Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 105: Danh tướng đối lũy (3).

Do trời đã tối nên không thể quan sát tình hình cụ thể ở bờ đối diện, chỉ nghe có tiếng người kêu, tiếng ngựa hí vang trong đêm.


Mấy trinh sát binh liều chết lặn qua sông quan sát trở lại đều nói, đối phương dựng trại cách bờ sông năm dặm, binh lực cực mạnh, nhưng doanh địa được cảnh giới rất nghiêm mật, Tuần la đội liên tục tuần tiễu bờ sông, bọn họ không dám đến gần quan sát.


Trong ngày kế tiếp, hai quân ở hai bờ sông gườm nhau, Lưu Phong Sương không có phát động tiến công ngay, lợi dụng thời gian trống đó, Tử Xuyên Tú nhanh chóng tổ chức chuẩn bị chiến đấu thật tốt.


Trong một buổi sáng, Tử Xuyên quân đã đào được một hào câu dài cập bờ sông, nước được dẫn vào hào câu để biến hào câu thành một con mương dài, mực nước ngang đầu gối người. Đây là Tử Xuyên Tú bất chợt nghĩ tới, mục đích là để khắc chế năng lực cơ động cao của kị binh Lưu Phong Sương.


Cho dù tiền tuyến triệt hồi đến mười mấy vạn quân, nhưng bộ đội chân chính dùng được thì không nhiều.


Tử Xuyên Tú tuy miễn cưỡng tập hợp được bọn họ, nhưng quân tâm cực kì bất ổn, mỗi ngày đều có một lượng lớn sĩ binh đào ngũ, ngày đầu Âu Dương Kính chiếu quân pháp chém hơn trăm đào binh, nhưng cục diện đào ngũ không giảm mà còn tăng hơn: đám nhát gan này đã quá hãi sợ cái tên Lưu Phong Sương rồi.


Nếu như cưỡng bách một đám ô hợp để đối đầu với Lưu Phong Sương, chỉ sợ chưa đánh thì đội hình đã tan rã rồi, không những không có tác dụng, còn khiến quân tâm dao động.


Dưới tình huống đó, Tử Xuyên Tú chủ yếu chỉ dùng được binh đoàn của Dương Trữ, binh đoàn này có ba bộ binh sư, tuy cũng chịu tổn thất trên đường triệt thoái, nhưng hệ thống chỉ huy vẫn còn đầy đủ, trật tự và kỉ luật vẫn được duy trì.


Binh đoàn của Dương Trữ triển khai dọc bờ sông, bọn họ phụ trách tuyến phòng ngự đầu tiên.


Giữa trưa, Lưu Phong quân không biết từ đâu điều đến mấy chục tiểu thuyền, thuyền đội xuôi dòng tiến sang bờ đông, nhắm các công sự trên bờ đông mà phóng tên, kết quả toàn bộ tên đều bắn vô ích vì Tử Xuyên Tú đem binh lực bố trí phía sau con mương nhân tạo, địa hình ở đó cao, có thể quan sát bờ sông.


Lưu Phong sĩ binh trên thuyền có thể lên bờ đông nhưng lại không hành động, cứ ở giữa lòng sông không có gì che chắn.
Cung tiễn thủ song phương bắn tên qua lại mấy phút, chiến huống bất lợi nghiêng về phía Lưu Phong quân, bọn họ tử thương mười mấy cung tiễn thủ thì triệt thoái, thuyền đội quay lại bờ tây.


Dùng Viễn vọng kính đơn giản, Lưu Phong Sương bất động thanh sắc quan sát cả chiến huống.
Khi phát hiện địch nhân lại buông bỏ trận địa bờ sông, hai mày nàng khẽ nhíu, đặt Viễn vọng kính xuống.
"Biết chỉ huy quan phía đối phương là ai không? Hắn rất tự tin, không phải là tay thường".


Tướng lĩnh tả hữu giật mình, chỉ huy sứ Anh Mộc Lan đảm nhiệm trợ thủ cho Lưu Phong Sương đứng thẳng người đáp: "Căn cứ danh sách tình báo thu được từ tù binh Tử Xuyên quân, Đan nạp độ khẩu ở Lãng thương giang do"


Hắn mở một quyển sổ nhỏ ra xem: "Đan nạp độ khẩu không có an bài quân chính quy trú thủ, do một Phó kì bổn của Thủ bị đội địa phương đóng giữ, tên của Phó kì bô n này là Cao Tùng".
"Cao Tùng?" Lưu Phong Sương lắc đầu, đám tướng lĩnh cũng lắc đầu, không có ai từng nghe qua cái tên này.


"Công chúa điện hạ, người này có chỗ nào đặc biệt ư?"
"Hắn không đem bộ đội ngạnh chống chúng ta ở bờ sông mà là thối lui năm mươi mét để trống một khoảng không gian trước mặt, người này rất không tệ, hắn đang khiêu khích Lưu Phong Sương ta, ý nói Lưu Phong Sương ta không dám qua sông quyết chiến!"


Các tướng lĩnh sục sôi máu nóng, ào ào thỉnh chiến: "Công chúa điện hạ, cho phép Thập tự quân xuất chiến!"
"Đệ nhất sư quốc phòng quân nguyện đi tiên phong vì điện hạ! Đêm nay chúng tôi nhất định quét sạch bờ đối diện!"


