Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 181: Bại quân chi sư (hết).

Song phương tiếp cận như thế, Bạch Xuyên và ma tộc kị binh gần như muốn đâm sầm vào nhau, gần đến mức Bạch Xuyên có thể nhìn thấy lông mũi đen thui trong lỗ mũi hếch lên của đối phương.
Cả hai bên đều bất ngờ trước cuộc chạm trán này, ai nấy đều phát ngốc.


Bạch Xuyên là người có phản ứng đầu tiên, nàng nhanh chóng rút mã đao, vung đao chém một tên ma tộc ngã ngựa.
"Bảo hộ đại nhân! Giết!"


Toàn đội bạt đao chuẩn bị lao lên giết, nhưng không để chiến sĩ Tú tự doanh lao lên, ma tộc kị binh ào ào xuống ngựa, vứt toàn bộ vũ khí xuống đất, quỳ xuống dập đầu lạy Bạch Xuyên, mồm miệng xì xào, giống như đang van cầu gì đấy.


Bạch Xuyên nắm chặt mã đao đứng ngẩn ra, sĩ binh Tú tự doanh cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Bọn chúng đang làm gì?"
Bạch Xuyên quát bọn chúng: "Các ngươi chớ giả bộ, chúng ta không có mắc lừa đâu! Lên đi, chiến đấu đi!"
Ma tộc binh không có đứng lên, dập đầu còn nhanh hơn.


Một sĩ binh ma tộc căng thẳng lượm một thanh đao trên đất, Bạch Xuyên lui lại một bước, mã đao chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu: "Được! Lên đi!"
"Ô a ô ao ô!" Ma tộc binh đó lắc mạnh đầu, xoay đao đưa cán cho Bạch Xuyên, biểu tình thê thảm xì xào hô hoán gì đấy.


Đáng tiếc Bạch Xuyên không hiểu, phiên dịch hiểu ngôn ngữ ma tộc trong đội ngũ cũng thúc thủ vô sách, hắn giải thích: "Tôi biết ma tộc ngữ, bất quá trong ma tộc có quá nhiều bộ tộc, bọn chúng có nhiều ngôn ngữ, tên này nói không phải là Tắc nội á tộc ngữ".


"Như vậy thì bọn chúng không phải là ma tộc binh của Tắc nội á tộc rồi? Chẳng trách khϊế͙p͙ nhược như thế".
Bất quá hành động của tên ma tộc binh đó rất dễ đoán, mọi người đều hiểu đó là ý muốn đầu hàng.


Mấy sĩ binh tiến lên hất vũ khí của bọn chúng ra xa, đội ngũ ma tộc binh có số lượng nhiều hơn gấp đôi số người Bạch Xuyên nhưng bọn chúng chẳng dám phản kháng, trên mặt nở nụ cười nịnh bợ.


Nhìn tình hình đó, Bạch Xuyên kinh nghiệm phongh phú đoán ra được vài phần: "Nhất định là quân ta đánh thắng trận, đây là ma tộc binh bại trận tan rã. Đi tiếp về phía trước, chúng ta rất có thể gặp được bộ đội nhân loại truy kích! Mọi người đi mau, hội hợp được với bộ đội truy kích thì vào Đế đô sẽ dễ dàng hơn".


Đuổi đám ma tộc đi, đoàn người lại gia tăng tốc độ hành trình.
Có bài học vừa rồi, đảm khí của chúng nhân tăng nhiều, cước bộ cũng không còn rón rén như lúc đầu.
Lúc sắp ra khỏi khu rừng, Bạch Xuyên sai Bố Lãng đi dò đường, xem coi có ma tộc ở phía ngoài hay không.


Bố Lãng rất nhanh quay về, sắc mặt có chút cổ quái.
Bạch Xuyên hỏi hắn: "Bên ngoài có ma tộc không?"
"Có, đại nhân".
"Bọn chúng đông không, có cỡ bao nhiêu tên?"
"Nhiều lắm, nhiều không đếm được!"
Bạch Xuyên nhìn kỹ hắn: "Có nhiều ma tộc bên ngoài, sao ngươi còn hí hửng như thế?"


Bố Lãng cười hắc hắc: "Đại nhân, ngài tự mình đi xem sẽ minh bạch!"
Bạch Xuyên đi đến sát bìa rừng, từ trong kẽ lá nhìn ra phía ngoài.


Vừa nhìn nàng đã bị cảnh tượng làm cho kinh ngốc: Ma tộc! Khắp nơi khắp chốn đều là ma tộc, ma tộc lúc nhúc như dòi, tụ lại như một biển mây đen bao phủ không trung, ùn ùn chuyển động như thủy triều.


Song phương ở gần nhau như thế, gần đến mức Bạch Xuyên có thể cảm thụ được sự âm lãnh thường có của ma tộc nhân, mũi ngửi được mùi vị đặc trưng trên cơ thể ma tộc.


Ở Đặc lan thành hoặc Khoa nhĩ ni thành của Viễn Đông cũng chưa từng có binh mã ma tộc đông đúc như thế này, trong trí nhớ của Bạch Xuyên, chỉ có Mạt y hội chiến mới có quy mô binh sĩ ma tộc cỡ này.


