Tư Thái Cung Phi

Chương 99: Hồi ức

Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Mai Thái phi.
Lúc Hoa Thường được đưa vào phòng sinh, nàng vẫn còn ý thức. Nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.


Hai bàn tay Hoa Thường vô thức ôm bụng, sự đau đớn không chỉ bắt nguồn từ cơ thể nàng mà còn bắt nguồn từ cảm giác hổ thẹn và sợ hãi. Hoa Thường sợ Tứ Hoàng tử sẽ có chuyện, cũng sợ đứa bé trong bụng và bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì.


Trong đầu Hoa Thường đã loạn cào cào, mồ hôi lạnh trên trán làm ướt khoé mắt, đôi môi tái nhợt run rẩy. Hoa Thường nỗ lực giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Nàng cố gắng hít vào thật sâu, nhưng mỗi một lần thở đều đau đớn như bị đao cắt qua.


Bà đỡ và y nữ vội vàng ra ra vào vào, cung nhân hỗ trợ và mama đứng một bên, trên mặt ai cũng tràn đầy lo lắng.
Tầm mắt Hoa Thường đã trở nên mơ hồ nhưng tai vẫn nghe được tiếng huyên náo ồn ào và âm thanh hô hoán, hạ thân nàng càng ngày càng đau đớn kịch liệt.


Khuôn mặt lo lắng của bà đỡ trước mặt Hoa Thường dần dần rõ ràng. Hoa Thường cảm thấy dường như lần sinh này của nàng sẽ không thuận lợi.
---
Kiến Chương cung.


Lúc này Hoàng đế đang ở Đại Chính điện triệu kiến quan viên của Hộ bộ và Binh bộ để nghị sự. Trần Hỉ nhận được tin tiểu thái giám truyền đến, trong lòng cảm thấy lo lắng.


Theo lý mà nói, lúc Hoàng đế nghị sự thì không ai được vào quấy nhiễu, nhưng chuyện ở Thượng Dương cung quả thật rất nghiêm trọng. Trần Hỉ trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn khom lưng đi vào.
Hoàng đế thấy Trần Hỉ tiến vào thì hơi nhíu mày, có chút không vui, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"


Trần Hỉ sợ hãi quỳ xuống, cẩn thận từng li từng tí nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, bên Thượng Dương cung truyền tin tới, Tứ Hoàng tử lên cơn đau tim, Hiền phi nương nương nhất thời lửa giận công tâm nên sinh non, bây giờ có vẻ khá khó khăn."


Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, đôi môi run rẩy không nói được lời nào.
Các đại thần phía dưới cũng nhìn ra đây quả thật là chuyện lớn vì liên quan đến hai vị hoàng tự và sự an toàn của một vị phi tử, nên tất cả liền chắp tay xin cáo lui.


Hoàng đế phất tay cho phép, đợi mọi người tản đi hết thì hắn mới cao giọng nói: "Bãi giá đến Thượng Dương cung!"
Khi long liễn của Hoàng đế đến Thượng Dương cung thì các phi tần khác đã tới gần như đông đủ, dù sao Kiến Chương cung cũng cách Tây lục cung khá xa.


Hoàng đế bước xuống long liễn, sắc mặt thâm trầm, dường như không nhìn thấy các phi tần thỉnh an. Hoàng hậu nhìn thấy bóng lưng vội vã của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy chua xót không sao diễn tả được.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn cười khổ một tiếng, dù sao hoàng tự vẫn quan trọng hơn so với nữ nhân.


Hoàng đế nhìn một đám Thái y đang quỳ trên mặt đất, tức giận hỏi: "Tình hình của Tứ Hoàng tử và Hiền phi bây giờ thế nào rồi?"


Lão Thái y run rẩy trả lời: "Tứ Hoàng tử vừa mới uống thuốc, nếu muốn xem có hiệu quả hay không, e là phải đợi ba, bốn ngày nữa, chỉ là không biết có thể đợi được đến lúc đó hay không..."


Hoàng đế tức giận đến mức dường như không thở nổi. Tứ Hoàng tử dưỡng hơn hai năm, qua năm sau thì sẽ được ba tuổi, sao lại không có cảm tình chứ? Nhi tử của hắn vốn không nhiều lắm. Tứ Hoàng tử có thể chất yếu ớt, nên hắn đặc biệt thương yêu như châu như bảo, bây giờ chợt nghe tin dữ như vậy, làm sao hắn có thể đón nhận được đây?


Hơi thở của Hoàng đế trở nên gấp gáp, mắng cũng không muốn mắng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, hắn lên tiếng hỏi: "Hiền phi thế nào rồi? Tại sao trẫm không nghe thấy tiếng của nàng?"


