng tiến cử Dận Tự làm thái tử, vừa như lửa đổ thêm dầu, bọt nước sùi lên rất cao; mà lại như dưới nồi không có củi, cuối cùng đã lạnh ngắt. Chốn quan trường đã trở lại bình tĩnh, quan chức nha môn của sáu bộ vì muốn tránh điều phải trái mà phải cáo ốm, nhao nhao xin nghỉ phép, hết phép lại trở lại làm việc. Họ đã liên doanh viết một bản sớ tấu, vài người đụng nhau, đã đốt bỏ một cách lặng lẽ; người không có việc làm, hàng ngày vẫn phải đến nha môn làm sai dịch. Dận Chân ngoài bộ Hộ ra, lại tiếp quản cả công việc của phủ Nội vụ. Dận Tự giả đò bị ốm mấy tháng, bị một trận mắng, "ốm" cũng sẽ khỏi nhưng rồi người Dận Tự lại phải cần cù đến phủ Tông nhân, quyết một lòng chỉnh đốn Kỳ vụ 1. Dận Đề làm ở bộ Binh, nay đi kiểm tra kho vũ khí, mai đi tuần xem xét quân đội chuẩn bị, bận đến nỗi không mở mắt ra được. Đề đốc tuần phủ các tỉnh trước kia đều lo ngay ngáy, sợ giẫm phải bàn chông trong việc thực hiện nhiệm vụ số một của triều đình, cũng dần dần yên tâm. Xem ra chỉ có Dận Nhưng và Dận Tường là bị khổ, một người bị giam ở cung Hàm An rất chật hẹp, chỉ trông thấy bầu trời xung quanh; một người bị cầm cố ở cung Bối Lạc, suốt ngày chỉ đi câu cá, đọc sách, đánh đàn, chơi cờ và bàn luận văn chương với A Lan và Kiều Thư, suốt từ sáng đến tối họ cứ phải kéo dài cảnh đó. Chín vị hoàng tử là Dận Thì, Dận Nhưng, Dận Chỉ, Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường, Dận Ngã, Dận Tường, Dận Đề, để tranh ngôi đích tử mà phải vỡ đầu bể trán. Đến nay, Dận Chỉ tinh thần đã bạc nhược. Dận Thì, Dận Nhưng, Dận Tường đã gẫy cánh ngã ngựa, chỉ còn lại có năm hoàng tử, thì đều đã mất ý nghĩ làm thái tử, chỉ nôn nóng trông mong Khang Hy ngày dần suy yếu, đang đợi "một ngày ấy" của ông ta. Trong tình cảnh đó không ít các a-ca đã trở nên yên phận.
Năm tháng trôi đi, thời gian tựa mũi tên bay, thoáng chốc đã là năm Khang Hy thứ 57. Trung Nguyên không có sự việc gì, cuộc đấu tranh chính giáo giữa A-la-bô-thản phía tây và Lạt-ma ở Tây Tạng lại ngày càng diễn ra ác liệt, cuối cùng dẫn đến biến động lớn. Năm Khang Hy thứ 56, A-la-bô-thản sai tướng quân Chuẩn Cát Nhĩ dẫn quân tiến công vào Thanh Hải, giết chết Đại Tạng Hãn, đại quân tiến vào Tây Tạng chiếm lấy thành La Tát, bắt giam Đạt-ạt-ma, sự tình cuối cùng đã đến lúc không giải quyết không được. Tin dữ truyền tới Bắc Kinh. Hoàng đế Khang Hy nổi cơn thịnh nộ, truyền lệnh ngay cho Nhĩ Đan làm tướng quân Trấn Vũ Kỳ Đức Lý làm tướng quân trợ lý, đi ra khỏi núi A-nhĩ-thái, hội quân ở Phú Ninh An để nghiêm phòng Chuẩn Cát Nhĩ tiến vào xâm lược, chỉ sai tướng quân Tây An là Ơ-lút đốc quân tiến vào Tây Tạng để dẹp loạn, cho đề đốc Tứ Xuyên là Niên Canh Nghiêu đóng quân ở Tây An để bảo vệ cửa ngõ Trung Nguyên.
Khang Hy 65 tuổi đại thọ, vì đưa quân đi lần này, nên tổ chức rất đơn giản, đêm nay diễn một màn kịch, bốc thăm trước thần linh, hát bài "Thất không trảm". Khang Hy cảm thấy không phấn khởi, xem hết vở "Gia quan mạo", bèn âm thầm lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi ra đi, làm cho các đại thần và mấy vương thân ngơ ngác nhìn nhau như ngồi trên thảm gai.
