Dương An thu thập xong chiến lợi phẩm trên mặt đất, sau đó mang theo 3 người cấp tốc rời đi hơn 1000 mét mới tìm tới một địa phương an toàn rồi thủ hộ một bên để cả 3 uống máu hồi trạng thái.
Nhất Bất Trị tuy rằng đã sớm quen Dương An, nhưng là lần đầu nhận biết thực lực của hắn, lập tức nể phục không thôi. Mà giờ thấy Nhất Bất Trị cùng Dương An là người quen, Pháp Lỗ Địch cùng Điềm Diện Bao lại có thêm chút tín nhiệm với hắn, dù sao bọn họ với Nhất Bất Trị chỉ là mới gặp, nhưng giờ đã có Dương An đảm bảo.
- Đúng rồi, sao lại có nhiều người chơi liên minh Hắc Ám truy giết mọi người thế?
Một been thủ hộ ba người khôi phục trạng thái, Dương An tò mò hỏi, mặc dù ở Thần Chi Thí Luyện Tràng bị người chơi phe đối địch đuổi giết không phải là quái sự gì, nhưng hắn vẫn cảm giác chuyện này không đơn giản thế.
- Là do bọn chúng khốn khiếp trước, em khu vực đất hoang đầm lầy này là thiên hạ của liên minh Hắc Ám!
Pháp Lỗ Địch phẫn hận nói.
- Đây là có chuyện gì?
Dương An cau mày truy vấn, nghe Pháp Lỗ Địch nói như vậy, hắn mơ hồ có loại cảm giác xấu.
- Tiểu đội kia…
- Để tôi giải thích cho!
Điềm Diện Bao thấy Pháp Lỗ Địch mồm miệng thô lỗ, lại lòng vòng nên cắt lời nhận giải thích.
- Là như vậy…
Điềm Diện Bao chậm rãi giải thích nói:
- Thần Chi Thí Luyện Tràng càng lên tầng cao thì giãn cách các khu vực càng nhỏ, lên tới tầng 4 thì chỉ còn 10 khu vực, chém giết kịch liệt. Chỉ có xui xẻo là nơi này liên minh Hắc Ám lại chiếm ưu thế về nhân số hơn, cho nên chiếm lĩnh cả cửa vào tầng 5, đồng thời còn tổ chức từng đội ngũ muốn đi quét sạch hết người của liên minh Quang Minh ở đây.
- Vốn ban đầu bọn tớ có 12 người cùng bị đuổi giết, nhưng cho tới giờ chỉ còn 3 người bọn tớ sống sót.
Pháp Lỗ Địch chen lời nói.
- Ừ, vốn là chúng tôi biết nơi này loạn, định lùi về tầng ba rồi tiến sang khu vực khác trong tầng bốn, không ngờ lại bị liên minh Hắc Ám chặn giết, cuối cùng chỉ còn ba người, Nhất Bất Trị bọn tôi gặp trên đường.
Điềm Diện Bao thản nhiên nói, uống dược tề xong sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu khôi phục hồng nhuận.
- Hiện tại có lão Dương thì hết lo rồi, giờ chúng ta lùi về tầng 3 rồi lên khu vực khác thôi, nghe nói rất nhiều cường giả đã vào được tầng 5.
Pháp Lỗ Địch cười nói, hắn tin tưởng đến ỷ lại vào thực lực của Dương An.
Điều này cũng là vì hắn biết hết mọi bí mật của Dương An, kể cả bí mật chức nghiệp ẩn tàng.
Dương An không có thói quen dạo diễn đàn, mà từ sau khi tách nhóm khỏi Phá Nha cũng không tiếp xúc với người chơi khác, tự nhiên không biết tình thế ở khu vực đất hoang đầm lầy này, giờ nghe Diện Bao nói xong cũng có chút bất ngờ.
Tầng 4 tổng cộng có mười khu vực, trong đó chia đều ưu thế cho cả hai phe Quang Minh và Hắc Ám, nhưng xui xẻo là nơi này lại bị liên minh Hắc Ám nắm giữ.
