UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ BA MƯƠI BẢY

Docsach24.com

ột việc lớn làm xong. Dận Chân cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vừa muốn nói chuyện phiếm với Dận Tường, Ô Tư Đạo và Văn Giác để xả hơi một chút, lại thấy Cao Phúc Nhi đến bẩm báo rằng:

- Thưa Tứ da, Thập tam da, Ngụy của cung Dục Khánh vừa rồi đến truyền rằng, Thái tử xin mời hai ông đến ạ!

- Mọc thêm cái tai - Dận Tường vươn vai đứng dậy nói rằng: - Nhanh như thế đã biết rồi chăng?

Dận Chân lắc lắc đầu, gượng cười cũng đứng dậy nhưng không nói gì. Ô Tư Đạo thấy anh em vội vàng mặc quẩn áo và đội mũ phải đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Ô liền nói với Dận Tường:

- Theo ý tôi, nên cho Tính Âm cùng đi với các ông!

Dận Tường cười nói:

- Tính Âm đang luyện công ở bãi Niêm Can. Ông ta là một võ tăng, có việc hay không có việc gọi ông ta cùng đi làm gì? Hơn nữa, ông ta cũng không vào được đại nội.

Ô Tư Đạo dung đũa bếp cời than, nói rằng:

- Việc văn đã hết, tất nhiên là đến việc võ. Xin hai a-ca biết cho rằng hiện nay các ông đã có mối thù sinh tử oan gia với những người quyền thế lớn nhất rồi đấy, lẽ nào các ông vẫn không hay biết hay sao?

Dận Chân đang thắt dây lưng, đã ngừng tay, trầm tư một lát rồi nói rằng:

- Tính Âm tạm thời không nên đi, gọi Cẩu Nhi, Khảm Nhi đem theo vài người võ sĩ thân cận thay quần áo thường cùng đi là được rồi.

Ô Tư Đạo chỉ cười, không nói năng gì, hai người tự đi đến cùng lên một kiệu.

- Ô Tư Đạo, người này tính toán đến ghê. - Dận Tường ngồi trong kiệu nhìn theo các ngôi nhà đường phố dần dần lùi về phía sau, nói rằng: - Chỉ có một điểm lạ, rất không hợp với mọi người. Nhân sĩ tầm thường phong lưu tự mệnh, ông ta ngay cả cái điểm ham mê đó cũng không có. Tứ da cũng nên cho ông ta thành một gia đình!

Dận Chân than rằng:

- Thập tam đệ, đệ vẫn không biết ông ta. Nếu ta không dùng ông ta, có lẽ là ông ta muốn cắt tóc đi tu làm sư đấy!

Dận Chân nói, thấy Dận Tường như là vừa nghĩ ra điều gì, đã thôi cười, liền nói rằng:

- Đệ là Thập tam lang liều mạng, lúc này lại làm sao vậy? Thời trẻ hoàng thượng nói ta vui mừng bực tức bất thường, giờ đây ta xem đệ mới là người tính tình nóng nẩy!

Dận Tường than thở, nói rằng:

- Tứ ca là một người có phúc. Giống như Tam ca, Bát ca, đệ trong nhà cũng nuôi tướng công môn khách số đến mấy mươi, đệ thấy họ đều là những văn nhân vô lại, một số dùng được, cũng không cãi lại! Trong phủ đệ nếu có một nửa Ô Tư Đạo, thì không biết giảm được cho đệ bao nhiêu suy nghĩ!

Dận Chân gật đầu mỉm cười, nói rằng:

- Người ta lấy nhiều giành thắng, ta chỉ lấy tinh giành thắng. Thà ăn một miếng đào tươi, còn hơn là ăn nửa sọt hạnh nhân nát. Đó là biện pháp của ta.

- Tuy nói như thế, nhưng đệ cứ khuyên Tứ ca một câu.

Dận Tường theo kiệu lắc lư lên xuống, nói một cách xa xôi rằng:

- Hai người Cao Phúc Nhi, Niên Canh Nghiêu, đệ thấy không phải là rất thuần túy.

Dận Chân cười nói:

- Dùng người không nên nghi ngờ, người nghi ngờ thì không dùng. Hai người họ đều là những kẻ mắc nợ ân lớn của ta. Cao Phúc Nhi là người không học không có cái thuật, cũng không đủ tinh khôn, cho nên ta không đưa đi làm quan. Niên Canh Nghiêu tuy nói là kiêu ngạo phóng túng, nhưng khi được chủ sai làm bất cứ việc gì, vẫn là người hết lòng hết sức.

Dận Tường lạnh lùng nói rằng:

- Người ta nói Tứ ca nghiêm khắc, đệ thấy huynh vẫn là người khoan dung lắm. - Từ trong tay áo lấy ra mấy hạt vàng đưa qua.

Dận Chân cầm lấy xem, thuận tay để trên cây gỗ ngang, hỏi rằng:

- Việc này như thế nào?

- Đó là việc ở Giang Hạ, đệ đưa cho lão Vương Đầu - Dận Tường nói. Con mắt của chàng như xuyên qua cỗ kiệu nhìn về phương xa - Lão Vương Đầu đã bị Niên Canh Nghiêu giết rồi. Mấy hạt vàng này là hai thằng con nhỏ của ông ấy, bò từ đống người chết ra đem về Kinh. Lão Vương Đầu sắp chết chỉ nói câu: "Vào Kinh, tìm gặp Tứ da, Thập tam da... dâng lên tờ biểu!" thế là tắt thở.

