Nếu như nói trước đó Biệt Hàn chỉ nhận thấy Vũ Tiền vệ có dấu hiệu buông lỏng vậy thì giờ phút này, phòng tuyến chắc chắn đó đã bắt đầu buông lỏng.
Đám tinh nhuệ của Vũ Tiền vệ bị Vũ Soái kích động hung tính, không ngừng từ trong trận bay ra.
Trận hình nghiêm chỉnh xuất hiện những khoảng trống, những khoảng trống này không có quy tắc, đặt ở trong trận hình dày đặc của Vũ Tiền vệ thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Xác định là không ảnh hưởng tới toàn cục nên ngay cả Vũ Soái cũng không để ở trong lòng. Đối với một đội ngũ có quy mô lên tới vạn người mà nói thì mấy trăm người xuất kích cũng không gây chút ảnh hưởng gì tới chiến bộ.
Biệt Hàn lại không cho là thế.
Vũ Tiền vệ lao ra đều là tinh nhuệ, số lượng bọn họ không nhiều, thường thường đều là hạch tâm của mỗi tiểu đội, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sức chiến đấu chỉnh thể của Vũ Tiền vệ. Nếu ở tình huống bình thường thì loại ảnh hưởng này khó mà phát hiện ra nhưng nếu gặp phải xung kích mãnh liệt thì sẽ nhanh chóng lộ ra.
Nhìn Vũ Tiền vệ không ngừng bay ra, Biệt Hàn kiềm chế chiến ý rục rịch muốn động trong lòng lại.
Sơ hở từng chút một hiện ra nhưng trận hình ở trung bộ Vũ Soái lại không có bất cứ biến hóa gì. Dù cho bản thân có thể xông vào cũng chưa chắc có thể uy hiếp tới trung trận.
Hắn tiếp tục kiên trì chờ đợi!
-
Bị kích động nên sức chiến đấu của Vũ Tiền vệ rất kinh người, nhất thời đám người Thúc Long cảm thấy áp lực tăng mạnh, cắn răng đau khổ chống đỡ.
Nhưng từ khi A Quỷ và Hắc Kim phù binh tham gia vào chiến trường thì áp lực của bọn họ đã giảm đi rất nhiều. Cao thủ đạt tới cấp bậc như A Quỷ và Hắc Kim phù binh tham gia vào chiến trường quy mô nhỏ như này có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Hai người căn bản không có đụng tới đối thủ, nơi họ đi qua Vũ Tiền vệ tinh nhuệ giống như sung từ trên trời rụng xuống. Thân pháp quỷ mị, uyển chuyển dị thường của họ căn bản không để cho đối phương có cơ hội vây kín.
Nhưng người trên trời càng lúc càng đông.
Vũ Tiền vệ xưa nay vốn rất kiêu ngạo, lần này bị kích động, bọn họ điên cuồng từ trong trận bay ra tham gia vào chiến trường.
Bên cạnh chiến xa, một gã thuộc hạ thực sự nhịn không được lên tiếng: "Chủ thượng, xông trận đi!"
"Xông trận?" Vũ Soái hời hợt hỏi lại.
"Vâng!" Thuộc hạ lo lắng nói: "Chỉ cần xông trận thì thương vong sẽ giảm xuống rất nhiều!"
Một vùng trời bỗng dưng biến thành màu đỏ sẫm, mười vầng mặt trời treo lơ lửng trong đó, chúng nó chậm rãi vận chuyển theo một quy luật huyền ảo không thể diễn tả bằng lời, giống như mười cục nam châm lôi kéo ảnh hưởng lẫn nhau.
Phía dưới mười vầng mặt trời, một bóng người với nghịch long trảo sau lưng ngạo nghễ đứng đó.
Tả Mạc lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt hoa văn kim sắc ẩn hiện, ma văn thái dương ở mi tâm sáng lên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim tựa như thần tiên hạ phàm.
"Sát!"
