Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 106: Danh tướng đối lũy (4).

Sáng sớm, sương mù dày đặc.
Giống như từ thượng du Lãng thương giang đột nhiên trôi xuống một đám mây đen, chiến hạm khổng lồ chậm rãi xuất hiện trong sương mù, buồm lớn căng kín mặt sông, trên nóc thuyền chiến kì "Sương" ngạo nghễ đón gió tung bay.


Từng chiến hạm nối đuôi xuất hiện chen kín cả khúc sông, thân ảnh của chúng mờ mờ ảo ảo trong sương mù như những con quái vật đen ngòm.
Chứng kiến cảnh tượng khủng bố đó, sĩ binh canh gác đánh trống báo hiệu, rống lên: "Địch tập! Địch nhân tập kích rồi!"


Nghe được cảnh báo, Tử Xuyên Tú là người đầu tiên xông ra khỏi doanh trướng.
Nhìn chiến hạm chen kín mặt sông, tim gã như muốn ngừng đập.
Gã minh bạch vì sao mấy ngày nay Lưu Phong Sương án binh bất động, nàng là vì đợi hạm đội Lưu Phong gia kéo đến.


Bản thân quên mất một chuyện, từ sau khi Đa luân hạm đội của Tử Xuyên gia bị phá hủy, thủy lộ hoàn toàn là thiên hạ của Lưu Phong gia!


Trong doanh đều đã biết địch nhân sắp đại cử tiến công, các sĩ binh vội vàng từ trong trướng bồng chạy ra, khoác giáp cầm vũ khí vào vị trí chuẩn bị chiến đấu, không khí trở nên khẩn trương dị thường.


Từ xa truyền đến tiếng gào rít chói tai, chúng nhân đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một khỏa đại thạch vẽ một đường cong trong không trung bay về hướng sông, ầm một tiếng vang rơi xuống nước làm bắn tung một đợt thủy hoa cự đại, Đầu thạch xa bộ đội ở hậu diện đã tự động phát xạ địch nhân.


Tử Xuyên Tú cao giọng quát các tướng lĩnh: "Đến các trận địa do mình phụ trách đi! Nhanh! Địch nhân lập tức đánh qua đó!"


Trong tiếng kèn hiệu ô ô, từng chiến thuyền một lập tức áp sát gác mũi lên đê sông. Còn không đợi thuyền ổn định, từng đội bộ binh chế phục hồng sắc từ trên thuyền nhảy lên bờ đê, từ xa quan sát, giống như đang có một đợt thủy triều đỏ công phá bờ đê.
"Bắn!" Chỉ huy quan thủ quân hạ lệnh!


"Vù u u...", một trận mưa tên như mây đen sà xuống bờ sông, sĩ binh Thập tự quân còn đứng chưa vững chân đã bị bắn rơi xuống nước, máu tươi phun trào, mặt sông nổi lên một lớp váng máu, nhưng không có ai cố kỵ chuyện này, sĩ binh Thập tự quân xách mã đao lao xuống con mương do Tử Xuyên quân đào thành, lội nước tiến về phía trận địa Tử Xuyên quân.


Trong con mương nhân tạo đó, mấy ngàn sĩ binh Lưu Phong gia gian nan vùng vẫy, bò toài, lăn lộn, lê lết dưới làn tên để tiến lên, từng đợt từng đợt người ngã xuống, nhưng vô luận mưa tên khốc liệt đến mức nào, bọn chúng chỉ đơn giản giơ thuẫn bài lên che chắn, không có ai ngừng bước, không có người thối lui, không có kẻ nào lên tiếng, bọn chúng chỉ kiên cường cắn răng, im lìm nhích người.


Sĩ binh đi trước trúng tên ngã xuống, thân thể chìm xuống nước, máu tươi loãng trên mặt nước, sĩ binh đi sau chẳng chút do dự, đơn giản đoạt lấy thuẫn bài che đầu, tiếp tục tiến tới.


Những sĩ binh bị trúng tên ngã xuống, tư thế của bọn chúng vẫn hướng về trước, phảng phất niềm tin vẫn còn theo linh hồn bọn họ.


Sĩ binh Lưu Phong gia ngoan cường hệt như sinh vật , Tử Xuyên quân nhìn thấy mà tâm hàn, các tướng lĩnh càng bội phục tầm nhìn của Tử Xuyên Tú. Nếu là bố trí trận địa sát bờ sông, vậy thì cả trận địa đều nằm trong tầm bắn của Cung tiễn đội và Đầu thạch xa trên chiến thuyền Lưu Phong gia, trực tiếp giao phong với đối thủ cường hãn như thế, hậu quả khó mà tưởng tượng.


