Nora tìm được một chỗ đậu xe và kéo mui lên với một nút bấm đơn giản. Cô soi gương và hất cho tóc gọn gàng trở lại. Không cần tô vẽ thêm. Thật ra thì ngay từ đầu cô cũng không trang điểm là mấy. Và rồi, vì một vài lý do điên rồ, cô nghĩ tới em gái Connor - cô nàng tóc vàng băng giá. Một điều gì đó về Elizabeth đã quấy rầy cô. Như thể giữa họ chưa bao giờ kết thúc vậy.
Nora nhún vai. Cô khóa chiếc mui trần lại - ngay cả tại vùng nông thôn hẻo lánh này. Cô mặc trên người quần jeans cùng với một chiếc áo trắng cài khuy đơn giản. Phía dưới cánh tay nắm chặt chiếc túi từ hiệu sách. Khi cô tiến tới lối vào của tòa nhà làm bằng gạch đỏ, không có ai trên sân.
Cô đã nằm lòng mọi công việc thường ngày. Những chuyến viếng thăm định kỳ hàng tháng suốt mười bốn năm qua đã đảm bảo điều đó.
Đầu tiên là thủ tục đăng kí bắt buộc ở bàn lễ tân. Sau khi xuất trình ảnh thẻ căn cước của mình, Nora kí tên và được phát thẻ ra vào.
Tiếp theo cô tới chỗ thang máy phía bên trái chiếc bàn. Một cái đang mở rộng đón chờ.
Trong suốt năm đầu tiên tới khu điều trị này, cô luôn bấm nút lên tầng thứ hai. Tuy vậy sau mười hai tháng, mẹ cô đã được chuyển lên trên một tầng. Tuy không ai thừa nhận với Nora nhưng cô biết rõ rằng càng chuyển lên cao, bệnh nhân càng ít có cơ hội xuất viện.
Nora bước vào thang máy và nhấn nút số tám.
Tầng trên cùng.