- Không có chuyện gì, đã sớm bình phục, Tiêu Dao không đi theo ngươi sao?
Doanh Thi cất tiếng hỏi, ánh mắt giảo hoạt mà cười cười.
- Nàng đã trở về Cuồng Sư Môn.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Là ngươi à, tại sao các ngươi lại tới đây?
Hắc Sơn nhìn thấy tiểu thư đi cùng Nhạc Thành thì cũng nhanh chóng đi theo sau, nhận ra Nhạc Thành chính là người lần trước đi cùng với tiểu thư.
- Hóa ra là Hắc Sơn đại nhân.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Hắc Sơn.
- Nơi này hơi loạn, chút nữa các ngươi theo chúng ta, lần trước các ngươi đã cứu tiểu thư, coi như là ta trả ân tình cho ngươi.
Hắc Sơn chăm chú nhìn đoàn người Nhạc Thành rồi nói.
- Vậy làm phiền Hắc Sơn đại nhân.
Nhạc Thành cũng biết đây là ý tốt của Hắc Sơn cũng không nên cự tuyệt thẳng thừng.
Về phần Nhạc Thành, bởi vì cô gái thanh y, cho nên Nhạc Thành đối với Nhạc gia không hề có ấn tượng tốt.
Nhìn thấy nam tử áo đen quen với người của Tôn gia, tất cả mọi người đều nghi hoặc đánh giá Nhạc Thành.
Đặc biệt là Nhạc gia Nhạc Đình, sắc mặt hơi biến đổi sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.
Về phần viễn cổ Hổ Tộc và Toan Nghê tộc còn có người của Minh Xà tộc thì đều đưa ánh mắt quét lên trên người của Nhạc Thành mà đoán thân phận của hắn.
Mà lúc này sắc mặt của Hắc Ám Thần điện đã trở nên vô cùng khó coi, mặc dù mục tiêu của bọn chúng chính là linh mộ của bát sí linh mãng nhưng đối với Nhạc Thành, bọn chúng vẫn rất xem trọng.
Nhìn thấy Nhạc Thành đúng là không quen biết với đám người Nhạc gia, bọn họ liền có một chút hi vọng, nhưng hiện tại thấy hắn có quan hệ với người của Tôn gia là Hắc Sơn, mà Hắc Sơn lại chính là thất tinh Đấu Tôn, đúng là không dễ đối phó.
-Hắc Ám Thần điện, Địa Ma lão nhân, Hắc Ám Thần điện các ngươi cũng tới, né tránh lâu như vậy cuối cùng cũng đã lộ diện.
- Khặc khặc, Hắc Sơn lão huynh, tôn gia các ngươi chẳng phải đã né tránh hai trăm năm hay sao?
Hắc Ám Thần điện đại trưởng lão lạnh lùng cười nói
- Địa Ma lão nhân, lần trước Hắc Ám Thần điện các ngươi dám làm tổn thương tiểu thư chúng ta, Tôn gia sẽ không để yên cho các ngươi.
Hắc Sơn hung hăng nói.
- Hắc Sơn, khặc khặc, chỉ bằng ngươi sao, ta không để vào mắt.
- Sưu sưu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngay đúng lúc Hắc Sơn muốn đối phó với người của Hắc Ám Thần điện thì một thanh âm xé gió vang lên, năm thân ảnh từ trên không trung lao xuống mặt đất.
Trong năm người thì một người mặc áo dài màu xám, người chính giữa mặc trường bào màu lam, tướng mạo đường đường chính chính.
- Hắc Sơn, ta còn tưởng ai lớn giọng, hóa ra là ngươi.
Mọi người nhìn ra, Hắc Sơn cùng người mới tới cũng có qua hệ không tệ.
- Vũ Văn Minh Quang, ngươi tự mình tới sao, thế nào, vài chục năm không gặp, ngươi có khỏe không?
Hắc Sơn nhìn hán tử trung niên áo lam mà mỉm cười nói, tựa hồ như tức giận với người của Hắc Ám Thần điện cũng tiêu tan không nhỏ.
- Vẫn khỏe, còn ngươi, ngươi vừa mới lớn tiếng hô, là ai chọc giận ngươi?
