Tuyết Táng Chi Ái

Chương 18

Mười ngày ngắn ngủi. Tưởng như trong mộng.

Cái ôm dịu dàng của Lâu, đã làm ta nhất thời quên đi, ta không phải Hà.

Nhưng mộng đẹp há có thể dài lâu. Ta rõ ràng hiểu được rồi sẽ có ngày giấc mộng êm đềm đó vỡ tan.

Theo Lâu trở lại sơn trang, Bách Hỉ đã chặn ở trước cửa, hất mặt nói: “Lâu công tử, ta mang một người đến gặp ngài đây.”

Đợi người nọ đi lên, Bách Hỉ mới nâng mặt ta quay về phía hắn, bảo: “Nhìn cho kĩ bộ dáng xinh đẹp này, rồi đi nói với Lâu công tử, người này là ai.”

Sống lưng người nọ cứng đờ không dám động, hướng Lâu lắp bắp: “Lâu công tử, tiểu nhân tuyệt không dám nói ngoa, hắn....”

Lâu hốp một ngụm trà, vẫn như trước lơ đãng, hỏi: “Sao?”

“Hắn… hắn chính là nam kĩ của Tường Vi lâu bọn ta.”


Ta quay mặt đi, những gì nên tới cuối cùng cũng đã tới…

Lâu đứng bật dậy, chén trà trong tay chấn động, gằng giọng hỏi lại:”Ngươi nói cái gì?Hắn là ai?”

Người nọ vội quỳ sụp xuống, “Lâu công tử bớt giận, hắn không có tên, nhưng thật sự chính là manh kĩ của Tường Vi lâu. Tiểu nhân ở bên trong hầu hạ trà nước, tuyệt không hội nhận sai. Nếu có nửa lời dối trá, xin tùy ý để công tử xử phạt.”

Lâu lặng đi nửa khắc, quay sang kéo ta lại gần, thanh âm run rẩy: “Hà, ta chỉ tin mình ngươi thôi, những lời hắn nói không phải là thật, đúng không?”

Bàn tay hắn siết chặt lấy ta như đang chờ đợi một hy vọng cuối cùng, còn ta thì nương theo ôm lấy vòng tay ấm áp ấy lần cuối. Quay mặt đi, khẽ lắc đầu.

“Như vậy, ngươi… không phải là Hà ư?” ngón tay của Lâu càng siết chặt hơn, như bị bức cùng muốn xé ta ra làm muôn mảnh.

Ta gật đầu. ngón tay Lâu kịch liệt run dộng, thình lình xé toang áo ta, “Như vậy… kim hoàn này từ đâu có? Cũng là giả ư?”

Ta không biết, có lẽ là từ trên người Hà gở xuống. Trước khi đi, chính Thân đã sai người đeo vào cho ta.

Lâu hung hăng vung xuống một cái tát cùng cực phẫn nộ, ta ngã nhào trên đất lạnh.

Thực xin lỗi, ta chỉ biết ở trong lòng âm thầm xin lỗi. Ta không phải Hà. Khối thân thể dơ bẩn này, không xứng đáng được ngươi yêu thương hay sủng ái.

Từ đó về sau không lần nào nhìn thấy Lâu nữa. Ta cứ tưởng Lâu sẽ trừng phạt ta, nhưng rốt cuộc cũng không có.

Bách Hỉ giam ta trong một gian hầm tối.


Toàn thân lâm bệnh.

Mơ mơ màng màng, nghe có tiếng bước chân đi tới. Cả người nóng bừng bừng, không có một chút sức lực nào. Thân thể bị nhấc lên, trên đầu bị một thứ gì đó đắp lên, khi bên tai truyền đến một âm thanh chấn động cực lớn, ta đã mơ hồ mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu mới tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung. Chợt thấy trên đầu, trên mặt có chút khác thường, với tay sờ soạng, trên đầu như thế nào lại bị đeo một cái mặt nạ sắt.

Cả người chấn động, lại ngỡ ngàng mọi thứ chỉ là trong cơn ác mộng.

Không kịp thở dốc, cố hết sức cắn mạnh vào tay. Lại bỗng nhiên lờ mờ nhớ tới chuyện trước kia, Bách Hỉ từng nói, “Thứ Lâu yêu đơn giản chỉ là khuôn mặt này. Trời sinh ra dung mạo hoàn mỹ như vậy, nghĩ muốn đem nó hủy đi, lại bất giác rung động khiến ta không làm sao hạ thủ được. May thay tìm được một cái mặt nạ sắt, hôm nay mới đem nó đến đây đeo vào cho ngươi. Chậc… xem xem cái thứ hạ tiện nhà ngươi từ nay về sau còn có thể mê hoặc người khác được không.”

Chiếc mặt nạ sắt phủ kín đầu chỉ chừa khe hở chỗ mắt, mũi và miệng, mặt ngoài được chạm trổ điêu khắc rất nhiều loại hoa văn, tựa hồ thập phần *** xảo. Nghĩ muốn đem nó tháo xuống, nhưng căn bản là không thể được.

Ta toàn thân lạnh lẽo. Vì sao vẫn không giết ta đi?

Cửa hầm lại mở ra, thanh âm Bách Hỉ lại vang lên, “Ngươi đem tên tiện nô này mang đi đi, đâu đó càng xa càng tốt, nếu để Lâu công tử tìm gặp được, đến lúc đó ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Liền bị người nọ mang rời khỏi hầm. Bị hắn buộc sợi dây qua cổ, cứ thế lôi đi. Ta mất đà vấp ngã, cố thế nào cũng không gượng dậy nổi, người nọ nhanh nhẹn xốc ta lên, vác hẳn lên vai.


Trong mê man hỗn loạn, ý muốn duy nhất là mong hắn có thể phát chút từ bi mang ta quăng vào hồ đi.

Đi được một đoạn đường, hắn mới thả ta xuống, cơn đau đầu càng hoành hành dữ dội hơn, ta cuộn thân trên mặt đất không động đậy. Có người vây lại khều khều ta, rồi lật thân thể ta ngửa ra.

“Tính sao đây anh em, làm thế nào với hắn đây?”

Hắn khiêng ta tới chỗ người nọ, rồi nói: “Ở đây không ai quản, ta cứ đem thưởng cho các huynh đệ một phen chơi đùa đi. Nhìn xem, hắn không giống với nữ nhân suốt ngày sướt mướt, lại không sợ để lại tai họa về sau, chúng ta sao cứ không thoải mái hưởng lạc một chút a...... Ha ha.”

Những lời nói ấy trôi tuột qua tai mơ mơ hồ hồ, ta chỉ cố hết sức cuộn thân lùi lại. Trong lòng thừa biết đấy chỉ là vô dụng chống cự.

Lại có thêm mấy cánh tay, vươn đến phủ lên trên thân thể. Đem ta xoay lại, đè xuốg bãi sỏi, y phục trong phút chốc đã bị lột sạch sẽ. Hai chân bị kéo cao quá đầu, khiến hạ bộ bị nhấc lên cao bài khai hết thảy, ngón tay cứ thay phiên đâm chọt đùa bỡn nơi đó.

“Các ngươi đừng chỉ lo vui đùa, mang một chút thuốc cho hắn đi, nhìn dáng vẻ thế kia chắc là đang mang bệnh a, đừng có hai ba cái đã làm chết hắn ta, lúc đó đừng bảo sao xúi quẩy.” Người đó đứng một bên lạnh lùng nhìn xuống, phun ra từng lời.c