Cơ Như Nhã theo bản năng nhìn xuống bụng mình, mắt đẹp rưng rưng: "Hắn sẽ hiểu cho chúng ta, biểu ca, nếu ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình."
Tim nam nhân hung hăng run lên, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên hắn hận bản thân mình như vậy. Hắn hận mình vô dụng, ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không thể bảo hộ, trước kia như thế, hiện tại cũng như thế...
"Trốn? Ha ha, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao? Các huynh đệ, lên cho ta, mang nữ nhân kia về hảo hảo hưởng thụ, còn nam nhân kia, giết đi!"
Tên mập cười to hai tiếng, ánh mắt âm trầm đảo qua dung nhan tuyệt mỹ của Cơ Như Nhã, hung hăng nuốt nước miếng: "Ha hả, yên tâm đi cô nương, ca ca nhất định sẽ làm ngươi dục tiên dục tử, vĩnh viễn khó quên, so với nam nhân gầy yếu bên cạnh ngươi tuyệt đối mạnh hơn nhiều."
Kỳ thực, nam nhân kia cũng không quá gầy, dáng người chỉ thuộc tầm trung, nhưng so với tên mập này thì gầy hơn rất nhiều.
Cơ Như Nhã tái mặt, hoảng sợ nhìn đám đi về phía mình.
"Không cần!"
Nhìn thấy một người nâng kiếm bổ về phía nam nhân, nàng hét to một tiếng rồi nhào lên, dùng thân mình chặn thanh kiếm kia lại...
"Nhã nhi!"
Sắc mặt nam nhân trắng bệch, ánh mắt từ kinh sợ dần trở nên tuyệt vọng.
Nhã nhi, tại sao ngươi cố chấp như vậy. Cho dù ta chết cũng không thể chấp nhận ngươi vì cứu ta mà mất mạng.
Thời điểm thanh kiếm sắp sửa rơi xuống đầu Cơ Như Nhã, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ cười nói: "Biểu ca, gặp gỡ ngươi, yêu thương ngươi, gả cho ngươi, ta không oán cũng không hối hận."
Mấy năm nay, sau khi rời khỏi hoàng cung là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng, bởi vì có hắn sủng ái, như vậy là đủ rồi...
Đột nhiên, "phanh" một tiếng, cảm giác đau đớn vẫn chưa truyền đến khiến thân thể Cơ Như Nhã chấn động, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt nàng, một thân bạch y nhẹ bay trong gió, dưới ánh mặt trời bao phủ ánh sáng nhàn nhạt. Thân hình nữ tử thon thả hoàn mỹ, ba ngàn tóc đen phất quá khuôn mặt, chỉ nhìn nửa bên mặt trái đã có thể nhìn ra đây nhất định là một nữ tử tuyệt sắc.
Cơ Như Nhã cũng không phải không sợ chết, thật ra nàng rất sợ hãi, cho nên hiện giờ nàng cảm nhận được vui sướng sống sót sau tai nạn, nàng không khỏi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Nàng là ai? Vì sao lại giúp mình?
"Nhã nhi!" Nam nhân rốt cuộc từ trên mặt đất bò dậy, vươn tay kéo Cơ Như Nhã vào trong ngực, giờ phút này, nằm trong ngực hắn, Cơ Như Nhã vẫn cảm nhận được tim mình đập rất nhanh."Nhã nhi, ngươi có biết vừa rồi ta thật sự rất sợ hãi hay không? Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!"
Nam nhân gắt gao ôm nữ tử mình yêu, loại tâm tình mất đi mà tìm lại được này khiến thanh âm hắn run run.
Trời biết, nếu mất đi nàng, hắn sống còn có ý nghĩa gì...
"Ngươi là ai?" Cơ Như Nhã ngẩn ngơ nhìn bóng dáng trước mắt, trong mắt có chút nghi hoặc, không biết vì sao, nàng cảm giác người trước mặt rất quen thuộc.
Rốt cuộc bạch y nữ tử quay đầu lại, trong nháy mắt dung mạo khiến người ta kinh diễm thình lình lọt vào mắt nàng.
Cơ Như Nhã khiếp sợ trợn to mắt, kinh ngạc hỏi: "Mộ Như Nguyệt, thật là ngươi?"
Mấy năm không gặp, bạch y nữ tử trước mặt nàng đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là một thân khí thế kia, hoàn toàn có thể dùng mấy chữ "cao thâm khó lường" để hình dung.
"Nhã quý phi, đã lâu không gặp, xem ra các ngươi sống không tệ."
Cơ như nhã cười khổ một tiếng: "Mộ cô nương đừng nói móc ta, hiện tại ta đã sớm không phải quý phi gì nữa, ta chỉ là thê tử của biểu ca mà thôi, chuyện năm đó đều đã qua, hiện giờ ta chỉ muốn cùng biểu ca yêu nhau đến già, ai ngờ..."