Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 167: Khuất nhục nghịch tặc (hết).

Cái tên Đế Lâm trước giờ gắn liền với tử vong, ôn dịch và đồ sát, hắn bách chiến bách thắng, ma tộc quan binh nghe danh kinh hãi, xác thật không có ai dám khinh thị vị tướng quân có danh xưng ác ma đó.


"Quân ta tiến triển quá thuận lợi, với thực lực và trình độ của Đế Lâm, tuyệt không chỉ kháng cự chỉ đến mức này! Đối chiến với Đế Lâm, nếu như tiến triển quá thuận lợi, không cần hỏi, trong đó nhất định là có cạm bẫy!"


Câu này chọc giận chúng nhân, các tướng quân ma tộc lập tức gầm gừ như sấm.
Diệp Nhĩ Mã đang định lao tới giáo huấn thêm lần nữa cho tên Mã Duy đầu óc bất thông, nhưng bị Vân Thiển Tuyết cản lại.


Vũ Lâm tướng quân thần tình nghiêm túc: "Mã Duy, ngươi nói, Đế Lâm có thể sắp đặt cạm bẫy gì?"
Mã Duy chán nản lắc đầu: "Tôi không biết! Nếu tôi biết thì tôi cũng là Tử Xuyên tam kiệt rồi".


"Vậy, tất cả bất quá là do ngươi suy đoán?" Trong lòng nảy sinh cảm giác bất khoái, Vân Thiển Tuyết đột nhiên rất chán ghét Mã Duy, ngoài việc làm tinh thần giảm sút, hắn chẳng mang lại được gì.
Vào thời khắc cuồng hỉ thì hắn lại tạt nước lạnh vào mọi người, chẳng trách Diệp Nhĩ Mã chán ghét hắn.


Vân Thiển Tuyết lạnh lùng nói: "Mã Duy các hạ, cứ nghĩ xem có cạm bẫy gì, khi nào nghĩ ra thì báo cáo cho ta". Dẫn đầu chúng tướng đi ngang Mã Duy, bỏ lại mình hắn đứng bơ vơ.


Đông, nam hai thành môn của Đế đô thành đều bị ma tộc quân chiếm cứ, từ cổng thành mở toan, ma tộc bộ binh đang cuồn cuộn tiến vào.


Ở các con đường, thủ quân vẫn còn ngoan cường chống cự, âm thanh giao chiến vẫn không ngừng truyền ra, tiền tiếu binh nhanh chóng phản hồi báo cáo: "Khải bẩm đại nhân, thủ quân nhân loại đang triệt thối sang phía tây thanh! Bọn chúng tổ chức nhai lũy và bao cát ở vài chỗ quan trọng nơi trung ương thành thị, đào hào câu và thiết lập trận địa, chống cự phi thường kịch liệt, xem ra muốn cùng chúng ta triển khai cuộc chiến đường phố!"


"Cuộc chiến đường phố?" Nghe tiền tiếu binh bẩm cáo, các tướng quân tựa như đang nghe chuyện cười.
Diệp Nhĩ Mã cười nói: "Nhân loại nếu thủ thành tường còn gây khó khăn cho chúng ta chút đỉnh, đám nhãi nhép đó mà muốn đánh trên đường phố với chúng ta, khà khà!"


"Khà khà!" Các tướng quân hùa theo cười nói: "Thần tộc cận chiến vô địch, cung tiễn vũ khí cũng phát huy tác dụng rất nhỏ trong chiến đường phố, bọn chúng chết chắc rồi!"
"Đánh cả đêm cũng phải đánh để quét sạch tàn địch, không tiếc giá nào, đêm nay phải hạ được Đế đô hoàn toàn!"


Tuy công thành chiến vừa xong rất mệt nhọc, nhưng thắng lợi giúp tinh thần ma tộc phấn chấn, đại quân chia nhỏ tràn vào các đường phố Đế đô, đuốc sáng nối dài thành con rồng lửa uốn lượn trên đại nhai, tiếng cước bộ rầm rập vang trên không trung, ánh đuốc chiếu nhập nhòe gương mặt hung ác của ma tộc binh.


Đế đô thành thường ngày yên bình, lúc này đã biến dạng hoàn toàn, đâu đâu cũng thấy hào câu, bao cát, mộc lũy, toái thạch chất đống, đủ dạng trận địa đơn giản được tạo lập, quân đội nhân loại nghiêm trận chờ đợi.


Cung tiễn thủ nấp trên nóc nhà, chỗ khuất không ngừng bắn lén ma tộc quân, ma tộc quân liên tiếp trúng tên ngã xuống, nhưng bọn chúng vẫn xem như không, một lòng lùng sục càn quét.


Đối phó với trận địa nhân loại, bọn chúng đơn giản phát động từng đợt công kích nối nhau cho đến khi nào phá được, từng cơn cuồng triều lục sắc lần lượt ɭϊếʍƈ đi từng trận địa.


Nhưng trận địa nhân loại trùng trùng điệp điệp, bọn chúng vừa quét xong một trận địa thì trước mắt lại xuất hiện một trận địa khác, công sự phảng phất như vô cùng vô tận khiến ma tộc binh nhức đầu nhức óc.
-o0o-