Tư Thái Cung Phi

Chương 98: Phát bệnh

Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Chạng vạng, Thượng Dương cung.


Hình như người mới cũng đã quen với nếp sống trong hoàng cung. Hiện tại chính sự đang căng thẳng, cho dù Hoàng đế bước chân vào hậu cung thì cũng là đến cung của Hoàng hậu, Thục phi và Hiền phi, còn những người khác thì không có hy vọng gặp được thánh nhan.


Bụng Hoa Thường đã phồng lên rõ ràng, Hoàng đế cẩn thận đỡ tay Hoa Thường ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thân thể của nàng ổn không?"
Hoa Thường cong khoé môi, ôn nhu nói: "Thái y nói tất cả đều tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng."


Hoàng đế khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Nàng toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Hôm nay trẫm đã dò hỏi Thái y, Thái y nói thân thể nàng vốn yếu ớt, bây giờ mang thai phản ứng còn mãnh liệt hơn. Nàng ngày càng gầy ốm đi, sợ là khi sinh sẽ rất gian nan."


Hoa Thường đưa tay đè lên trên mu tàn tay to rộng của Hoàng đế, khẽ nói: "Đây là thai đầu của thần thϊế͙p͙, sao có thể không sinh khó chứ? Các Thái y cũng chỉ nói tình huống tệ nhất có thể xảy ra, Hoàng thượng đừng suy nghĩ tiêu cực quá."


Hoàng đế thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Hoa Thường: "Trẫm không thể coi như không thấy được, thật vất vả nàng mới dưỡng béo lên một chút, bây giờ lại gầy như cũ rồi."


Hoa Thường ôn nhu cười nói: "Trước đó vài ngày thần thϊế͙p͙ vẫn luôn buồn nôn, cộng thêm không ăn uống được gì, cho nên mới gầy đi. Mấy ngày nay thì thần thϊế͙p͙ thấy đã khá hơn nhiều. Lúc nãy thϊế͙p͙ mới dùng ngọ thiện xong, đột nhiên lại muốn ăn món cà nhồi thịt bằm [1], cho nên đã cử người đến Ngự Thiện phòng phân phó. Thần thϊế͙p͙ ăn uống vô cùng tốt, đến nỗi đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy mà cũng ăn sạch."


[1] Cà nhồi thịt bằm (茄盒): cách làm đa số món này là cắt cà tím thành những khoanh tròn, sau đó xẻ nửa ra rồi dồn thịt bò hay thịt heo được tẩm gia vị như ngũ vị hương, hành, tiêu xay, muối, rượu... Rồi tiếp theo nhúng qua một lớp bột mì với trứng đem đi chiên giòn là xong.


Hoàng đế nghe vậy thì lộ ra ý cười: "Có thể ăn được thì tốt. Chỉ là cà nhồi thịt bằm nhiều dầu mỡ, nàng vẫn nên ít ăn thì hơn, mà lại dễ buồn nôn nữa."


Hoa Thường nghe lời gật đầu, khẽ nói: "Thần thϊế͙p͙ nhớ tới lúc trước ở nhà ăn cà nhồi thịt bằm, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ tự mình xuống bếp, băm cải thìa với thịt rất nhuyễn, rồi chần sơ qua nước, cà nhồi thịt bằm kia ăn vào trong miệng vị ngon không chê vào đâu được."


Hoàng đế bất đắc dĩ nhéo mặt Hoa Thường, cười nói: "Nghe nàng nói vậy làm trẫm cũng thấy thèm nữa."
Hoa Thường cười nói: "Thần thϊế͙p͙ còn phân phó riêng với Ngự Thiện phòng, bữa tối cũng mang cà nhồi thịt bằm tới, nhân tiện Hoàng thượng cũng nếm thử đi."
Hoàng đế vui vẻ gật đầu.


Hoa Thường phất tay ra hiệu cho cung nhân dọn món ăn lên.
"Thức ăn trong cung đều làm vô cùng tinh xảo, cho dù cà nhồi thịt bằm là món ăn dùng dầu để chiên, vậy mà cũng lả lướt tinh tế, vô cùng chỉn chu. Hoàng thượng nếm thử đi, cũng không dầu mỡ lắm đâu." Hoa Thường đứng lên thay Hoàng đế gắp thức ăn.


