Người tóc vàng đã ngồi ở quầy bar của Vong, nhấp vài ngụm Martini và quan sát Nora suốt cả buổi. Cô chắc chắn rằng mình đang được chứng kiến một buổi hẹn - có thể là lần đầu tiên, dựa trên cử chỉ của họ. Dù không thể nghe thấy cuộc hội thoại nhưng có thể thấy rõ rằng mọi thứ tiến triển khá tốt.
Chính vậy nên việc Nora đột ngột rời đi gây nên rất nhiều hoang mang.
Vài phút trôi qua. Người tóc vàng xiên quả oliu trong ly Martini với một chiếc tăm, tâm trí thả trôi theo nhiều khả năng khác nhau. Ví dụ như, Nora tạm rời đi để gọi một cuộc điện thoại chẳng hạn Hay hợp lý hơn là cô ta ra ngoài để hút thuốc. Nhưng rồi thì, cô đã không thấy bất kỳ điếu thuốc nào trên tay Nora.
Người phụ nữ quay lại nhìn chiếc bàn, nơi người bạn hẹn của Nora vẫn đang ngồi. Anh ta rõ ràng là một người tốt mã, cô nghĩ. Trông anh ta giống với...
“Xin lỗi cô”, một giọng nói vang lên qua vai.
Cô quay lại và thấy một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu. Ông ta mặc một chiếc áo khoác thể thao cổ lọ và đã dùng quá nhiều gel sau khi cạo râu.
Cô hé nhìn nhưng không nói một lời, tiếp tục chờ đợi.
Người đàn ông đặt tay lên chiếc ghế đẩu bên cạnh. “Đã có ai ngồi đây chưa vậy?”.
“Tôi không nghĩ thế”.
Người đàn ông nhoẻn cười ẻo lả và ngồi xuống. “Khó mà tin được lại có một chỗ trống bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp nhường này”, vừa nói ông ta vừa để tay lên quầy bar. Ông nghiêng về phía cô. “Tôi mời em một ly nữa nhé?”.
“Tôi chưa uống xong ly này”.
“Không sao, tôi sẽ đợi”, ông ta nói, gật đầu đầy tự tin. “Cả buổi tối cũng được, nếu buộc phải như vậy”.
Người phụ nữ tóc vàng mỉm cười lả lướt rồi nâng ly rượu Martini và đổ nó lên đầu gã đàn ông.
“Đó, xong hết rồi”, cô nói.
Cô đứng dậy và bước đi. Nhưng không phải ra phía cửa. Tin chắc rằng Nora sẽ không quay lại, cô đi về phía chiếc bàn, nơi một nửa còn lại của cuộc hẹn vẫn tiếp tục ngồi một mình.
“Xin lỗi anh, có phải anh đang đợi cô Nora Sinclair không?”.
Anh nhìn cô, một thoáng bối rối. “Ồ... vâng, thật ra là đúng như vậy”.
“Tôi e là cô ấy sẽ không trở lại”.
“Ý cô là sao?”.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy bước ra khỏi nhà hàng”.
Càng hoang mang hơn, anh ngoái lại phía lối ra, ánh mắt dò tìm. Anh bắt đầu đứng lên.
“Đừng phí công”, cô nói. “Đã được năm phút rồi”.
Anh ngồi lại xuống ghế. “Tôi không hiểu. Cô là bạn cô ấy hay sao?”.
“Không”. Cô ngồi xuống chỗ lúc trước của Nora. “Tuy thế, anh có phiền không nếu tôi hỏi một số câu?”.