Tiểu Bạch chớp chớp mắt, đáng thương nói: "Vậy ngươi có rảnh nhất định phải tới thăm ta, ta ở đây chờ ngươi..."
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhìn Tiểu Bạch một cái, xoay người rời đi.
Nhìn theo thân ảnh biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch có chút mất mát, mẫu thân đi rồi, trong đan thư chỉ còn lại một mình nó, cũng không biết khi nào nó mới có thể ra khỏi nơi này...
Phượng Thành.
Trong một gian phòng bình thường, lão giả áo vàng nhìn nam nhân hồng y trước mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Gia chủ, nơi này ngoại trừ người Phượng gia chúng ta không còn ai khác biết, Lam Nguyệt hẳn là không thể tìm được nơi này, ai ngờ nữ nhân kia ra tay với Phượng gia xong liền chạy rồi, không biết từ đâu mà có một thân thực lực như vậy, nếu không phải chúng ta lui nhanh, phỏng chừng toàn quân bị diệt rồi."
Lúc trước, Lam Nguyệt còn chưa đạt tới cấp thiên phú, mà bây giờ đã cường đại đến mức này rồi, ngay cả linh hồn của lão tổ tông cũng đã...
Đôi mắt phượng âm trầm, nam nhân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không nói lời nào, lập tức xoay người đi ra ngoài cửa.
"Gia chủ, ngươi muốn đi đâu?" Lão giả áo vàng cả kinh, "Lão tổ tông vì bảo hộ chúng ta mà hồn bay phách tán, 100 nhân khẩu của Phượng gia hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người, nếu ngươi xảy ra chuyện gì...."
Tất cả mọi người trong Phượng gia đều không ngờ nữ tử Lam Nguyệt ôn nhu như nước kia lại tàn nhẫn độc ác đến mức đó, còn đáng sợ hơn cả Lam Hinh.
Phượng Kinh Thiên ngẩng đầu nhìn trời xanh, khuôn mặt yêu nghiệt âm trầm.
"Các ngươi đều giải tán đi, từ nay về sau, không còn Phượng gia nữa!"
"Gia chủ!"
Lão giả áo vàng cả kinh, kinh ngạc nhìn thân ảnh hồng y biến mất trước mắt....
"Hoàng Vân trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ? Gia chủ hắn..." Một thanh âm khiếp nhược bên cạnh truyền tới.
Hoàng Vân hung hăng trừng mắt nam nhân trung niên bên cạnh: "Còn có thể làm gì? Ở đây chờ gia chủ trở về, căn cơ Phượng gia vẫn còn, dù sao cũng không thể cứ tính như vậy, hơn nữa, nhi tử duy nhất của ta còn chết trong tay nữ nhân Lam Nguyệt kia, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem nữ nhân đáng chết kia ra bầm thây vạn đoạn."
Nghĩ đến những người đã hi sinh, nhất thời cả phòng đều tràn ngập bi thương...
Trong rừng cây, Phượng Kinh Thiên hung hăng đấm vào một thân cây, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vạn phần thê lương."Ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngươi không tiếp nhận ta, bởi vì ta là một nam nhân yếu đuối, ngay cả gia tộc của mình cũng không thể bảo vệ, nếu đổi lại là hắn, hẳn là sẽ không để chuyện như vậy xảy ra..."
Trơ mắt nhìn người trong gia tộc mình ngã xuống, đó là cảm giác gì? Lão tổ Phượng gia mà hắn tôn kính từ nhỏ cũng vì bảo hộ hắn mà tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này....
Đó là nỗi đau mà hắn vĩnh viễn không thể quên!
"Lam Nguyệt!" Phượng Kinh Thiên cười lạnh, sát khí từ trên người hắn khuếch tán ra khắp rừng cây, ánh mắt tràn đầy thị huyết, "Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi sống không bằng chết! Báo thù cho những người đó!!!"
Giờ phút này, trong lòng Phượng Kinh Thiên là cừu hận sâu hơn bao giờ hết.
Nỗi hận này chỉ khi mẫu thân bị hại chết, khi phụ thân muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt mới có, hiện tại chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia, trái tim hắn tựa như bị lửa thiêu đốt.
Nhưng vì báo thù, hắn phải cô độc, những người trong Phượng gia kia chỉ là trói buộc với hắn, cho nên hắn chỉ có thể một thân một mình rời đi....