Tiếng hét như tiếng sấm quét ngang toàn trường.
Chỉ thấy bầu trời càng thêm đỏ rực lấy Tả Mạc làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía.
Loại biến hóa này diễn ra vô cùng nhanh, hơn trăm tên Vũ Tiền vệ tinh nhuệ bất ngờ không kịp phòng bị, không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì liền bị cuốn vào trong đó. Mười vầng mặt trời bỗng phát ra quang mang vạn trượng, bầu trời màu đỏ sẫm pha lẫn màu vàng, ở dưới đất lưu diễm tàn phá bừa bãi.
Trong kim quang lưu diễm, thống lĩnh giai của Vũ Tiền vệ hét lên vô cùng thảm thiết, không ngừng bốc cháy, bọn họ giống như củi khô gặp lửa trong nháy mắt liền bị đốt thành tro bụi.
Thập ô thiên giới đỏ sẫm, mười vầng mặt trời một lần nữa chậm rãi vận chuyển.
"Thập ô thiên giới thật lợi hại!" Chu Khả nhịn không được thất thanh nói.
Hắn tu luyện "hồn ma dẫn" là một trong những ma công đứng đầu ma giới, nó chú trọng tới sự quỷ dị khó lường, nhưng để có thể một lần tiêu diệt trăm tên thống lĩnh như thế hắn không thể làm được.
Thập ô thiên giới quả nhiên không hổ là tướng giai đệ nhất giới!
Bá đạo vô song!
Chiêu này khiến toàn trường bị chấn nhiếp!
Chiến trường khốc liệt thậm chí dừng lại trong giây lát, tất cả mọi người đều bị một kích bá đạo này làm cho ngây ra.
Nhất là đám tinh nhuệ của Vũ Tiền vệ, sắc mặt kịch biến không kìm được hiện rõ vẻ sợ hãi.
Mặc dù khoảng cách giữa thống lĩnh giai và tướng giai là rất lớn nhưng chỉ dùng một chiêu liền đánh chết trăm tên thống lĩnh giai, các cao thủ tướng giai ở đây đều cảm thấy kinh hãi, trầm mặc không nói.
Mà mấy người Chu Khả lại càng hoảng sợ, bọn họ biết rất rõ thập ô thiên giới của Tả Mạc chỉ vừa mới thành hình mà thôi. Còn thập ô thiên giới trước mắt hiện ra đầy uy nghiêm vô cùng thành thục!
Rất nhiều người trong lòng còn có chút nghi hoặc. Thập ô thiên giới vô cùng hiếm thấy, bọn họ chưa từng gặp qua nhưng thập ô thiên giới của Tiếu Ma Qua dường như còn lợi hại hơn nhiều so với thập ô thiên giới được ghi chép trong điển tích!
Trên mặt mọi người tràn ngập sợ hãi pha lẫn kinh ngạc không ngờ tới.
Tả Mạc huýt gió một tiếng, cả người bay lên, khi đạt độ cao vài trăm trượng thì bỗng quay ngược người, giống như một mũi thương thẳng tắp từ trên trời lao xuống.
Hào quang thái dương ở mi tâm đại thịnh, không khí lướt qua mặt, tóc hắn không ngừng tung bay nhưng mặt lại giống như nham thạch, vô cùng lạnh lùng không có chút xao động nào. Không gian đỏ sẫm quanh người tựa như một đoàn hỏa diễm lúc sáng lúc tối, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng che phủ bầu trời vừa rồi giờ đây chỉ bám quanh người Tả Mạc. Mà mười vầng mặt trời bá đạo rừng rực cháy kia giờ lại biến thành mười hỏa cầu nhỏ màu vàng lớn bằng nắm tay xoay quanh thân thể Tả Mạc, vận chuyển theo một quy luật vô cùng đặc biệt.