Dận Chân nghe rồi lặng lẽ, hồi lâu mới nói rằng:

- Làm cái việc lớn như thế, không tránh khỏi phải chết vài người. Việc trong đời vẫn là như vậy, trong miếu nào chẳng có ma chết oan...

Dận Tường cười một cách cay đắng, nói rằng:

- Nếu không phải là con ông ta tận mắt nhìn thấy thì đệ chết cũng không dám tin, Niên Canh Nghiêu trước anh em ta thì tỏ ra rất hòa nhã, nhưng bản tính lại tàn nhẫn đến thế. Hơn sáu bảy trăm dân lành nam nữ của thị trấn Giang Hạ đều bị thiếu sống ở vườn Lê Hương... Người nào không bị thiêu chết mà chạy ra, liền bị một nhát dao, rồi lại bị quẳng vào đống lửa!

Dận Chân toàn thân run rẩy, trợn to mắt, lại nghi hoặc lắc đầu nói rằng:

- Không đến nỗi thế? Niên Canh Nghiêu nói là chỉ giết hai mươi mấy người thôi mà! Hiện tại hắn đang đau khổ, làm hắn đau khổ thêm phỏng có ích g

Dận Tường lạnh lùng cười, nói rằng:

- Tứ ca, trước sau đệ vẫn nói huynh là người khoan dung! Vương Nhị Ca Tử hiện đang ở phủ của đệ, lại nói về Nhạc Chung Kỳ, đệ cũng hỏi qua, anh ta có điểm úp úp mở mở. Cũng nói chết khoảng ba bốn trăm. Hai mươi mấy người? Thật là sống để thấy ma! Người họ Niên thật tài che đậy! Huynh không hỏi hắn vì sao khổ như thế? Đệ thấy trong trang trại tiền bạc rất nhiều, hắn đã làm việc lại phát tài. Sợ người ta biết, nên giết người diệt khẩu!

Dận Chân nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, hồi lâu mới dứt khoát mở mắt, giơ ra hai ngón tay nói rằng:

- Một là, việc này của Niên Canh Nghiêu, công lớn hơn tội, nay tình thế đã như vậy, quyết không truy cứu nữa, đệ cần ghi nhớ cho chắc; hai là, đem cái thằng Ca gì gì của nhà họ Vương, bí mật đưa đến trang viên ở Hắc Sơn nuôi, bất kỳ ai hỏi không cần nêu ra. Làm như vậy được không?

- Cửa Tây Hoa đến rồi, hạ kiệu!

Theo tiếng hô to, bốn góc kiệu lớn hạ xuống đất. Dận Tường chỉ nói câu: "Tránh khỏi", liền theo Dận Chân cúi lưng ra khỏi kiệu.

- Hai đệ ở nhà làm được tốt việc lớn. - Dận Nhưng ở phòng sách chữ công sau cung Dục Khánh chào Dận Chân và Dận Tường, hễ gặp nhau là ha ha cười nói - Mời các đệ đến nói chuyện phiếm, ta cũng phấn khởi, phấn

Dận Chân chào, khom lưng ngồi trên cái đôn thêu, ngẩng đầu lên nhìn Dận Nhưng.

Dận Nhưng mặc chỉ có áo dài da cáo bằng vải đoạn vàng thẫm mầu hoa hồng, phía trên mặc áo cộc tay ba-thu-lô cài khuy san hô đen, ngang lưng thắt dây đai bằng nhiễu mầu mỡ gà, khâu hai cái bao thêu hoa sen và con rồng bằng đoạn mầu vàng sáng, trên mũ đoạn xanh có đính cái nút bằng đá quý cài hoa, một cái đuôi sam dài đen lay láy dài đến tận ngang lưng, ánh tuyết bên ngoài phản chiếu nổi lên rất đẹp. Dận Chân cùng cười theo nói rằng:

- Nay là ngày sinh của đệ, tuyết rơi lần này lớn như vậy, lòng đệ rất vui, bèn mời Tam ca và các đệ đến cùng uống cốc rượu giải hàn thưởng thức tuyết. Vốn là không có việc gì lớn, không ngờ lại có cái án này xẩy ra, làm kinh động đến thái tử huynh. Vì thế, đệ đã chuẩn bị kỹ về tình hình cửa hiệu cầm đồ Vạn Vĩnh để nói với huynh.

- Binh pháp nói rằng "Thủ như xử nữ, xuất như thoát thỏ", rất vui (Giữ như gái trinh, xổng ra chạy như con thỏ nhốt).

Dận Nhưng nghe xong phá lên cười nói rằng:

- Đệ không phải giấu, việc này ta sớm đã biết rõ như bàn tay. Nha môn phụ tư An Huy có một cái trát, tấu trình việc Niên Canh Nghiêu tiễu phỉ ở thị trấn Giang Hạ, Nhiệm Bá An đang còn sống, ta cũng biết. Đặc biệt lưu ý căn dặn Trần Gia Du, Chu Thiên Bảo, Ung thân vương muốn vạch trần cái án lớn này tại Bắc Kinh, không đến bẩm báo, tự có cái lý của các ông ấy, tin tức Nhiệm Bá An đang còn sống nhất thiết không được tiết lộ... đến nay quả là không rõ ràng! Ừ... lập được công này, là đến cuộcống tốt đẹp đây thưởng cho đệ cái gì nào?... Đến đây!

