Ánh mắt Cơ Như Nhã đảo qua đám người kia, hơi tối sầm lại.
Nếu không phải Mộ Như Nguyệt xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ đầu nàng sẽ bị chém xuống đi.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn nhào vào ngực ca ca sao?" Ánh mắt tên mập dừng trên mặt Mộ Như Nguyệt, liền không thể dời mắt được.
Hắn đã gặp không ít mỹ nhân, Cơ Như Nhã cũng là mỹ nhân hiếm thấy, nhưng mà mỹ đến trình độ như Mộ Như Nguyệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nàng mỹ không chỉ là vẻ bề ngoài, khí chất toát ra từ bên trong càng khiến người ta kinh diễm. Mỹ nhân có dung mạo và khí chất như vậy, sợ là thế gian hiếm thấy.
Thấy Mộ Như Nguyệt không trả lời, tên mập cười ha hả hai tiếng, tiếp tục nói: "Tiểu mỹ nhân, béo ca ca ta rất thương hương tiếc ngọc, cam đoan sau khi ngươi hưởng qua cái loại tư vị mất hồn này liền vĩnh viễn không quên được, các huynh đệ của ta cũng sẽ hảo hảo âu yếm ngươi..."
Ánh mắt tên mập mạp trần trụi, giống như muốn lột sạch quần áo Mộ Như Nguyệt vậy.
Đột nhiên, tên mập cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như có một cỗ hàn khí từ phía sau truyền đến. Hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, vừa thấy lập tức kinh sợ.
Đương nhiên, không phải kinh diễm, mà là kinh hách...
Sắc mặt nam nhân tối tăm, đồ án hoa mạn đà la trên dung nhan ánh tuấn tà mị động lòng người, mắt tím lạnh lùng nhìn tên mập khiến hắn cảm thấy như có một bàn tay lạnh băng bóp lấy cổ hắn, nói không ra lời.
Thật là đáng sợ!
Nnam nhân này giống như Tu La đòi mạng, tùy thời có thể kết thúc người khác sinh mệnh, vì sao trên đời lại có người có thể tản ra hơi thở đáng sợ như vậy?
"Này... vị công tử này, ngươi có chuyện gì sao?" Tên mập ứa mồ hôi lạnh, nghĩ thế nào cũng không rõ mình đắc tội nam nhân này lúc nào?
Là chắn đường hắn, hay là quá ồn ào làm phiền hắn?
Sắc mặt nam nhân bất biến, tựa như không nghe thấy lời tên mập nói, tiếp tục tiến lên một bước, chỉ một bước nhỏ thôi đã khiến tên mập rốt cuộc không chịu nổi tê liệt ngã xuống.
"Nếu ngươi dám nhìn trộm nữ nhân của bổn vương, vậy bổn vương cũng chỉ có thể khiến ngươi trở thành tên bất lực!" Ánh mắt nam nhân cực kì lạnh lẽo.
Từ từ, hắn vừa mới nói cái gì? Nhìn trộm nữ nhân của hắn? Này... đây là tình huống gì?
Không đợi tên mập suy nghĩ cẩn thận, nam nhân chậm rãi nâng tay lên, không có bất kì động tác dư thừa nào, "bá" một tiếng, một ngọn lửa màu đen bốc cháy ở hạ thân tên mập, thiêu cháy cái công cụ gây tai họa cho nữ nhân kia.
"A a a!!!"
Tên mập thét chói tai, thanh âm tê tâm liệt phế làm người nghe đều bất giác rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân một thân trường bào màu tím.
Vậy cũng quá độc ác đi? Phế hắn cũng đã khiến hắn thống khổ hơn chết, còn không phải một đao phế đi ngược lại chậm rãi tra tấn?
Nhất thời, tất cả mọi người lui về phía sau vài bước, sợ không cẩn thận bị tai bay vạ gió...
"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt nhíu mày, "Chàng vừa rồi nhiều lời vô nghĩa với hắn làm gì? Cứ trực tiếp phế đi là được rồi..."
Sau đó, mọi người liền chứng kiến nam nhân vừa rồi còn giống như sát thần kia lập tức xụ mặt xuống, con ngươi màu tím tràn đầy ủy khuất, phối hợp với vẻ mặt tội nghiệp, hoàn toàn là bộ dạng một tiểu thụ.
"Nương tử, ta sai rồi còn không được sao? Ta chỉ muốn làm hắn hiểu rõ không thể trêu chọc nữ nhân của ta, ai bảo hắn có ý đồ với nàng, nương tử nàng cũng đừng tức giận, cùng lắm thì buổi tối nàng trên ta dưới."
(>_<) hự, ca, da mặt ca dày quá!
"Khụ khụ!" Mộ Như Nguyệt ho khan hai tiếng, trừng mắt Dạ Vô Trần, gia hỏa này, thật là càng nói càng thái quá, nàng là người từ Trung Hoa xuyên đến cũng không cởi mở đến mức đó....