Đông!
Một tiếng đập dày nặng tựa như tiếng đánh trống vậy, nó vang lên trong lòng mọi người mang theo những rung động, từ sâu trong lòng truyền ra khắp người, tay chân tê dại, lông tơ cả người dựng hết lên.
Trong nháy mắt thời gian như ngừng trôi.
Kim ô chàng thành trụ dừng lại cách đỉnh đầu Vũ Soái khoảng hai mươi trượng.
Ba, kim ô chàng thành trụ tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ bỗng xuất hiện một vết rạn. Ngay sau đó, ba ba ba, vô số vết rạn nhanh chóng tràn ngập bề mặt của kim ô chàng thành trụ.
Oanh!
Kim ô chàng thành trụ bỗng phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, nó ầm ầm bạo liệt, khí tức bá đạo hừng hực đột nhiên nổ tung.
Cũng vào lúc đó, trong mắt Vũ Soái hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hữu chưởng đang nâng lên bỗng nâng cao hơn!
Hai sức mạnh tuyệt đối va chạm vào nhau giống như hai khỏa lưu tinh va vào nhau, quang hoa khắp trời sáng rực như ban ngày!
Không khí trong vòng mấy trăm dặm đều bị quấy nhiễu.
Trước mắt mỗi người đều là một mảng trắng xóa, mắt không nhìn được gì, bên tai là tiếng nổ vang, giống như cực độ yên lặng lại như cực độ ầm ĩ, nhưng không ai có thể nghe rõ được gì cả. Rất nhiều người không kìm được há hốc mồm, một ít kẻ có thân thủ tốt thì cố gắng tỉnh táo lại, bọn họ nhận ra nguy hiểm đang chầm chậm tiến tới.
Sóng khí dày đặc như thép, giống như một con thái cổ cự thú với tốc độ cực nhanh ầm ầm lướt qua nghiền nát tất cả!
Bang bang bang!
Ma tộc bị chạm trúng không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì giống như bị búa tạ đập trúng, phun ra một ngụm tiên huyết, cả người văng ra ngoài.
Sóng khí kinh khủng nghiền nát tất cả, đám tinh anh của Vũ Tiền vệ giờ đây giống như cành khô phiêu diêu trong mưa gió, không có bất cứ sức phản kháng nào.
Đám người Chu Khả sắc mặt đại biến, vội vàng co người thối lui che chở cho công chúa của mình.
Người tốc độ hơi chậm bị sóng khí lướt qua không khỏi bay ra ngoài.
Nếu cứ thuận theo luồng sức mạnh kinh khủng này mà bay ra ngoài thì còn tốt, mấy người tự tin vào sức mạnh bản thân cố đè nén ổn định thân hình chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, xương cốt trong cơ thể bọn họ không thể chịu được sức mạnh cường đại như thế từng chiếc một đứt gãy!
Giống như ngày tận thế đang tới!
Trong lòng mọi người đều hoảng sợ, tâm thần khiếp đảm, sắc mặt trắng bệch.
Uy lực một kích này khiến quần hùng khiếp sợ!
Không ai chú ý tới một bóng người giống như khói nhẹ ngược dòng người nghênh đón sóng khí tiến lên.
Sóng khí dày đặc như thép với sức mạnh vô địch ở trước mặt bóng người uyển chuyển này lại giống như đậu hũ vậy, không khiến nàng gặp bất cứ khó khăn nào, nàng như cá bơi, thân hình thoáng nhoáng lên liền chui vào trong sóng khí.
Vũ Soái nheo nheo mắt, tay phải hơi run run được thu lại.
Trong lòng hắn kinh ngạc đến cực điểm.
Từ sau khi bước vào soái giai, đã rất lâu rồi hắn không cùng người khác động thủ, ở toàn bộ Bách Man Chi Minh soái giai là tồn tại cao nhất. Mặc dù hắn tốn rất nhiều thời gian để giải quyết các sự vụ nhưng việc tu luyện của bản thân chưa từng buông lỏng.
Một kích này của Tiếu Ma Qua lại khiến hắn cảm thấy được chút áp lực!
Nếu không phải tay phải hắn đang run lên, hắn tuyệt đối không tin đây là sự thực.
Thập ô thiên giới!
Lợi hại vậy sao?
Trong lòng hắn có chút kinh ngạc. Giới của tướng giai trước mặt soái giai hẳn phải không có chút uy hiếp mới đúng! Thế nhưng vì sao thập ô thiên giới của Tiếu Ma Qua lại có thể khiến hắn cảm thấy được áp lực?
Chẳng lẽ là thần lực?
Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Vũ Soái, trong mắt hắn không khỏi lóe sáng.
Nhất định là thần lực!
Sóng khí và ánh sáng đối với hắn không có bất cứ ảnh hưởng gì, hắn tựa như bàn thạch, cả người đứng giữa không trung không chút dao động. Hắn ngửa đầu nhìn chấm đen trên trời, nụ cười hiện trên môi.