- Có!

- Đem bộ bình phong lưu ly bát bảo khắc một trăm cây đào bằng ngọc bích đưa đến tặng phủ Ung thân vương.

- Vâng!

Dận Tường chớp mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc: người này làm sao vậy? Thái tử từ trước đến giờ không phải là như vậy! Dận Chân lại vỗ đầu gối than rằng:

- Khó có được một chủ nhân lại thông cảm đến thế! Việc này không có bẩm trước, là có sự phải đề phòng, tiết lộ không bắt được con sói, chuột vàng như người nôn nóng, lại lo lắng chủ quở trách. Không ngờ được Thái tử da đã tính toán trong bụng, sớm đã ngấm ngầm bao che. Có vài lời của huynh, đệ đã an tâm rồi. Đã như thế, tất cả nghe theo sự sắp xếp của Thái tử da!

- Đệ đã làm rất tốt. - Dận Nhưng cắt móng tay, xem ra bình tĩnh rất nhiều, cười nói rằng: - Ta vốn muốn để cho lão Bát thẩm vấn, đệ đã bố trí cho Dận Tường giải quyết, cũng là như nhau. Theo như ta, tặng thêm Ngũ đệ. Dận Kỳ tuy non gan, nhưng lại là người cẩn thận, già dặn tiến hành công việc cùng với Dận Đường, chỉ e càng phải chu toàn hơn một chút, đệ thấy thế nào?

Dận Chân nghĩ ngợi, Ngũ đệ vô môn vô phái, người bên ngoài nhìn vào, đúng là có chút hiềm. nghi vì thế nói rằng:

- suy nghĩ chu đáo, như vậy xác thực là tốt hơn. Đã làm như thế, đệ không có trát, thái tử phát đi sáu trăm dặm chuyển gấp đến Vạn tuế da, a-ma phê duyệt là xong.

Dận Nhưng gật gật đầu tỏ ra hài lòng, nói rằng:

- Rất tốt, lúc này ta sẽ cho họ làm. Những người có công lao, đệ lập thành một bản danh sách, cùng tiến cử.

Dận Chân trong lòng cũng rất vui nghĩ rằng: "Mình đã gắp được hòn than hồng từ trong lò ra, người khác muốn túm lấy, có gì tốt nào?" Vì thấy Dận Tường không vui, chỉ đảo mắt một cái, lắc lắc vạt áo hỏi rằng.

- Vạn tuế da mấy giờ khởi giá về Kinh?

- Đã là lần Nam tuần thứ sáu.

Dận Nhưng thở phào nhẹ nhõm.

- Lúc sắp đi, a-ma bảo ta, đây có thể là lần tuần sát cuối cùng của Người, nên Người muốn nán lại vài ngày. Hôm qua nhận được trát của Trương Đình Ngọc, nói là về kịp trước tết Nguyên đán.

Ông ta thần sắc thay đổi có chút âm u trầm lắng, hồi lâu mới nói rằng:

- Ông cụ, lần này ra khỏi Kinh, ta cảm thấy phải làm việc hết sức mình, không để xẩy ra sai lầm gì lớn. Nghĩ lại, ta lần này được khôi phục ngôi vịết làm sao luôn luôn tỏ ra nóng tính, cũng đã làm được mấy việc không xuất sắc lắm, mong hai đệ bỏ qua.

Dận Chân nghe rồi vẫn còn trầm ngâm. Dận Tường ở bên cạnh nói rằng:

- Thái tử da, chớ trách đệ tính rất thô lỗ. Huynh đã nói như vậy đệ cũng xin nói thẳng, huynh lần ấy ở Thủy đình làm mất mặt Tứ ca, là hơi quá đáng!

Dận Chân vội xua tay nói rằng:

- Thập tam đệ, đệ đâu có ở bên cạnh, ngày ấy là ta trước hết không phải, đối đáp kém làm Thái tử da không thoát ra được.

Dận Nhưng đứng dậy, tay để sau lưng nhìn ra bên ngoài, nói rằng:

- Tuyết rơi nhỏ rồi... Đâu chỉ là Thủy đình? Việc cứu tế Sơn Đông, ta cũng bắt bẻ Tứ đa. Ngoài ra còn có việc cho người vào miếu, ta cũng đã bắt bẻ tại chỗ, tuy thế mọi việc ta vẫn phê duyệt làm theo chủ ý của Tứ đệ thôi. Tâm tình của ta không tốt, không làm các đệ bực tức, lẽ nào có thể gọi lão Bát đến dạy cho một trận? - Trên nét mặt của ông ta nở một nụ cười không thể hiểu nổi - Các đệ trong bụng có tính toán, thì đừng trách ta.

Những lời nói đó làm động lòng người, không biết câu nào thật tình, câu nào khách khí. Dận Nhưng đỏ mặt, trong con mắt ứa đầy nước mắt. Dận Chân, Dận Tường đều cúi đầu. Hồi lâu, Dận Tường than dài một tiếng, nói rằng:

- Thái tchúng đệ là những người ruột thịt, chúng đệ đâu dám có lòng khác được? Triều đình này, thiên hạ này sớm muộn cũng về tay huynh... Nghe Thập tam đệ nói một câu tâm phúc: Đệ thật không hiểu rõ, đệ sửa cái danh sách tham ô hối lộ là vì cái gì mà đã làm nguội lạnh cả tấm lòng của bách quan, việc đó chả lẽ không cần thiết?

