UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ BA MƯƠI TÁM

Docsach24.com

iêu diệt toàn bộ thị trấn Giang Hạ, bắt sống Nhiệm Bá An, tiếp đến là việc tra tìm sao chép hồ sơ mật do Nhiệm Bá An lập riêng. Khang Hy ở bến đò Qua Châu nhận được bản tấu khẩn cấp của thái tử qua sáu trăm dặm chuyển tới, bỗng nổi cơn thịnh nộ, lập tức hạ chiếu chỉ như sau:

Ngày 25 tháng Mười sớ tấu cho biết, việc đến như thế ngay cả trẫm cũng phải kinh sợ. Bọn trộm cướp lớn hại nước hại dân này gây ra, từ trước đến nay chưa hề nghe thấy. Theo hội nghị do hoàng tử năm Dận Kỳ, hoàng tử chín Dận Đường cùng họp với các nha môn của chùa Đại Lý, bộ Hình và phủ Thuận Thiên cho biế trẫm lệnh phải nghiêm trị thủ phạm là Nhiệm Bá An, truy cứu chủ mưu, theo luật định, khép chúng phạm tội đại nghịch, không được qua loa giữ lại, nhân nhượng vô nguyên tắc.

Khâm thử!

Tiếp đó, Khang Hy ra lệnh trở về Kinh theo hướng phía bắc sông Đào.

Ngày 20 tháng Mười một, pháp giá của Khang Hy đi đường Thiên Tân, qua đường bộ về đến Bắc Kinh. Thời gian này lạnh giá nước đóng thành băng, ngoài cửa Đông Trực, tuyết tan nối liền đường ruộng thành một mảng trắng xóa. Việc nghênh giá xong, hoàng đế Khang Hy liền triệu kiến Dận Nhưng, Dận Chỉ, Dận Chân, Dận Kỳ và Dận Đường năm người con ở trong Lư Bằng 1 dựng tạm trước nhà tiếp đón các quan.

Tuy nói là Lư Bằng, nhưng trong đó có che thảm, vây kín gió không lọt qua, bốn cái chậu rất to bằng vàng mười đốt than lửa cháy rừng rực, vui vẻ tựa mùa xuân. Khang Hy chỉ mặc một chiếc áo dài da thiên mã bằng vải lụa mầu hạt dẻ, đầu đội mũ vành bằng vải đoạn mầu lông cáo đen, tuy hơi tỏ ra mệt mỏi, nhưng thần sắc vẻ mặt vẫn hồng hào bóng bẩy, xem ra cuộc đi tuần sát Giang Nam lần này, rời khỏi Bắc Kinh, cái nơi phải trái tranh quyền đoạt lợi này, hoàn cảnh tâm tư của nhà vua rất là nhàn hạ thoải mái đạm bạc, thời gian mấy tháng, dường như trẻ lại rất nhiều. Nhà vua mỉm cười nhìn các con hành lễ, lệnh cho thái tử ngồi, nói rằng:

- Đình Ngọc không cần nói, trẫm vẫn đưa đến cho các con một người, các con vị tất đã biết ông ta! align="justify">Trương Đình Ngọc đứng sát gần Khang Hy, vội cười nói:

- Tuy không quen biết, nhưng sách của Phương tiên sinh, các a-ca đều đọc qua. Vị này là Phương Bao lãnh tụ văn đàn của phái Đồng Thành.

Phương Bao vội bước lên một bước, cúi đầu chào thái tử và vấn an các hoàng tử như Dận Chỉ v.v... Khang Hy lại cười nói:

- Thôi, thôi, ông là bạn của trẫm, không giống như Trương Đình Ngọc, ông ta là bầy tôi, là nô tài của trẫm. Các người này đều là con của trẫm, về sau gặp mặt chỉ chào bình thường. Các khanh đều nghe rõ cả chưa?

Dận Nhưng lúc đó mới quan sát kỹ Phương Bao, thật ra mà nói tướng mạo ông trông không đẹp mắt, mặt bị bệnh vàng da lông mày lại như chổi sể, tướng bủn xỉn, hai má như khỉ, mồm nhọn, mặc một chiếc áo dài da cáo đen dài lướt thướt, chùm lên cả mu bàn chân. Thật không biết Khang Hy làm sao lại tuyển chọn người như thế đưa vào phòng Thượng thư, để làm tể tướng áo vải, cũng không rõ người xấu như thế, sao lại sinh ra được những áng văn chương hay tuyệt diệu. Trong lòng cười thầm nhưng miệng lại nói rằng:

- Lâu nay ngưỡng mộ đạo đức và văn chương của Phương tiên sinh, nay may có duyên được gặp. Hiện nay đang còn được ở bên cạnh hoàng đế, về sau xin chỉ giáo sẽ may cho tôi biết bao.