Hoàng đế kéo tay Hoa Thường ngồi xuống, quở trách nói: "Đừng ưỡn bụng đứng như vậy, trẫm nhìn đã thấy lo lắng rồi."
Hoa Thường cười đến mi mắt cong cong: "Thần thϊế͙p͙ không có yếu ớt như vậy đâu."


Hoàng đế cầm đũa ngà voi nạm bạc gắp một miếng cà nhồi thịt bằm, đưa vào trong miệng, tỉ mỉ đánh giá một chút, cười nói: "Hương vị quả thật không tồi, hương của cà tím đã át đi mùi dầu mỡ, xem ra đầu bếp cũng thật dụng tâm, thưởng."


Hoa Thường cười nói: "Khó có thể được chính miệng Hoàng thượng khích lệ, cũng không uổng công nhóm ngự trù tận tâm tận lực. Thần thϊế͙p͙ cũng nghe nói, Hoàng thượng đã nhiều ngày ăn uống không được tốt. Ngọ thiện, bữa tối đều dùng qua loa, sao có thể như thế được?"


Hoàng đế bất đắc dĩ nhướng mày nói: "Được rồi, được rồi. Sau này nhất định trẫm sẽ ăn nhiều, nàng đừng lo lắng. Nàng đó, phải chăm sóc tốt cho thân thể của mình, biết chưa?"
Tuy rằng ngoài miệng Hoàng thượng ghét bỏ Hoa Thường lải nhải, nhưng trong lòng sao không thể không vui vẻ được đây?


Cho dù là Hoàng đế chí cao vô thượng nhưng cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Tất cả nhược điểm của phàm nhân hắn đều có, tất cả những gì phàm nhân muốn thì hắn cũng muốn.
---
Ba tháng sau.


Bụng của Hoa Thường đã rất lớn, hoài thai được tám tháng rồi nên mọi việc càng phải cẩn thận hơn. Trước kia Hoa Thường còn thường xuyên ra ngoài đi dạo, rèn luyện thêm một chút, nhưng bây giờ đã mang thai tám tháng, nên nàng cũng không dám đi nữa.


Bản thân Hoa Thường cũng cảm thấy lo lắng. Nàng chưa từng sinh hài tử, ở hiện đại cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, lại thêm cái biết cái không thì cuối cùng sẽ biến khéo thành vụng. Cho nên không bằng bây giờ nàng chăm chú nghe theo lão mama có kinh nghiệm còn hơn.


Lan Chi và Thược Dược đều ở bên Hoa Thường cả ngày, một chút cũng không rời. Thái y cũng đã nói qua, thai này tuy khoẻ mạnh, nhưng cơ thể mẫu thân ốm yếu, nên không thể lơ là được.
Càng lớn tháng, người bên cạnh Hoa Thường càng nhiều, không khí khẩn trương cũng lan tới trên người Hoa Thường.


Thược Dược cầm một tờ giấy đến gần Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Nương nương, đây là danh sách Nội phủ trình lên, xiêm y phục sức của trẻ con đã được chuẩn bị tốt, bất luận là nam hay nữ thì cũng đều đầy đủ hết."


Hoa Thường xem lướt qua vài lần thì buông xuống, lên tiếng nói: "Nói với người của Nội phủ phải tỉ mỉ tinh tế một chút. Làn da của trẻ con rất non mềm, phải dùng nguyên liệu tốt nhất cho bổn cung, cũng đừng thêu gì trên cổ hay trên cổ tay áo. Còn khoá vàng, vòng bạc cũng không cần bọn họ phải chuẩn bị quá nhiều, bổn cung đã chuẩn bị trước rồi."


Thược Dược lên tiếng: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương đã cho bọn người Thái y và bà đỡ đến Thượng Dương cung, nương nương có muốn gặp không?"
Hoa Thường khẽ nhíu mày: "Hiện giờ bổn cung tâm phiền ý loạn, cũng không muốn gặp. Ngươi thưởng chút vàng bạc, rồi thu xếp nơi ở cho bọn họ đi."


Thược Dược ngước mắt lên nhìn Hoa Thường, thấp giọng nói: "Nương nương, bà đỡ Hoàng hậu nương nương đưa tới có thể tin tưởng được sao? Chúng ta cũng có thể dùng người của mình mà."


Hoa Thường mở miệng quát lớn: "Nói bậy gì vậy? Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung, đứa nhỏ trong bụng của bổn cung cũng phải gọi nàng ấy một tiếng mẫu hậu! Nếu ngươi còn nói lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa, thì cũng đừng trách bổn cung vô tình."