----------------------------
Trái ngược với sự thong dong của Vũ Soái, Tả Mạc chật vật hơn nhiều.
Cả người hắn đều đang bốc khói, quần áo tan tành, khắp cả người là những vết thương to nhỏ, áng sáng đỏ sẫm quanh người đã ảm đạm đi, mười vầng mặt trời cũng mất đi quang hoa. Một kích vừa rồi không những lấy đi hết tất cả sức mạnh của hắn hơn nữa còn khiến hắn bị thương không nhẹ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ma văn thái dương ở mi tâm ảm đạm không chút ánh sáng, chín mặt trời trên người cũng không phát sáng nữa. Không có mười mặt trời thu liễm thần lực, thần lực hoàn toàn mất đi khống chế, giống như vô số tế lưu hỗn loạn điên cuồng chảy trong cơ thể Tả Mạc.
Tả Mạc cố nuốt ngược bụm máu vào trong, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Vũ Soái.
"Ở tướng giai mà đã có uy thế như này, bình sinh ta thấy ít ai bằng ngươi." Vũ Soái thản nhiên nói, giọng đầy vẻ tán thưởng.
Tả Mạc không nói một lời, không phải hắn không muốn nói mà căn bản hắn không thể nào nói được. Cả người hắn lúc này đang sôi lên, thần lực chạy loạn khắp nơi trong cơ thể, hơn nữa một kích vừa rồi khiến phong ấn của thái dương tinh loại xuất hiện khe nứt.
Khi còn ở chiến trường Phong Tuyệt bởi vì thái dương tinh loại quá mức mãnh liệt, Tả Mạc không thể nào hấp thu được sức mạnh của nó, còn bị nó làm cho tổn thương nên viễn cổ cương thi mới phong ấn thái dương tinh loại lại.
Tả Mạc trăm triệu lần không ngờ tới, một kích vừa rồi lại dẫn tới phong ấn của thái dương tinh loại xuất hiện khe nứt.
Một luồng hơi nóng chậm rãi chảy ra từ trong thái dương tinh loại dường như có thể hòa tan hắn. Luồng nhiệt lưu này cực kì nhỏ nhưng ngay sau khi nó xuất hiện thì thần lực đang loạn thành một đống bên trong cơ thể Tả Mạc bỗng dưng bất động.
Lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải trường hợp thần lực bất động như này, một cảm giác kì quái không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng một luồng tế lưu vô cùng âm hàn hung lệ đột nhiên dọc theo sống lưng chui vào trong người Tả Mạc.
Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nghịch long trảo!
Chết tiệt, đang lúc nguy cấp nghịch long trảo lại xông vào tham gia náo nhiệt thế này!
Ba ngàn tơ phiền não vậy mà không chút động đậy, bất luận Tả Mạc thôi động ra sao nó vẫn bất động, dường như nó cũng không có cách gì để đối phó với luồng tế lưu âm hàn này.
Vũ Soái chậm rãi bay lên phía trên cho tới khi đạt độ cao ngang bằng với Tả Mạc.
Hắn cười như không cười nhìn Tả Mạc không chút động đậy nói: "Thế nào? Chỉ có khả năng phát ra một kích thôi sao? Muốn dựa vào một kích này để đánh bại ta nhưng lại không thành công hả!"
Ánh mắt hắn rất lợi hại nhìn ra được lúc này trong cơ thể Tả Mạc đang loạn thành một đống, đừng nói tái chiến, chỉ sợ sức chỉ huy một ngón tay cũng không có.
Vũ Soái cười thản nhiên, năm ngón tay mở ra chộp về phía Tả Mạc.
Không khí xung quanh Tả Mạc bỗng ngưng lại như sắt, Tả Mạc không thể động đậy được.
Dễ như trở bàn tay, tâm tình Vũ Soái nhất thời tốt hơn không ít. Mặc dù Tiếu Ma Qua tu luyện thần lực nhưng chung quy cảnh giới vẫn khác biệt quá nhiều, chỉ có thể phát ra một kích uy lực. So sánh với thu hoạch lần này thì tổn thất trước đó Vũ Soái không để trong lòng.
Chỉ cần phương pháp tu luyện thần lực ở trong tay mình thì cảnh giới bản thân vốn đã đình trệ từ lâu lại có hi vọng đột phá, càng quan trọng hơn là có thần lực bản thân mới có khả năng đột phá tới vương cảnh!
Vương cảnh!
Hai chữ này khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Đột nhiên hắn có chút nôn nóng muốn quay về nhà, chỉ hận không thể lập tức quay về để nghiên cứu thần lực. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là soái giai, năng lực khống chế tâm tình rất mạnh, hắn không khỏi bật cười khanh khách, lập tức tay phải chụp một cái.