Ngày tết Đoan dương đến gần, từ mặt trận sáu trăm dặm trở về báo tin vui thắng trận: hai đạo đại quân đã vượt qua sông Ơlômút, quân phiến loạn của Chuẩn Bộ đã bị đánh bại, ngày đêm đi về phía tây. Khang Hy mới hơi cảm thấy yên tâm, liền hạ chỉ thết tiệc ở Sướng Xuân viên, cùng phương Bao, Trương Đình Ngọc, Mã Tề v.v... uống rượu từ biệt mùa xuân. Dận Đề vì phải điều động quân lương từ Vu Hồ, phát hiện thấy lương thực bị mốc, bộ Binh và bộ Hộ sinh ra bất đồng ý kiến, chàng vừa vội vàng sắp xếp công việc của bộ, vừa phải đích thân đến bàn bạc ngay với Dận Chân. Dận Đề vừa định ra ngoài thì thấy thị lang Ngạc Nhĩ Thái, người vừa mới nhậm chức thị lang ở bộ Binh, trong tay cầm một tập công văn, ông ta nóng đến nỗi vã cả mồ hôi trán, đang vội vàng đi đến, Dận Đề bèn hỏi rằng:
- Có việc gì đấy?
- Xin trả lời Thập tứ da. - Sắc mặt của Ngạc Nhĩ Thái trắng bệch - Quân báo từ Tây Ninh đến.
Ngạc Nhĩ Thái hơn ba mươi tuổi, thân thể mảnh khảnh, gầy đến mức như một trận gió thổi cũng đổ được; trên bộ mặt quả dưa, trắng trẻo có hai con mắt nhỏ bé như hạt đậu đen, nhưng xem ra rất thông minh lanh lợi; trời rất nóng, ngoài mặc áo mãng bào, còn mặc cả quần áo cẩm kê, bên trong mặc áo ngắn bằng vải trúc, lật lần vải lót bên trong trắng như tuyết, cẩn thận chu đáo đến từng chi tiết nhỏ, không có chút nào dính bùn và nước; vừa trả lời, vừa đưa văn bản cho Dận Đề, với giọng nặng nề nói rằng:
- Tuyến phía tây bị thua rồi, quân lính tan rã hết. Xin Thập tứ da cần đến trình tấu ngay với hoàng thượng!
- Cái gì?
Dận Đề sợ giật nẩy mình, vội vàng tay mở văn bản ra xem, chỉ xem một lượt liền kinh ngạc. Văn bản báo cáo này là do Lật Hải thủ bị 2 ở Tây Ninh viết. ông ta địa vị thấp, chức tước nhỏ, không có quyền trực tiếp trình tấu cho nên do nha môn của tổng đốc Thiểm Tây đóng dấu mật chuyển tới bộ Binh, chữ viết thảo không thành văn pháp, viết mười mấy trang đều dùng văn bạch thoại, nhưng sự việc nói rất rõ ràng. Lần trước Chuẩn Cát Nhĩ lui quân chút ít, đó là kế dụ địch, truyền đến Nhĩ Đan, Kỳ Đức Lý tham công đã mạo hiểm tiến đánh, đã trúng phải bẫy, bị bao vây ở bên bờ sông Ca-la-ơ-xu, mấy lần phá vây nhưng đều bị đánh bật trở lại, hai thượng tướng thống lĩnh binh, sáu vạn đại quân toàn bộ bị chết trận, chỉ còn mười mấy người còn may đã trốn về Tây Ninh! Dận Đề bắt đầu càng xem càng kinh hãi, nhưng sau nghĩ lại chàng bình tĩnh được ngay, tay vò bản báo cáo nắm trong tay bước đi ra, thong thả nói rằng:
- Ông phải bình tĩnh chứ, việc quân thắng bại là chuyện thường tình, chúng ta ở cơ quan trung ương, dù thế nào cũng không được hoang mang, rối loạn!
Ngạc Nhĩ Thái nhìn Dận Đề, ông ta thoạt mới đến, còn chưa hiểu đúng được tính nết của vị hoàng tử trông coi sự việc này, vừa nghĩ ngợi, vừa trả lời rằng:
- Thập tứ da nói đúng. Nhưng lần thua trận này là chưa từng có từ bảy mươi năm trở lại đây của triều đình ta. Sáu vạn đại quân toàn bộ bị tiêu diệt, tôi là thị lang của bộ Binh sao lại không sốt ruột?