Thược Dược sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Nô tỳ biết sai rồi. Nhưng chuyện của Tô Cơ trước kia vẫn luôn hiện diện trong đầu khiến cho nô tỳ sợ hãi, chỉ cảm thấy thâm cung quá hiểm ác mà thôi. Nô tỳ đã ở bên nương nương từ nhỏ, tuy lời nói không tốt nhưng trong lòng hay trong mắt đều là nương nương, sao có thể không lo lắng cho nương nương đây?"


Hoa Thường thấy Thược Dược thấp giọng nức nở, cũng tan lửa giận, thấp giọng nói: "Ngươi đứng lên đi. Bổn cung biết ngươi là vì muốn tốt cho bổn cung, nhưng lời như vậy về sau không được nói nữa. Nếu bị người ngoài nghe được, đó là tội danh lớn đến nhường nào."


Thược Dược lau nước mắt gật đầu.


Hoa Thường thở dài nói: "Hoàng hậu không ngốc, hiện giờ trong tay nàng ấy đang nắm một quân bài tốt. Vị trí chính thê, đích tử được coi trọng, Hoàng hậu không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là đủ có thắng lợi cuối cùng rồi. Nếu Hoàng hậu muốn hại bổn cung thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn."


Hoa Thường chậm rãi đứng dậy, dạo bước đến cửa sổ, khẽ nói: "Bổn cung cũng không phải là Tô Cơ. Nếu bổn cung xảy ra chuyện gì, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ điều tra rõ, một khi tra được trên người của Hoàng hậu, thì Hậu vị chắc chắn sẽ bị dao động. Hoàng hậu sẽ không lấy lợi thế lớn nhất của mình, tất cả vốn liếng để diệt trừ bổn cung - người trước mắt không có uy hϊế͙p͙ gì đến nàng ta."


Thược Dược thụ giáo gật đầu: "Nữ nhân khi sinh sẽ đi một chuyến đến Quỷ Môn quan. Nhiều ngày nay nô tỳ luôn không ngủ được, lo sợ nương nương sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu là thiên tai, tất nhiên nô tỳ bất lực, nhưng nếu có chuyện ám muội, chắc chắn nô tỳ sẽ diệt trừ nó từ bên trong."


Hoa Thường quay đầu cười nhạt với Thược Dược: "Sẽ không có gì ám muội đâu. Ngươi nhìn Thấm Thục phi sẽ biết, thân thể nàng ấy cũng không tốt, nhưng đã sinh được hai đứa nhỏ, có xảy ra chuyện gì đâu? Địa vị Tô Cơ thấp kém, mỗi người đều có thể xuống tay với nàng ta một chút. Nhưng bổn cung và Thục phi là nhân vật mà các nàng không động tới được, người duy nhất làm được là Hoàng hậu nhưng nàng ta lại không dám làm. Đây chính là địa vị."


Mưu hại hoàng tự, tịch biên diệt tộc.
Mặc dù Tô Cơ là nữ nhân hèn mọn, tuy Hoàng hậu không chịu khiển trách gì, nhưng cung nhân tham dự đến sự kiện mưu hại Tô Cơ thì ít nhất đều bị mãn môn sao trảm [2]!


[2] Mãn môn sao trảm (满门抄斩): tịch thu tài sản, giết cả nhà, gần nghĩa với chém tận giết tuyệt.
Mưu hại hoàng tự nghe thì đơn giản, nhưng thật sự muốn làm thì vô cùng khó khăn.


Tuy các cung nhân có địa vị hèn mọn, nhưng các nàng cũng không ngốc, không chấp thuận sự dụ dỗ của ngươi thì nhiều lắm cũng chỉ có mỗi mình các nàng chết. Nhưng nếu chấp thuận rồi, một khi chuyện kia bị phát giác ra thì cả nhà sẽ không còn đường sống.


Không phải người nào cũng có đủ dũng khí để trả giá lớn khi làm chuyện như vậy.
Hoa Thường vẫn rất tin tưởng, nàng làm chủ Thượng Dương cung, cung nhân của nàng không nói chắc chắn đều là trung tâm, nhưng ít nhất sẽ không hại nàng.


Lúc này, đột nhiên Lan Chi vội vội vàng vàng tiến vào, phịch một tiếng quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Nương nương... Tứ Hoàng tử, bệnh tim của Tứ Hoàng tử lại tái phát!"
Đột nhiên trái tim Hoa Thường nhói lên một cái, trên mặt không còn huyết sắc.