"Nếu làm như thế, vậy thì chính là trúng kế địch nhân!" Đôi mắt trong như nước của Lưu Phong Sương quét qua chúng nhân: "Chư vị tướng quân, quân ta tuy có hai mươi vạn hổ sư, nhưng thuyền của chúng ta lại chỉ có thể vận tải ba trăm người qua sông, vừa đủ đến đối phương từng phát nuốt gọn. Ta nghĩ, chủ ý của bên địch chính là vậy".


"Một Phó kì bổn của Dự bị dịch mà cũng muốn nuốt hai mươi vạn đại quân của ta?" Lưu Phong Sương không biết là cảm thán hay là châm biếm: "Thật là có chí khí a! Trong Tử Xuyên quân, quả thật tàng long ngọa hổ a!"


Muốn vượt sông cường công trận địa được thủ bị nghiêm mật như thế, dường như cả danh tướng Lưu Phong Sương cũng cảm thấy bó tay.


Buổi chiều, Lưu Phong quân lại tổ chức vài lượt công kích thăm dò, ý đồ thông qua trình độ phản kích của Tử Xuyên quân để dò xét binh lực ở các trận địa, muốn tìm ra chỗ đóng của quân chủ lực.


Tin tức về các cuộc tiến công của Lưu Phong quân liên tiếp truyền đến Trung quân đại doanh, kết quả đều bị ngăn cản.
Phổ Hân kì bổn nói với chúng tướng: "Thống lĩnh đại nhân đang có việc trọng yếu, trừ phi Lưu Phong Sương qua sông, bằng không chớ có quấy nhiễu ông ấy!"


"A!" Chúng tướng vừa kinh vừa mừng: "Chẳng lẽ, thống lĩnh đại nhân đang vạch kế hoạch thần kì để đại phá Lưu Phong quân?"
Phổ Hân lộ biểu tình xấu hổ: "Không, ông ấy chỉ là đang ngủ trưa".


Không có mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, các lộ bộ đội không dám vượt qua con mương nhân tạo để chủ động xuất kích, chỉ có thể dương cung bắn chơi.
Thế là, mặc cho Lưu Phong quân tiến sát bờ kêu gào chửi mắng, Tử Xuyên quân cứ trốn ở trận địa không ló đầu, chỉ dùng tên trả lời.


Mãi đến hoàng hôn, mấy lần công kích, Lưu Phong quân hình như cũng mệt rồi, lại triệt thoái về bờ tây.
Nhìn mặt trời đỏ ói đang sắp lặn, địch quân triệt thoái, sĩ binh Tử Xuyên quân thở phào nhẹ nhõm.


Uy danh của Lưu Phong Sương thật là quá lớn, nghĩ đến bản thân chính là đang đối trận với đệ nhất danh tướng đương đại, không ai không thầm sợ hãi. Thế mà Chỉ huy quan của bọn họ lại cả ngày nằm ngủ, nhìn chẳng giống một đại tướng có thể để bọn họ dựa dẫm.


Trong hai ngày tiếp theo, Lưu Phong Sương phát động nhiều lần dương công.


Chỉ thấy bờ tây khói bụi mù mịt, quân đội điều động đội liệt lớn, Hồng sắc thập tự quân gào thét như muốn lập tức tiến công, các sĩ binh Tử Xuyên gia hồi hộp tim đập thình thình, đám tướng lĩnh thì hoảng hốt thỉnh ý chỉ huy: "Làm sao? Làm sao đây?"


Trung quân đại doanh hồi đáp: "Thống lĩnh đại nhân ngủ chưa dậy...Ông ấy nói ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến da mặt..."
Nghe được hồi đáp đó, các tướng lĩnh giận hét liên hồi.


"Tên hỗn đản Tử Xuyên Tú vẫn còn ngủ!" Bọn họ lớn giọng chuyển cáo lẫn nhau: "Gã không sợ chết, chúng ta lo lắng cái gì chứ!"
Các sĩ binh cũng to nhỏ bàn luận: "Thống lĩnh đại nhân còn ngủ ư, lão nhân gia ngài nhất định đã nắm chắc rồi".


Rất kì diệu, một cảm giác an toàn và tự tin vi diệu dần dần lan tỏa khắp toàn quân.


Ai cũng biết, thời gian kéo dài thì bất lợi nghiêng về phía Lưu Phong quân. Đế đô đang gấp rút tập kết quân ở phía sau, nếu để tăng viện Tử Xuyên gia đến hình thành hợp vây, Lưu Phong Sương đừng nói là công kích Đế đô, ngay cả an toàn thoái lui cũng là khó.


Nhưng cho dù như thế, Lưu Phong Sương cũng chẳng hề nôn nóng, mỗi ngày đều điều quân khiển tướng, dương công, hậu thối, khiến Tử Xuyên quân chẳng thể đoán nổi ý đồ của nàng.


Khi Tử Xuyên quân đã quen với sự giằng co, dường như đã sinh cảm giác "Lưu Phong Sương bất quá chỉ có thế" thì vào sáng sớm ngày thứ năm, Lưu Phong Sương bắt đầu công kích.
-o0o-