Sĩ binh của đợt công kích đầu tiên còn đang bì bõm lội dưới nước thì thuyền đội lại vận tải sĩ binh đợt hai đến, thêm gần hai ngàn bộ binh từ trên thuyền nhảy xuống gia nhập vào đội hình xung phong.


Tử Xuyên Tú nhìn thấy không hay, tốc độ tăng binh của địch nhân vượt quá dự liệu của gã, nếu số lượng sĩ binh mỗi đợt tăng viện lên đến mấy ngàn, lại được tăng binh liên tiếp, như thế binh lực địch nhân cuối cùng sẽ vượt phía mình.


"Tam thập nhị sư lập tức xuất kích! Phản xung phong, đánh địch nhân xuống sông!"


"Đại nhân, Tam thập nhị sư là kị binh sư, nhưng trước mặt chúng ta là bùn lầy không thích hợp cho kị binh tác chiến a!" Thuyền đội của Lưu Phong Sương đánh cho gã trở tay không kịp, con mương đào để đối phó với kị binh Lưu Phong Sương giờ lại trở thành chướng ngại cho việc điều động kị binh Tử Xuyên gia.


Tử Xuyên Tú cười hắc hắc, hùng dũng bước tới trước đội liệt Tam thập nhị sư.
"Thống lĩnh đại nhân đến!" Một tiếng quát lệnh, đội hình năm ngàn hắc y kị binh lập tức ưỡn ngực đứng nghiêm.


Chăm chú nhìn chi bộ đội tinh duệ, Tử Xuyên Tú đột nhiên bạt đao, gầm lên như sấm: "Các huynh đệ, Lưu Phong Sương băng núi vượt sông xâm lược nước ta, ta phải đánh cho bọn tây man tử đó lọt hết xuống sông, nhưng có người nói, các ngươi là kị binh, không thể vượt qua cái mương nhỏ trước mặt, có phải thế không?"


Đội ngũ trầm mặc chưa đến một phút, năm ngàn âm thanh đồng loạt hét lớn chấn thiên "Không", "Thống lĩnh yên tâm, Tam thập nhị sư không phải là bù nhìn.
Kèn tiến quân vang lên từng đợt, Tử Xuyên gia toàn tuyến phản xung phong.


Tam thập nhị kị binh sư bỏ ngựa, các sĩ binh chế phục hắc sắc cầm mã đao gào thét, tranh nhau lao xuống con mương, nhân triều hùng dũng như thủy triều cuốn thẳng đến sĩ binh Lưu Phong gia còn đang vất vả trong nước.


Từ trên cao nhìn xuống, trong con mương sình nước sền sệt, phảng phất như một đợt triều màu đen chính diện ***ng độ với một đợt triều màu đỏ, hai cổ triều vừa tiếp xúc thì lập tức nổ bùng, bắn tung vô số tinh hồng dịch thể!


Đối với cả hai phía, đây là một trận chiến cực kì tàn khốc. Song phương đều là kị binh, hiện tại bỏ trường lấy đoản, lăn lê bò toài chiến đấu trong bùn nhão, khắp người đều là bùn lẫn máu.


***ng độ trực diện trong địa hình bày sẵn, kẻ mạnh là kẻ thắng, lúc này kế mưu gì cũng chẳng có tác dụng, chỉ là so sĩ binh của bên nào mạnh hơn, đao của ai nhanh hơn, gan của ai lớn hơn mà thôi!


Trong nước sình, tiếng hô chém giết, tiếng kêu thảm thiết pha lẫn lấy nhau, tràng diện loạn như một đàn ong vỡ tổ, ai nấy đều như phát điên rồi, mặc ai nấy đánh, không ngừng có người bị chém bay đầu, đứt tay, máu tươi bắn tung lên trời, nhuộm đỏ nước sình, người vừa chém người lại bị người khác chém, cảnh tượng tàn bạo diễn biến liên tục.


Tử Xuyên gia binh đông, dần dần chiếm được ưu thế, đẩy Lưu Phong binh về sát bờ sông, nhưng Lưu Phong binh như đã phát điên, dù bị đẩy lùi nhưng khí thế không hề giảm, từng kẻ vẫn liều mạng chém giết như cũ, dù còn một hơi tàn cũng muốn cùng chết với đối thủ.


Cứ ngoan cường bám đê như thế, bọn chúng vẫn giữ được chỗ đứng trên bờ, sĩ binh Tử Xuyên gia tổ chức nhiều đợt xung kích vẫn không thể đánh bật được bọn chúng.
Song phương giằng co một lúc thì thuyền đội đợt ba đã đến bờ, lại thêm một ngàn sĩ binh Lưu Phong gia từ trên thuyền lao xuống.
-o0o-