Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 109: Yêu tinh giá lâm: Hoàng Phủ Gia tộc (1)

Có đôi khi, tình yêu sẽ không hẹn mà gặp, lại giống một nhà thiết kế tài ba, thiết kế vận mệnh ái tình của nhau, cứ như vậy, nhàn nhạt, có một chút ngọt ngào...

★★★

Nước Mỹ, tổng bộ Hoàng Phủ tài phiệt, phòng hội nghị quốc tế.

Toàn bộ hội nghị tràn ngập tiết tấu nhanh chóng bên rộn, một buổi sáng, Hoàng Phủ Ngạn Tước liên tục mở ba hội nghị, trên cơ bản là vội đến hở không ra một tia rảnh rỗi.

Đang làm việc, hắn luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, điểm ấy nhân viên của tập đoàn cùng với những người hợp tác hoàn toàn hiểu rõ, bởi vậy ban ngày, toàn bộ tập đoàn Hoàng Phủ giống như đánh nhau trên chiến trường.

Trong phòng họp, nhân viên cao cấp không ngừng báo cáo nhiệm vụ quản lí của mình, một chuỗi con số xuyên suốt đằng sau lẽ n lần đơn vị, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thì một thân tây trang cứng răn ngồi ở vị trí Chủ tịch, trên mặt có hương vị của thương nhân thành công cùng tao nhã.

"Hoàng Phủ tiên sinh, hiện tại ngài đang nhìn là tình huống liên quan tới thị trường Hongkong, tại Hongkong tổng cộng có mười ba công ty con độc lập, bọn họ..."

Trong đó một vị chủ quản giải thích sô liệu đang hiện ra trên màn hình.

Sau lại nói Hoàng Phủ Ngạn Tước trên cơ bản không nghe nổi một chữ vào tai, rất là ngoài ý muốn, hai chữ "Hongkong" thì giống như cái tiểu phi không ngừng quấn lấy đầu óc hắn...

Không biết tiểu nha đầu kia thế nào? Anh không nói một tiếng mà rời khỏi, cô sẽ có phản ứng gì? Có phải hận chết anh hay không? Hay hoặc là là —— sẽ nhớ tới anh?

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ một tiếng —— xem ra thật sự là vội vàng, sao anh lại có thể cho rằng tiểu nha đầu kia nhớ anh chứ? Liên Kiều cô ước gì anh còn không xuất hiện nữa kia. (Min: Anh ơi chắc không?)

Nghĩ đến ngày cuối cùng tại Hongkong, anh quả thực ngay ý chí tự sát cũng có, không nghĩ tới nha đầu kia lại xuống tay với anh nhanh vậy, tại anh không nghĩ ra thế nào trong tình huống như vậy còn đào được cái hố, cái này cũng chưa tính cái gì, khi anh thực sựu tốn sức “Chín trâu, hai hổ” ra khỏi cái hố đó, lúc chuẩn bị lái xe mới phát hiện, trên cửa xe không biết khi từ khi nào đã đổ lên một đống cao su, đem tay anh dính chặt trên đó...

Cái nha đầu này thực đúng là dùng chiêu thức đối với Cung quý dương đã lặp lại hết thảy với anh, nhưng mà ——

Cung Quý Dương là thiên tài máy móc, mà anh cũng không phải, Cung Quý Dương có thể chỉ bằng một công cụ đơn giản có thể lật đỏ cánh cửa xe xuống, chính là anh không được a, một phút kia, anh thật muốn đem tiều nha đầu Liên Kiều này trở về, hung hăng đánh vào mông cô!

Rơi vào đường cùng, anh đành phải gọi điện thoại gọi người đến hỗ trợ, những tưởng anh đường hoàng là Chủ Tịch tập đoàn Hoàng Phủ oai phong lẫm liệt mà cũng có lúc rơi xuống hố xấu hổ như vậy, mà trùng hợp bên tổng bộ nước Mỹ có hội nghị khẩn cấp, vì thế liền suốt đêm bay về Mỹ!

Nhưng mà, thù này anh nhất định phải báo!

Tiểu nha đầu này đáng chết, tuổi còn nhỏ, mà ý đồ không hề thiếu!