Vừa mới đánh chết Ô Ngọc, Tả Mạc đang ở trạng thái đỉnh cao, tâm thần hắn vô cùng trong sáng, thập ô thiên giới tựa như một bộ phận của thân thể, tâm niệm vừa động liền tùy ý vận chuyển.
Nhìn chiến tướng chết thảm phía dưới, chiến ý trong người Tả Mạc giống như dung nham sôi trào chảy tùy ý khắp cơ thể hắn.
Nghịch long trảo sau lưng tựa hồ cũng cảm nhận được chiến ý của Tả Mạc, ong ong run lên.
Hai mắt Tả Mạc bị che phủ bởi một tầng kim quang mờ ảo.
Khí lưu cao tốc như đao lướt qua nhưng không khiến hắn có chút động lòng.
Nhìn mặt đất càng ngày càng gần, hắn bỗng mở hai tay ra!
Ầm!
Mười vầng mặt trời xoay quanh người ầm ầm rung lên!
Chúng nó vận chuyển nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, không gian màu đỏ sẫm không ngừng bành trướng ra bên ngoài. Trong nháy mắt Tả Mạc tựa như mang theo một đoàn nộ diễm đỏ sẫm, với thế lôi đình vạn quân ầm ầm nện xuống mặt đất.
Vũ Tiền vệ biến sắc!
Mục tiêu của Tiếu Ma Qua chính là đại trận của Vũ Tiền vệ!
"Bảo vệ chủ thượng!"
Tiếng kêu không ngừng vang lên, nhất thời Vũ Tiền vệ loạn lên.
Tiếng nổ vang trời lan cả vào trong lòng họ, mặt đất dưới chân dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, hơi rung lên. Bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, lưu diễm đỏ sẫm che phủ bầu trời cùng với uy thế không gì sánh bằng đang không ngừng phóng đại trong mắt họ.
Bọn họ hít thở cũng trở nên khó khăn!
"Hừ!"
Một tiếng hừ nhạt từ trong chiến xa truyền ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Vũ Tiền vệ. Không ai biết hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào nhưng khi bóng dáng này hiện ra trước mắt, trong đầu tất cả mọi người đều không hẹn mà cũng hiện lên một cái tên.
Vũ Soái!
Vũ Soái rốt cuộc cũng không kiềm chế được tự mình ra tay!
Tóc dài màu lam nhạt đón gió bay bay, khuốn mặt hắn giống như đao khắc búa gọt, đồng tử màu lam nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, cả người toát ra mị lực khó cưỡng.
Đây là Vũ Soái!
Người đã bước vào soái giai, một trong những cường giả đứng đầu Bách Man Chi Minh, đối tượng mà vô số người sùng bái ngưỡng mộ!
Vũ Soái ngửa đầu, thần sắc bình thường tựa như đoàn lưu diễm đỏ sẫm kia không tồn tại vậy.
Ngay khi mọi người đều bị trận quyết chiến có một không hai này hấp dẫn thì không ai chú ý tới, La Ly vốn vẫn nằm trên mặt đất bên cạnh Tiểu Quả và Lý Anh Phượng bỗng đứng dậy.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Ngay sau đó, thân ảnh hắn từng chút một nhạt đi, giống như biến mất vào không khí.
Mà bên cạnh hắn một thân ảnh mỹ lệ phảng phất từ trong không khí bước ra.
Tuyệt thế dung nhan từng chút một trở nên rõ ràng.
Nàng mở mắt.
-
Vũ Soái!
Con ngươi Tả Mạc co rút lại nhưng vào lúc này hắn đang đạt được trạng thái đỉnh cao, trong lòng hắn không chút sợ hãi. Thân ảnh bất động sừng sững phía dưới trái lại còn khiến chiến ý trong lòng hắn tăng mạnh.
Đi nào!
Mười vầng mặt trời vận chuyển càng lúc càng nhanh, tâm thần Tả Mạc càng lúc càng trong sáng.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Soái, bình tĩnh không chút xao động.
Cự ly giữa song phương rất nhanh liền ngắn lại, trong mắt Vũ Soái hiện lên một tia kinh ngạc.
