Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 466: Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh (1)

Trong khách điếm, Diêu Vân Thanh và Chương Lâm đang nói chuyện với nhau, đột nhiên hai người biến sắc, đứng bật dậy.

"Là bọn họ!" Sắc mặt Chương Lâm xanh mét, khớp xương nắm tay kêu răng rắc, hắn hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Không ngờ bọn họ cũng dám ra tay ở chỗ này, không sợ gia chủ biết sao?"

Bá!

Vừa dứt lời, có vô số thân ảnh từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đứng trước mặt hai người. Dẫn đầu đám người kia là một nam nhân trung niên dáng người cao lớn, ánh mắt âm trầm túc sát, giống như một sát thủ đã qua huấn luyện.

Trong lòng Diêu Vân Thanh lộp bộp một chút: "Là nhị thúc phái các ngươi tới?"

"Hừ!" Hắc Chí cười lạnh, "Giao lệnh bài gia chủ đưa cho ngươi ra đây, một nữ tử như ngươi sao có thể đảm nhiệm vị trí thiếu chủ Diêu gia?"

Nghe vậy, Diêu Vân Thanh nở nụ cười trào phúng: "Nữ tử thì thế nào? Ai nói nữ tử không bằng nam nhi? Ta không muốn làm thiếu chủ Diêu gia gì, nhưng đây là đồ gia gia giao cho ta, bất luận thế nào cũng không thể đưa cho các ngươi, càng không để nhị thúc kia kế thừa gia nghiệp, nếu không Diêu gia sẽ gặp đại nạn!"

Trước giờ nhị thúc luôn hành sự phóng đãng, tàn nhẫn độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù vứt bỏ là Diêu gia, như vậy nàng làm sao có thể yên tâm giao Diêu gia vào tay loại người này?

Bất luận thế nào nàng đều phải bảo vệ gia gia và Diêu gia!

"Vậy đừng trách chúng ta không khách khí", ánh mắt Hắc Chí khinh miệt, cười lạnh nói, "Người tới, giết bọn họ, cướp lệnh bài!"

Nhìn Hắc Chí một thân sát khí, sắc mặt Chương Lâm đại biến, giơ tay đẩy Diêu Vân Thanh ra ngoài cửa: "Tiểu thư, đi mau!"

"Chương bá, nhưng mà ngươi...."

"Đi mau!" Chương Lâm quay đầu lại, hô lớn, "Ngươi mau rời khỏi nơi này."

Diêu Vân Thanh chấn động, rưng rưng nước mắt, nàng nhìn Chương Lâm lần cuối, xoay người bước nhanh về hướng cầu thang.

"Các ngươi đuổi theo nàng!" Hắc Chí cười lạnh, sai người bên cạnh đuổi theo.

"Vâng! Tổng quản!"Hắc y nhân ôm quyền, không hề do dự truy bắt Diêu Vân Thanh. Chương Lâm thấy thế liền biến sắc, vừa muốn đi giết hắn, lại bị Hắc Chí ngăn cản....

Trên đường cái, Diêu Vân Thanh nhìn đám người đuổi theo phía sau, khẽ cau mày: "Cứ như vậy cũng không phải là cách, nhưng mà mình không phải đối thủ của võ giả cảnh giới huyền nguyên."

Hơn nữa, Chương bá...

Ánh mắt Diêu Vân Thanh hơi trầm xuống, đáy mắt bi thống.

Chương bá, ngươi nhất định không được có việc gì...

Đột nhiên, thân ảnh màu đen đáp xuống trước mặt Diêu Vân Thanh, chặn đường nàng.

"Lệnh bài đâu?" Hắc y nhân vươn tay về phía nàng, lãnh khốc hỏi.

"Cho dù ta chết cũng không giao lệnh bài cho các ngươi." Diêu Vân Thanh không nhịn được lui về phía sau vài bước, ánh mắt phẫn nộ trừng người trước mặt.

"Vậy chúng ta chỉ còn cách giết ngươi lấy lệnh bài!"

Sắc mặt hắc y nhân trầm xuống, kiếm trong tay như gió bão gào thét đánh tới.

Diêu Vân Thanh vội vàng nghiêng người né tránh, oanh một tiếng, kiếm khí đánh vào quán nhỏ ven đường, nháy mắt đã chặt quán nhỏ thành hai nửa...

Nhưng mà nàng may mắn tránh được một lần, nhưng không thể tránh được lần thứ hai...

Oanh!

Lực lượng cường đại đánh vào thân thể nàng, thân ảnh nhỏ xinh bay ra ngoài, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, giờ phút này Diêu Vân Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động kịch liệt, sắc mặt tái nhợt....