Phương Bao vội khom lưng nói rằng:

- Danh vọng lớn lao không phù hợp, Thái tử da quá khe align="justify">Nói xong ông ta lại nhìn mọi người, chỉ một lát đó thôi, cũng đủ cho mọi người thấy thần sắc long lanh và ánh sáng nổi lên trong con mắt của ông ta. Dận Chân ở Đồng Thành từng tra tìm sao chép tại phủ ông Phương, vì thế trên thực tế là đã gặp qua Phương Bao, về sau còn cùng Bát a-ca, bảo vệ Phương Bao trước mặt Khang Hy, nghĩ rằng lúc đó không tiện nhận ra nhau chỉ cười thầm gật đầu hiểu ý. Dận Chỉ lại cười nói rằng:

- Tôi từ bé đã đọc sách của Phương tiên sinh, cuốn "Ngục trung tạp ký" (ghi chép lặt vặt trong tù), ghi chép rõ những tệ nạn lúc lạnh lùng, lúc đau xót, đúng là sâu xa. Chỉ ý lần trước, tôi đoán là tiên sinh chấp bút. Trong đó có việc không rõ, muốn xin tiên sinh chỉ giáo!

- Ngài là Tam da phải không? - Phương Bao hơi cúi người nói: - Không biết Tam da muốn hỏi việc gì?

Dận Chỉ cười nói:

- Trong đó nói tới việc mua danh cầu vinh của Trương Thích, không thấy ở sách sử, xin cho biết lấy từ sách nào?

Phương Bao mỉm cười nói rằng:

- Trong sách sử có đấy, lúc để ý sẽ thấy. Họ thường là đình úy của Văn đế, nắm quyền tư pháp lớn của một quốc gia, Chu Bột Mông bị miễn chức hầu như bị giết, không thấy có một lời bảo vệ cho nhau của Trương Thích, ở cuối chi tiết xông phạm ngự giá, dựa vào sự việc lại viết văn bản khoa trương đại ngôn. Chỉ ý của hoàng thượng gọi là mua danh cầu tước rất là xứng đáng.

Dận Chỉ vừa gặp mặt lại đã chọc vào vết sthái tử khiến mọi người lo lắng. Dận Nhưng vẻ mặt càng khó chịu, cha con vua tôi hiếu hảo xa nhau lâu nay mới gặp lại, lập tức làm cho mọi người đâm khó xử. Dận Chỉ bản thân cảm thấy lỡ lời, đang muốn uyển chuyển vài câu, thì nghe Khang Hy nói rằng:

- Nếu bàn về đọc sách, các con đều còn kém xa! Nói, nói đi, vụ án của Nhiệm Bá An như thế nào?

- Xin trả lời a-ma. - Dận Nhưng liếc nhìn Dận Chân, ngồi trong ghế cúi người nói: - Nhiệm Bá An, Lưu Bát Nữ bên dưới có bốn mươi ba người, móc nối với hai quan tư pháp của bộ Hình, cần chém ngang lưng, luật tử hình không như nhau, ngoài ra còn có một người biết sự việc nhưng không nêu ra, là một quan ngũ phẩm, ban cho được tự chết. Vụ án đã kết thúc!

- Vụ án đã kết thúc?

Khang Hy tựa như có điểm bất ngờ, quay người lại cầm lấy cái cốc, tay nhúng vào nước nóng, bỏng tay phải rút lại, đã xanh bầm cả mặt, lạnh lùng nói:

- Rất qua loa đại khái như thế sao?

Giọng nói của ông tuy không cao, nhưng giọng điệu lại rất nặng nề. Mấy hoàng tử nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng. Khang Hy đứng dậy, đi lại nói rằng:

- Trẫm nghĩ rằng tên Nhiệm Bá An ấy xuất thân từ người viết bút thiếp của bộ Lại, chức quan của y chỉ lớn hơn hạt cải, tiến trình của y chỉ sáng như con đom đóm. Hừ nếu không có người chủ trì sai phái thì sao hắn dám thuê mấy mươi tay sao chép, bí mật lập riêng hồ sơ, muốn bức hiếp bách quan chăng? Đã phạt cỏ, sao lại không nhổ cả rễ? Đã trừ ác, vì sao lại không làm cho hế

-...

- Hả?

- Là chủ ý của nhi thần ạ. - Dận Chân thấy thái tử không nói gì, trong lòng lạnh lùng cười, đứng dậy ung dung nói: - Xin phụ hoàng trách phạt, không những việc của Nhiệm Bá An không từng liên lụy, mà ngay cả việc làm giả hồ sơ, cũng là nhi thần tự ra chủ trương, đã thiêu hủy trước mặt nhiều người.

Khang Hy bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt thay đổi đến mức hùng hổ hăm dọa:

- Hử?? Là con? việc lớn như thế không xin chỉ ý của trẫm, cũng không bẩm trình thái tử, con chuyên tự ý làm những việc vượt quyền!

Dận Chân "uỵch" một tiếng hai gối quỳ xuống, chỉ cúi đầu không nói. Khang Hy thét lên:

- Vì sao không trả lời?

Lúc đó trong lều ngoài lều, các hoàng tử, đại thần, thái giám thị vệ có đủ trên một trăm người, thấy Khang Hy sắc rồng cả giận, mọi người đều biến sắc như mầu hạt dẻ.

- Nhi thần không có lời nào có thể trả lời được ạ - Dận Chân trố mắt nhìn Khang Hy rất lâu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu trả lời, giọng nói có phần ngắc ngứ: - Chỉ có cái tâm ấy mới có thể đối được với mặt trời.

