Và bây giờ thậm chí còn chưa đến buổi trưa.
Cộng vào đó, như thể đã là lần thứ một trăm - mà có khi là thế thật - cô đang tiếp nhận một nữ y tá mới. Lần này là dạng người cười nói quá nhiều. Tên cô ta là Patsy, ngay cái tên cũng đã nghe quá vui vẻ rồi.
Hai người phụ nữ đang ngồi tại khu vực dành cho y tá trên tầng tám. Một trong những chiếc thang máy ngay trước mặt họ mở ra. Emily ngước lên từ những trang sổ dính đầy cà phê trong sổ dược phẩm. Một khuôn mặt quen thuộc đang tiến lại gần.
“Chào Emily”.
“Chào Nora. Em thế nào?”.
“Mẹ em sao rồi?”.
“Bà vẫn ổn”.
Nói chung Nora và cô có những lời trao đổi ngắn gọn như vậy hàng tháng, và chúng luôn kết thúc giống nhau. Mẹ của Nora vẫn luôn như thế.
Emily liếc về phía Patsy. Cô y tá mới - mỉm cười một cách vô vị - đang nhìn họ và lắng nghe đoạn hội thoại.
“Patsy, đây là Nora Sinclair”. Emily nói. “Mẹ cô ấy là bà Olivia ở phòng tám lẻ chín”.
“Ồ”, Patsy khẽ ngập ngừng. Một lỗi nhỏ của những ma mới.
Nora gật đầu. “Rất vui được gặp cô, Patsy”. Cô chúc nữ y tá may mắn trước khi bước xuống hành lang dài.
Trong khi đó, Patsy đang thì thầm đầy lo âu. “Olivia Sinclair... đó là người phụ nữ đã bắn chết chồng mình phải không?”.
Emily thầm thì đáp lại khá đơn giản. “Nghe nói vậy. Cũng lâu rồi”.
“Chị không nghĩ là bà ấy đã làm vậy ư?”
“Ồ không, bà ấy đã làm thế đấy”.
“Em không hiểu. Vậy sao cuối cùng bà ta lại ở đây?”.
Emily nhìn xuống hành lang. Cô muốn chắc chắn rằng Nora đã đi khỏi tầm nghe.
“Theo như chị đã nghe kể và nhớ là chuyện này xảy ra lâu rồi - thì Olivia vẫn ổn trong những năm đầu tiên chịu án chung thân. Một người tù kiểu mẫu. Nhưng sau đó thì bà ta phát điên”.
“Sao lại thế?”.
“Bà ta gần như mất ý thức về thực tại. Bắt đầu trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ tự chế. Chỉ ăn đồ ăn bắt đầu bằng chữ b”.
“Chữ b?”.
“Đã có thể còn tệ hơn nếu bà ấy chọn X, hay cái gì đó khác. Ít ra thì với b bà ta có bánh mì, bơ...”.
Pasty chen vào như một thí sinh vấn đáp. “Bánh ngọt?”.
Emily chớp mắt vài lần. “Ừ... chắc vậy. Dù sao thì, sau đó Olivia cố tự tử. Nhận thấy điều đó, họ chuyển bà ta tới đây”. Cô ngẫm nghĩ vài giây. “Hoặc cũng có thể là cố tự tử trước, sau đó mới tới những hành vi cuồng dại. Sao cũng được - tất cả những gì chị biết là hai mươi năm sau, Olivia Sinclair thậm chí còn không biết tên của chính mình”.
“Ôi, như thế thật thảm”. Pastsy nói với vẻ ngạc nhiên trên nụ cười còn nguyên vẹn. “Chị nghĩ chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?”.
“Chịu. Có thể là bệnh tự kỉ kết hợp cùng bệnh Alzheimer’s. Bà ấy vẫn có thể trò chuyện một ít hay tự làm mọi thứ. Tuy thế chẳng có gì là có ý nghĩa cả. Ví dụ nhé, em có thấy cái túi dưới cánh tay Nora không?”.
Patsy lắc đầu.
“Mỗi tháng Nora mang tiểu thuyết đến cho mẹ đọc. Nhưng mỗi khi chị thấy bà ấy, quyển sách đều đang đặt ngược”.
“Nora có biết điều này không?”.
“May là có”.
Patsy thở dài. “Vậy thì, thật tốt là cô ấy có ở đó vì mẹ mình”.
“Chị đồng ý, trừ một chuyện”, y tá trưởng tiếp lời. “Bà ấy thậm chí còn chẳng nhận ra Nora”.