Tiền Thái y và Hồ Thái y đứng một bên quả thật khóc không ra nước mắt, Hoàng đế đang vô cùng tức giận, bọn họ phải nói như thế nào đây?


Hai người liếc nhìn nhau, chỉ có thể cẩn thận lên tiếng: "Nương nương nhất thời lửa giận công tâm, ảnh hưởng đến tâm trạng nên mới dẫn tới sinh sớm, cũng may là bà đỡ và Thái y đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng..."


Hoàng đế vừa nghe Thái y nói đến đây đã cảm thấy không ổn, hắn hít sâu một cái, lên tiếng hỏi: "Nhưng cái gì?"


Trán Tiền Thái y đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: "Thai nhi chưa đủ tháng nên thai vị không ổn, chính là bị sinh ngược (có thể hiểu là ngôi mông), nương nương khó sinh nên đã ngất rồi."
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, hắn không ngốc, đương nhiên hiểu sinh ngược, khó sinh là thế nào.


《Tả truyện - không rõ năm》: "Trang Công ngụ sinh, kinh Khương thị, cố danh Ngụ Sinh, toại ác chi." Ở đây ý là Trịnh Trang Công trước kia do khó sinh nên mẫu thân ông - Khương thị vì suýt chết nên vô cùng ghét ông.


Hoàng hậu và phi tần đứng sau đều cả kinh, sau đó tất cả đều yên lặng, cố làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Bây giờ Hoàng đế đang vô cùng tức giận, có khả năng hắn sẽ mất hai hoàng tự và một phi tử hắn yêu thương. Đến kẻ ngu cũng biết nhất định bây giờ tâm trạng Hoàng đế đang là mây đen giăng đầy, ai mà đến thì sẽ chết.


Trong lúc đó, Hoa Thường đang hôn mê lại mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ là chuyện cũ của nàng ở kiếp trước.


Kiếp trước Hoa Thường cũng là thiếu nữ xuất thân từ gia đình giàu có, thiện lương đoan trang, có tự tôn và niềm kiêu hãnh. Vốn dĩ nàng sẽ có một kết cục hạnh phúc trong tương lai, đáng tiếc, thời mạt thế lại đến.


Trời long đất lở, Hoa Thường chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tòa nhà một trăm tầng đổ xuống sẽ trông như thế nào. Dường như không khí không còn giống như mọi ngày nữa, cả bầu trời đều xám xịt, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, mặt trăng hay những vì sao, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy những tia chớp đỏ mang theo điềm chẳng lành.


Trong một đêm, 40% dân số trên thế giới đều biến thành tang thi [1]. Không những vậy còn có thể lan truyền virus tang thi khiến cho số tang thi tăng lên càng ngày càng nhiều.
[1] Tang thi: xác sống.


Công nghệ cao dần dần không dùng được nữa, dù là quan chức, nhà khoa học hay người bình thường, trong thế kỉ đại nạn này, tất cả đều nhỏ bé như nhau.
Không biết Hoa Thường là người may mắn hay bất hạnh nữa, khi dị năng của nàng thức tỉnh, thì tất cả người nhà của nàng đều đã biến thành tang thi.


Nàng chỉ có thể chọn cách chạy trốn, mang theo nỗi tuyệt vọng và sự cô đơn bắt đầu cuộc sống lưu vong.
Hoa Thường xem như là người mang dị năng may mắn, vì dị năng thức tỉnh trong người nàng là song hệ dị năng, một là khả năng tâm linh, còn lại là khả năng chữa trị.


Nhưng không phải cứ có khả năng đặc biệt là trở thành kẻ mạnh. Muốn làm kẻ mạnh cũng phải có cái tâm cứng rắn, suy cho cùng, Hoa Thường cũng chỉ là một cô bé sống ở thời đại hoà bình mà thôi.


Nàng không dám giết người, cũng không muốn bị người khác giết hại. Khi nhìn thấy trên đường có đứa bé khóc thút thít, nàng cũng mềm lòng, thậm chí còn dẫn nó đi cùng.


Người như Hoa Thường rất nhiều, trong lúc mạt thế nay sống mai chết nhưng họ không vô tình. Đồng cảm chính là tính cách bẩm sinh đáng quý nhất của con người.
Có lẽ rất nhiều người bởi vì sự đồng cảm mà phải chết, thế nhưng đó chính là vẻ đẹp chói lọi nhất của con người.


Đáng tiếc, Hoa Thường chỉ là một kẻ yếu. Cho dù nàng nhất thời cứu được bọn nhỏ thì cũng không thể cứu chúng cả đời. Sau này, những đứa trẻ đó vì chiến đấu với tang thi nên bị nhiễm độc mà chết.


