“Ở ngoài cô ấy có đẹp không?”.
“Đó là điều mà em muốn biết đầu tiên ư?”.
“Đương nhiên rồi”, Susan nói. “Cô ta không thể làm những gì mà mình đang làm nếu không có một vẻ đẹp chết người. Sao, thế nào?”.
“Có cách nào để trả lời mà vẫn nghe có vẻ chuyên nghiệp không?”.
“Có chứ. Nó gọi là thành thật”.
“Vậy thì, chính vậy”. Tôi đáp. “Nora Sinclair là một phụ nữ vô cùng hấp dẫn. Nói là lộng lẫy cũng không quá lắm đâu”.
“Đồ con lợn”.
Tôi cười lớn.
“Anh nghĩ sao sau khi đã nói chuyện với cô ta?”, cô hỏi.
“Còn quá sớm để có thể nói được điều gì. Hoặc là cô ta chẳng có gì để che giấu cả, hoặc đó là một kẻ nói dối bẩm sinh”.
“Em sẽ đặt cược mười đô cho vế sau”.
“Thế thì phải chờ xem đó có phải là một vụ cá cược ngon ăn không”. Tôi đáp.
“Với anh xử lý vụ việc thì chắc chắn là có rồi”.
“Em biết đấy, nếu em mà ca ngợi anh nữa thì anh sẽ đập đầu vào trần nhà mất”.
“Như vậy, hoặc là đâm bổ vào em”.
“Ồ, anh hiểu rồi. Quyển hướng dẫn nói là phải vui đùa với sự tự tin của mình”.
“Tin em đi, không có quyển sách nào hướng dẫn cách xử lý anh đâu”, cô nói. “Bây giờ anh đang ở đâu?”.
“Phía ngoài nhà Connor Brown”.
“Anh đã thực hiện cuộc viếng thăm thứ hai chứ?”.
“Rồi”.
“Mất bao lâu thì cô ta nhìn ra?”.
“Trong có vài phút thôi”.
“Mets hay là Yankees?”.
“Mets”, tôi nói. “Steinbrenner đã lo xong các vụ trao đổi của năm nay rồi. Hay ít ra là đã kéo căng như dây thòng lọng”.
“Liệu cô ta có thực sự biết được điều đó không?”.
“Không. Nhưng cẩn thận chẳng bao giờ là thừa”.
“Amen”, Susan nói. “Cô ta có tin anh không?”.
“Khá chắc chắn đấy”.
“Tốt. Tất nhiên rồi. Em biết anh là gã thích hợp cho công việc này mà”.
“Ối”.
“Sao thế?”.
“Đầu anh đập vào trần rồi”.
“Cho em biết điều gì xảy ra tiếp theo nhé”.
“Tuân lệnh sếp”.
“Đừng có quá kẻ cả đấy”.
“Sếp yên tâm, không có lần hai đâu”.
Và Susan dập máy.