- Ta ở ngôi thái tử mà bất lực! - Dận Nhưng chậm rãi thở ra một hơi, nói rằng: - Đọc qua thơ nước Sở "Chiêu mộ ẩn sĩ" sao? <Trèo lên cành quế này tán chuyện lưu lại lâu, hổ báo đấu nhau này, gấu nâu gầm thét, cầm thú kinh hãi này, mất nước Tào, cháu vua trở về này! Trong núi không thể lưu lại lâu!> Tiểu Sơn Hoài Nam viết ra những tình hình hiểm ác thảm khốc kinh hãi lòng người đó, há chỉ trong núi sâu vực thẳm mới có? Ta xem thành Bắc Kinh này, Tử Cấm Thành này cũng là một quang cảnh bình thường! Cháu vua trở về, còn có nơi ở an lạc, thái tử trở về ở đâu đây? Các đệ đã từng thấy, ngay cả cái ổ chó cũng không bằng! Sở dĩ ta làm việc khác, hoặc là vui hoặc là không vui, nhưng là để xúc đi hết những uế tạp trong triều đi, loại bỏ cái đảng Bát da đi, ta cảm thấy là vì xã tắc của nhà vua!

Hai người lúc đó mới hiểu rõ tâm tư của Dận Nhưng. Dận Tường bỗng nhiên ân hận, cảm thấy bỏ sức ra là phí công, cuối cùng đã may cái váy áo cưới cho người đó, đánh mạnh vào lời nói chính yếu tinh thần. Dận Chân nghiêm chỉnh nói:

- Thái tử da, vua không có lời nói đùa thì bầy tôi không nên có lời nói đùa. Đệ làm các việc này tuy không phải là theo tôn chỉ của bản thái tử nhưng có lợi cho tông miếu xã tắc, có lợi cho quốc kế dân sinh, thì đệ phải cố sức làm. Không phải như vậy, đệ đâu dám phụng mệnh. Theo ngu kiến của đệ, triều đình của thái tử vốn là một thể thống nhất, đồng đức đồng lòng, nhất thiết không có cái ý riêng tư, nhưng không cẩn thận có thể đem lại dịp tốt cho kẻ tiểu nhân nhẩy

- Hay hay! Ta nghe đệ vẫn không thành thì sao? - Dận Nhưng nói: - Lão Vương sư phụ cũng nói như vậy, ta biết tấm lòng của các đệ. Thôi như thế này nhé, bản danh sách ta sẽ xem sau, uống rượu đã hãy làm. Giang Tô ngày hôm qua đưa bản tấu đến, lại đem cả gạo xay đến một triệu thạch 1 mùa đông năm nay và mùa xuân sang năm kinh kỳ trực tiếp thu được hơn bốn triệu thạch bách tính không đến nỗi phải ăn vỏ cây. Đó không phải là quốc kế dân sinh sao? Tứ đệ thúc giục bộ Hộ phải sửa chữa cho xong kho lương thực, để mốc nát, ta sẽ phải truy cứu trách nhiệm đó!

Dận Chân, Dận Tường cùng ra về, hai người đi thẳng đến ngoài cửa Tây Hoa mới đứng lại. Thở hít không khí trong lành lạnh giá, Dận Tường cảm thấy thanh thản nhiều, vừa bước xuống bậc thềm, nói rằng:

- Thật là hay, đảo qua đảo lại, ông ta đưa tay ra là cướp sạch cả công lao? Chúng ta ư? Trắng tay vậy! Một bộ bình phong lưu ly, đổi mất bao nhiêu là tâm huyết của ta?

Dận Chân giẫm nát những cánh hoa đầy trên đất vừa đi vừa nói:

- Đệ khi nào mới có thể hiểu rõ? Té ra là thái tử ngồi trên núi xem hổ đấu, nay là ngồi nhìn chúng ta đánh nhau! Việc này chẳng bao lâu sẽ lan truyền khắp triều đình và dân gian, ai có thể làm mai một được đệ là Thập tam da?

- À! - Dận Tường như nằm mơ mới bắt đầu tỉnh, nhìn Dận Chân một cách bái phục, nói rằng: - Đệ hiểu rồi! Huynh ngồi kiệu về đi, ngày khác đệ sẽ đến. Đây cách phủ đệ không xa, mượn ngựa ở phủ Nội vụ, đệ cưỡi về sau!

- Ừ! - Dận Chân gật gật đầu, không nói gì nữa, khom lưng lên kiệu tiếp tục đi. Dận Tường đưa mắt tiễn anh đi xa rồi, mới thong thả đi về phủ Nội vụ.

Về đến trước cửa nghi lễ của phủ Bối lặc Thập tam, Dận Tường xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đúng cuối giờ Thân, thấy Giả Bình đang dẫn một người con trai của phủ Hợp đang cầm cái sọt, cái chổi và cái cào tuyết đi ra để quét tuyết, Dận Tường vừa xuống ngựa, vừa hỏi Giả Bình rằng:

- Ai bảo mày quét tuyết? Tất cả về đi!

