Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 180: Bại quân chi sư (3).

Ma thần hoàng lệnh cho các thị vệ căng một tấm bản đồ khổ rất lớn ra trước mắt chúng nhân.


Lão cao giọng giải thích: "Chư khanh nhìn đây, Đế đô tựa vào Ngõa niết hà, bản thân đã là thiên nhiên cự thành, về mặt phòng thủ thập phần hoàn hảo, nếu chúng ta định dồn binh trực diện công thành thì đó là binh gia đại kị. Mà vượt qua Ngõa niết hà là tây bắc và tây nam của Tử Xuyên gia, hiện nay ở đó đang thiếu hụt binh lực. Tây bắc là khu vực sản xuất lương thực của Tử Xuyên gia, Tây nam là trọng khu tài phú của Tử Xuyên gia, lại là chỗ đóng tạm thời của chính phủ Tử Xuyên lưu vong. Thần tộc binh lực sung túc, có thể lưu lại một quân đoàn kiềm chế thủ quân ở Đế đô, sau đó phân hai quân đoàn vượt qua Ngõa niết hà tiến lên Tây bắc và Tây nam. Nếu quân trong Đế đô thành xuất thành ứng chiến, vậy thì chúng ta sẽ dùng dã chiến để tiêu diệt bọn chúng. Nếu bọn chúng không dám ứng chiến, chúng ta sau khi chiếm lĩnh Tây bắc và Tây nam sẽ cắt đứt hoàn toàn hậu viện cho Đế đô, lúc đó việc đánh hạ Đế đô sẽ trở nên vô cùng dễ dàng!"


Các tướng lĩnh tập trung lắng nghe xong, ai nấy tán dương: "Ngô hoàng anh minh!"


Vân Thiển Tuyết cảm thấy bản thân còn kém xa Thần hoàng bệ hạ. Bản thân tự thấy là tướng tài, biết suy xét vạch đường hướng chiến lược chiến thuật, nhưng không được cái nhìn toàn cục như Ma thần hoàng, không có được chiến lược chỉnh thể chinh phục nhân loại. Không tính toán được mất của một thành trì, một vùng đất, không quan tâm đến thắng bại của một trận chiến, đây mới chính là tướng tài có tầm nhìn xa, không hổ là bá chủ thiên hạ!


"Chư vị, tổn thất binh viên trong trận chiến vừa rồi có thể nhanh chóng được tăng viện bổ sung trong thời gian tới, binh mạnh ngựa khỏe, phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ! Thắng bại của cuộc chiến sắp tới rất quan trọng, Tây bắc bình nguyên và Tây nam bình nguyên, đó đều là vùng đất giàu có của Tử Xuyên gia, ở đó lương thực chất cao như núi, tài bảo chất đầy nhà cửa, chỉ cần có thể đánh chiếm được, Thần tộc quân đội sẽ đứng ở thế bất bại!"


"Cẩn tuân thánh mệnh Ngô hoàng!" Các tướng lĩnh đồng thanh đáp vang, tinh thần phấn chấn.


Khi chúng nhân đang phấn khích, Mã Duy lại hiến sách vẽ hoa lên gấm: "Ngô hoàng quyết sách anh minh vô bì, chủ lực quân của Tử Xuyên gia tập trung toàn bộ ở Đế đô, thống lĩnh Minh Huy trấn thủ Tây bắc binh mỏng tướng ít, thần tộc sẽ dễ dàng kích bại lão, lúc này quân ta tiến quân tây bắc là rất đúng thời cơ. Minh Huy không đáng lo, nhưng vi thần cố kỵ Lưu Phong Sương. Cô ta cát cứ một phương, binh lực hùng hậu, quân ta tiến quân tây bắc, trực tiếp uy hϊế͙p͙ đến quốc thổ Lưu Phong gia, không thể không tính đến phản ứng của cô ta".


"Mã Duy khanh lo lắng cô ta liên thủ với quân đội Tử Xuyên gia phản kích chúng ta?"


"Vi thần chính là đang lo lắng điều này. Lưu Phong gia tộc trước nay vẫn ở Tây bắc đại lục, chưa từng giao thủ với quân đội thần tộc. Lưu Phong Sương không biết đến thần uy của Ngô hoàng, nếu cô ta hồ đồ hưng sư chống cự đại quân thần tộc thì chúng ta mặc dù chắc chắn giành thắng lợi cuối cùng nhưng sẽ phải trả giá không nhỏ, xương máu của nhiều chiến sĩ thần tộc ưu tú sẽ phải đổ xuống!"


Ma thần hoàng trầm ngâm: "Mã Duy khanh, ngươi nói không phải không có đạo lí. Vậy theo cách nhìn của ngươi, phải nên xử lí thế nào?"


"Bệ hạ, Lưu Phong gia trước giờ vẫn bất hòa với Tử Xuyên gia, bọn chúng giao chiến không ngừng ba trăm năm nay. Lưu Phong Sương là chiến tướng trung kiên của Lưu Phong gia, đã từng dẫn quân đại chiến với Lưu Phong gia trước khi thần tộc nhập quan. Nếu không cảm thấy chúng ta uy hϊế͙p͙, cô ta sẽ không hợp tác với Tử Xuyên gia. Nếu chúng ta trước khi tiến quân cho tín sứ đến vỗ về cô ta, bảo đảm hành động quân sự của thần tộc chỉ để đối phó với Tử Xuyên gia, còn nhờ cô ta phối hợp tiêu diệt tàn bộ của Minh Huy, hứa hẹn phân chia Tây bắc bình nguyên với cô ta. Lưu Phong Sương vừa trả được thù, vừa nhận được lợi, cô ta nhất định đáp ứng!"