- Tại sao align="justify">Dận Chân trầm ngâm giây lát, đã bình tĩnh lại, nói rằng:

- Vạn tuế da biết hết thiên hạ. Thánh minh độc chiếu. Nhiệm Bá An ấy là một quan lại nhỏ lòng dạ xấu xa, ở Kinh đã gây dựng vất vả chật vật mấy chục năm, bí mật lập riêng các hồ sơ, muốn bức hiếp quần thần, tung hoành sáu bộ, lừa đảo mưu lợi. Bầy tôi nổi tiếng trước kia như Vu Thành Long, Quách Tú, sau này có các hiền tướng như Trương Đình Ngọc, Mã Tề, năm Khang Hy thứ 62 hoàng tử trưởng thành cũng nhiều người đảm đương chính vụ chủ lý, lẽ nào không có người xem xét điều tra được vụ án gian này? Ai có thể bảo đảm các vương và tướng thần cưỡng lại không bị lôi cuốn vào? Ngày nay, Ngô Tam Quế... nổi loạn Tam Phiên, phụ hoàng cũng đã từng đốt mọi tư liệu chứng cứ trước đông đảo bách quan ở Ngọ môn. Hành động đó đã ổn định được cái tâm của quần thần. Lửa không cháy thì anh em sống yên với nhau, không khí đấu tranh trong đảng không nổi lên thì cục diện trong triều đình được yên ổn với nhau. Vì thế, nhi thần cam chịu a-ma khiển trách nặng, điều tra giải quyết kẻ đứng đầu chủ mưu lành ác để làm chấn động bọn gian tà cho chúng sợ hãi, đốt sách tiêu hủy mọi chứng cớ để làm yên lòng người trên người dưới. Phụ hoàng cho rằng nhi thần sai rồi, nhi thần phải tự đem thân ra gánh vác.

- Ừ - Khang Hy nhìn Dận Nhưng, lại nhìn Dận Chân, trong lòng bỗng nhiên xúc động. Đến nay ông mới hiểu rõ, cái án này, căn bản không phải là thái tử chủ trương làm. Suy nghĩ đắn đo, khẩu khí đã thấy dịu đi, lại nói rằng: - Việc này không giống việc nổi loạn Tam Phiên. Tình thế không giống nhau, tình tiết cũng khác nhau?

Dận Chân vội cúi đầu đáp rằng:

- Cái thế không giống nhau nhưng cái lý lại giống nhau. Cái tìnhnhau mà cái tâm lại giống nhau, nhi thần hiểu rõ tâm ý của phụ hoàng, muốn mượn cái án này để chấn chỉnh kỷ cương của triều đình, tìm ra kẻ gian trừng phạt kẻ xu nịnh. Nhưng cái tệ nạn của quốc gia tích nặng lại thì khó xử không phải là một vụ án thì lý có thể thuận. Nhi thần suy đi nghĩ lại, trằn trọc trong đêm muốn giải quyết cho ổn thỏa, đã không làm tổn thương đến thể diện của hoàng gia, lại không làm rối tình hình trong triều, chỉ có trấn để yên, muốn chỉnh đốn dần dần. Như vậy, lòng người hoang mang sẽ tự ổn định, không khí đấu tranh trong đảng không nổi lên thì trên dưới vua tôi sẽ yên ổn với nhau, bọn tiểu nhân cũng không có khe hở mà chui vào.

Vì sớm biết được hoàng đế tất sẽ hỏi đến cái đó, nên Dận Chân và Ô Tư Đạo đã nghiên cứu thảo luận nhiều lần trong phòng kín, thật là một việc nói có tình, có lý, đã hàm xúc kín đáo lại rõ ràng và không có sai lầm, đoạt ngay lại sạch trơn cái công lao mà Dận Nhưng đã cướp sống mất, lại còn tỏ ra là mình trung thực vì nước vì dân. Dận Nhưng nghe được vừa bực vừa sợ, hận là không đạp chết được cái "đảng Thái tử" này, trong khi đó nửa câu chuyện cũng không tiếp nổi được, Dận Chỉ, Dận Đường tưởng giải được nỗi bực, vừa có điểm đố kị, đều ngây ra hoảng sợ, cũng không nói được lời nào. Chính lúc không làm thế nào được thì Dận Chân lại liên tiếp cúi đầu, nói rằng:

- Nhi thần nhận lệnh ở Vạn tuế da, hai bộ Hộ và Hình chủ lý vốn cũng không biết tình hình vụ án trọng đại như thế, vì vậy mà trước sự việc không xin ý chỉ, xin chỉ thị của thái tử, về sau này biết được, thái tử đã bố trí nhiều từ bên trong, trù tính nơi màn trướng, lặng lẽ giúp nhi thần. Nhi thần xin nhận tội, trong lòng muôn phần cảm động nhớ đến ân sâu đức dày của thái tử.

Dận Chỉ không chịu được, chau mày lại, Dận Đường lại giật nhìn Dận Chân không nói năng gì. Không ngờ con người này lại gian trá đến như thế.

- Đình Ngọc. - Khang Hy bỗng nhiên nói: - Mã Tề ốm, khanh đi xem xem. Nếu ông ta còn nhúc nhắc được, mai giờ Tị gọi ông ta đến đại nội. Trẫm cần triệu tập bách quan để huấn thị.

- Vâng! - Trương Đình Ngọc vội đáp, lại hỏi: - Hội họp ở điện Dưỡng Tâm ạ?