Một câu nói làm mọi người nhìn nhau: tuyết rơi quét tuyết, làm chút việc như thế, còn hỏi "Ai bảo"? Giả Bình nhìn Dận Tường, như không vui, xoa tay cười làm lành nói rằng:

- Đây là chủ ý của nô tài ạ. Mới rồi một a hoàn đem trà đến cho A Lan cô nương, đĩa chén vì trơn ngã văng ra rất xa, trận tuyết này may mà còn nhỏ chứ xuống dày quá thì chổi quét không được...

- Tất cả về đi! Tất cả về đi! Lão da thưởng rượu cho chúng mày, hơ lửa uống rượu là đúng đắn! Dận Tường cười hì hì đi vào phía trong, nói rằng: - Tuyết hay hay, chúng mày quét đi thì tao xem cái gì nào?

Vì thấy ông Văn bảy mươi tư tuổi cũng có mặt, lại nói rằng:>- Ta đã nói rồi, không cần ông đến, làm sao cũng lại đến?

Ông Văn bảy mươi tư ho mấy tiếng, nói rằng:

- Lão nô tài là một người nghèo hèn, có thể nhúc nhích được là muốn làm chút việc gì cho trong phủ...

Giả Bình cười nói:

- Nếu là cảm thấy, cụ còn xem xem, cái này trắng phau phau ra, có gì phải xem?

Dận Tường cười đi vào bên trong, nói rằng:

- Ông cẩn thận quá lắm! Lão da, thích tuyết trắng phau phau lại trắng phau phau! Gọi con của Vương Nhị Ca đến chỗ ta. Qua phòng Kế toán chi ra hai mươi lạng bạc mua mấy món thức nhắm, cho các ngươi uống rượu!

Nói rồi, Dận Tường đi vào tam môn, vì thấy A Lan, Kiều Thư đều đứng dưới hành lang bèn trêu con vẹt đậu trên cái giá hỏi rằng:

- Sài Cô đâu? Bảo cô ấy bưng bát canh ba ba hầm buổi sáng đem đến cho ta ăn đỡ lạnh!

- Lão da sao lại quên rồi, canh đó đều tưới cho hoa lan, vẫn là lão da tự mình nói đấy!

Kiều Thư cười nói:

- Nhà mẹ chị Sài Cô có thư đến, nói là mẹ chị ấy bị hen, trưa nay về rồi, nói là, nếu bệnh nặng thì chưa thể trở lại ngay được. Lão da nếu rét, cho thêm chậu than đậy lại cho nóng lên, hâm nóng rượu lên mà uống, cũng ấm như nhau.

Dận Tường thấy trên bàn trà chè uống đã nhạt, cười nói:

- Tay áo xanh khăn hồng, ngồi xem đánh cờ, thưởng thức cảnh tuyết, thật là thú vị, gọi tiểu a hoàn chúng đến hầu hạ, ta uống rượu một mình xem đánh cờ!

Một lúc liền thấy con của Vương Nhị đến, chân tay vụng về chào đứng ở bên cạnh. Đó là cậu bé ở sân trang trại rất trung hậu chất phác, mặc một cái áo da của Dận Tường thưởng cho, cậu ta rất không quen với trường hợp này, nóng đến nỗi vã cả mồ hôi trán, ấp a ấp úng nói rằng:

- Thập tam da... Ông gọi cháu ạ?

Dận Tường tay đỡ lấy cốc rượu ngửa cổ uống cạn, rồi chìa cốc ra cho người rót tiếp, cười nói:

- Việc là như thế này. Sự việc mà cháu nói, Tứ da và lão da đây đều biết cả rồi. Tiễu phỉ mà. Sát thương nhầm người khác khó tránh khỏi. Có một số tình hình chi tiết, Tứ da còn muốn hỏi thêm cháu, gọi Giả Bình tìm hai người hầu nhỏ đến dẫn cháu đi. Án mạng là chuyện rất quan trọng. Tứ da tự nhiên muốn cháu phải nói cho công tâm.

Nói xong, ông ta lệnh cho người cầm mười lạng bạc thưởng cho thằng bé và tìm hai người thích hợp đưa nó đến cung Ung Hòa.

- Là chuyện gì mà nó được Tứ da hỏi nhỉ? - Kiều Thư xem đánh cờ, tay cầm khăn mùi xoa ho nhẹ một tiếng hỏi rằng: - Thế không phải là nói lão da muốn giữ nó lại à?

Dận Tường trái lại không trả lời, chỉ vào một góc bàn cờ cười nói với A Lan:

- Ở đây cô cần bổ sung một nước, Kiều Thư muốn làm cướp ở bên trong. Các cô không biết nay trong phủ Tứ da rất ồn ào. Ngoài Thái tử da ra, các hoàng tử đều đi cả rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ vui vẻ như vậy! Ta còn phải hát một bài ư!

A Lan nhếch mép cười nói rằng:

- Phải hay cơ! Mấy khi lão da cùng hát cho các em nghe, phổ một bản nhạc, so với hát không nhạc hay hơn!

Dận Tường uống liền mấy cốc rượu, cộng thêm với rượu uống trên phủ Ung Hòa đã ngà ngà say, hai tay ôm gối lắc đầu nói rằng:

- Bài hát là phải hay, lúc nhỏ nghe vú già Hàn Lưu dạy. Chỉ là phổ không thành nhạc, gây khó cho nhà có tang, không tin các cô nghe. - Lên giọng hát rằng:

Tuyết rơi lớn, lạnh chết con ba ba!