- Vâng, nó chưa từng có nên cần phải nghĩ ra đối sách, mất bò mới lo sửa chuồng, chậm còn hơn không.
Dận Đề dứt khoát ngồi xuống, tay sờ lên đầu cạo trọc một nửa, nói rằng:
- Ừ, như vậy, ngươi sẽ vào trong Sướng Xuân viên trình giao bản báo cáo này lên Vạn tuế da. Cần gặp trước Phương tiên sinh, thay đổi cách, từ từ nói, không phải sợ vua. Rõ chưa? Vạn tuế da mấy tháng nay, tâm thần bất ổn vừa mới khá được một chút...
Ngạc Nhĩ Thái nói rằng:
- Việc lớn như thếếu như Thập tứ da đích thân trình tấu thì tốt hơn.
Dận Đề cười rồi đứng dậy, vỗ vỗ vào vai Ngạc Nhĩ Thái nói rằng:
- Quân đã thua rồi, người đã chết rồi, cho nên việc này tuy lớn, nhưng không phải là việc gấp. Dưới con mắt của ta, ta phải nghĩ ra kế sách ứng biến. Ông đi trước gặp Vạn tuế da báo cáo, để ta suy nghĩ đắn đo một chút. Không thì, Vạn tuế da cần hỏi lão Thập tứ, ngươi xem giải quyết như thế nào, ta lại không trả lời được, còn ra cái thể thống gì?
Ngạc Nhĩ Thái đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ ngợi, thấy Dận Đề nói thật có lý, nên không nói gì nữa, đến phòng Đóng dấu, rồi cho ngựa phi đến Sướng Xuân viên. Đợi cho Nhĩ Thái đi, Dận Đề, cũng không dừng lại, lập tức lệnh cho kiệu đi về cửa Triêu Dương, để gặp Liêm thân vương Dận Tự. Vừa đến của, lại thấy thái giám Hà Trụ Nhi của vương phủ cùng tiễn một võ quan đi ra, lúc nhìn kỹ, lại là tân tổng đốc Thiểm Tây Niên Canh Nghiêu, ông ta mặc một chiếc áo hạc tiên mới toanh, sau mũ san hô có đính một lông đuôi con công xanh biếc, xem dáng vẻ như vừa mới uống rượu xong, mặt đỏ thẫm phóng ra những ánh mắt, ngật ngà ngật ngưỡng đi ra, thấy Dận Đề xuống kiệu, vội đi lên vấn an, cười nói rằng:
- Xin chúc Thập tư da cát tường! Ngài đã gặp ông chủ của chúng ta chưa?
- Ơ! Niên Công trông thật phấn khởi quá! Đại tướng quân có cái uy phong lẫm liệt, thật là có phúc tướng! - Dận Đề cười khì khì hỏi: - Ông về Kinh từ bao giờ? Tôi còn phải gặp Tứ ca trước đã. Sau lũ hoa đào việc vận chuyển lương thực của Trác Châu có vài nơi đê vỡ, ông ấy rất bận, nghe nói đi Vũ Trắc, không biết về chưa, ông hỏi cô em của ông thì biết.
Niên Canh Nghiêu khì khì cười, nói rằng:
- Tứ da bây giờ đang ở Kinh, chắc là không có ở nhà, không tìm gặp nữa. Tôi ba ngày trước về Kinh, Vạn tuế da gặp hôm qua, bảo nay lại đưa thẻ bài đi vào, vừa đúng ngày sau là ngày mừng thọ của Thập nhất da, còn ngày sinh nhật của Nhị thập tứ da cũng sắp đến rồi, nhân rỗi rãi, trong các phủ của các vị lão da xin đến vấn an, kẻo các lão da lại nói nô tài đi theo ông chủ của tôi là không biết lễ.
Dận Đề gật đầu cười nói:
- Ông cũng quá chu đáo. Vạn tuế da đã cho gọi ông, còn không nhanh đi, tôi đoán là hôm nay rất cần trực tiếp trao quyền, tùy cơ hành động đấy!
