Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 109: Danh thùy thanh sử (2).

Ngày mười chín tháng ba năm bảy tám bốn, đối với Đa luân hạm đội Lưu Phong gia tung hoành vang danh đại lục mà nói, đó là một ngày hủy diệt.


Bờ đông đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn Thạch đầu xa , cự thạch giáng xuống mặt sông như mưa, tiếng gào rít trên không liên tục, độ chính xác và số lượng đã đạt trình độ kỷ lục từ trước đến nay.


Càng gay go đó là, trên khúc sông chặt hẹp lại đậu dày đặc cả trăm chiến thuyền, đại đa số thuyền đều chở đầy sĩ binh, di chuyển chậm chạp nặng nề, căn bản không có chỗ trống mà xoay xở tránh né, đối diện trận phi thạch khủng bố, từng chiến thuyền lần lượt bị đánh chìm, mỗi đợt oanh kích đều đánh đắm được ít nhất một chiến thuyền.


Không đến mười lăm phút, gần bốn mươi chiến thuyền chở đầy sĩ binh đã bị cự thạch ***ng vỡ, hoặc là chìm, hoặc là miễn cưỡng dật dờ trên sông nhưng đã mất đi năng lực hoạt động.


Trên mặt sông đã đầy sĩ binh Lưu Phong gia đang bì bõm bơi tìm đường sống, tiếng hô thảm cầu cứu vang suốt bên tai, chiến thuyền Lưu Phong gia vận tống tăng viện qua sông chẳng có chiếc nào cập được bờ!


Hậu viện của địch nhân đã bị cắt đứt, sĩ khí phía Tử Xuyên gia tức thì đại chấn, thêm nhiều sĩ binh hăng hái xông lên giành lại bờ đê, càng đánh càng dũng, trận địa phòng thủ của Lưu Phong quân tuy kiên cố nhưng dần dần đã xuất hiện nhiều chỗ trống.


Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan mắt thấy không ổn, đích thân cởi trần tiến lên chém giết.


Anh Mộc Lan ngày trước là Vệ đội trưởng của vệ đội bảo vệ nguyên lão trọng thần Lưu Phong Lộ, sau khi Lưu Phong Lộ chết, hắn thuận lí thành chương đầu nhập vào trướng Lưu Phong Sương, trong thời gian ngắn ngủi gần hai năm, hắn từ quân hàm thiếu tá thăng đến thiếu tướng, giữ chức sư đoàn trưởng.


Người này vô cùng trung thành với Lưu Phong Sương, tuyệt nghệ song đao của hắn cũng rất cao minh, là cao thủ nổi danh trong Lưu Phong quân!
Lúc này, hắn xách song đao chỉ Tử Xuyên Tú: "Ta là Trung doanh chỉ huy sứ, thiếu tướng Anh Mộc Lan. Tướng quân Tử Xuyên gia, có dám tử chiến một trận với ta không!"


Tràng cảnh Tử Xuyên Tú một đao chém chết bốn binh sĩ khi nãy, hắn cũng nhìn thấy, hắn tự biết bản thân không phải là đối thủ, nhưng vì để chấn hưng sĩ khí cho sĩ tốt Lưu Phong gia, cho dù có phải liều mạng, hắn cũng phải áp chế duệ khí phía Lưu Phong gia xuống.


Chủ soái hào dũng như thế, sĩ tốt Lưu Phong gia nhất tề phấn chấn tinh thần, mọi cặp mắt dồn vào Tử Xuyên Tú, chỉ thấy gã mỉm cười phẩy tay, hô: "Bắn tên!"
Thoại âm vừa dứt, Cung tiễn thủ đằng xa lập tức ngắm Anh Mộc Lan mà xả tên. Anh Mộc Lan trúng tên lảo đảo, mấy sĩ binh Lưu Phong gia vội vã đỡ hắn vào trận.


Đối với thủ đoạn ti bỉ chẳng có phong độ võ đức đó, sĩ binh Lưu Phong gia giận kêu oa oa, mắng: "Tử Xuyên gia ti bỉ vô sỉ! Tỉ võ không thắng, bắn lén đối thủ!"
Tử Xuyên Tú chấp tay sau lưng thong thả xoay người bỏ đi, miệng cười toe toét.
--------------------


Ở hậu phương chiến trường, nơi này vốn là trận địa của bộ binh, nhưng bộ binh đã dốc hết lực lượng vào cuộc chiến, trên trận địa trống trải lúc này đang chứa đông đen hơn hai trăm xe bắn đá, một đội cảnh vệ mặc chế phục hiến binh đang tuần thị cảnh giới.