- Ở cung Càn Thanh. - Khang Hy cắn môi nói: - Chỗ điện Dưỡng Tâm rất nhỏ!

Nói xong, ông bèn lệnh cho khởi giá, ngoài lều, tiếng nhạc trống đã sớm nổi lên.

Dận Đường tiến giá đến cửa Đông Hoa theo ban lùi lại ngay lúc đó một mình cưỡi ngựa chạy về phủ Liêm thân vương. Vừa hay thấy Dận Tự cũng vừa xuống kiệu. Nhìn thấy Dận Đường, Dận Tự không nhịn được mỉm cười nói rằng:

- Tôi như thế này tựa như con mèo, ta đang tính đệ giữa tối nay mới về? Có đại sự gì nào?

Dận Đường vừa đi theo Dận Tự vào phủ, ngồi ở phòng Tây Hoa, nói rằng:

- Đại sự không có chỉ có tâm trạng không yên, muốn nói chuyện tào lao với Bát ca.

- Làm tí điểm tâm đã. - Dận Tự gọi ra phía ngoài, lại quay mặt lại cười nói: - Tâm trạng không yên không phải là việc nhỏ. Ta nghĩ rằng a-ma tiếp kiến các a-ca thì chỉ có vài câu thôi ai ngờ tấu đối thế nào mà lâu thế, ta ở bên ngoài đều lạnh cóngược Rút cuộc là chuyện gì vậy?

Dận Đường đang trầm mặt, đón lấy cốc chè gừng Phúc Kiến của a hoàn đem đến, uống một ngụm, từ từ nói về tình hình tiếp kiến đối tấu, lại nói rằng:

- Vốn là chúng đệ cho rằng hắn ta chẳng qua chỉ là một con chó đi theo thái tử, hóa ra đệ xem thế là coi thường hắn. Huynh mà nghe những điều hắn nói sẽ tin là Tào Tháo có lẽ cũng không gian trá như thế! Đệ thấy thái tử xem ra cũng mất mặt lắm. Lão Tứ làm thế là bán hắn trước mọi người. Lại còn rào chắn bốn bề!

Dận Tự nhắm nửa con mắt trầm tư nghe nói hết, bỗng nhiên mở mắt cười nói:

- Làm cho người ta vui cái bụng. Tứ ca vốn là người lanh lợi, đại thể đã nhìn ra hoàng thượng vừa có điểm không muốn đợi gặp thái tử, liền dựa vào cái thằng em này, ngoài mặt lại không làm gì được, cho nên dùng cách này để lấy lòng hoàng thượng, lại vừa bảo chúng ta, ông ấy không phải là đảng của thái tử. Điểm mánh lới nhỏ này, không đáng cho là tay có mưu đồ lớn.

Dận Đường đang nghe không cho là phải, lắc đầu nói:

- Té ra chính đệ cũng nghĩ như thế, nhưng xem ra không đúng. Cái tâm thuật mưu trí này không thể coi thường, lần này đều chỉnh cho chúng ta và thái tử đến nỗi năm chất ăn chay thì có ba chất tanh, cái chí của người này thật khôn lường!

- Như thế chăng? - Dận Tự kỳ thực sớm đã cảm thấy sợ hãi Dận Chân đến trăm lần, chỉ là có một số lời, tức là không thể nói hết với Dận Đường vì thế ười nói rằng: - Làm việc lớn không phải chỉ nhằm đoạt lấy con đích mà thôi. Mưu trí trong lòng Tứ ca quả không phải là thấp, điều đó đệ cũng đều biết rồi. Chỗ chí mạng của ông ta là đức mỏng đo nông, một bên thực hiện là lương phụ lương thần, theo cái tâm thuật của ông ta cay nghiệt, giận dữ. Chỗ kém của Tứ ca chính là lòng nhân hậu có thể thu phục thiên hạ như a-ma? Ông ta ngồi trên ngôi thân vương, đã không có ngày nào là không xẩy ra chuyện, làm cho mọi người bên dưới tự thấy nguy hiểm, muốn thật sự đưa Nhị ca lên đến ngôi tận cùng trong triều, thiên hạ trong tháng Ba không bị loạn lạc. Cửu đệ, đệ đã lựa chọn hai con mắt này của ta, đệ phải tin ta! Đấy đệ xem, Vạn tuế da hôm nay cho ông ta một sai dịch, ngày mai lại một sai dịch, nhưng có chịu trao binh quyền cho ông ấy đâu, sự việc toàn cục cũng không cho ông ta xọc tay vào, nghĩa là nhắm đúng cái điểm tài lực nghiệt ngã đó của Tứ ca. Muốn vì cái tinh thần đó bất định, ta khuyên đệ kê gối đầu cao cao lên.

Đang nói như vậy thì người nhà dẫn đến một cô gái trên dưới hai mươi tuổi. Dận Tự bèn không nói nữa, hỏi rằng:

- Đến rồi à?

Người nhà đó đáp rằng:

- Đến rồi, đây là Liễu Sảnh Nương.