Có điều hắn không thể trì hoãn lên gấp tầng 5 tìm trang bị Vũ Nguyệt lưu lại!
- Tiểu Ngả, anh có ý kiến gì không?
Điềm Diện Bao thấy Dương An cau mày, không khỏi hỏi.
- Diện Bao, cô nói là từng có nhóm người chơi liên minh Quang Minh cùng trùng kích xông vào chỗ cửa vào tầng 5, thế kết quả ra sao?
Dương An vội hỏi, tựa hồ nghĩ ra cái gì đó.
Điềm Diện Bao lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cùng Pháp Lỗ Địch lúc đó cũng chưa đến gần được, chỉ vừa nghe tin tức đã quyết định lùi xuống lại tầng 3, cũng không rõ kết quả, nhưng chắc không đến nỗi thất bại thảm hại đâu.
- Như vậy là được rồi!
Dương An tràn đầy kỳ ý gật gật đầu.
- Anh có kế hoạch gì sao?
Điềm Diện Bao hỏi.
- Ừ, chúng ta sẽ tiếp tục tiến vào trung tâm, trực tiếp lên tầng 5.
Dương An thản nhiên nói.
- Nhưng cửa truyền tống ở trung tâm đã bị địch nhân chiếm lĩnh, thế khác gì đi chịu chết?
Pháp Lỗ Địch vội la lên.
- Đúng vậy, phạm vi trung tâm đã bị liên minh Hắc Ám chiếm đoạt, nhưng nếu mọi người đều muốn lui về tầng 3 thì sao địch nhân lại không nghĩ đến, tôi sợ là cửa rút còn bị mai phục không ít hơn cửa lên đâu.
Dương An nói.
- Mà vị trí hiện giờ của chúng ta đã là nửa đường, so với lãng phí thời gian về tầng 3 còn không bằng thử vận trùng kích cửa vào ở trung tâm.
- Nhưng mà địch nhân canh giữ ở cửa trung tâm ít nhất có hơn mấy trăm ngàn người, chỉ bằng bốn người chúng ta thì trùng kích thế nào? Nguồn tại http://Truyện FULL
Pháp Lỗ Địch lại hỏi.
- Tôi đồng ý kế hoạch của tiểu Ngả.
Điềm Diện Bao suy tư một chút, nói:
- Đương nhiên không thể chỉ bốn chúng ta, mà sẽ cùng người chơi khác tiến tới, nương hỗn loạn xông vào cũng chưa chắc không thành công.
- Đúng, kế hoạch của tôi là như thế, mà nếu trùng kích thất bại, tôi cũng có biện pháp khác, bất quá phải chờ tới ban đêm, thời gian có thể sẽ lâu một chút, nhưng dù là phương án nào thì lão Địch sẽ vẫn là mấu chốt.
Dương An gật đầu nói.
- Đến lúc đó phải nhờ triệu hoán thuật của cậu rồi.
- Ý cậu là cái kỹ năng triệu hoán "người" kia?
Pháp Lỗ Địch chỉ chỉ chính mình, có điểm nghi ngờ hỏi.
- Đúng, cái kỹ năng đó đấy!
Dương An gật đầu nói.
- Có điều giờ cần cậu giúp chế tạo mấy phong ấn thú chuẩn bị khi cần đến, bốn con lần trước cậu dùng hết rồi hả.
- Ừ, toàn bộ đều hy sinh, hơn nữa triệu hoán thú Đại Địa Bạo Hùng cũng đã chết.
Pháp Lỗ Địch có chút buồn bã nói, có thể thấy tình cảm của gắn với triệu hoán thú, bởi một khi triệu hoán thú tử nạn sẽ hoàn toàn biến mất, không thể tiếp tục triệu hoán.
- Không sao đâu, thuận tiện sẽ giúp cậu tiếp tục bổ sung một con triệu hoán thú.
Dương An nói.