Nora nhấn nút trên chiếc điều khiển không cần khóa và đứng nhìn mui xe nhanh chóng hạ xuống. Đó cũng là lúc một chiếc xe khác thu hút sự chú ý của cô. Cái quái gì thế?
Chiếc xe BMW giống hệt hôm trước đang đậu dưới những tán cây sồi và gỗ thích cao lớn, ngay phía ngoài Đường lái Trung tâm. Ngồi trong ghế trước là nhân viên bảo hiểm, Craig Reynolds, với cặp kính râm.
Anh ta lại tới đây làm gì?
Chắc chắn chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời. Nora bắt đầu bước thẳng tới xe. Cô đã nghĩ rằng anh ta khá thân thiện khi họ mới gặp nhau. Nhưng bây giờ, chuyện này... quan sát cô từ trong xe ư? Khá là ghê rợn. Hoặc tệ hơn, hơi đáng nghi ngờ. Đó là lý do vì sao cô tự nhắc mình đừng phản ứng thái quá.
Craig nhìn thấy cô bước tới và nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc Beemer. Anh bắt đầu bước lại phía cô trong bộ đồ mùa hè màu sạm nhạt. Anh vẫy tay chào khá thân thiện.
Họ gặp nhau giữa đường.
Nora nghiêng đầu và mỉm cười. “Nếu không biết rõ thì tôi sẽ cho là anh đang do thám mình đấy”.
“Nếu thực như thế thì có lẽ tôi nên chọn chỗ náu tốt hơn chứ?”. Anh mỉm cười trở lại. “Thứ lỗi cho tôi - không phải như vậy đâu. Thật ra thì cô có thể đổ lỗi cho đội Mets”.
“Toàn bộ đội bóng chày ư?”.
“Phải, kể cả người quản lý chúng. Tôi chuẩn bị rẽ vào nhà cô thì kênh Fan phát một đoạn quảng cáo, nói rằng câu lạc bộ sắp có một vụ trao đổi lớn với Houston. Vậy nên tôi tạt vào bên đường để nghe”.
Cô nhìn anh vô cảm. “Kênh Fan?”.
“Một kênh thể thao trên đài”.
“Tôi hiểu. Vậy không phải là anh đang do thám tôi?”.
“Không. Tôi đâu phải Jame Bond, chỉ là một người giữ vé cả mùa của đội Mets thôi”.
Nora gật đầu. Cô đoán hoặc Craig Reynolds đang nói thật hoặc anh ta là một kẻ nói dối bẩm sinh. “Anh tới tìm tôi có chuyện gì vậy?”, cô hỏi.
“Thật ra là tin tốt. John O’Hara, cái người mà tôi đã kể với cô từ trụ sở chính ấy, đã chắc chắn được giao quyền đảm nhiệm vụ điều tra cái chết của ông Brown”.
“Tôi cứ tưởng đó không hẳn là một tin tốt”.
“Không, nhưng phần này thì có. Chúng tôi đã nói chuyện sáng nay và ông ta nghĩ là sẽ không có vấn đề gì lắm”.
“Vậy thì tốt”.
“Tuyệt hơn, tôi đã đề nghị ông ta xúc tiến nhanh công việc. Ban đầu ông ta khá dứt khoát rằng sẽ không có bất kỳ sự đối đãi đặc biệt nào, nhưng tôi đã đề nghị như vậy bởi văn phòng Westchester đã mang lại kha khá lợi nhuận cho công ty. Dù sao thì, tôi cũng chỉ muốn báo cho cô biết điều này”.
“Tôi thật sự đánh giá cao điều đó, anh Reynolds ạ. Quả là một điều bất ngờ dễ chịu”.
“Cứ gọi tôi là Craig”.
“Vậy thì hãy gọi tôi là Nora”.
“Được thôi, Nora”. Anh liếc nhìn chiếc xe mui trần màu đỏ với cốp xe còn đang mở, đậu ở lối vào. “Cô sắp đi xa à?”.
“Quả đúng vậy”.
“Nơi nào đó hay ho không?”.
“Điều đó còn tùy thuộc vào quan điểm của anh về Nam Florida”.
“Như mọi người nói, đó là một nơi tuyệt vời để đi du lịch nhưng tôi sẽ không muốn bầu cử ở đó”.
Cô cười khẽ. “Có lẽ tôi sẽ dùng câu nói này với khách hàng của mình ở bờ biển Palm. Hoặc có thể không”.
“Cô làm nghề gì vậy - nếu không quá ngại trả lời?”.
“Thiết kế nội thất”.
“Không đùa đấy chứ. Chắc hẳn phải vui lắm. Ý tôi là, không có nhiều nghề cho phép người ta tiêu tiền của người khác, phải không?”.
“Không, tôi đoán là không có nhiều lắm”. Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay. “Ồ, có người sắp lỡ chuyến bay rồi”.
“Tôi xin lỗi. Thôi, cô khởi hành đi”.
“Vậy thì, anh Reyn...” Cô lỡ lời một lần nữa. “Anh Craig, cám ơn vì đã ghé quá. Việc đó thật ngọt ngào”.
“Không có gì, Nora ạ. Tôi sẽ báo lại cho cô khi có báo cáo về vụ điều tra”.
“Tôi sẽ rất biết ơn việc đó”.
Họ bắt tay và Craig chuẩn bị rời đi. “À, mà cô biết không?”, anh nói. “Tôi mới nghĩ ra, nếu cô đi vắng thế này thì có lẽ tôi nên xin số di động?”.
Nora ngập ngừng trong tích tắc. Mặc dù cho số điện thoại là một trong những điều cuối cùng cô muốn làm, cô cũng chẳng muốn làm cho anh chàng bảo hiểm này nghi ngờ.
“Chắc chắn rồi”, cô nói. “Anh có bút chứ?”.