Nói xong thì đi thẳng. Đi vào Nguyệt Động môn, qua nhà Tây Hoa, ở bên hành lang có tay vịn đi chơi của con đường lát gạch giữa sân, xa xa liền nghe thấy phòng sách có người nói cười rất to, thì ra là ở đây đang làm trò đoán số phạt rượu thật là náo nhiệt. Đi đến dưới cửa sổ cách chấn song, lúc nhìn, thấy ngoài Dận Tự, Dận Đường, Dận Ngã, Vương Hồng Tự, A Linh A, Quỹ Tự đều có mặt ra, còn có Ngạc Luân Đại đang mặc cái áo lụa mầu đỏ thẫm, bên hông đeo một thanh kiếm Nhật, đang xắn tay áo đấu với Dận Ngã:
- Ba, ba, ba này! Ba vườn đào này,... năm người đứng đầu a!
- Tám tiên tụ họp a! Bốn mùa xuân a... nhất định thăng quan, uống đi! Thập da nay thật có phúc uống rượu a
Dận Ngã bưng rượu uống "ực" một cái, đang muốn nói thì Dận Đề bước đến; vái chào mọi người nói rằng:
- Vương sư ở tuyến phía tây đã bị đánh tan, ở đây vẫn nhảy múa, ca hát, con gái triều Thương không biết hận mất nước, hoàng tử thì như núi ngọc bị nghiêng đổ.
- Đến đây, đến đây, đến đây! - Dận Tự hầu như không để ý gì đến cái tin tức kinh người đó, ông ta rất ít có sự vui sướng như thế. Trên vẻ mặt tỏa ra ánh hồng quang, ông ta đứng dậy nhường chỗ ngồi, nói rằng:
- Quỹ Tự, rót cho Thập tứ da một cốc rượu phạt, ai bảo đệ đến chậm nào? - Vừa mỉm cười nhìn Dận Đề uống, vừa chầm chậm nói rằng: - Tin Nhĩ Đan, Kỳ Đức Lý bị thua trận, ta đã biết rồi.
Dận Đề tay cầm cái cốc không có rượu run lên, lập tức kinh hãi đến nỗi trợn mắt há mồm ngây ra, tin cấp báo từ sáu trăm dặm đưa gấp về bộ Binh, đến nhanh không bằng thần báo bên tai của người riêng của Bát a-ca? Hoảng sợ hồi lâu, Dận Đề mới lắp bắp nói:
- Bát ca... huynh đã... biết rồi à?
Dận Tự cười nói rằng:
- Đệ không cần phải hoài nghi. Đảng Bát da làm sao có được tin nhanh như thế! Chỉ là do Liêu Văn Các thủ bị Tây Ninh là trưởng tùy của Cửu đệ, công văn của bộ Binh thì phải có của tuần phủ, thư riêng đương nhiên là nhanh hơn một chút.
Dận Ngã đã say rượu lơ mơ, cười nói rằng:
- Thập tứ đệ, đệ biết cái gì nào? Tiệc rượu này chuyên để chúc mừng quân ta đại bại đấy! Chúng ta thật vui mừng, nếu không phải là họ Niên đến khuấy lên một trận thì chúng ta uống rượu còn sảng khoái hơn nhiều!
Dận Đề bỗng nhiên nhìn vào mọi người, từ từ đặt cốc xuống, nói rằng:
- Thập ca uống say rồi, lời nói đó đệ không hiểu rõ!
- Tin Nhĩ Đan thua trận, triều đình có cần để ý đến không?
- Đương nhiên là cần để ý!
- Có cần xuất quân ra không?
- Không xuất quân không được.
- Ai làm tướng quân?
-...
Dận Đề không đi gặp Khang Hy, chàng hỏa tốc đi gặp Dận Tự chính là vì việc này. Dận Đề cốt đến để bàn với Dận Tự vì với con mắt nhìn thấu đến tận trời, Dận Tự chính là người liên lạc bảo vệ tiến cử mình đem quân đi đánh trận! Trên đường đi, nghĩ thật chu đáo, tự mình nhường một bước, cho nên làm ra vẻ muốn bảo vệ Bát a-ca đích thân cầm quân đi, còn mình thì phụ tá, đợi Bát a-ca từ chối, sau đó đẩy thuyền thuận theo nước... không ngờ bị mấy lời của a-ca ngây ngô này khiêu khích thật như vỗ vào mặt! Trầm ngâm giây lát, Dận Đề nghiêm trang nói với Dận Tự:
- Ai cầm quân mà chẳng như nhau. Đến gặp Bát ca, chính là vì cái việc này. A-ca cầm quân, chẳng qua là một cái cờ lớn, lẽ nào một dao một súng mà giết được? Cho nên đệ nghĩ việc nắm binh quyền này không thể bàng quan, tốt nhất là Bát da làm tướng soái, bình thường ngồi bên phía tây mà lập công. Không thế, Tam ca, Tứ ca làm sai dịch cho người khác, chúng ta sẽ không có cái điềm được thắng!