Chính là lúc này!
Thân hình Tả Mạc hoàn toàn trái với lẽ thường đột nhiên dừng lại giữa không trung cực kì quỷ dị, hoán chuyển giữa cực động và cực tĩnh không có bất cứ trắc trở gì. Tư thế của hắn vô cùng cổ quái, co ngực thóp bụng, cả người cong như cung, hai tay mở ra bỗng hợp lại ở trước mắt.
"Giết!"
Mi tâm hắn bỗng sáng ngời, một đạo kim mang rung động nổi lên lướt qua mặt hắn.
Kim diễm khắp trời giống như có một bàn tay vô hình khuấy động hướng trung tâm co lại!
Một cây kim trụ đường kính hơn trượng cao bảy tám trượng đánh về phía Vũ Soái. Mười con Kim Ô trên cán hiện ra với các hình thái khác nhau.
Thập ô thiên giới "kim ô chàng thành trụ"!
Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng ầm ầm vừa rồi, kim trụ lướt đi trong không khí không gây ra bất cứ tiếng động nào, giống như nó là vật vô hình vậy.
Con ngươi Vũ Soái đột nhiên co rút lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Tới hay lắm!"
Hắn vươn tay phải ra nghênh đón kim trụ từ trên trời giáng xuống!
Tê!
Âm thanh kì dị vang lên khắp toàn trường.
Mọi người ở dưới đất chỉ cảm thấy có một luồng hấp lực vô cùng lớn từ trên trời truyền tới khiến bọn họ khó mà có thể đứng thẳng được, mọi người không khỏi giật mình vội vàng ổn định thân hình. Vô số khí lưu lướt qua bên ngoài bọn họ, với tốc độ kinh người tập trung về bầu trời, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đang ở trong một cơn bão.
Nếu như từ trên trời nhìn xuống thì thấy rất rõ.
Trong vòng trăm dặm không khí trên mặt đất với tốc độ kinh người đang tập trung về phía tay Vũ Soái, nếu nhìn từ xa nhìn lại thì thấy giống như một cái phễu thật lớn bị úp ngược!
Uy lực một kích của Soái giai thật quá cường hãn!
Sắc mặt đám người Chu Khả trắng bệch ra, lúc trước bọn họ bị một kiếm của Lâm Khiêm làm cho chấn động nhưng giờ đây mới phát hiện ra khoảng cách giữa soái giai và tướng giai là không thể nào vượt qua được! Một kiếm của Lâm Khiêm so với một kích của Vũ Soái tựa như đom đóm so với mặt trăng.
Lực lượng song phương quá chênh lệch về bản chất!
Người hơi nhát gan thì tay chân nhũn ra, như muốn ngã xuống đất.
Tả Mạc không hề biết tâm tư của những người khác, lúc này tâm thần hắn trống rỗng, không có chút xao động nào. Uy thế một kích của Vũ Soái hắn cũng đã nhìn thấy nhưng trong mắt hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại còn cảm thấy phấn khích! Vô cùng phấn khích!
Soái giai!
Đây là soái giai sao!
Đôi mắt bình tĩnh không chút xao động toát ra vẻ phấn khích và kiên định.
Hai tay hắn không ngừng vẽ lên trong không trung, từng đạo ma văn hiện ra, khi kim trụ dần sáng lên, mười con Kim Ô cũng trở nên sáng hơn, kim trụ như tiến vào trong nước càng ngày càng trở nên chậm chạp.
Vũ Soái không ngờ tới Tả Mạc lại còn có thể ra tay hai lần như thế!
Lần này kinh ngạc không thể che giấu được nữa.
Tả Mạc cũng không thể giữ được bình tĩnh, đây là đòn mạnh nhất từ trước đến nay của hắn, trong lòng hắn vô cùng kích động, nhịn không được hét lớn: "Đi thôi! Kim ô chàng thành trụ!"