Câu đầu hát lên, Kiều Thư, A Lan đều phát sợ, đó là bài hát thôn quê nào vậy? Hai người ngớ ra, sau lại cười nghiêng ngả, con cờ trong tay A Lan rơi xuống đất, nghẹn thở nói rằng:

- Đó là bài ru con. Thập tam da cũng không sợ người ta cười chết đi à?

- Bài ru con có gì không được? - Dận Tường nói tiếp: - Các cô nghe nhé!

Con ba ba đi kiện, đi kiện hòa thượng.

Hòa thượng đọc kinh, đọc cho tiên sinh

Cóc bơi trong nước, bơi cho con ma.

Ma xay đậu phụ, xay mông mẹ nó!

Hát chưa xong, trong ngoài nhà mọi người đã phá lên cười. Dận Tường nheo mắt nói:

- Các cô cười cái gì nào? Sự việc trên đường đời không phải là như thế sao? Thầy cãi của con ba ba không thắng nổi?

Đang nói cười ồn ào, thì nghe con vẹt mào đỏ đậu trên cái giá học nói: "Xay mông mẹ nó. Xay mông mẹ nó!". Mọi người lại cười nghiêng cười ngả. Dận Tường quay đầu lại, thấy Sài Cô mặc cái áo chiêu quân lông da dê, bê cái lò sưởi xách tay đến, liền nói rằng:

- Cô đến muộn không được nghe ta hát.

Vì thấy Sài Cô đang đứng, bộ dạng tâm tư nặng nề, liền đứng dậy ngắm nhìn Sài Cô nói rằng:

- Làm sao vậy, không vui à? Cuối cùng ta quên rồi, mẹ nàng ốm, thời tiết này, bệnh hen thật khó chịu. Cân thuốc gì bảo Giả Bình đi lấy cho, không phải thay ta đau lòng về tiền bạc. Có cần mời thái y không?

- Em là người có tiếng tăm đâu mà dám làm phiền đến thái y? - Sắc mặt của Sài Cô trắng bệch lạ thường, miễn cưỡng cười nói: - Bà là người sáu mươi tư tuổi rồi, chỉ là việc sớm hay muộn thôi. Người ta sinh ra vốn giống như con chim rừng, lúc gặp tai nạn, mỗi con bay đi mỗi nơi... Em cũng sớm chuẩn bị cho cái ngày ấy rồi!

Dận Tường nghe rồi, im lặng, ngắm nhìn trời vẫn còn âm thầm, thở một hơi, nói rằng:

- Nghĩ ra rồi, không cần phải để trong lòng. Nay trời tối rồi, mai ta tự đến Thái y viện mời Hạ Mạnh Phủ, ông ấy khám bệnh hen, vẫn là người có bàn tay tuyệt diệu.

Nói rồi lại rót rượu uống từng hơi một, cảm thấy đầu choáng váng, bị nấc rượu, nói với A Lan và Kiều Thư rằng:

- Ổn thôi, uống thêm tí nữa hãy còn sớm. Tối nay, hai em ở đây hầu ta còn Sài Cô thì bảo cô ta hãy nghỉ ngơi.

Sài Cô vội nói:

- Vừa là để em đến, trái phải dù sao cũng khó ngủ, em làm công việc may vá thêu thùa ở ngoài cái ngăn kéo sợi này, ở trong nhà này cũng ấm áp, mệt một lúc cũng được.

Dận Tường nghe xong không nói gì. A Lan, Kiều Thư cũng khó tranh luận, hai mắt nhìn nhau, vội mang đèn đi buông màn, tháo ủng đắp chăn cho Dận Tường. Trong khoảnh khắc, Dận Tường đã ngáy như sấm, hai người rón rén chân lui ra, trời đã tối đen.

Sài Cô ngồi ở trước ngọn đèn lay động luôn luôn, nghe thấy tiếng gió thổi thảm thiết bên ngoài, tim giống như ngâm vào trong nước băng, toàn thân đều đang co rúm lại. Cô ta kỳ thực là do Dận Tự và Nhiệm Bá An xếp đặt cẩn thận bí mật thăm dò ở bên cạnh Dận Tường, tối nay đã nhận được mệnh lệnh song trùng của chủ nhân và thân mẫu, ra tay giết chếận Tường, cô ta rơi vào trong cảnh ngộ mâu thuẫn và đau khổ cực độ.

Đối với người Mãn, cô vốn ôm một một hận thù độc ác cay nghiệt, không thể nói là đảng của thái tử hay là đảng của Bát da, chỉ biết lính nhà Thanh mò cửa, ở Gia Định tàn sát trong thành ba ngày, hơn ba trăm dân lành ở một cửa mà Dương Bá Quân tổ phụ của phó tướng nhà Minh trước đã làm, bị giết sạch sành sanh. Người mẹ vú sữa bế được một đứa con bảy tuổi trốn thoát ra khỏi thành Gia Định. Xác người nằm ngổn ngang khắp nơi. Dương Trọng Quân, người chú ruột chạy đến Nam Kinh buôn bán sinh nhai. Ông chú và Nhiệm Bá An là anh em kết nghĩa năm Khang Hy thứ 26, lần thứ nhất hoàng đế đi tuần thú Kim Lăng ở phương Nam, họ cùng đi theo thái tử Chu Tam, đặt đại bác hồng y trên núi Thiền Sơn ở sân chùa Côn Lư bên bờ hồ Mạc Thu, muốn bắn vào hành cung của hoàng đế Khang Hy. Sau khi sự việc xẩy ra, cả nhà mấy mươi người lại gặp đại nạn, Dương Trọng Quân tuổi già sức yếu bị băm nát hơn một vạn nhát dao, chết thảm hại ở chợ bán củi Nam Kinh. Những việc đó đương nhiên cô ta đều không mục kích trải qua, nhưng mẹ, anh, ngoài ra còn có Nhiệm Bá An nói lại, nghe mãi cho đến lớn lên thành người lớn, đã in vào tâm can và hòa vào trong trái tim. Dận Tự lợi dụng cô ta, cô ta tự nhiên biết được, nhưng mắt thấy rõ là Nhiệm Bá An muốn học Triệu Cao "diệt Tần để báo thù" lại rơi vào tay người Mãn. Vả lại là người làm hầu cô chỉ có Dận Tường là bạn với nhau sớm chiều của mình.