Thược Dược vội vàng tiến lên đỡ thân thể lung lay sắp ngã của Hoa Thường, lo lắng nói: "Nương nương, nương nương đừng tức giận!"
Hoa Thường thở hổn hển, mở miệng nói: "Triệu tập Thái y! Đỡ bổn cung đi qua đó!"


Thược Dược và Lan Chi đều lo lắng nhìn nương nương nhà mình, nhưng cũng biết xảy ra loại sự tình này, nương nương muốn túc trực ở bên cạnh.
Bước chân Hoa Thường vội vã chạy tới phòng kế bên, bên trong đã loạn thành một đoàn, còn nghe thấy đâu đó tiếng khóc vì sợ hãi và áp lực.


Sắc mặt Hoa Thường lạnh đi, đột nhiên đá văng cửa, tức giận nói: "Làm càn! Khóc gì mà khóc, muốn khóc tang thì bổn cung sẽ thành toàn cho các ngươi, về nhà mà khóc cho phụ mẫu các ngươi đi!"


Toàn bộ người trong phòng đều im bặt, cung nhân và nhũ mẫu khi nãy còn hỗn độn, thì giờ đây đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, nhìn sắc mặt Hoa Thường tái nhợt lạnh băng, không dám nói lời nào.


Hoa Thường bước nhanh đến mép giường của Tứ Hoàng tử, nhìn sắc mặt xanh tím của nó, đau lòng không thôi.
Lan Chi lo lắng nói: "Nương nương chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy, phải chú ý tới thân thể của mình nữa."


Hoa Thường mắt ngơ tai điếc, nhẹ nhàng bế thân thể nhỏ bé của Tứ Hoàng tử lên, nhìn vẻ mặt thống khổ và nước mắt ở khoé mi của nó, nhíu mày nói: "Thái y đâu rồi?"


Nhũ mẫu quỳ ở một bên trả lời: "Lão Thái y thường tới Thượng Dương cung vừa mới đến, đã bắt mạch kê đơn thuốc xong, nhưng vẫn còn thiếu mấy dược liệu, nên lão Thái y tự mình đến Dược phòng để sắc thuốc rồi."


Hoa Thường nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực khó chịu muốn khóc, nhưng mà lại không phát ra được âm thanh. Nàng cảm thấy trái tim như vỡ vụn, sốt ruột nói: "Hiện tại Tứ Hoàng tử khó chịu như vậy thì nên làm gì bây giờ? Không có thuốc viên gì để uống sao?"


Nhũ mẫu nhìn biểu tình của Hoa Thường như muốn giết người, hoảng sợ lắc đầu nói: "Vốn là có, nhưng mấy ngày trước vừa mới dùng hết, thuốc viên mới vẫn chưa chế xong..."
Hoa Thường cắn chặt môi, vì sao mà thuốc viên vẫn chưa chế xong? Vì sao lại giở trò không chăm sóc tốt cho Tứ Hoàng tử vậy?


Dù thế, Hoa Thường biết rõ, bởi vì nàng đang mang thai, bởi vì trung tâm chăm sóc của Thượng Dương cung biến thành nàng! Cho nên Tứ Hoàng tử trước giờ vẫn luôn an ổn, thì nay bị bỏ qua, rồi tạo thành kết quả như ngày hôm nay.


Hoa Thường cắn môi đến bật máu, nhưng không hề cảm thấy đau chút nào. Tuy rằng Tứ Hoàng tử không phải là hài tử thân sinh của nàng, nhưng từ lúc nó mới chào đời đã được nuôi bên người nàng. Đến cả con mèo con chó còn có vài phần tình cảm, huống chi là con người sống sờ sờ. Thân sinh hay không phải là thân sinh thì có gì khác nhau đâu?


Đứa nhỏ mà nàng yêu thương lại chịu đau đớn như vậy, làm sao mà nàng có thể chịu nổi đây?
Nơi khoé mi của Hoa Thường, những giọt lệ từ từ tuôn rơi. Bụng nàng cũng truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, hình như có thứ gì đó từ từ chảy ra.


Thanh âm của Lan Chi như từ chân trời chậm rãi truyền đến: "Nương nương, nương nương, người đừng dọa nô tỳ. Nương nương, người làm sao vậy? Người đâu tới đây! Truyền Thái y, truyền bà đỡ mau!"