Tiêu thành.
Trên đường phố, người người đi lại nhộn nhịp.
Dạ Vô Trần ôm cái túi, bên môi hàm chứa ý cười lười biếng, ánh mắt thường liếc về phía thiếu nữ đi bên cạnh, nụ cười càng thêm tà mị động lòng người.
Nam nhân tuấn mỹ như thế xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người...
Đột nhiên, nam nhân dừng bước, ánh mắt xuyên qua đám người, dừng trên một thân ảnh hồng y: “Nguyệt Nhi, hình như ta nhìn thấy một người quen...”
Người quen?
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại, theo ánh mắt nam nhân, nàng nhìn thấy một hồng y nữ tử.
Dung mạo nữ nhân này khuynh thành tuyệt mỹ, làn da trắng nõn mịn màng, môi đỏ hơi nhếch lên, mắt phượng hàm chứa ý cười tà mị, dường như nàng cũng nhìn thấy Dạ Vô Trần, ánh mắt hơi sáng lên, đi về phía bên này.”Trần, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Nữ tử tươi cười yêu mị, thanh âm làm người ta tê dại, bất kì nam nhân nào cũng không thể chống cự được.
Trần?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ánh mắt quét về phía Dạ Vô Trần, thấy hắn cũng không phản ứng khi nghe xưng hô thân mật như thế.
“Vị này chính là...” Nữ tử nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hơi ngừng lại một chút, nghi hoặc hỏi.
“Vị hôn thê của ta, Mộ Như Nguyệt”, Dạ Vô Trần cong khóe môi, “Nguyệt Nhi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là bằng hữu của ta, Lạc Y.”
“Vị hôn thê?” Ánh mắt Lạc Y đánh giá Mộ Như Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, nàng bỗng vươn tay, cười yêu mị, “Ta là bằng hữu tốt nhất của Trần, mặt khác, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, phải coi chừng hắn cho kĩ, hắn ưu tú như vậy, nói không chừng sẽ nhanh bị nữ nhân khác đoạt mất.”
“Lạc Y, ngươi đừng khi dễ vị hôn phu của ta.” Dạ Vô Trần nhìn Lạc Y, nói.
Lạc Y ủy khuất bĩu môi: “Ta nào có khi dễ nàng, chỉ nhắc nhở nàng thôi.”
“Được, xem như ngươi vô ý, ta không trách ngươi.” Dạ Vô Trần đành cười nói.
Không biết là vì gặp lại bằng hữu hay vì nguyên nhân gì khác, Dạ Vô Trần chỉ lo trò chuyện vui vẻ với Lạc Y, Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh hắn lại trở thành một người ngoài...
“Tiểu nha đầu, ngươi cứ để như vậy sao?”
Trở lại Tiêu gia, Viêm Tẫn từ trong ngực nàng nhảy ra, hóa thành hình người ngồi trên giường, khuôn mặt ánh tuấn rõ ràng mang theo tức giận: “Dạ Vô Trần đã thề cả đời chỉ yêu một mình ngươi, nữ nhân kia là thế nào? Chỉ lo nói chuyện với nàng mà xem nhẹ ngươi đứng một bên.”
Mộ Như Nguyệt nhìn Viêm Tẫn mặt đầy phẫn nộ, cười nhạt: “Bọn họ chỉ là bằng hữu thôi.”
“Bằng hữu?” Viêm Tẫn hừ lạnh, “Bằng hữu mà thân mật đến vậy sao? Nữ nhân kia rõ ràng không có hảo cảm với ngươi, chẳng lẽ mắt hắn mù không nhìn ra? Tiểu nha đầu, nếu nam nhân kia làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi liền bỏ hắn đi, dựa vào tư chất của ngươi chẳng lẽ không tìm được nam nhân khác?”
Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, trầm mặc không nói, cho nên Viêm Tẫn không nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng.
“Ta tin tưởng Vô Trần.”
Bất quá, nàng cũng chỉ tin tưởng Dạ Vô Trần mà thôi...
Trong từ đường Tiêu gia, phu thê Tiêu Thiên Vũ đang nói gì đó, vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về phía này, Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười đứng dậy, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi tới vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn tìm ngươi.”
“Chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt đi đến cạnh Thánh Nguyệt phu nhân, gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt.