Không phải là cô định kể cho Brian nghe những thứ đó.
Đến lúc này, Nora đã dựng được một câu chuyện hoàn hảo về tuổi thơ của mình. Một người cha làm kiến trúc. Mẹ là giáo viên trong trường. Ba người họ sống hạnh phúc giữa những con dốc nghiêng ngả củaLitchfield, Connecticut. Càng kể lại cho nhiều người câu chuyện này, cô càng cảm thấy dễ dàng hơn để quên đi sự thật. Một ngày nào đó, cô hy vọng, mọi thứ sẽ như thể mẹ chưa từng giết cha dưới sự chứng kiến của mình.
Trong bữa tối tại quán Vong, Brian chuyển sang dùng rượu và Nora chọn Pellegrino. Hai người mỗi lúc một trở nên gần gũi hơn khi ăn uống bên nhau. Cô thậm chí đã có thể nhìn anh mà không nghĩ tới Brad Pitt. Chỉ riêng Brian thôi cũng đã đủ đẹp trai rồi.
Đó là còn chưa kể tới sự vui nhộn khi bên anh, điều không phải lúc nào cũng đúng với những anh chàng giàu có. Đã rất nhiều lần, những gã lắm của cô gặp hóa ra đều thuộc dạng tẻ ngắt và đầy tự phụ. Thật khó để tìm thấy ai giàu có và thú vị. Chính điều này khiến Nora thấy hạnh phúc khi gặp Brian.
Cảm giác ấy đến từ cả hai phía.
Dựa theo diễn biến mọi việc thì, có vẻ như họ sẽ không tới với những vũ điệu tại khu Hoa Sen. Cô cố hình dung ra căn hộ của anh. Sẽ rất rộng, chắc chắn rồi, có thể là một căn phòng trên mái một tòa nhà lớn. Hoặc cũng có thể một không gian áp mái thú vị nào đó. Cô sẽ sớm tìm ra thôi.
“Em vui chứ?”, anh hỏi.
“Tuyệt vời”.
Anh mỉm cười. Chỉ có điều đó không phải là một nụ cười hạnh phúc. Có điều gì đó đang khiến anh phiền lòng, trông anh có vẻ bối rối.
Nora dịch ghế lại gần anh. “Có chuyện gì không ổn à?”.
Anh luống cuống với chiếc thìa của món tráng miệng, như thể cả não bộ đang làm việc hết sức. Hình như là vậy. “Có một điều anh cần nói với em”, anh nói. “Anh cần phải thú nhận một thứ”.
“Anh đã kết hôn rồi”.
“Không, Nora ạ, anh chưa kết hôn”.
“Vậy thì là chuyện gì?”, cô hỏi
Bây giờ thì thìa tráng miệng đang được tăng cường độ. “Mà có một thứ khác anh không có”, anh nói. Cuối cùng sau khi đã đặt thìa xuống và hít sâu, “Điều anh đang cố nói là... anh không thực sự là một nhà phát triển phần mềm giàu có”.
Những lời nói lơ lửng trong không khí, cũng như sự yên lặng mà nó kéo theo. Nora không thể thốt nên lời. Khuôn mặt của Brian đỏ bừng, và không phải do thứ đồ uống có cồn trước đó. Lời thú tội của anh dã khiến cả hai trở nên tỉnh táo.
“Anh nói với em điều này bởi lẽ anh không thể nói dối thêm được nữa”, anh nói.
“Vậy sao anh lại làm vậy ngay từ đầu?”.
“Anh đã sợ là sẽ không được em để ý tới”.
Nora chớp mắt. “Vậy anh thực sự làm nghề gì?”, cô hỏi.
“Viết bài quảng cáo”.
“À, vậy nghĩa là nói dối để kiếm sống. Thế, đã không có những nhà tư bản liều lĩnh đợi anh ở Boston phải không?”
“Không, chỉ là một khách hàng thôi. Gillette”.
Cô lắc đầu. “Để em nói rõ xem nhé - anh đã nghĩ rằng em sẽ chỉ thích anh nếu anh là một người giàu có?”.
“Anh đoán là mình đã nghĩ như vậy”.
“Hay là vì anh nghĩ rằng đó là cách duy nhất khiến em ngủ với anh một đêm - như đêm nay chẳng hạn”.
“Không phải vậy”.
Cô nhìn anh đầy hồ nghi. “Thật chứ?”
“Được rồi, có thể là hơi đúng”, anh thừa nhận. “Ít ra thì lúc đầu là vậy. Nhưng như anh đã nói, anh không thể nói dối em nữa”.
“Có bất cứ điều gì anh kể là thật không?”.
“Có. Mọi thứ, thực ra là vậy. Tất cả mọi thứ trừ việc giàu có đến không tin nổi. Anh xin lỗi vì đã nói dối như vậy”, anh nói. “Em có thể tha thứ cho anh chứ?”.
Nora ngập ngừng, chỉ để hiệu quả hơn, trước khi với qua và nắm lấy tay anh. “Vâng”, cô nói. “Em có thể. Em tha thứ cho anh, Brian”.
Một vài phút sau, khi tất cả có vẻ đã ổn trở lại, cô xin phép rời khỏi bàn để đi tới phòng vệ sinh. Nó nằm ở phía trước nhà hàng. Cô đi qua và hướng thẳng ra cửa, bắt taxi về nhà. Nora tự hỏi Brian sẽ mất bao lâu để nhận ra rằng cô sẽ không quay trở lại.