Dận Đường đang trong lúc ngạc nhiên, Liễu Sảnh Nương đã đến. Vẻ đẹp của cô cũng không được xuất sắc lắm, trên đầu đội cái mũ Chiêu Quân dưới cái áo khoác ngoài cộc tay mầu lông chim bạch thiên, mặc một cái váy dài gấp nhiều nếp như nước chảy xuống, mặt trái xoan cười nổi lên hai lúm đồng tiền trên má, hơi có mấy đốm tàn hương, đôi mắt tròn như quả hạnh nhân bỗng tinh nhanh rất có sức sống, thật cũng rất xúc động lòng người... Cô kho quỳ xuống chúc hai chữ vạn phúc, cười duyên nói rằng:

- Bát da, ngài gọi nô tì ạ?

- Chúng ta cả ngày nói rằng phủ Tứ ca cửa sắt đóng kín, đến cái kim cũng không cắm được vào, giọt nước cũng không lọt qua.

Dận Tự cười nói tiếp:

- Đệ xem, đây là Sảnh Nương của gánh hát của nhà ta, cô ta lại thân với Cao Phúc Nhi, quản gia của Tứ ca!

Dận Đường ngắm kỹ Sảnh Nương, hỏi rằng:

- Thật không?

Liễu Sảnh Nương tuy không nhận ra Dận Đường, nào biết anh ta cũng là một hoàng tử, ngượng ngùng e thẹn gật gật đầu, nói rằng:

- Ông ấy bỏ tiền ra mua một ngôi nhà ở ngõ Ngụy gia, em ở đấy.

Dận Đường gật gật đầu cười nói:

- Đại tướng khó qua được cái cửa ải mỹ nhân, huống hồ là một Cao Phúc Nhi nhỏ bé! Cô lớn lên trông vừa ý người ta như thế, chắc chắn sẽ làm tốt việc cho Bát da!

Sảnh Nương hai tay mân mê cái khăn tay, càng tỏ ra xấu hổ nên mặt đỏ lên, hạ giọng nói rằng:> - Bát da đối với em ân nặng như núi, thân phụ, anh của Sảnh Nương này đều sống được, đáng phải liều mình để báo đáp Bát da, dù rằng có bảo Sảnh Nương lúc này chết, cũng chẳng có gì đáng nói.

- Làm gì mà phải bảo cô chết? - Dận Tự phì cười - Cái phúc về sau của cô đang lớn lên đấy! Anh của cô, ta đã sắp xếp xong rồi, huyện lệnh Bao Yếu Quảng Đông, dần dần tất nhiên phải cất nhắc. Cao Phúc Nhi, cũng không phải là người xấu gì, ta muốn cô kéo lấy anh ta, chính là để đề phòng Tứ ca có ác ý gì với ta mà ta thì không muốn hại Tứ ca. Cô không được hiểu sai cái ý ấy.

Liễu Sảnh Nương cười rất tươi, nói rằng:

- Ông ấy là một người "không đủ đếm", không thể chịu đựng được lâu. Phủ Tứ da là một phủ cực kỳ nghiêm, không chịu được cái ân lớn của Tứ da, chỉ có thể xay cối ở sân ngoài, nghĩa là Phúc Nhi cũng không thể vào thư phòng. Tuy thế Phúc Nhi vẫn là người gần gũi với Tứ da, trong đêm trước còn nói ý riêng của Tứ da với em, nói là Niên Canh Nghiêu đến phủ Tứ da muộn hơn ông ta, đang dựa vào muội muội là Di nải nải, hi vọng đi chuyến này là làm quan to. Em nghe cười suốt, nói ông cũng không phải là không muốn làm quan, nhưng muốn làm quan đâu có dễ? Tám ngàn lượng bạc sẽ có thể mua được chiếc đạo đài tứ phẩm. Chẳng qua cao hứng, thưởng cho anh chứ việc đó không thể có được đâu?

Dận Đường, vẫn là lần đầu nghe được những chuyện vặt rất quan trọng này của phủ Ung Vương, vừa mới mẻ, vừa tò mò, vì thế cười nói:

- Cao Phúc Nhi nói thế

Sảnh Nương mặt đỏ lên, bẽn lẽn nói rằng:

- Anh ta nói... "Có em và anh biết được là đủ rồi, tiền bán thân của em vẫn chưa gom góp đủ ư! Tứ da cũng không rộng rãi như em tưởng đâu..."

- Tám ngàn lạng... - Dận Tự tì tay vào cằm trầm tư nói: - Qua phòng Kế toán của ta lấy ra một vạn. Em cầm lấy, xem anh ta thật tâm thì em đưa cho anh ta, nhưng anh ta không cần mua quan. Muốn làm quan thì chờ, sau ngày thuộc về phủ của ta. Nào bây giờ chúng ta nghe xem.

Liễu Sảnh Nương ngẩng mặt lên nghĩ ngợi, nói rằng:

- Không, không có điều gì quan trọng nữa. Chỉ nghe nói Tứ da cũng tìm người ở Thuận Nghĩa biết địa lý để tìm đất tốt phong thủy cho việc xây mộ. Lại ở Mật Vân đã bố trí một trang viện, ngoài ra còn có nói gì đó với một người gọi là Cẩu Nhi, và a hoàn của phúc tấn gọi là gì gì đến để móc nối...

- Cầu ruộng hỏi nhà, thuê lấy một người. - Dận Tự nói: - Cửu đệ, đệ nghe xem những việc gọi là lớn đó mà ông ta làm.

