Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 110: Danh thùy thanh sử (3).

Phía bờ tây sông, ở trên con đê, một thân ảnh bạch y mảnh mai đang đứng phiêu đãng trong gió, y phục lất phất.
"Công chúa điện hạ, đông ngạn hướng về phía ta la hét yêu cầu tăng viện!"


"Công chúa điện hạ, Đa luân đội thỉnh cầu triệt xuất chiến đấu. Địch nhân đả kích quá mạnh, hạm đội không thể kiên trì thêm!"
"Công chúa điện hạ, Anh Mộc Lan tướng quân trúng tên thụ thương rồi! Không có ai chủ trì đại cục ở đông ngạn, thỉnh công chúa điện hạ cho chỉ lệnh!"


Thám mã liên tục hồi báo, tin tức càng lúc càng xấu. Lưu Phong Sương siết chặt nắm tay đã trắng nhợt.
Nàng quay đầu nhìn chúng tướng, lạnh nhạt nói: "Trận này, chúng ta e là thua rồi!"


Các tướng lĩnh buồn bã thất sắc. Mọi người đều có suy nghĩ này, nhưng tín ngưỡng đối với sự bất bại của Lưu Phong Sương lại khiến bọn họ không dám tin.


Công chúa điện hạ tung hoành đại lục bất bại, cuối cùng đã chấm dứt kỉ lục bất bại của nàng tại Lãng thương giang. Nghĩ đến huy hoàng và quang vinh từng trải qua trong quá khứ, mọi người đều có cảm giác như đang nằm mộng.


Cận vệ trưởng Cơ Văn Địch nói: "Công chúa điện hạ, quân chủ lực của ta chưa động, bất quá là tiên phong bị thất bại thôi, không thể xem là thua! Hà huống, Thạch đầu xa của địch nhân quá lợi hại chứ chẳng phải binh lực so được với chúng ta. Nếu chúng ta cũng có vũ khí lợi hại như thế, chúng ta tuyệt đối không thua!"


Lưu Phong Sương hờ hững nói: "Thua chính là thua, cớ gì phải tìm lý do này nọ? Đối phương cũng là tướng lĩnh ưu tú, thua không có gì xấu hổ. Không cần phải vận tải lính qua sông, hiện tại quan trọng là tiếp nhận người bờ đông trở về, không thể bỏ rơi bọn họ mà không quản. Vưu Kim trung tướng!"


Một trung niên tướng quân thân hình cao lớn, vận chế phục thủy quân xanh nhạt của Lưu Phong gia bước ra: "Công chúa điện hạ!"
Lưu Phong Sương chăm chăm nhìn y, mãi một lúc cũng không lên tiếng, trong mục quang lộ xuất sự đau lòng lẫn hổ thẹn.


Viên trung niên tướng lĩnh đó nhãn tình ẩm ướt, y kiên định nói: "Điện hạ, ý tứ của ngài tôi minh bạch rồi! Thủy sư chúng tôi bị tổn thất rất nặng, nhưng chúng tôi nhất định sẽ kiên trì tiếp các huynh đệ quay về. Cho dù chiến thuyền cuối cùng bị hỏng, chúng tôi dù dùng thuyền nhỏ, dùng ván cũng nhất định tiếp cứu huynh đệ, xin điện hạ yên tâm!"


Y đứng nghiêm hành lễ, chuyển thân bước thẳng lên một chiến thuyền, khẩu lệnh vang rõ truyền khắp mặt sông: "Thủy quân, toàn hạm đội thẳng tiến!"
Cờ thủ phất tín hiệu, mạo hiểm dưới làn phi thạch rơi như mưa, mấy chục chiến thuyền đồng loạt quay đầu chạy về phía đông ngạn.


Đây là một đoạn lộ trình cận kề cái chết, trên đầu ngoài mưa đá còn có vô số hỏa tiễn bay rạp cả bầu rời, từng chiến thuyền Lưu Phong lần lượt bị đá đập vỡ, bị hỏa tiễn đốt cháy, chiếc chìm, chiếc mất điều khiển xoay vòng.


Lưu Phong thủy sư anh dũng phấn chiến, liều mạng hướng về bờ đối diện, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, trên đê đã xuất hiện biển chế phục đen, quân đội Tử Xuyên gia đã chiếm được bến thuyền, đường lui của bộ đội Lưu Phong gia bị cắt đứt.


Nhìn thấy cảnh đó, Lưu Phong Sương lòng đau như cắt, nàng nói nhỏ: "Xong rồi! Thông báo thủy sư, triệt xuất chiến đấu! Bọn họ đã tận lực rồi, là do ta chỉ huy bất tài, tổn hao tinh duệ thủy sư".
Không cần dùng Viễn vọng kính, chỉ bằng mắt thường cũng đã thấy Tử Xuyên gia chiếm thượng phong rồi.


Hồng sắc phương trận do sĩ binh Lưu Phong gia tổ thành đã bị áp chế lùi khỏi đê, bốn phía giờ toàn thấy chế phục hắc sắc của Tử Xuyên quân. Làn sóng hắc sắc đó hung mãnh siết nuốt dần dần cái khối vuông đỏ ở giữa nó. Cái khối vuông đỏ như một bầy thú cùng đường đang cố sức vủng vẫy, thỉnh thoảng vẫn ngoạm trả được, nhưng đại cục đã định rồi, trước sau gì nó cũng bị cuốn phăng đi.


"Đối phương rốt cuộc là lộ bộ đội nào?"
"Đại nhân, đã điều tra được từ tù binh, đối phương là Hắc kì quân!"
"Hắc kì quân?"
Một cái tên xuất hiện trong đầu, Lưu Phong Sương nhẹ giọng cảm xúc: "Lại là gã!"
"Điện hạ".


"Thống lĩnh Tử Xuyên Tú của Hắc kì quân tuy vô lại tham lam, thanh danh rất xấu, nhưng gã chí ít không phải là hạng cuồng sát tù binh như Đế Lâm. Tiếp tục kiên cường đối kháng đã không có ý nghĩa, thông báo cho bộ đội bờ đông, nếu đối phương chấp nhận, bọn họ có thể đầu hàng!"


Lưu Phong Sương hờ hững nói, tướng lĩnh tả hữu đều rơi lệ.
"Cái gì!" Anh Mộc Lan siết lấy bả vai sĩ binh vừa bơi qua sông đến truyền lệnh, nhãn tình như có lửa cháy: "Ngươi nói cái gì, nói lại xem!"


"Tướng quân, công chúa điện hạ truyền lệnh, chống cự đã không còn ý nghĩa, điện hạ mệnh lệnh các người buông bỏ vũ khí!"
"Không thể! Ngươi giả truyền quân đội, ta giết ngươi!" Mặc kệ ngực đang trúng tên, Anh Mộc Lan cố sức muốn rút đao, truyền lệnh binh vẫn trấn định, lấy ra một tờ da dê cất trong ngực.


Nhìn nét chữ quen thuộc, Anh Mộc Lan buồn bã than: "Điện hạ!", trong lúc kích phẫn, vết thương ở ngực lại phun máu.
Mệnh lệnh đình chiến cuối cùng cũng được truyền đi, khăn tay đã được giơ lên phất phất, mấy chục người đồng thanh cao hô: "Đình chiến! Đình chiến!"


Nhìn khăn tay trắng vẫy vẫy, Tử Xuyên Tú thở phào.
"Các lộ bộ đội đình chỉ tấn công, lùi lại hai mươi bước giới bị. Địch nhân sắp đầu hàng rồi!"
-o0o-