Mặc Di Nhiễm Dung gật gật đầu, tùy ý hắn đem mình ôm vào trong lòng.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Liên Kiều thở dài một hơi.
"Nói đi, tiểu nha đầu, chuyện gì?"
Cung Quý Dương một mực nhìn Liên Kiều, thân thể dựng lên hai tay khoanh lại.
Liên Kiều trừng mắt, hai mắt cực to nhìn chằm chằm Cung Quý Dương ——
"Oa? Làm sao anh biết tôi có việc tìm anh nha?"
Cung Quý Dương cười khổ một tiếng: "Em đem tất cả mọi người đuổi đi, để lại mình tôi, không khó đoán ra em có chuyện cần tôi giúp!"
Liên Kiều dùng ánh mắt cực kì sùng bái nhìn Cung Quý Dương, cuối cùng hoan hô một tiếng: "Tôi thật sự không có nhìn lầm anh!"
Cung Quý Dương nhún nhún vai, nhìn bộ dáng Liên Kiều muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, "Nói đi, có chuyện gì?"
Nụ cười trên khuôn mặt sau câu này ảm đạm hẳn, cô bĩu môi nói rằng:
"Vừa nãy anh Ngạn Thương nhận điện thoại, là cái tên rụng hố - hãm hại kia gọi tới, hắn ta nói —— hắn ta nói bên Mỹ có chuyện gấp cần xử lí, cho nên phải về Mỹ!"
Liên Kiều nói khiến Cung Quý Dương không hiểu ra sao, tên trong rụng tại hố-hãm hại?
"Người trong miệng em có phải —— Hoàng Phủ Ngạn Tước?"
"Ừ, hắn về Mĩ!" Âm thanh Liên Kiều rầu rĩ, dường như có chút không vui.
Cung Quý Dương cười ha ha: "Hắn về Mỹ quả thực bình thường, chẳng lẽ còn muốn vĩnh viễn ở lại Hongkong cùng em cái nha đầu điên này sao?"
Liên Kiều hừ mũi một cái, không nói gì, chính là đem thân thể rầu rĩ không vui đi tới cái cây bên kia, chân đá cục đá theo bản năng.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Cung Quý Dương sáng tỏ, đi lên trước, bàn tay to vỗ vỗ vai cô nói:
"Em hẳn không thể buông tha tên gia hỏa kia chứ?"
Liên Kiều sau khi nghe vậy, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn hắn, tự hỏi cái gì đó sau nói:
"Ai nói tôi không buông tha hắn? Nhưng mà hắn cứ đi như vậy, thật sự là quá tiện nghi hắn, hừ!"
"A —— "
Cung Quý Dương cố ý kéo dài thanh âm: "Tôi đây hiểu được, em muốn tôi giúp thế nào đây?"
"Còn không nghĩ tới!" Liên Kiều có vẻ thực uể oải, nhưng mà lời nói quả thực thật phẫn hận:
"Dù sao không thể để cho hắn nhẹ nhàng tự tại như vậy mà đi, thật sự mối hận khó khăn trong lòng!"
Cung Quý Dương thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, tiểu nha đầu rõ ràng bắt đầu quyến luyến Hoàng Phủ Ngạn Tước, đáng tiếc là, chính cô a còn không biết điểm này, nói vậy tên Hoàng Phủ kia lại càng không biết.
Cái gì là bạn tốt, bạn tốt chính là tại thời điểm mê mang kéo nhau một cái, ha hả, hắn Cung Quý Dương luôn luôn thích làm chuyện như vậy.
"Liên Kiều, tôi có một ý kiến rất hay!" Cung Quý Dương nhướng mày, vẻ mặt cười xấu xa mà nói.
Liên Kiều mắt sáng rực lên, giống như một con thú cưng được miếng ăn chạy đến bên cạnh hắn, kéo kéo tay áo hắn hỏi han:
"Chủ ý gì, nói mau a!"
Cung Quý Dương ha hả cười: "Theo tôi được biết, bọn em sắp được nghỉ đúng không?"
"Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ được nghỉ hè!" Liên Kiều cúi đầu nghĩ sau đó khẳng định.
"Tôi sẽ tiện tay xử lý mấy chuyện ở HongKong, mấy ngày nay, sau khi xong, em theo tôi đến Mỹ!" Cung Quý Dương nói gọn gàng.
"Đi theo anh tới Mỹ?" Liên Kiều nhất thời còn không kịp phản ứng.
"Không tồi, em không phải cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi như vậy chưa giải mối hận trong lòng em sao? Cho nên tôi liền mang em tới Hoàng Phủ Gia, nhưng mà —— "
Cung Quý Dương đột nhiên thần bí nói: "Sau khi đến Mỹ em nhất định phải nghe tôi nói, tôi nói cái gì, em tuyệt đối không được ý kiến, hiểu chưa?"
Liên Kiều che miệng, hai mắt đảo quanh, hơn nửa ngày mới lên tiếng: "Anh nói rất kì lạ nha!"
"Vậy em đáp ứng hay không? Đây chính là chiêu duy nhất có thể chỉnh tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia!" Cung Quý Dương không ngừng hấp dẫn cô.
Liên Kiều không hề nghĩ ngợi, liên tục gật đầu sau quay người chạy đi ——
"Này, tôi còn chưa nói xong đâu, chạy cái gì?" Cung Quý Dương một tay kéo cô trở về.
"Tôi lập tức đi đặt khách sạn, chẳng lẽ đến Mỹ bắt tôi ngủ ngoài đường sao?" Liên Kiều suy nghĩ rất chu đáo, đem những ảo tưởng về chuyến lữ hành nước Mỹ xong một lần.
Cung Quý Dương cười đến thực "Hiền lành", sau khi nghe vậy lắc đầu: "Không, khách sạn em không cần đặt, bởi vì đến lúc đó em sẽ trực tiếp tiến vào "Hoàng Phủ" !"
"Hoàng phủ? What? Cung Quý Dương anh thật trâu, thậm chí có Hoàng Phủ? Là cái vương gia Hoàng Phủ? Chẳng lẽ là hoàng đế gì đó?"
Liên Kiều hiển nhiên đang hiểu lầm ý tứ của Cung Quý Dương, ánh mắt khiếp sợ trừng lớn.
Lời cô nói thực khiến Cung Quý Dương suýt chút nữa hộc máu ——
"Liên Kiều, "Hoàng phủ" là Biệt thự Hoàng Phủ Gia, em —— sau khi tới Mỹ trực tiếp đến nhà Hoàng Phủ Ngạn Tước!" Hắn gằn từng tiếng nói cho cô nghe.
Ách?
Liên Kiều sửng sốt, nửa ngày không nói gì!
※※※※※※※※
Trên giường lớn thoải mái của khách sạn, ánh trăng chiếu vào dung nhan đẹp đẽ của Mặc Di Nhiễm Dung, hai má tản ra hơi nóng, lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương đem cô về khách sạn, cô liền mệt tới mức ngủ luôn, giờ phút này, cô giống như mỹ nhân cổ xưa, lẳng lặng mà nằm ở nơi đó.
Hoàng Phủ Ngạn Thương không có rời đi, cũng lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia, ánh mắt trong dần chuyển thành hang sâu, ngón tay thon dài dịu dàng quyến luyến vuốt ve gò má cô, khuôn mặt tuấn dật biểu lộ thâm tình.
"Nhiễm Dung, mặc kệ em có đồng ý hay không, sau khi tôi gặp em không tính để em rời đi, thực xin lỗi..."
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, không kìm lòng nổi mà cúi xuống, khi môi mỏng kề sát môi anh đào, nhẹ giọng nói:
"Bởi vì —— tôi yêu em..."
(Oa cái câu này làm Min nhớ bài “Tôi yêu em” của ông Puskin )
Theo một câu cuối phun ra, bờ môi ôn nhu của hắn cũng áp lên môi cô. . .
Ánh trăng cùng sao chiếu rọi, trong phòng hai bóng dáng đẹp đẽ...