Từ đó tâm của Hoa Thường từ mềm yếu trở nên mạnh mẽ cứng rắn hơn, bên cạnh nàng cuối cùng chỉ còn lại một tiểu nam hài mang dị năng hệ Thuỷ.
Vì tìm kiếm sự bảo hộ, Hoa Thường đã từng gia nhập rất nhiều đoàn đội và căn cứ sinh tồn nhưng không cái nào được lâu dài.


Bởi vì loài người phát hiện ra ngày tận thế chính xác sắp đến, hơn nữa không có cách nào tránh khỏi, không còn nghi ngờ gì nữa, mọi thói hư tật xấu bắt đầu bộc lộ.
Lừa gạt, phản bội, tàn sát lẫn nhau.


Vì có khả năng đặc biệt mà nhiều lần Hoa Thường thoát khỏi cái chết, nhưng nhìn những kẻ phản bội và ích kỉ, Hoa Thường cũng dần trở nên máu lạnh hơn.
Nàng bị người ta phản bội, nàng cũng từng phản bội lại người khác. Nhưng cho đến cuối cùng, tiểu nam hài kia vẫn đi theo nàng.


Vậy mà vì thoát thân, cuối cùng Hoa Thường vẫn xuống tay với đứa trẻ mà nàng đã từng liều mạng bảo vệ....
Ba năm sau ngày tận thế, thời kì tiếp theo được gọi là Thời đại đen tối, vì trong thời kì này, số người chết bởi tay con người còn nhiều gấp mười lần số người chết bởi tang thi.


Cũng từ lúc đó, dân số thế giới bắt đầu giảm mạnh.
Thời kì này tiếp tục ròng rã suốt mười năm.
Dân số từ 3,5 tỷ người giảm mạnh chỉ còn 100 triệu người.
Ở lục địa Hoa Hạ dân số chỉ còn lại chưa tới 40 triệu người.


Hoa Thường một mình gian nan sinh tồn, vùng đất Hoa Hạ lớn tới mức nào? Có lúc đi đường vài ngày rồi mà nàng vẫn chưa gặp được một người sống.
Hoa Thường bắt đầu cảm nhận được sự tuyệt vọng và cô độc, giống như cảm giác của nàng lúc cha mẹ biến thành tang thi.


Khi ấy, tinh thần Hoa Thường gần như sụp đổ, nàng vô cùng muốn gặp một người nào đó còn sống, dù chỉ một giây sau nàng bị kẻ đó giết chết cũng được.
Thậm chí nàng còn nghĩ vì sao mình vẫn sống đến bây giờ, tại sao mình không chết sớm đi?


Vì thế, từ năm thứ mười ba sau ngày tận thế, nhân loại đã có sự thay đổi.
Rất nhiều người nảy sinh ý nghĩ giống Hoa Thường, cuối cùng mọi người phát hiện ra, loài người đang trên bờ diệt vong.
Nếu loài người gặp phải nguy cơ diệt vong, họ sẽ lựa chọn đoàn kết lại.


Con người sau mười ba năm ích kỉ rốt cuộc cũng tỉnh giấc, vì vận mệnh của mình mà phấn đấu.
Ở thượng Hoa Hạ, những người có dị năng mạnh nhất lập thành một khu vực an toàn, kêu gọi mọi người gia nhập, cùng nhau chung sống hoà bình và chống lại tang thi.


Có thể sống trong thời kì tận thế những mười ba năm, chắc hẳn họ cũng không phải là người đơn giản. Thật ra họ đều đã điên rồi, trên tay cũng dính vô số máu tươi, bây giờ khát vọng duy nhất của họ chỉ là được nhìn thấy một kết cục tốt.


Thế nhưng vẫn còn một số người có phẩm chất cao thượng, chưa bao giờ bị dao động, kiên định đi theo con đường nội tâm mách bảo. Bọn họ chính là nguyên lão lãnh đạo khu vực an toàn.
Những người khác thay đổi không có nghĩa là mình cũng phải thay đổi.


Từ đây nhân loại bắt đầu đoàn kết, bắt đầu vì vận mệnh loài người mà phấn đấu.
Giờ phút này, tinh thần nhân loại trở nên rạng rỡ nhất. Nó tỏa sáng như vàng, bất diệt như kim cương.


Vì Hoa Thường sở hữu dị năng đặc biệt lại độc nhất nên nàng trở thành nhân viên hậu cần, thậm chí còn gia nhập viện nghiên cứu.


Tháng ngày bình thản trôi qua tại viện nghiên cứu, ở đây cũng toàn những nhà khoa học xuất sắc. Mọi người phải nghiên cứu tang thi, không khí, đất đai, nguồn nước. Trong khu an toàn, những nhà khoa học là những người quan trọng nhất, bởi vì bọn họ chính là tương lai.


