Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 166: Khuất nhục nghịch tặc (4).

"Bẩm báo đại nhân! Đệ tứ quân đã áp sát thành tường rồi! Sắp triển khai Công kiên chiến rồi!" Truyền lệnh binh khoái mã báo cáo.


Trên sườn đồi, chúng đại tướng quan chiến vô cùng hưng phấn, Diệp Nhĩ Mã xung động: "Á Ca Mễ quả nhiên là giỏi! Xem ra sắp phá được thành rồi! Quân ta cũng chuẩn bị tăng viện gấp thôi!"
Bùi Mã hưng phấn nói theo: "Lão tướng quân nói rất đúng! Tôi cũng phải đi chỉnh quân chờ chiến thôi!"


Vân Thiển Tuyết trầm ổn lên tiếng: "Chư vị đại nhân chớ sớm nôn nóng, chiến đấu vừa mới bắt đầu, trận, còn phải đánh!"
Lúc này, gã cảm giác phía sau có mục quang lạnh lùng đang châm vào gáy. Không cần quay đầu, gã biết đó là Mã Duy đang nhìn gã.


Từ khi gia nhập vào trong ma tộc quân, Mã Duy trầm mặc ít nói, có lúc, nhãn thần âm ám của hắn khiến Vân Thiển Tuyết cảm thấy rờn rợn.
Điều đó khiến Vân Thiển Tuyết có lúc thậm chí hoài nghi, hắn có phải giống như Tử Xuyên Tú, cũng là ngụy trang đầu hàng.


Vân Thiển Tuyết quay người nhìn Mã Duy: "Ngươi muốn nói gì?"
Mã Duy đối mắt với tổng chỉ huy tiền tuyến ma tộc: "Vũ Lâm đại nhân, nếu cứ đánh loạn thế này, nếu hạ được Đế đô, tôi cắt đầu làm ghế cho ngài ngồi".
"Sao lại nói như thế?"


"Vũ Lâm đại nhân, quân lực thần tộc rất cường đại, nhưng chỉ huy và chiến thuật của các người có ở mức trung bình. Các người tuy có quân đội cường đại và khí giới công thành cường lực, nhưng không hiểu điều khiển phối hợp. Thạch đầu xa và tiễn lâu chưa phát huy được ưu thế tầm xa để áp chế đối phương, các người đã triển khai bộ binh, muốn mượn ưu thế nhân số công thành, điều này chỉ khiến ma tộc sĩ binh bị đồ sát dưới thành mà thôi, so với chiến thuật công thành của Tử Xuyên quân, chiến thuật của các người chỉ đáng xưng là chiến thuật nông dân".


Thanh âm của Mã Duy rất rõ ràng truyền xa, các quân đoàn trưởng đều biến sắc, Diệp Nhĩ Mã tính nóng lập tức tiến qua, chụp lấy cổ Mã Duy: "Cẩu nhân loại mà dám xàm ngôn! Có phải là Tử Xuyên gia phái ngươi sang làm gian tế? Ta giết ngươi!"


Lão quý tộc ma tộc hầm hè, mấy ngón tay sắc nhọn bấu lấy cổ Mã Duy nhấc hắn lên.


Mã Duy dụng lực vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Diệp Nhĩ Mã, nhưng khí lực lão quý tộc ma tộc thật kinh người, nỗ lực của Mã Duy hệt như kiến rung cành, không đến vài phút, trước mắt hắn phát tối, sắc mặt trắng nhợt, hô hấp khó khăn, lưỡi lè ra.


May mà Vân Thiển Tuyết áp chế Diệp Nhĩ Mã: "Tước gia, ngài thân phận cao quý, không nên so sánh với phản đồ nhân loại".
Diệp Nhĩ Mã hừ một tiếng, thả tay: "Cút! Bớt xuất hiện trước mặt ta, chớ có chọc ác tâm của ta!"


Mã Duy bị đẩy ra ngoài mấy bước, nhếch nhác ngã xuống đất, mãi một lúc vẫn không bò dậy nổi.
Các quân đoàn trưởng đứng quan sát phát xuất trận cười thống khoái, có người cao giọng kêu: "Tước gia, làm rất hay!"
Trong tiếng cười đắc chí, các quân đoàn trưởng nghênh ngang bỏ đi.


Mã Duy thảm hại từ dưới đất bò dậy, xương gáy nhức dữ dội, trong miệng đầy cát, đầu bị trầy một mảng.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày quân dụng, Mã Duy ngẩng đầu, Vân Thiển Tuyết im lìm nhìn hắn, đưa qua một cái khăn tay: "Lau mặt đi".
Mã Duy nhận lấy, chùi sạch máu và nước mắt nhục nhã.