- Anh em tốt với nhau, tấm lòng của đệ ta biết. - Dận Tự nhẹ nhàng than thở, hồi lâu chẳng nói năng gì, cuối cùng tự rót lấy một cốc rượu uống, nói rằng: - Việc ngày nay, một vị đại tướng quân quan trọng biết dường nào. Theo ta xem xét, ai làm đại tướng quân thì đó chính là người sẽ kế vị. Người đó a-ma đã lặng lẽ quyết định!
Dường như một tiếng sét vạch bầu trời đi qua, từng người trong thư phòng sắc mặt trắng bệch, chỉ nghe thấy tiếng gọi "uống cốc trà" liên tiếp phát ra từ cửa sổ. Hồi lâu, Dận Tự mới nói rằng:
- Cái chỗ này, Thập tứ da không không ngồi thì ai ngồi?
- Bát ca! - Dận Đề kinh hãi đến mức mặt trắng như tờ giấy, lao lên một bước nắm chặt hai tay Dận Tự, giọng run run nói rằng: - Vô luận là về tuổi tác, về tư cách hay là đức vọng, Thập tứ đệ không thể bằng một phần của huynh, huynh làm sao lại nói cái lời ấy? Da không còn thì lông bám và đâu? Huynh là đầu não đáng tin cậy của chúng đệ, thứ tự mà rối loạn thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được! Chúng ta kết thành liên minh, lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai!
Dận Đề xúc động chân thành như thế, mọi người không thể không động lòng, đều tập trung ánh mắt chăm chú nhìn Dận Tự. A Linh A là một người biết nội tình nhất, trong lòng bất giác thầm nghĩ: "Bát da không phải là người đa tâm sao?"
- Thập tứ đệ, đấy đều là những việc trước kia, đã thành khói bay qua rồi! Không nên nhắc tới nữa.
Dận Tự nước mắt đang trào ra, chăm chú nhìn phong cảnh ngoài vườn, hít một hơi nói rằng:
- Lành dữ, hối hận, tiếc nuối sinh ra ở hành động, đó là yếu chỉ trong "Kinh Dịch", sách này ta cũng đọc đến nỗi vi biên tam tuyệt 3, nhưng đều quên hết. Số trời hóa ra thuộc về ta, các đệ ủng hộ ta cũng là không sai, nhưng mấy năm nay kiểm điểm, tim ta thấy đập thái quá, không biết giấu tài để tài năng lộ rõ, đã làm cho tạo hóa ghen ghét. Cho nên không được hoàng thượng yêu mến, cũng không có gì là lạ. Lúc đầu chín đỉnh trọng quyền, không nhẹ nhàng nhận, cũng không oán trách được việc hoàng thượng ghét ta. Thái quá không bằng bất cập, sở trường cũng biến thành cái hại chí mạng. Thôi... không nói những cái đó nữa, số trời hễ đi thì không thể đuổi kịp, từ nay về sau, ta tự nhận là cái "lông", Thập tứ đệ là cái "da", nguyện làm bầy tôi hiền trong thời thịnh, yên tâm làm phụ tá cho Chu Công, tâm tư này, cũng có thế tỏ rõ với trời
Mặt của Dận Đề đỏ gay, chàng liên tục lắc đầu và nói rằng:
- Những lời nói đó của Bát ca tuy xuất phát từ sự thành thật, nhưng đệ rất khó lĩnh hội. Làm vua trị nước vạn cỗ xe, điều cần thiết là tài đức và nhân tâm, hai điều này suy ra, ta nói thẳng, bất kể là Cửu ca, Thập ca hay là đệ, ai cũng không thể nào so với huynh, càng không cần nói tới Tứ ca vừa thông minh, vừa hồ đồ của đệ. Huynh nói số trời, đó là cái không nhìn thấy được, mà cũng không sờ thấy được, nói là hoàng thượng "không yêu", đệ thấy không cần. Hoàng thượng bẩm sinh thông minh, trí sáng suốt biết được thánh triết, tâm cơ khôn lường, mấy lần mấy lượt giày vò huynh, đâu biết được không phải là làm khốn cùng cái thể xác và tinh thần của huynh, trải qua rèn luyện khiến cái tâm chí của huynh cứng cỏi, yên tâm vững dạ trao cái gánh nặng mấy vạn cân cho huynh? Không thế, vì sao một mặt gia tăng thẩm xét huynh, một mặt tấn phong huynh, nhảy qua mấy người, phong huynh là thân vương? Lão da, người biết rõ đệ là "một đảng" của huynh vì sao giao bộ Binh cho đệ, lại giam cầm Thập tam ca là người có thể cầm quân được? Cái khác đệ không dám nói, đệ dứt khoát quyết định, lần này nhận làm tướng, cầm mười vạn đại quân ra ngoài cửa ải, nếu đệ là đại tướng quân, nhất định trong lòng Vạn tuế da đã có chủ kiến, cho huynh lập một bầy tôi nâng trời lên để bảo giá!