Hai người ngay lúc đó lại nói rất nhiều chuyện tào lao.

Dận Đường từ biệt ra về.

Ngày thứ hai,ước khi khởi giá đến cung Càn Thanh, Khang Hy ở điện Dưỡng Tâm đã triệu kiến trước thái tử Dận Nhưng, Dận Chỉ, Dận Tự, Dận Chân và Trương Đình Ngọc, Mã Tề, Phương Bao v.v.. Khang Hy tỏ ra lo lắng, đầu đội mũ vành bằng đoạn da cáo, mặc áo da cáo nền thảm xanh, bên trong khoác chiếc áo phân ngang mạng mỡ mầu trắng xanh nền bằng nhiễu Giang Tô, đi lại bên chiếc đỉnh đồng bách hợp hương khói nghi ngút, nói rằng:

- Một lát nữa sẽ đến cung Càn Thanh, có một việc cần bàn trước một chút. Trẫm muốn công bố minh chiếu, phân chia các tỉnh trong thiên hạ thành ba vùng, luân lưu miễn thuế hàng năm, muốn nghe ý kiến của các khanh xem như thế nào.

- A-ma! - Dận Nhưng khom lưng cười xòa nói: - Đây là một việc tốt, nhi thần vốn không có ý kiến gì. Nhưng người rất thánh minh, biết tình hình ngân khố của bộ Hộ, vốn là có thể đếm đầu may mũ, một chút dư dật cũng không có, như vậy mà một lúc sẽ giảm đi một phần ba tiền thuế, không có việc gì thì không sao, một khi có tai họa mất mùa đói kém, hoặc là trên biên giới có việc phải đem quân đi sợ lương thực không có. Nhi thần nghĩ việc tốt thì ta cứ từ từ mà làm, nếu không thì chậm lại mấy năm nữa hãy làm có tốt hơn không?

Dận Chân vội nói:

- Thái tử da nói đúng. Nhi thần cũng nghĩ như thế, sợ là sợ không có căn cứ mà xẩy ra chuyện ứng phó không kịp, nhi thần làm việc ở bộ Hộ mấy năm, phần còn lại của ngân khố rất khiến nhi thần băn khoăn, chỉ dám giữ trong lòng.

Khang Hy cúi đầu suy nghĩ, lại hỏi Mã Tề:

- nh xem thế nào?

Mã Tề nhìn thật đúng là có bệnh, sắc mặt trắng bệch, càng hiện rõ vừa cao vừa gầy ho nhẹ một tiếng, nói rằng:

- Nô tài nghĩ luân phiên miễn thuế là một việc tốt rất lớn, các triều từ xưa tới nay chưa bao giờ có, nhưng mà mọi việc dự phòng thì lập, không dự phòng thì bỏ, miễn thu thì dễ dàng mà thu thêm thì khó khăn, nhân dân đã ăn cái lợi lộc này, một khi triều đình có việc, tiền bạc không có, lương không có, giải quyết tốt hậu quả muôn phần không dễ.

Trương Đình Ngọc chau mày luôn luôn nghĩ ngợi, ông cũng thấy Mã Tề nói có lý, nhưng thái tử nói, ông cũng không hoàn toàn đồng ý, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Luân phiên ba năm sợ có ngắn quá chăng. Nô tài cho rằng, luân phiên năm năm cũng được. Hoàng thượng từ năm Khang Hy thứ 29 đến nay miễn lao dịch nộp lạng bạc, tổng cộng lại là 1.343 triệu. Đã là rất ưu đãi rồi, nếu lại miễn nữa, công bố rõ chiếu dụ trở thành chế độ về sau có việc dùng đến tiền bạc, tạm thời tập trung thu lại phải chiêu oan. Cho nên dù cho cần miễn, cũng phải nói rõ những gì nhà nước nghĩ về dân sinh, yêu cầu trăm họ cũng phải nghĩ về nhà nước, tha thứ cho tấm lòng tha thiết yêu dân mà triều đình, vui vẻ vận chuyển lương thực nghĩa vụ, tồn trữ lương thực đề phòng mất mùa. Như vậy có việc cần trưng thu lương thực, thì sẽ không dẫn đến khẽ kéo vạt áo đã lộ khuỷu tay. (ý nói là không gây ra khó khăn - ND).

Đây đúng là lời nói của lão thành mưu quốc, ngay cả Khang Hy cũng phải gật đầu. Phương Bao luôn luôn lặng lẽ đứng ở một bên, vì thấy Khang Hy để mắt tới mình, bèn

- Thần cũng cho là Trương Hoành Thần nói đúng. Trong tay nhà nước không có tiền không có lương thực, không thể ứng phó được những việc cấp là không được. Nếu không các phủ xây kho nghĩa vụ, giới thiệu người đã làm quan có đức có danh vọng ở ngay địa phương trông coi việc chung, nhà nước có việc, trù tính mượn đến dùng vào việc nước, nhà nước không có việc thì dùng lương thực nghĩa vụ đó điều đi giúp cho dân vùng mất mùa, cho những dân nghèo cô đơn không nơi nương tựa. Như vậy, các quan chức không tùy tiện bóc lột, dân lưu vong cũng không gây nên trộm cướp bởi cảnh đói rét. Ở địa phương ổn định cũng có ích lợi.

