Mùa xuân năm 2003, trong trí nhớ của Tô Nhất, không có một chút hương vị nào của mùa xuân. Mặc dù trong trường, liễu vẫn xanh và đào vẫn đỏ, nhưng trong không khí đâu đâu cũng nằng nặc mùi thuốc khử trùng, bởi căn bệnh truyền nhiễm phát sinh ở Hồng Kông, Ma Cao, sau tháng Ba, đã bắt đầu lan ra toàn quốc.
SARS, hội chứng viêm phổi cấp có tính lây lan cao bỗng xuất hiện vào một buổi sáng mùa xuân năm con Dê và được miêu tả bằng những cụm từ như: bùng phát mạnh, hiểm họa lớn, chưa từng thấy từ trước tới nay, ghê gớm như một cuộc chiến không khói súng.
Thành Đô là thành phố trung tâm của miền Tây Trung Quốc, người đông, mật độ lớn, mức độ di chuyển nhiều nguy cơ lây bệnh là rất lớn. Nếu Thành Đô “thất thủ” thì cả Tứ Xuyên sẽ bị ảnh hưởng. Chính phủ thành phố rất coi trọng việc phòng chống bệnh dịch, từ giữa tháng Tư, đã đặt nhiều trạm kiểm soát ở những cửa ngõ quan trọng của thành phố như sân bay, ga tàu, bến xe..., phun thuốc khử trùng cho xe cộ qua lại, kiểm tra sức khỏe tất cả những người dân ra vào Thành Đô, cố gắng ngăn chặn sự lây lan của SARS.
Những biện pháp nghiêm ngặt và cẩn thận của chính phủ khiến người dân không dám xem nhẹ bệnh dịch. Trên đường phố, người đeo khẩu trang ngày càng nhiều, cung không đủ cầu. Các loại giấm và rễ bản lam được truyền tai nhau là có tác dụng diệt trừ vi khuẩn rất nhanh đã trở thành những mặt hàng bán chạy. Mọi người truyền tai nhau rằng trong thành phố đã phát hiện vài trường hợp bị nhiễm bệnh, nhà chức trách lập tức đính chính lại, nói chỉ là những trường hợp nghi ngờ, có phải bị mắc bệnh hay không còn chưa biết, người dân đều phải hết sức cẩn thận.
Trường đại học nơi Tô Nhất đang theo học bắt đầu quản lí nghiêm ngặt những người ra vào trường. Không có giấy phép của khoa, các sinh viên không được ra khỏi trường, người ngoài cũng không được phép vào. Mỗi ngày đo nhiệt độ hai lần vào buổi sáng và tối, kí túc xá ngày nào cũng được khử trùng, mùi thuốc khử trùng 84 len lỏi khắp các ngõ ngách trong trường.
Trong khi Thành Đô lo sợ, Bắc Kinh đã trở thành ổ dịch SARS nghiêm trọng. Chung Quốc ở Bắc Kinh. Tô Nhất vô cùng lo lắng, ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho cậu, không ngừng nhắc cậu phải đeo khẩu trang, chăm rửa tay và tập thể thao, hạn chế hết sức đi lại ở những nơi đông đúc.
“Tô Nhất, những điều em nói, ngày nào anh cũng phải nghe đến hai ba lần. Bố mẹ gọi điện đến nói một lần, sau đó là em gọi đến nói một lần nữa.”
“Ai bảo anh ở Bắc Kinh cơ. Giờ nơi có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất chính là Bắc Kinh đấy.”
“Mọi người đều lo lắng như vậy, anh sẽ hết sức cẩn thận. Em ở Thành Đô cũng phải cẩn thận nhé! Anh thấy trên mạng nói Thành Đô cũng có vài trường hợp bị nghi ngờ.”
“Chỗ em chỉ có vài trường hợp bị nghi ngờ, Bắc Kinh của anh đã có bao nhiêu trường hợp được xác nhận là mắc bệnh. Cho nên anh không phải lo lắng cho em, anh mới là người phải cẩn thận đấy.”
Điện thoại gọi hết cuộc này đến cuộc khác, Tô Nhất cảm thấy mình sắp trở thành cái máy ghi âm, lần nào cũng nói đi nói lại. Vậy mà Chung Quốc vẫn nghe không biết chán, không ngắt lời cô, mặc dù lúc nào nghe xong cũng cười chế nhạo cô sao mà nói nhiều như mẹ nhưng cuối cùng vẫn không quên thêm một câu: “Mặc dù em nói nhiều thật đấy nhưng mà anh thích.”
Tô Nhất lại mắng yêu: “Đồ quỷ sứ!”
Đây là một câu tiếng Bắc Kinh mà cô học được từ Chung Quốc. Cô thích dùng câu này, nghe như mắng nhưng giọng điệu thì hết sức dịu dàng, rất hợp với một câu thành ngữ: Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.
Cả mùa xuân, căn bệnh SARS tung hoành ngang dọc trên dải đất Thần Châu. Như một đám mây đen lớn bao trùm khắp mọi nơi, không ai biết nó sẽ gieo mưa bão ở nơi nào. Chính vì thế, phòng chống sự lây lan của SARS là công tác quan trọng bậc nhất toàn quốc.
Tô Nhất vẫn không hiểu viêm phổi vốn là chứng bệnh rất bình thường, sao viêm phổi cấp lại trở nên kinh khủng đến vậy? Không chỉ có sức lây lan lớn mà những người mắc bệnh có bảy đến mười lăm phần trăm là tử vong. Quá đáng sợ! Căn bệnh nguy hiểm này rốt cuộc từ đâu đến?
Đường Thi Vận nói: “Vì SARS được phát hiện đầu tiên ở Quảng Đông nên trên mạng thường có thông tin nói bệnh này rất có thể liên quan đến việc người dân ở đấy ăn quá nhiều thịt động vật hoang dã.”
Hứa Tố Kiệt cũng gật đầu tán đồng: “Đúng đấy, chị cũng đọc qua, họ nói trong cơ thể động vật hoang dã có một loại virus. Người ăn vào sẽ bị lây nhiễm.
Người Quảng Đông vốn được mệnh danh là cái gì cũng dám ăn, giờ họ cũng không dám ăn lung tung nữa rồi.”
“Vậy sao? Nếu là thật thì hẳn là những con vật hoang dã bị ăn thịt đã quay trở về báo thù rồi. Để những kẻ phàm ăn tục uống không dám bắt con gì ăn con đấy nữa, nếu không sẽ bị chết vì ăn.”
Đang nói, Tô Nhất chợt nghĩ ra một chuyện. “Cái tên Trình Thực kia đã từng ăn thịt thiên nga, ông trời mà có mắt, cũng nên phạt hắn bị mắc bệnh SARS, cho hắn một bài học nhớ đời.”
Hứa Tố Kiệt bỗng nhiên giơ tay về phía Tô Nhất, nhắc nhở cô thôi không nói nữa. Cô quay đầu, thấy Chu Hồng đi ra từ nhà vệ sinh, lập tức chuyển sang đề tài khác.