Hai em mỗi người nắm một lý, đều nói đến nỗi áo trời không phải may, xúc động lòng người. Dận Ngã ở bên cạnh cười nói:
- Việc tốt như thế, các anh đùn đẩy cho nhau, làm tôi ngồi cạnh thấy ngứa ngáy khó chịu. Tôi cũng là một hoàng tử, đều là máu thịt của Vạn tuế da, các anh không chịu làm hoàng thượng, thì để tôi làm cho
Câu nói đó đều làm mọi người đều phá lên cười. Dận Đường cười nói rằng:
- Lão Thập tứ không ngăn cản đó là làm trò cười sao? Theo tôi nói, bọ ngựa bắt con ve, không biết con chim sẻ ở đằng sau, cái chức đại tướng quân này, không chỉ chúng ta nghĩ đến, sợ rằng Tam ca, Tứ ca cũng phải đưa tay ra. Vừa mới rồi, Niên Canh Nghiêu đến thăm dò, có thể ngay cả cái tên nô tài chó má đó cũng mơ làm tướng quân đấy! Con người tính toán không bằng ông trời tính toán. Vất đi để nhẹ lòng cũng không được!
- Cửu da nói có lý. - Vương Hồng Tự ho khẽ một tiếng rồi nói: - Tôi thấy sự việc có thể phải phân chia ra hai lớp mà nói. Một lớp là Tam da, trong bụng không có cái chí lớn, Tứ da thì vụn vặt, hà khắc đố kị, bất kể ai là chủ nhân sau này, là bốn vị lão da đều không thoát ra được chỗ ngồi đó. Chúng ta hàng ngày đồng thanh cộng khí, bất kể là vua, là bầy tôi, chắc chắn sẽ cùng nhau yên ổn không có chuyện gì, đó là ở đại cục có lợi. Vạn tuế da tinh thông như thế nào, không thể ngay cả điều đó cũng không hiểu. Hai là, Thập tứ da tuy nói trông coi bộ Binh, nhưng không có binh quyền hễ hô là đến ngay. Cho nên phải chịu cắn răng, đem cái đại tướng quân cầm quân này nắm trong tay, nhất thiết không để rơi sang bên cạnh. Như thế, bất kể tương lai mệnh thánh thuộc về ai, ta đều có thể tiến thoái ung dung không phí sức, nắm vững được thắng lợi. Nếu chọn Bát da, như thế cần phải nói, Thập tứ da nắm giữ đội quân hùng mạnh đóng ở bên ngoài, thì có gì là tiểu nhân làm điều mờ ám, không lật nổi bất kể kẻ du đãng nào? Nếu chọn đúng Thập tứ da, Bát da uy cao, danh vọng lớn, ngồi trấn ở Bắc Kinh, lặng lẽ đợi Thập tứ da, cũng là vững như Thái Sơn!
Vương Hồng Tự xuất thân từ hàn lâm, văn chương chu đ nói năng đĩnh đạc, mọi người đều phai gật đầu cho là phải. Quỹ Tự lại nói rằng:
- Vạn nhất chọn được hoàng tử khác thì sao? Ví dụ như Tam da, ai dám bảo đảm Vạn tuế da không chọn một vị kế vị không có dã tâm lại hiểu được văn trị nào?
A Linh A cười nói rằng:
- Ngày trước thái tử thân sinh ở trong mà nguy, Phùng Nhĩ ở bên ngoài mà yên, trời không cho phép như thế, nếu thật sự có cái chuyện hoang đường này thì Thập tứ da ngại gì mà phải cần một cái bài vị. Bát da dẫn bách quan bày tiệc rượu nghênh tiếp, đại cục trong nháy mắt có thể quyết định được!