Bạch Xuyên cửu kinh sa trường không phải là hạng người khϊế͙p͙ nhược, nhưng đột nhiên thấy được số lượng ma tộc đông thế này, nàng cũng bất giác hai chân phát nhuyễn, phản ứng đầu tiên là muốn co giò chạy!
May mà Bố Lãng giữ lấy nàng: "Đại nhân, ngài nhìn cẩn thận xem!"


Bạch Xuyên lúc này mới chú ý, ma tộc binh mã trước mắt chẳng có đội hình đội ngũ gì ráo, các sĩ binh mất mũ rách giáp, vũ khí vứt đâu không biết, khắp người dính bết máu, bọn chúng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, phảng phất nhưu sợ có ác ma đang truy theo sau lưng chúng.


Cờ xí, vũ khí, khôi giáp đều cực kì nhếch nhác, đội ngũ kinh hoàng, không khí hỗn loạn, bọn chúng hệt như một bầy chó đang bị đánh đuổi.


"Bọn chúng đang bỏ chạy, đó là bại binh!" Bạch Xuyên kinh hô một tiếng, ban đầu nàng còn cho rằng ma tộc binh chỉ gặp thất bại bình thường, nhưng nhìn thấy đào binh đông đảo, y mới biết bản thân đã sai lầm: một trường đại chiến sắp xảy ra! Không phải một quân đoàn, một phân đội bị kích tan, mà là cả đại quân ma tộc đã bị nhân loại đánh bại rồi!


"Đây là tin mừng lớn nhất từ khai chiến đến nay, không biết là vị tướng quân nào có may mắn truyền tiệp báo cho tổ quốc?" Bạch Xuyên đột nhiên quay người đi ra sau đám sĩ tốt quát: "Các sĩ binh, có biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu thôn trang không người rồi không? Có biết bao nhiêu nhân loại đã bị chúng giết không? Chẳng lẽ kẻ thù xâm chiếm đất đai, tàn hại đồng bào đang ở trước mặt mọi người mà mọi người lại nương tay ư? Hung thủ trước mặt, báo cừu tuyết hận chính là hôm nay!"


Nói xong, Bạch Xuyên cởi ngoại bào, xuất hiện chế phục Tử Xuyên quân với hai sắc đen, bạc, thúc con lừa dưới chân, một mình một lừa xông ra khỏi khu rừng.
Hộ vệ tùy hành có phản ứng, cao hô: "Theo đại nhân! Sát!" Bám theo Bạch Xuyên, toàn đội nhân mã vung mã đao, như một trận gió lao về hướng binh mã ma tộc.


Một bên là đại quân đông nghịt, một bên chỉ có một tiểu đội mười sáu người, lấy mười địch vạn, chẳng khác gì một hài tử gây hấn với một người khổng lồ, nếu là bình thường, người khổng lồ chẳng chút phí lực cũng đạp tên hài tử gây hấn thành thịt vụn.


Nhưng lúc này, ma tộc bại binh đã bị giết đến mắt hoa tâm hoảng, thấy có sĩ binh Tử Xuyên gia từ trong rừng lao ra, bọn chúng tưởng có phục binh, nào ngờ chỉ có mười mấy người mà thôi!
Oang long một tiếng, binh quần đột ngột bùng phát tán loạn, ma tộc binh gào thảm bỏ chạy tứ tán.


Đoàn người Bạch Xuyên lao vào binh quần như đám sói đói xông vào bầy cừu, đi đến đâu là ma tộc binh ở đó sợ hãi hoảng loạn thất hồn mất vía, bọn chúng chui vào bụi rậm, quỳ xuống đất lạy, ôm đầu chổng mông...cả đội ngũ đông đen mà chẳng có lấy tên nào dám chống lại!


Bạch Xuyên tung hoành địch quân, vô cùng đẹp mắt.
Dưới đao pháp hung ngoan của nàng, huyết nhục tung tóe, ma tộc binh gào khóc van xin. Nàng chém giết đã tay, thẳng thừng xả hết những bực dọc dồn nén suốt đường đi.


Điều đáng tiếc duy nhất đó là, vật cỡi chẳng phải là chiến mã mà chỉ là một con lừa nhỏ, điểm này bỗng nhiên làm mất cả hình tượng nữ tướng quân oai hùng giết giặc trên sa trường.


Nhân viên tùy tòng cũng ra sức chém giết. Một tiểu đội mười sáu người tung hoành như một con rồng, tàn phá đội ngũ ma tộc chẳng chút cố kị, vô pháp đếm được đã giết bao nhiêu ma tộc binh, cuối cùng khi tàn cuộc, tù binh bị bắt hơn ba trăm tên, sĩ binh Tú tự doanh nghênh ngang áp giải chúng, tự cảm thấy bản thân thật oai vệ.


Mọi người đang hào hứng thì phía trước truyền đến âm thanh chấn động, trên đường chân trời xuất hiện đám bụi vàng sẫm, từ phương hướng Đế đô xuất hiện cờ xí tung bay, xuất hiện đao quang kiếm ảnh, tiếng vó ngựa dậm đất, tiếng hò hét vang trời, một nhánh kị binh đông đảo đang lao về phía bọn họ.


Bạch Xuyên kích động hô lớn: "Người của chúng ta! Chuẩn bị đón binh mã của chúng ta đến!"
-o0o-