Nhìn ánh ngọn nến sáng loang loáng, Sài Cô lại nghĩ tới người mẹ vừa mới bị ốm đang sống thoi thóp. Cũng là một cây nến, chẳng qua nó nhỏ bé hơn, trong bóng sáng chập chờn chập chờn, tay của bà mẹ gầy khô như que củi nắm chặt lấy cánh tay của Sài Cô, tiếng nói và hơi thở yếu ớt, nhưng lại rất rõ ràng: "Con ơi... thù nước báo không được đâu, thù nhà thì không thể không báo! Nhiệm thúc của con vì báo cái thù đó, liên lụy đến cả nhà cũng không thành... Nay cũng phải đi rồi... Năm đó cha con vào tù, đang lúc trời mưa to, sấm sét trên trời làm rung chuyển cả nhà cửa, ông ấy sắp đi ngửa mặt lên kêu rằng: "Ôi! Ông trời không có mắt! Mạng đổi mạng... Vì sao nhà họ Dương của ta mấy trăm mạng người đổi không được một người Mãn?"... Từ ngày đó, mẹ đứng trước Quan Âm bồ tát nguyện thề rằng: con là một người đàn bà, không làm được việc lớn, con tất bảo con gái con làm theo nguyện vọng của con, anh con đã chết... Con... con... con phải bảo mẹ ra đi để có thể gặp được ông con!"

Hoa nến bùng lên, Sài Cô lại phảng phất thấy cái bộ mặt bầu bĩnh thanh tú của Dận Tự. Mệnh lệnh của Dận Tự lại chẳng qua giản đơn: "Dận Tường không trừ được thì nước sẽ không có ngày yên. Cô đọc qua nhiều sách, biết được nếu cái da không còn, thì lông sẽ bám vào đâu. Ta bảo vệ không nổi, mẹ cô, em cô sẽ làm thế nào? Hắn có thể giết chú Nhiệm của cô, cô giết hắn vẫn không phải là tình người lý trời ư? Cô có thể cảm thấy ta hận lòng, nhưng cô nghĩ tới Dận Tường làm việc, có chút tình anh em nào không? Hắn đang nhìn lên mây trắng để xem, lại phá hủy cái nơi sống ở đó, tiếp đến một người là ta! Cho nên cô chẳng qua chỉ là làm theo ý trời mà tôi! Công việc làm xong, cô hãy trốn ngay khỏi phủ Thập tạm, ngày đêm bên ngoài ta đều sắp xếp người tiếp ứng với cô..."

- Sài Cô... Sài Cô - Dận Tường nằm trên giường trở mình, lẩm bẩm nói: - Khát nước... đem nước lại đây...

Sài Cô hoang mang đứng dậy, giọng run run đáp

- Vâng, sẽ có ngay...

Từ trong cái bình bằng bạc đổ ra nửa cốc nước, lại pha thêm một ít nước sôi vào trong bình, dựa vào bên người Dận Tường cho uống hai ngụm, Dận Tường chép chép miệng, lại ngủ tiếp đi vào giấc mơ. Sài Cô từ trong tay áo rút ra một con dao găm sáng loáng, đứng ngây ra nhìn Dận Tường: lúc này mà ra tay thì một trăm hoàng tử Thập tam cũng lập tức xong nợ! Cô ta chần chừ tiếp cận Dận Tường, trong đầu óc luôn luôn hiện lên phủ Tướng quân Gia Định máu thịt bừa bãi trong huyền ảo, lúc thì hiện lên mặt Dận Tự đầy lo âu, lúc hiện lên Nhiệm Bá An máu ướt dầm dề, lúc lại hiện lên hai con mắt muốn khóc mà không có nước mắt của mẹ... trong chốc lát, cô ta nhìn thấy túi hoa sen nền vàng trên đai thắt ngang lưng Dận Tường. Đó là cái túi cô thêu từng đường kim mũi chỉ... Cô vẫn nghĩ bên trên có thêm một con rồng thêu mầu vàng nhạt, Dận Tường gượng cười nói với cô rằng: "Mầu sắc này không dùng được, để Đại ca nhìn thấy, lại phạt ta quỳ một ngày..." Lúc ấy mình trả lời như thế nào nhỉ? Nhớ không rõ, nhưng nhớ được Dận Tường nói xong liền khóc, đưa tay áo của mình lên chùi nước mắt nói: "Trong các hoàng tử, ta là người bị rẻ rúng bởi người khác, cái túi hoa sen vàng nổi người khác đều có, ta không dám dùng...".