Một phiên bàn luận nhịp nhàng ăn khớp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Dận Đề mới hỏi Niên Canh Nghiêu về ý định đến đây. Dận Đường cười nói rằng:
- Quân đội động dụng phía tây, tên tiểu tử này đứng núi này, trông núi nọ, tôi xem anh ta có cái bộ dạng không cam chịu bị kiềm chế dưới cửa của Tứ ca, cho nên mon men đến gần với chúng ta đấy!
- Anh ta muốn làm đại tướng quân? - Dận Ngã ngạc nhiên- cười nói: - Nằm mơ xuân cái con mẹ nó! Muốn thật sự không dùng tướng sĩ của hoàng tử, Thập tứ ca, đệ nên tiến cử Ngạc Luân Đại, ta sẽ phát động một số người có sớ tấu đông như một tổ ong. Đại tướng quân không phải là người của chúng ta thì không được!
Quỹ Tự cười híp cả mắt lại, giơ ngón tay cái lên nói rằng:
- Ai nói Thập da của chúng ta là người thô thiển nào? Một lời nói đã phá được thiên cơ, câu nói hay chính là một tôn chỉ! Nhân Tứ da họ đều đang ở trong mơ, chúng ta sớm hoạt động trong sân vườn của các bộ: bộ Sử, bộ Binh nhất tề có bản tấu xin hoàng thượng cho hoàng tử làm tướng để đem quân đi!
- Vạn nhất cần chọn Tam ca. - Dận Đường ngẩng mặt lên nhơn nhơn nói: - Chúng ta sẽ tiến cử Thập tứ đệ làm phó tướng, đệ ở ngoài không làm hao tổn cốt bảo toàn lực lượng.
Vương Hồng Tự lại nói rằng:
- Nếu như chọn Tứ ca thì sao? Ông ấy cầm mười vạn quân, lại có Niên Canh Nghiêu phụ tá, thế lực sẽ lớn mạnh!
Dận Tự lạnh nhạt cười, nói rằng:
- Đâu có cái lý ấy? Muốn thực sự chọn Tứ ca, chúng ta sẽ đem việc giấu Trịnh Xuân Hoa ở phủ của ông ấy đưa ra, cho ông ấy xấu một mẻ!
Dận Đề ánh mắt bỗng nẩy lên, hỏi rằng:
- Có cái chuyện như thế à?
- Có - Dân Tự ánh mắt sâu thẳm tựa cái giếng cổ nhếch mép cười nói: - Cái con đê tiện họ Trịnh ấy chưa chết, lão Thập tam hễ bị giam, là Tứ ca sẽ bảo vệ nó. Ta đoán được cái tâm của Tứ ca, muốn đưa ra "con bài thái tử", để chứng minh ông ta là một phái thái tử thép! Thật sự đi đến bước ngoặt khẩn cấp quan trọng, đành phải ném bỏ con bài Cao Phúc Nhi đi, để cho nó nếm cái mùi vị quay ngược giáo "lúc giao thời hoạn nạn"!
Lời như chưa nói hết, nghe thấy một tiếng sấm trong bầu trời bên ngoài, dư âm ầm ầm giống như chiếc xe to lăn bánh qua cầu đá, lâu lâu không ngớt. Liền xa xa có người nhà gọi:
- Muốn mưa rồi! Nhanh đóng cửa sổ kho sách của ông chủ lại!
Dận Tự đẩy cửa mở ra, một trận gió mạnh đem theo mùi tanh của nước mưa lập tức thổi vào trong thư phòng, mọi người đều rùng mình, quả nhiên thấy phần lớn bầu trời bị mây đen che lấp, xa xa khe hở của đám mây chớp loang loáng, chốc chốc lại truyền tới tiếng sấm rền vang nặng nề. Dận Tự thấy mọi người đều có vẻ mặt trang nghiêm, cười nói rằng:
- Gió mạnh sấm nhanh, trời thay đổi nhanh, quân tử nên buồn bã, tôn kính và sợ hãi. Nhưng với việc lên trời, ta đang đợi, thật là không giải quyết nổi. Vốn Dận Tự ta không phải không biết cái tệ lừa đảo chính trị quốc gia chất đống như núi sao? Nhưng nếu không có quyền vua nắm trong tay thì có dựa vào đệ chết mệt cũng chỉnh đốn không lại? Đức độ của ta đâu thấp hơn Tam ca? Trí tuệ tài năng của ta, lẽ nào kém hơn Tứ ca? Quần thần tiến cử, lẽ nào là sai lầm của ta? Cái tâm của ta, người ta không biết, trời lẽ nào cũng không biết?