Lúc này, từ phía tiền tuyến xuất hiện một viên quân quan, gã đi rất nhanh về phía trận địa Thạch đầu xa.
Hiến binh lập tức tiến tới cản gã: "Dừng lại! Đây là trận địa cơ yếu, người không phận sự không thể tiến nhập!"


Quân quan đó tháo nón xuống, từ đầu xuống thân đều đầm đìa mồ hôi, bùn sình, máu tươi, trên vai là huy chương kim tinh, các hiến binh há hốc mồm, thất thanh: "Thống, thống lĩnh đại nhân!"
Tử Xuyên Tú hòa khí nói: "Ta là Tử Xuyên Tú. Chư vị khổ cực rồi, cho hỏi là bộ đội nào thế?"


"Bẩm cáo đại nhân, chúng tôi thuộc hiến binh đoàn đặc chủng của Giám sát thính, là cơ mật bộ đội".
"Ta muốn gặp trưởng quan của các người, được không?"
"Vâng! Xin đại nhân chờ chút!"


Qua chừng hai phút, một quân quan chế phục quân pháp quan đen đi như chạy về phía Tử Xuyên Tú, từ xa đã kêu lên: "Đại nhân, Tú Xuyên đại nhân! Gặp lại ngài rồi, ngài khỏe chứ?"
Quân quan đó nhỏ người, Tử Xuyên Tú nghe thanh âm của y có điểm quen thuộc: "Ách? Chúng ta đã từng gặp sao? Ông là..."


"Tôi là Ngô kì bổn a! Ngô kì bổn! Đại nhân, ngài không nhớ tôi sao?"
Tử Xuyên Tú vẫn còn mơ hồ, Ngô kì bổn nhỏ giọng nói: "Chúng tôi số hiệu 777. Đại nhân, ngài không nhớ sao? Ngài và Giám sát trưởng đại nhân từng thị sát chúng tôi".


Đêm khuya trăng tròn hôm đó, một nơi thần kì ẩn tàng sâu trong rừng, có một xưởng kỹ thuật binh khí cao cấp, thần kì như mộng như ảo.
Tử Xuyên Tú hít sâu một hơi, sao có thể quên được chứ? Cũng trong đêm đó, bản thân và Đế Lâm bạt đao nói chuyện, từ đó mỗi người mỗi đường.


Tử Xuyên Tú định thần, nhìn Ngô kì bổn thấp gầy trước mặt, quả nhiên nhận ra y.
Hiện tại y một thân chế phục quân pháp quan hắc sắc, Tử Xuyên Tú cảm thấy, y phục dính dầu mỡ như đêm đó thích hợp với y hơn, khí chất của y là kỹ thuật viên chứ không phải là tướng lĩnh quân đội.


Gã nắm chặt tay Ngô kì bổn: "A, là ông, ta nhận ra ông rồi!"
"Đại nhân, chúng tôi cũng đã tận hết tốc độ, nhưng không ngờ vẫn đến chậm một bước, ngài đã đánh lui Lưu Phong Sương rồi, chúng tôi không có làm hỏng chuyện của ngài chứ?"


"Không có, không có! Các người đến rất kịp lúc, đã lập đại công rồi! Các người đánh hỏng hạm đội của Lưu Phong Sương, ngăn cản Lưu Phong quân vượt sông. Thắng lợi hôm nay, công đầu là của các người!"


Đối diện với tán thưởng của Tử Xuyên Tú, Ngô kì bổn có điểm lúng túng bất an, y vò đầu đáp: "Đại nhân, ngài nói quá rồi! Là Đế Lâm đại nhân phái chúng tôi đến, ông ấy nói, ngài đang ở đây đánh chặn Lưu Phong Sương, năng lực của chúng tôi sẽ có tác dụng ở đây, quả nhiên ông ấy nói trúng!"


"Là Đế Lâm phái các người đến sao?" Nghĩ đến thân ảnh lãnh tuấn đó, Tử Xuyên Tú chua xót trong lòng. Đại ca a, tôi lại thiếu huynh thêm một ân tình.
-o0o-