Trong lúc này lại là muôn đầu mối ùa đến: tính nóng nẩy và tính tùy hứng của Dận Tường này, có lúc từng đá cả chân mình, nhưng nhiều lúc lại ôn tồn hiền hậu... Từ lúc mười lăm tuổi đã giày vò hai tóc mai của mình, từ trước đến nay không bao giờ coi mình là người bên dưới, lúc cao hứng có khi còn ôm chặt lấy mình xoay tròn khắp đất... Cô đột nhiên phát hiện, mình kỳ thực đã sớm phải lòng cái anh hoàng tử thanh niên hào khí sôi nổi này, chỉ là bị cái gì cấm cố thôi, ức chế thôi, mình không dám thừa nhận. Sài Cô tay cầm dao găm ngập ngừng, lưỡng lự, trên chiếc màn cao rộng luôn luôn lướt qua cái hình ảnh đẹp cao lớn của anh ta. Bỗng nhiên trên đài cúng thần vang truyền qua ba tiếng pháo buổi trưa trầm lặng, đúng là lúc chiếc đồng hồ rỏ nước sắp hết, trong khe cửa sổ, luồn vào một luồng gió lạnh, Sài Cô không chịu được toàn thân run lên.

"Đó là mệnh, đó là ý trời...?". Trong con mắt của Sài Cô lóe lên tia sáng như ngọn lửa ma, cô chậm bước đến trước cái bàn, tay cầm bút, ở góc trống của một bức tranh coi thường cái rét có cành mai của Dận Tường chưa vẽ xong, tay run run viết mấy câu gì. Rút con dao găm lên, cười thảm hại nhìn ngắm, nhắm đúng vào chỗ tim mình, đâm vào. Xương sườn kêu một tiếng nhẹ nhàng, giống như một bụi cây nhỏ vừa mới chặt đổ trước ngực, chảy ra chất nước mầu đỏ, giẫy giụa vài cái, cả thế giới đều chìm đi trong đen tối mênh mông...

Nặng nề mơ mộng một đêm, Dận Tường khi tỉnh dậy thì khắp nhà đã rất sáng, cho là đã ngủ quá giấc, lăn người đứng dậy, lại nghĩ tới bên ngoài tuyết rơi, ánh tuyết chiếu sáng vào trong nhà, không nhịn được cười, gọi rằng:

- Sài Cô, đổ ngụm trà xúc miệng!

Gọi liền mấy tiếng không thấy trả lời, A Lan ngủ bên phòng phía đông nghe tiếng gọi, vội khoác áo đứng dậy, cười nói rằng:

- Chị Sài Cô cũng có lúc nào ngủ say đâu?

Cô vén rèm đẩy cửa bước vào thì thấy Sài Cô nằm nghiêng cứng trong vũng máu đỏ, trong tay vẫn còn cầm con dao găm, A Lan sợ phát run lên, đứng dừng lại, không động đậy, cô kinh hãi kêu lên:

- Ông trời ơi! Thế này là thế nào?

- Gọi gì mà thất kinh lạ vậy? - Dận Tường vén màn lên, kéo cái nút đi ra, nói chưa hết lời, nụ cười trên mặt tựa như đông đặc lại, nhìn chằm chằm vào Sài Cô nằm dưới đất. Giống như mơ, dụi dụi mắt, sấn lên phía trước một bước bắt mạch cho Sài Cô mới biết cô ta đã chết cứng rồi, bỗng ngẩng đầu lên nhìn A Lan không nói được lời nào. A Lan bị thần thái của Dận Tường làm cho sợ hãi phải lùi mấy bước về phía s

- Thập tam da, ông...

Dận Tường cười một cách dữ tợn, sờ sờ vào ngang eo một cách có ý thức, quay đầu lại nhìn bức tranh cành hoa mai ấy, đi mạnh mấy bước cầm lên xem, lại ném xuống đất, bỗng nhiên ngồi xuống, hai tay che mặt, hồi lâu mới phát ra một tiếng thở dài như kêu như khóc, lắc đầu lia lịa, nói:

- Đây không phải là... đây không phải là thật...

A Lan cẩn thận nhặt bức tranh lên, còn thấy một cành chưa vẽ xong. Một con rồng có sừng uốn khúc một thỏi son hóa trang bôi nhạt, một bút mai rậm rạp nở hoa bên bờ sông đất trời đầy tuyết lạnh, bên trên có vài hàng chữ nhỏ viết rất đẹp, viết rằng:

Vịnh mai 2

Không chịu vắng vẻ nơi bến đò,

Cô đơn lặng lẽ khinh bãi lạnh.

Lắc tay thôi hỏi cành linh long,

Anh, cây thử mấy trên lăng Hán.

Sài Cô tuyệt bút năm 66 sau Giáp Thân

- Việc này em và Kiều Thư không được nói ra ngoài. - Dận Tường ngẩng đầu lên, trầm tư nhìn ra phương xa, thở một hơi. -... Phải tiễn đưa cô ta cho thật tốt.

--------------------------------

1

2

Thạch là đơn vị đo dung tích, khoảng 100 lít (ND).

VỊNH MAI

Bất kham tiêu sát đối dã độ,

Tịch mịch cô ngao hàn giang chứ.

Dao thủ hưu vấn linh long chi

Nhĩ thị hán lăng đệ kỷ thụ?