Đang nói mà nước mắt đã ứa ra hố mắt. Đúng vào lúc đó Hà Trụ Nhi từ nơi có gió thổi chạy đến, thở dốc phì ph
- Thập tứ da, Vạn tuế da ở Đạm Ninh cư triệu kiến, đang đứng đợi da đến, ngựa và áo mưa đều đã chuẩn bị xong cả rồi, mời da đi cho!
Dận Đề đi ra ngoài cửa mấy bước, bỗng nhiên quay người lại, lấy tay xoa ngực, đau nhói một cái, ngồi xuống, lúc Dận Tự hoảng hốt vội vàng đến dìu lên thì Dận Đề đã đứng lên, ôm nắm tay trước ngực quay người lại liền tự đi. Mấy giọt mưa to bằng đồng tiền đồng rơi xuống, lại thôi, tiếng sấm lại ngày càng rền lên. Dận Ngã thấy mọi người trầm lặng không nói gì, đứng dậy cười nói rằng:
- Rượu này uống như thế nào mà không vui lên được? Tôi có một bài hát ngắn, xin ngâm để giải buồn cho các anh!
Nói rồi, lắc đầu nhìn trời ngâm vịnh rằng:
Anh Sấm ơi, anh lại gần đây, nghe ta nói: Cha ta làm ruộng và con trâu cày có oán thù gì với anh đâu? Làm sao không chọn lấy một ông quan to đến nỗi làm cho người ta ghét, rồi ra tay độc ác với họ có được không?
Số trời và việc của con người mà mọi người đầu óc đang suy nghĩ, bị mấy câu dân gian xua đi hết sạch, lập tức phá lên cười. Dận Tự trái lại không cười đến trước Ngạc Luân Đại nói rằng:
- Lão Ngạc!
- Dạ! Bát da có gì chỉ giáo
- Biết ta vì sao mời ông đến đây không?
- Uống rượu mà!
- Không - Dận Tự nhìn ra bầu trời, nhấn từng chữ từng lời nói - Ta muốn để ông ra trận, theo Thập tứ da lập công!
Ngạc Luân Đại lắc đầu nói rằng:
- Tôi ở Kinh rất tốt, cũng đâu muốn đi.
- Không những cần đi, mà phải vui mừng phấn khởi xin dây tua, vui mừng phấn khởi đi đánh trận! - Dận Tự trầm lặng thở ra một hơi - ông vì sao lại có ngày hôm nay? Chính là vì tổ phụ của ông chết trận qua cửa rồng, thân phụ của ông theo vua đi đánh giặc ở phía tây, để bảo toàn tấm thân của Vạn tuế da, đã được hơn bảy mươi lần cứu thoát. Vạn tuế da không chịu thật sự ra tay chỉnh đốn ông, chính là vì những cái đó! Nhã Bố Tề, Nãi công của ta đã đi Tây Ninh, Thập tứ da lần này chắc chắn quyết định làm đại tướng quân đi đánh trận ở phía tây, ông theo ông ấy đi mới có tiền đồ. Thủ ở Bắc Kinh, bên trên thì có Vũ Đan, lão không chết này đè nén, hai bên trái phải có một số người như Lưu Thiết Thành, Trương Ngũ Ca... làm cho ông không nổi lên được. Ông đến Tây Ninh nói chuyện phiếm với Nhã Bố Tề thì cái gì cũng rõ cả!
Một tia chớp vạch dài trên bầu trời, tiếp đó là một tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, rồi mưa to như trút nước xuống.
--------------------------------
Kỳ vụ: khi Mãn triều khai quốc, họ biên chế người Mãn, người Mông và một bộ phận người Hán vào kỳ tịchịch: hộ tịch). Những người này gọi là Kỳ nhân. Việc lãnh đạo mọi việc của Kỳ nhân gọi là Kỳ vụ. |
Thủ Bị: một chức quan võ. |
vi biên tam tuyệt: dây để buộc sách thẻ tre đứt 3 lần. (Thời xưa chưa chế tạo được giấy viết, phải lấy dây da buộc các thẻ tre lại làm sách). Ý câu này nói: đọc sách quá nhiều lần. |