Diệp Nhĩ Mã mắng: "Mã Duy, ngươi nói linh tinh gì thế! Mục tiêu của thần tộc là nhất thống đại lục, vô luận Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia, hay là Lâm gia, chúng ta đều đạp chúng xuống chân! Chúng ta sao có thể đáp ứng phân chia Tây bắc bình nguyên với Lưu Phong gia chứ?"


Mã Duy cuời lạnh: "Bệ hạ, chúng ta chỉ là tạm thời đáp ứng mà thôi. Đợi thu thập xong Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia một mình thế cô, lúc đó muốn thu thập Lưu Phong gia lúc nào chẳng được?"
Các tướng quân thần tộc bỗng nhiên đại ngộ, chúng nhân nhìn nhau cười gian xảo.


Ma thần hoàng khen ngợi: "Mã Duy các hạ đề nghị rất hay. Phân nhân loại ra để phá, thực thi kế sách này sẽ có lợi cho quá trình chinh phục nhân loại của chúng ta. Mã Duy, văn thư gởi cho Lưu Phong Sương do ngươi thảo!"


"Tuân mệnh, bệ hạ. Nhưng vi thần chưa có chức vụ gì trong quân, người thấp lời kém, e là Lưu Phong Sương không tin lời thần, khẩn thỉnh bệ hạ phái một vị đại nhân đức cao vọng trọng đi sứ, như thế càng có phân lượng".


Ma thần hoàng bật cười: "Cái này không khó. Mã Duy, ngươi hiến mưu hiến sách cho thần tộc, công lao không nhỏ, có thể thấy ngươi trung tâm cảnh cảnh! Trẫm hôm nay phân ngươi làm quân đoàn trưởng thập lục quân, thống soái hàng binh nhân loại. Ngoài ra, nghe nói tước vị của ngươi ở Tử Xuyên gia là bá tước, trẫm phong cho ngươi cao hơn một bậc làm hầu tước, phong hào Quan nội hầu!"


Quân đoàn trưởng vương quốc, đó là quân hàm tối cao trong quân giới ma tộc, trước giờ chỉ có quý tộc ma tộc cao quý mới có thể đảm nhiệm. Hiện tại, một nhân loại lại được đề bạt như thế, chuyện này chưa từng xảy ra trong quân đội ma tộc.


Tuy Mã Duy chỉ là thống soái phản quân nhân loại, nhưng trên danh phận, hắn đã có thể ngồi ngang hàng với Vân Thiển Tuyết, Diệp Nhĩ Mã, Á Ca Mễ...Vinh dự này không phải là chuyện thường!


Trong ánh mắt đầy hâm mộ của chúng nhân, Mã Duy vừa kinh vừa mừng, quỳ gối dập đầu: "Ngô hoàng thương yêu trọng hậu, vi thần nguyện tan xương nát thịt đền đáp ân điển!"
--------------------


Ngày mười bảy tháng sáu năm bảy tám tư, sau khi nếm phải thất bại ở Đế đô thành, ma tộc quân đội xác lập lại chiến lược mới. Dưới mệnh lệnh của Ma thần hoàng, đệ thập thất, thập bát quân nhổ trại rời vương quốc tiến vào đất nhân loại.


Đệ thập ngũ quân đoàn đang ở Áo Tư và đệ ngũ quân đoàn đang ở Viễn Đông cũng phụng mệnh nhổ trại về Đế đô, trong nhất thời, đại đạo mù mịt bụi đất, mờ mịt cờ xí, nghìn nghịt người ngựa đổ về hướng Đế đô, ma tộc lại bắt đầu lăn bánh xe chiến tranh tàn khốc lên nhân loại.


Cũng vào trưa ngày mười bảy tháng sáu, đoàn người Bạch Xuyên cũng đến gần Đế đô.
Do sợ ***ng phải Tuần la đội của ma tộc tuần tra, bọn họ không dám đi đường lớn mà lựa chọn đường mòn xuyên rừng mà đi, dùng rừng cây yểm hộ hành tung.


Bọn họ không hề biết, trước đây Đế Lâm từng chọn khu rừng này làm địa điểm thiết lập xưởng vũ khí bí mật.


Đương nhiên lúc này xưởng vũ khí đã phá hủy rồi, vô luận là Bạch Xuyên hay là ma tộc binh lục soát trong rừng, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là tro tàn phế thải của một khu nhà bị đốt trụi.
Không ai ngờ được, nơi này từng là quân sự cơ địa trọng yếu nhất của Tử Xuyên gia.


Đi trên đường mòn trong rừng chưa đến năm dặm, ở trước một khúc quẹo, trong làn gió thổi đến nghe có tiếng động xì xào.
Sĩ binh dẫn đầu lắng tai nghe, sau đó nhỏ giọng nói: "Phía trước có người đến!"


Nói thì chậm nhưng diễn biến thực tế rất nhanh, thoại âm còn chưa dứt thì từ ngã rẽ đã có một mã đội xuất hiện, sĩ binh đông đúc mang đao vác thương hùng hổ.
Nhìn giáp nhẹ màu đen cùng đủ dạng binh khí tạp nhạp của chúng, Bố Lãng kinh hãi kêu lên: "Ma tộc!"