- Rất tốt, chính là như thế. Đình Ngọc hãy thảo một bản chiếu thư, đợi thấy xong thì cho công bố thi hành ngay. - Khang Hy nói xong ngẩng đầu lên xem cái đồng hồ báo thức, lại nói rằng: - Chúng ta cùng đi thôi.

Cung Càn Thanh là cung điện rất là hùng vĩ tráng lệ, ngoài ba cung điện lớn trong Tử Cấm Thành trải qua nhiều đời là nơi ở của hoàng hậu, là nơi ở chính của hoàng đế. Chỉ vì nó to lớn, nên luôn luôn thấy một hai quan chức hướng dẫn hoặc bàn việc với mấy quan chức phòng Thượng thư, nổi lên sự vắng vẻ, nhưng cũng rất trang trọng. Vì thế, sau khi hoàng hậu trong nhà đó qua đời, ở đây liền thay đổi phép tắc, về danh nghĩa vẫn là nhà ở của hoàng đế, ngoài việc tiếp kiến hàng loạt quan chức ngoại giao, tiếp kiến sứ thần nước ngoài ra, mỗi khi gặp ngày lễ ngày tết như Nguyên đán, Nguyên tiêu, Đoan ngọ, Trung thu, Trùng dương, Đông chí, Giao thừa, Vạn thọ v.v... ở đây cử hành lễ nội triều hoặc yến tiệc, bình thường không sử dụng tới. Chỉ ở điện Dưỡng Tâm hoặc vườn Sướng Xuân mới thấy có người làm việc. Hoàng đế Khang Hy dẫn mấy đại thần của phòng Thượng thư vào cửa Nguyệt Hoa, mấy hoàng tử đi về chỗ của mình chầu hẫu, nhưng thấy các quan chức của sáu bộ đnghịt đứng ở bậc thềm đỏ trước cùng và các quan chức ngoại giao vào Kinh báo cáo tình hình nhiệm vụ theo thứ tự quỳ đầy một chỗ. Lý Đức Toàn vung cái roi lên ba tiếng, mấy trăm quan chức bỏ mũ phủ phục, hô lớn:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Khang Hy vẫy tay, qua bậc thềm mười cấp đi lên ngai vàng lộng lẫy dưới bực hoành phi "Quang Minh Chính Đại". Mã Tề và Phương Bao hai người bước khom lưng lùi sang một bên rồi quỳ xuống. Khang Hy ung dung thong thả bưng cốc trà, dùng nắp cốc gạt trà nổi lên nhấp một ngụm, mắt nhìn một lượt. Cung Càn Thanh to như vậy lập tức im ắng tĩnh mịch, một tiếng ho cũng không nghe thấy.

Trương Đình Ngọc bây giờ đang thảo một bản chiếu dụ ở điện Dưỡng Tâm, đợi họp tan triều thì cho công bố ngay.

Giọng của Khang Hy nhẹ nhàng, trong điện lại tỏ ra rất uy nghi đường bệ:

- Trẫm quyết định bắt đầu từ năm nay, cứ ba năm một vòng, luân phiên miễn nộp thuế cho nhân dân.

- Vạn tuế!

Khang Hy hai tay vẫy, nói rằng:

- Cái gọi là vạn tuế, chẳng qua là các khanh làm bầy tôi nên có cái tâm ý, từ xưa không có thiên tử trăm tuổi, trẫm đâu dám ở triều vạn năm? Người ta sống bảy mươi tuổi xưa nay hiếm, có thể sống được bảy mươi tuổi, trẫm đã thấy vừa lòng mãn ng

Nói đến đây, ông từ từ đứng dậy, bước chậm trên nền gạch mầu vàng óng ánh, lúc đi đến giữa quần thần, lúc lại vòng quanh ngai.

- Vì sao phải công bố cái chiếu dụ này? Không phải vì kho nhà nước rất sung túc đầy đủ, tiền bạc lương thực nhiều đến mức không có nơi để. Trẫm lần này đi tuần phương Nam. Có lúc cũng hơi thích đi lại, thấy nhân dân sống rất khổ... Với cái đất Tô Hằng, nói là thiên đường, mà người bán con có, người bỏ ruộng đồng đi lánh nạn đói có, người ăn rễ cây đuôi chồn, ăn đất Quan Âm có. Dân là cái gốc của quốc gia, đề phòng sự biến của dân hơn phòng lũ lụt, trẫm sao lại không động lòng? Cho nên phải miễn thuế!

Khang Hy máu dâng lên mặt đỏ ửng:

- Trẫm thu một lạng bạc, thì bên dưới đám quan lại hèn mọn dám lấy hai lạng để tiêu xài, thu đưa đến trong kho lại bị tạm vay mang đi, làm cho nhân dân không còn con đường nào sống, triều đình vẫn là thiếu hụt, thiếu hụt, thiếu hụt! Như vậy trẫm miễn thuế cho dân, dứt khoát không cần, hoặc có tước bỏ được những tên lừa gạt chiếm đoạt của cải của dân chúng không?