Chỉ thấy thân hình Tả Mạc không chịu khống chế bay về hướng Vũ Soái.
Nhất thời Tả Mạc trở nên lo lắng.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng ca yếu ớt tựa như từ sâu trong lòng đất vang lên.
"Sống có gì vui, chết có gì buồn, song tâm âm dương cách biệt, một tỏa không rời xa!"
Vố số kiếm quang giống như đóa hoa mới nở, trong nháy mắt, khắp trời hiện ra một biển hoa mênh mông, không biết chúng từ đâu đến với tốc độ kinh người vừa hé ra liền bùng nở rồi lại tàn phai.
Trong biển hoa, một bóng dáng đầy uyển chuyển nhưng lạnh lẽo như kiếm đang đứng.
Khi Tả Mạc thấy rõ người tới thì không khỏi sửng sốt nhưng sau đó lập tức nhận ra, đó là Ngã Ly, kiếm linh của La Ly sư huynh!
La Ly sư huynh tỉnh rồi?
Ngay lập tức trong lòng Tả Mạc vô cùng mừng rỡ!
La Ly tỉnh dậy đồng nghĩa với việc hắn đã hiểu được kỳ công sinh tử tỏa.
Trong biển hoa, Ngã Ly chập chờn sinh tư làm khí chất lạnh lùng như phi kiếm của nàng có thêm mấy phần mị lực.
La Ly sư huynh đâu rồi?
Tả Mạc không nhìn thấy bóng dáng của La Ly đâu cả, trong lòng có chút bối rối. Nhưng rất nhanh, hắn liền lo lắng sốt ruột, La Ly sư huynh dù đã hiểu thông sinh tử tỏa cũng tuyệt không phải là đối thủ của Vũ Soái.
Chết tiệt!
Vụ làm ăn này phải đền lớn rồi!
Sát khí đằng đằng vừa rồi của Tả Mạc biến mất, hắn vô cùng sốt ruột, chỉ muốn cố gắng thôi động khí lực nhắc nhở La Ly sư huynh chạy mau nhưng cả người không thể nào động đậy được. Cả người hoàn toàn mất đi sự khống chế, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.
Vũ Soái hơi kinh ngạc: "Cũng có chút năng lực."
Những đóa hoa này vô cùng sinh đẹp, là do vô số kiếm ý tạo thành, tầng tầng lớp lớp tạo thành một biển hoa trông vô cùng đẹp mắt.
Hoa hải kiếm giới?
Vũ Soái cười cười không cho là thế, trong lòng lại suy nghĩ tới lai lịch của Tiếu Ma Qua, rốt cuộc hắn là ai mà lại có đám thủ hạ mạnh kinh người như vậy? Nhưng rất nhanh trong lòng hắn thoáng buông lỏng, dù sao giờ đây Tiếu Ma Qua cũng đang ở trong tay mình. Nếu như hắn không nghe lời thì cùng lắm trực tiếp hạ cấm chế, không sợ hắn lật lọng.
Mà lực lượng thủ hạ hùng hậu của Tiếu Ma Qua tự nhiên sẽ thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây, tâm tình hắn càng thêm vui vẻ, biển hoa mỹ lệ trước mặt càng xinh đẹp.
Ngã Ly phiêu phù trong kiếm hải nhìn Vũ Soái với ánh mắt lạnh lùng.
Nàng bỗng nhắm mắt lại, môi anh đào khẽ mở: "Sinh tử tỏa ly kiếm!"
Trong lòng Vũ Soái máy động, chợt có dự cảm xấu.
Ba, từng đóa hoa vỡ vụn, cánh hoa điêu tàn, từ trong đóa hoa một sợi dây xích màu đỏ thật nhỏ không ngừng dài ra, càng ngày càng dài.
Biển hoa khắp trời cùng vang lên tiếng vỡ vụn.
Từng sợi dây xích màu đỏ đan xen vào nhau, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt vô số sợi xích nhỏ tựa như những con rắn màu đỏ trườn lên nhau.
Xích đỏ với tốc độ kinh người cuốn về phía Vũ Soái.
Quỷ dị nhất chính là tất cả những sợi xích này đều là kiếm ý! Hơn nữa còn là một loại kiếm ý quỷ dị không phải sinh cũng không phải tử, khó phân âm dương. Cho dù Vũ Soái hiểu nhiều biết rộng cũng chưa từng gặp qua loại kiếm ý cổ quái như này!
Đây là kiếm ý gì?
Sự khinh thường trên mặt Vũ Soái lập tức biến mất, sắc mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Kiếm ý cổ quái tới cùng cực, hắn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu nhiễm phải dù chỉ một chút kiếm ý này thì nhất định kết quả không tốt lành gì. Hắn không thể nói rốt cuộc đây là cái gì, loại khí tức không phân âm dương, không phải sinh cũng không phải tử tựa như một loại tồn tại quỷ dị di chuyển giữa sinh và tử.
Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.