Hoa Thường ở trong viện nghiên cứu với tư cách là một nhà nghiên cứu những dị năng quý hiếm. Nàng cũng không bị ngược đãi hoặc bị mổ xẻ để nghiên cứu.
Bởi vì từ lúc khu an toàn được xây dựng thì đã đưa ra một luật lệ duy nhất, không được tàn sát lẫn nhau.


Vì vậy những người mang dị năng trong viện nghiên cứu đều là người tự nguyện, thậm chí là lưu động. Họ đến chỗ này lấy máu, tới chỗ kia cắt thịt, sau đó lại tiếp tục ra ngoài chiến đấu.


Ở đây Hoa Thường mới cảm thấy mình được sống lại một lần nữa, cảm thấy cơ thể mình vẫn còn nhiệt độ, mình vẫn còn là một con người.


Nàng vô cùng quý trọng những tháng ngày ấy, có người cùng trò chuyện tán gẫu, còn có một cộng đồng người cùng chung chí hướng, cùng nhau nỗ lực, ấm áp tới mức làm cho nàng muốn oà khóc.


Niềm tin của Hoa Thường lại một lần nữa bừng sáng. Nàng tin chắc rằng sẽ có ngày được nhìn thấy tang thi bị tiêu diệt, thậm chí còn được nhìn thấy ngày nhân loại xây dựng lại thế giới, bởi vì nàng vẫn còn trẻ và mạnh mẽ.


Thế nhưng bỗng nhiên tang thi ập đến như thuỷ triều phá vỡ tất cả ước mơ của Hoa Thường.
Nàng chưa từng nhìn thấy hình ảnh hàng trăm triệu tang thi như thuỷ triều cuồn cuộn trào đến che kín cả bầu trời như vậy bao giờ. Cả thế giới dường như cũng tối sầm đi.
Trong phút chốc khu an toàn bị phá huỷ.


Vì thế mọi người tràn đầy tuyệt vọng, tận mắt nhìn thấy ngôi nhà thứ hai của mình hoàn toàn sụp đổ. Cú sốc này đủ để khiến cho bất kỳ ai cũng trở nên điên cuồng.


Những người sở hữu dị năng mạnh nhất xông vào đám tang thi. Phụ nữ, trẻ em, nhà khoa học và những người sở hữu dị năng quý hiếm bắt đầu chạy trốn.


Phụ nữ duy trì nòi giống, trẻ em là tương lai, những nhà khoa học và người mang dị năng quý hiếm thì gánh vác hiện tại, bọn họ đều là những người cần được bảo vệ.


Hoa Thường vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh người mang dị năng phụ trách bảo vệ nàng không hề do dự kích bom tự nổ bản thân. Khoảnh khắc ấy đẹp đến kinh tâm, trở thành cảnh tượng đẹp nhất của cuộc đời nàng.


Thậm chí Hoa Thường còn không biết tên người ấy, nhưng khoảnh khắc người đàn ông ấy quay đầu mỉm cười, dường như nàng đã hiểu ra gì đó.
Nhưng dù có sự hi sinh của người mang dị năng mạnh nhất thì cũng không thể ngăn cản bước tiến của hàng trăm triệu tang thi.


Sau ba ngày chạy trốn, những người mang dị năng quý hiếm cũng gặp phải sự tấn công như thuỷ triều của tang thi.
Những người mang dị năng còn lại trong nhóm người chạy trốn không hề suy nghĩ, tiến lên trở thành hàng bia đỡ đạn thứ hai, Hoa Thường cũng không ngoại lệ.


Những người mang dị năng hấp dẫn tang thi hơn rất nhiều so với những người bình thường. Còn lại phụ nữ, trẻ em và nhà khoa học tiếp tục chạy trốn, Hoa Thường thong dong đối diện với cái chết.


Trong khoảnh khắc tự nổ, Hoa Thường nhớ lại quá khứ khi nàng còn sống. Nàng chợt nhận ra khoảng thời gian hạnh phúc nhất không phải là lúc nàng sống trong hoà bình vô lo vô nghĩ mà là lúc nàng vì nhân loại, vì hy vọng cuối cùng mà hi sinh trong nháy mắt.
Đúng vậy, đây chính là hạnh phúc trong nháy mắt.
---


Quay lại thực tại, Hoa Thường đột nhiên mở hai mắt, phía thân trên của nàng vô cùng đau nhức. Mọi người xung quanh hô hoán lên kéo nàng trở về với thực tại, nhưng Hoa Thường lại chậm rãi nở một nụ cười đẹp nhất.


Kiếp này ta nhất định sẽ sống thật tốt, bởi vì thế giới này quá tươi đẹp, quá hạnh phúc.
"Oa, oa, oa..." Tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh chiếu sáng bầu trời của Hoa Thường.
"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu Công chúa, mẫu tử đều bình an."