Đang lúc báo cáo chủ quản đột nhiên thấy môt tổng giám đốc khẽ động, lộ ra nụ cười khổ chưa từng thấy, từ từ? Dĩ nhiên là cười khổ, hắn nhất thời trằng mắt thật to, cái trừng này, khiến cho toàn bộ người tham dự phiên họp đổ dồn vào nhìn vị Tổng giám đốc, nhao nhao nhìn đến thần thái kì lạ.

Trời ạ! Tổng giám đốc của bọn họ có biểu tình gì đây?

Vị chủ quản kia sợ tới mức nuốt một chút nước miếng —— chẳng lẽ là bởi vì hắn báo cáo sai chỗ nào? Không thể nào?

"Ách, cái kia —— Hoàng Phủ tiên sinh, số liệu này tôi kiểm tra rất nhiều lần, hẳn là không có sai..." Hắn thật cẩn thận nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức kịp phản ứng, anh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc bốn phía, lại nhìn vị chủ quản đang thất thần sợ hãi kia, khôi phục giọng nói lạnh lẽo:

"Được, tiếp tục!"

Chủ quản lúc này mới đem tâm trở về bụng, lại bắt đầu chậm rãi nói...

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cảm thấy có chút buồn cười, trong buổi họp thất thần cái này từ khi anh tiếp quản tập đoàn Hoàng Phủ chưa bao giờ xảy ra, hôm nay thế mà lại phạm sai lầm không đáng có này!

Một lần nữa vùi đầu vào công tác Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không biết, vào giờ phút này, tại chỗ ở của mình —— Hoàng Phủ, đang trình diễ một màn chung thân anh khó quên...

※※※※※※※※

"Cái gì? Quý Dương a, cháu nói... Nói đều là thực?"

Trong đại sảnh nhà Hoàng Phủ, một phụ nhân cực kì kích động cầm tay Cung Quý Dương, cảm xúc cao vút hỏi han, mà bên người bà cũng tập tụ rất nhiều người của nhà Hoàng Phủ.

Tương đối khác với ba nhà Tài phiệt kia, Hoàng Phủ Gia đích thực có thể xưng là "Tộc" , lấy Lăng thị mà nói, chỉ có Lăng Thiếu Đường cùng Lăng Thiếu kên hai anh em, mà Cung thị thì chỉ có một con trai độc nhất là Cung Quý Dương, Lãnh thị so sánh với Hoàng Phủ còn có thể, có Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi cùng Lanh Tang Thanh ba đứa nhỏ.

Hoàng Phủ Gia tộc thì khác hẳn, từ con cả Hoàng Phủ Ngạn Tước, đến con thứ Hoàng Phủ Diên Đình, lại đến con gái lớn Hoàng Phủ Ngưng cùng ma nữ Hoàng Phủ Anh, cuối cùng còn có một người giống như ba họ có oán hận Hoàng Phủ Ngạn Thương, tổng cộng có sáu anh chị em, hơn nữa trong nhà có hai lão nhân, cũng chính là cha mẹ cọn họ —— Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, có thể nói là nhân tài đông đúc, đầu người di chuyển.

Nhưng mà, lúc này, bọn họ đều có mặt đầy đủ mà nhìn cái người dương dương tự đắc ngồi trên ghế sa-lông –Cung Quý Dương, trên mặt cũng tràn ngập tò mò.

"Ai, bác gái, ngài để con nói bao nhiêu lần nữa, là thật, Ngạn Tước lần này thực quá phận, người ta vẫn là cô gái chưa gả đi, liền đem cô ấy... bắt nạt, Liên Kiều là con dâu hồi đó người chọn lựa, điều này cũng tốt, hiện tại đang khóc sướt mướt, cháu nhìn thấy mà thực sự không đành lòng a!"

Cung Quý Dương uống một miệng trà, vẻ mặt tiếc hận, rất có phong thái nhân sĩ giang hồ bênh vực kẻ yếu.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong lúc nhất thời mọi mọi người xôn xao.

Sáng sớm nay, ngay sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ra khỏi cửa, Cung Quý Dương liền nghênh ngang mà đi đến "Hoàng phủ", đem mấy người anh chị em trong nhà Hoàng Phủ đang định đi làm ngăn lại, lại đem lão gia tử Hoàng Phủ Ngự Phong và phu nhân Triển Sơ Dung mời ra, miêu tả sinh động như thật hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hongkong.

Không nghe thì không sao, vừa nghe đã thấy kinh người!