Lúc này trong cung điện lớn im phăng phắc đến mức rơi một cái kim cũng nghe tiếng, chỉ có đôi ủng của hoàng đế Khang Hy là kêu lộp cộp, hồi lâu mới nghe tiếng than thở của Khang Hy rằng:

- Đương nhiên, cũng vì sự phồn thịnh của quốc gia, khi không có việc động dao động súng, việc này có thể làm được. Đến lúc không làm được th muốn làm đã muộn rồi! Lần này trẫm rời Kinh đi tuần phương Nam, thái tử ở lại Bắc Kinh làm việc rất chú ý, nhiều nhiệm vụ nội chính xử lý rất tốt, trong lòng trẫm rất dễ chịu.

Khang Hy dần dần nói những điểm chính của vụ án Nhiệm Bá An, rồi lại nói rằng:

- Tứ a-ca, Thập tam a-ca phụ tá thái tử đã trừ được tên trộm cướp hại dân này, lý lẽ rõ ràng cần phải thưởng, nay truyền chỉ ngay cho dinh Quan lộc, Dận Chân được hưởng bổng lộc của hai thân vương, Dận Tường được hưởng bổng lộc của hai bối lặc!

Dận Chân quỳ ở phía trước vạn phần không nghĩ đến việc Khang Hy có thể đột nhiên khen thưởng mình như vậy trước mặt các văn võ bách quan khắp triều đình, mặt thoáng chốc đỏ ửng lên, quỳ bước lên phía trước khấu đầu nói rằng:

- Xin cảm ơn cái ân của hoàng a-ma! Việc nhi thần làm vẫn là việc nằm trong bổn phận, không có gì đặc biệt. Làm việc nằm trong bổn phận mà được trọng thưởng như vậy, nhi thần trong lòng thấy áy náy, cầu xin phụ hoàng...

- Nay việc khó làm được, là thiết thực làm công việc nằm trong bổn phận, cho nên vốn là không đặc sắc nhưng làm được như vậy là đặc sắc rồi, mấy năm gần đây con đọc sách có thành đạt, tu dưỡng đạo đức, làm việc vững vàng thông thạo, biết tuân theo lễ nghĩa. Có thể thấy việc của nhân dân, là việc ở con người làm.

Dận Chân vì thế khấu đầu liên tục, nói rằng:

- Đó đều là công của phụ hoàng dạy dỗ ạ! Nhi thần trẻ tuổi đúng là có cái chứng vui mừng bực tức thất thường, nay biết lỗi đã sửa. Phụ hoàng đã nói đến đây, cầu xin phụ hoàng từ trong hồ sơ sinh hoạt hàng ngày rút ra một lời khảo sát này, miễn đi bổng lộc của hai thân vương của nhi thần, nhi thần được ban thưởng đã sâu!

Khang Hy tủm tỉm cười, gật đầu nói rằng:

- Được làm theo ý của con.

Dận Tự, Dận Đường, Dận Ngã, ba người cùng quỳ xuống, nghe được lời nói đó, Dận Tự chỉ lạnh nhạt cười. Dận Đường thấy thái tử rút khăn mùi xoa lau mũi, bèn kéo Dận Ngã, Dận Ngã lại hơi liếc nhìn Thập tứ a-ca Dận Đề. Dận Đề tỉnh bơ, đầu thẳng rất cao luôn ưỡn ra quỳ, nghĩ rằng mình làm việc ở bộ Binh, công việc "bổn phận" làm cũng không đến nỗi hàm hồ, cũng đã nhiều lần tấu dụ xin khen thưởng, nay trái lại biểu dương lão Tứ, trong lòng rất không phục, đành không dám lên tiếng. Mấy người đang tự nghĩ theo ý riêng của mình, đột nhiên Khang Hy cao giọng nói:

- Nhiệm Bá An, một tên tiểu lại chưa nhập lưu, mua quan bán quan, mua mệnh bán mệnh. Thay người lấp trả vào chỗ trống, đã làm hết thủ đoạn tổn thương đến cái lý của trời. Hủy diệt cái luân lý của con người, xếp đặt sai hộ như bàn cờ, quan chức chỉ huy tựa như làm trâu ngựa, đó là vì sao vậy? Các ngươi ai có thể trả lời được?

- - Hắn xây dựng hồ sơ riêng, mọi người đều sợ hắn nói rõ chỗ yếu, hủy hoại tiền đồ. Có phải không?

-...

- Các khanh. - Khang Hy đang nhìn đám bầy tôi im lặng không nói một lời, nhà vua cảm thấy mọi người hèn mạt, vô sỉ người nào người nấy mặt mũi thật đáng ghét, trong con mắt Khang Hy lóe ra tia lửa giận dữ, nhà vua bực tức nói rằng: - Các ngươi hãy đợi đến nửa đêm để tay lên ngực mới tự suy nghĩ thật công tâm đối với triều đình, đối với nhân dân, thật trung thành theo sự nghiệp của chủ tuyệt đối không có cái tệ hại tình riêng, tên họ Nhiệm đó có gì đang kể lại làm sao có thể o ép được các ngươi?

Mọi người bị những lời trách mắng răn dạy nghiêm khắc đó làm cho sợ đến nỗi trống ngực đánh thình thịch, nằm im nóng lòng như lửa đốt, cũng không dám nhìn Khang Hy. Hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên thì Khang Hy đã đi rồi.

--------------------------------

1

Lư Bằng: lều lợp bằng cây lau.