Hán tử áo lam chính là người của Vũ văn Gia tộc, Vũ Văn Minh quang, sau lưng cũng là bốn người thực lực tứ tinh Doanh Thi.
- Còn có ai, không phải là đám chó con Hắc Ám Thần điện hay sao.
Hắc Sơn hung hăng nhìn đám người Hắc Ám Thần điện.
- Hắc Sơn, ngươi nóisai là đồ chó con, coi chừng lão phu giết ngươi.
Đại trưởng lão của Hắc Ám Thần điện chăm chú nhìn Hắc Sơn mà nói.
- Địa Ma lão nhân, ngươi hoảng sợ điều gì, có muốn ta tiếp ngươi mấy chiêu không?
Vũ Văn Minh Quang chăm chú nhìn người của Hắc Ám Thần điện rồi nói.
- Vũ Văn Minh Quang, ngươi muốn đấu với ta sao, bát tinh Đấu Tôn, ta còn chưa sợ.
Đại trưởng lão của Hắc Ám Thần điện cất tiếng nói.
- Vũ Văn gia.
Yến Hiểu Kỳ nhìn thấy người mới tới là người của Vũ Văn gia tộc thì sắc mặt trở nên tái nhợt, toàn thân cũng hơi chuyển động.
- Hiểu Kỳ, tỷ không sao chứ?
Tô Hân Nhi cùng với Hàn Nguyệt, Tư Mã Yên Nhiên dĩ nhiên là biết chuyện của Yến Hiểu Kỳ với Vũ Văn gia tộc.
- Hiểu Kỳ, nàng làm sao vậy?
Nhạc Thành nhìn thấy thần sắc của Yến Hiểu Kỳ thì ngạc nhiên hỏi.
Yến Hiểu Kỳ thở ra một ngụm trọc khí rồi nói:
- Muội không sao, chỉ là hơi thất thần mà thôi.
Nhạc Thành nhìn thấy Yến Hiểu Kỳ không có chuyện gì thì mới cất tiếng nói:
- Hiểu Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Bây giờ không tiện nói rõ, chờ một chút nữa, huynh cẩn thận đó.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
Vũ Văn Minh Quang dò xét toàn trường thì thần sắc hơi biến đổi, lúc này tứ đại nhân tộc và tứ đại thú tộc đều đã đến.
Cuối cùng Vũ Văn Minh Quang đưa mắt nhìn lên đám người Nhạc Thành và Hỏa Lão, sau đó nhìn thấy Yến Hiểu Kỳ thì ngạc nhiên, sắc mặt hơi biến chuyển rồi chuyển ánh mắt.
Tại sao lại có thể giống như vậy, ánh mắt kia giống như đã tu luyện qua Thiên Nhiên U Lam của Vũ Văn gia tộc, có lẽ ta đã nhầm rồi.
- Xem ra hôm nay người đã tới đông đủ, Trần gia từ trước tới nay những chuyện này đều không tới, không bằng chúng ta hiện tại thương lượng chuyện bát sí linh mãng linh mộ thế nào?
Nhạc gia Nhạc Đại tiến lên hai bước mà cất tiếng nói với mọi người.
- Không sai, xem ra bát sí linh mãng linh mộ thu hút được nhiều người như vậy.
Một lão nhân của viễn cổ Minh xà tộc tiến lên nói.
-Mọi người cũng không cần thương lượng, phía trước có một bình chướng vô hình, phỏng chừng hiện tại không ai có thể tiến vào, trừ khi chúng ta liên thủ.
Đại trưởng lão của Hắc Ám Thần điện cất tiếng nói.
- Thật không?
Sắc mặt của mọi người hơi biến đổi, ngay lập tức đám người của Toan Nghê tộc phóng tới như điện, lập tức bị một lực lượng cường hãn vô hình đẩy ra.
- Đúng là lợi hại, bình chướng này đúng là không vượt qua được.
Hán tử của Toan Nghê tộc cất tiếng nói.
Sắc mặt của mọi người hơi biến đổi, bọn họ đều biết người của Hắc Ám Thần điện nói đúng.
- Xem ra liên thủ là được, viễn cổ Minh xà tộc muốn phá bình chướng vô hình, không biết có ai muốn gia nhập không?
- Huyền Minh tam lão, viễn cổ Hổ tộc dĩ nhiên là gia nhập.