"Vũ Lâm đại nhân, lời của tôi là lời thật, vì sao..."
Vân Thiển Tuyết ngắt lời hắn: "Mã Duy, kẻ lắm lời thường không sống lâu, người thông minh nên biết lúc nào cần nói, lúc nào không nên nói".


Nhìn gương mặt tươi cười của Vân Thiển Tuyết, Mã Duy đột nhiên minh bạch. Hắn rùng mình: "Vũ Lâm đại nhân, ngài cố ý phái quân đoàn của Á Ca Mễ đi tìm chết!"


"Không," Vân Thiển Tuyết nghiêm túc uốn nắn Mã Duy: "Á Ca Mễ đại nhân một lòng lập công vì ngô hoàng, ta là thành toàn cho ông ấy. Nếu đánh hạ được Đế đô, ông ấy tự nhiên là công lớn nhất".
"Nhưng ngài biết làm như thế không có tác dụng, chỉ là tiêu hao sinh mệnh vô ích!"


Vân Thiển Tuyết lạnh nhạt đáp: "Chiến tranh thì phải chết người, hà huống, chiến sĩ Á côn tộc hi sinh không có uổng phí!"
Gã vỗ vỗ vai Mã Duy: "Mã Duy, muốn đứng được trong giới quân sự ma tộc, ngoài đánh trận, ngươi còn phải học rất nhiều chuyện".


Lúc này, trong trăm mét đông, nam thành môn, đã trở thành địa ngục.
Mấy trăm đại hình nõ tiễn cơ trên thành lâu đồng loạt phát xạ, tên bay mỗi đợt cả mảng rộng, che rợp cả khoảnh trời, chỗ tên sà xuống đều là một mảnh máu thịt lẫn lộn.


Trong cơn phong bạo kim chúc đáng sợ đó, sĩ binh hàng đầu ngay cả hô cứu mạng cũng không kịp, chớp mắt đã bị găm nát người, thương binh rên rỉ mấy tiếng đã bị đội ngũ phía sau ùa lên đạp chết.


Máu tươi, tử vong, tiếng người kêu gào, tiếng thương binh rên rỉ, tiếng tên bay xích xích ngập không trung, tất cả vẽ thành một bức tranh kinh dị.
Trên đài cao, chúng tướng ma tộc quan chiến đã mất đi nụ cười trên mặt.


Các tướng quân ma tộc cũng từng dự đoán cung tiễn trên thành đầu sẽ rất ác liệt, nhưng không ngờ ác liệt đến mức này! Cự thành như thế, sức người không thể công được.


Tín sứ khoái mã từ tiền tuyến chạy về, mang theo khẩu tín của Á Ca Mễ: "Vũ Lâm đại nhân, cung tiễn địch nhân quá kinh khủng, thương vong rất lớn, thỉnh cầu tạm thời thu quân!"


"Không!" Vân Thiển Tuyết kiên quyết đáp: "Bộ đội tiến công tiếp tục tiến lên, cho dù còn một binh một tốt cũng phải tiến lên! Đệ tứ quân nếu dám lui, ta sẽ tấu thỉnh bệ hạ lấy cái đầu của Á Ca Mễ!"


Vân Thiển Tuyết bình thường ôn hòa hữu lễ, lúc này trở nên cố chấp như thế, khiến các quân đoàn trưởng đều chấn kinh.


Vân Thiển Tuyết quay phắt người lại, nhãn tình sáng loáng: "Chư vị đại nhân, chủ lực của thủ quân đã bị hấp dẫn toàn bộ đến đông, nam hai thành môn, phòng tuyến chỗ khác tất nhiên binh lực yếu ớt, chúng ta không cần toàn diện đột phá, chỉ cần mở một lối vào là thành công rồi!"


Các quân đoàn trưởng minh bạch ý gã, Diệp Nhĩ Mã hỏi: "Vân, ngài muốn dương đông kích tây sao?"
"Đúng thế!" Vân Thiển Tuyết chuyển thân quát: "Quân nhân Vũ Lâm quân đâu rồi?"
Trong trận binh đông nghìn nghịt truyền lại tiếng hồi đáp như sấm: "Vũ Lâm quân bất bại! Vũ Lâm quân bất bại!"


"Vũ Lâm quân, mãnh công nam thành tường!"
-o0o-