Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 374: Uy lực Thiên Phần tiên trận

Một mảng gió lạnh toát ra khiến cho mọi người phải sởn cả tóc gáy, Trầm Linh không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hưu, Sinh, Thương, Đổ, Cảnh, Sát Kinh Khai Sinh môn bế, sát môn mở. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành lẩm bẩm nói trong miệng, sau đó thủ ấn biến đổi, ngón tay phải kéo lên hàm răng, tạo thành vài vết máu, Nhạc Thành ném lên trên không trung.
Theo vài giọt máu tươi, từng luồng gió lạnh gào thét, La Phương cùng với Trầm Linh bố trí một vòng tròn phòng ngự.
-Xoẹt.
Vô Tận huyết ma tràn ngập về phía mọi người, lão phụ áo lam còn có Thanh Bối Ma Ngưu nhanh chóng bị bọc vào bên trong.
- Khặc khặc.
Mọi người chưa ổn định lại thì vô tận biển máu xuất hiện, một con quỷ đầu rất lớn hiện ra đánh về phía mọi người.
- Ầm ầm.
Sắc mặt của lão phụ áo lam và La Phương biến đổi lớn, La Phương dùng một lực công kích cực lớn đánh về phía đó.
- Thịch.
Ba đầu quỷ cường hãn bị La Phương đánh bay.
- Thình thịch.
Một công kích ở trong tay La Phương lại đánh tới.
- Thịch.
Tình hình của lão phụ áo lam cũng giống như là La Phương, bà chưa từng nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy bao giờ, giống như là địa ngục vậy.
- Cảnh môn dời, Thương môn mở.
Nhạc Thành nở ra một nụ cười, sau đó thủ ấn một lần nữa biến đổi.
- Xoẹt.
Một sát khí bao vây lấy mọi người, một sát khí cường đại khiến cho tất cả phải rét run.
- Xuy xuy.
Đúng lúc này ở giữa không trung có một làn gió lạnh thổi qua, lập tức một mảng phong bạo đánh về phía mọi người.
Trầm Linh đứng ở phía sau Nhạc Thành, trong lòng cũng không ngừng run rẩy.

- Phá cho ta.
Trên khuôn mặt của lão phụ áo lam xuất hiện một vẻ hoảng hốt, lập tức một mảng ma pháp lực cường hãn tấn công về phía phong bạo.
- Thịch.
Cường hãn ma pháp lực này đối với gió lạnh vô dụng.
- Xoẹt.
Lập tức cả hai người đều bị luồng gió làm ngã xuống mặt đất.
- Thụ.
Sắc mặt của Nhạc Thành nở ra một nụ cười hài lòng, lập tức hắn biến đổi thủ ấn , mọi người lập tức quay lại tại chỗ, mọi thứ vừa rồi giống như là mộng cảnh vậy, chỉ là ở bờ biển đã có một đống bừa bộn do mọi người công kích tạo thành.
-Thái thượng trưởng lão cảm thấy thế nào?
Nhạc Thành cất tiếng nói, nhìn thấy uy lực của Thiên Phần tiên trận Nhạc Thành cũng giật mình.
- Quả nhiên là lợi hại, cho dù là thập tinh Đấu Tông, ma pháp sư cấp bảy hậu kỳ cũng không thể sống sót ra ngoài.
Lão phụ áo lam kinh ngạc nói.
- Nhạc Thành, đây chính là thủ đoạn gì của ngươi?
La Phương cất tiếng hỏi.
- Cái này chính là Thiên phần tiên trận.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Được, có thiên phần tiên trận này, chúng ta đợi người của U Minh tông tới, cho bọn họ thấy Hồ Điệp Cốc không dễ bị khi dễ.
Lão phụ áo lam lạnh nhạt nói.
- Linh Nhi, Nhạc Thành ngày mai hai người tiếp nhận chức cốc chủ và phó cốc chủ, Nhạc Thành ngươi cũng thu xếp mấy ngày đi.
- Vâng, sư phụ.
Trầm Linh cất tiếng nói, khuôn mặt của nàng hơi ửng đỏ, tiếp nhận cốc chủ cũng chính là ngày mai hai người bọn họ thành thân với nhau.
Trầm Linh ở trên một hòn đảo nhỏ, mặc dù đình viện không lớn nhưng phòng không ít, đám ma thú ở lại không có vấn đề gì.
Nhạc Thành ở trong phòng hắn khoanh chân mà từ từ điều tích, chân khí lưu chuyển, Hỏa Linh Châu cũng lưu chuyển thành tinh khí bao phủ toàn thân của hắn.

Cùng lúc đó, nồng đậm linh khí trong người của Nhạc Thành cũng làm dịu gân cốt của hắn.
Sáng hôm sau, Nhạc Thành thu hồi chân khí, lập tức từ đan điền thở ra một ngụm trọc khí.
Hôm nay mình ngồi lên vị trí phó cốc chủ, Nhạc Thành không kìm được nở ra một nụ cười, đối với vị trí này, Nhạc Thành cũng không quan tâm nhiều.
- Nhạc Thành, chúng ta vào trong thung lũng.
Thanh âm của Trầm Linh vang lên bên ngoài cửa của hắn.
- Chủ nhân.
- Chủ nhân.
Nhạc Thành thu dọn một phen thì đám Thanh Bối Ma Ngưu và Tứ Sí Ma Ưng cũng ở ngoài cửa chờ đợi.
- Đi thôi,.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Trầm Linh, lập tức trên khuôn mặt hắn nở ra một nụ cười tà tà:
- Hay là để ta ôm nàng.
- Huynh thật xấu xa.
Trầm Linh thẹn thùng trừng mắt nhìn Nhạc Thành.
- Ta đưa nàng đi.
Nhạc Thành cười tà, nhìn thấy bộ cẩm phục màu đỏ của Trầm Linh, trong lòng của hắn thầm rung động.
- Khỏi cần, muội sẽ đi một mình.
Trầm Linh một lần nữa đưa mắt nhìn Nhạc Thành, sau đó thân hình thả lên trên không trung.
- Hôm nay chúng ta kết hôn, nàng còn không cho ta ôm?
Nhạc Thành dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này, thân ảnh theo sát sau đó ôm bờ eo của Trầm Linh vào lồng ngực.
Nhìn thấy thân ảnh của chủ nhân và nữ chủ nhân biến mất, Thanh Bối Ma Ngưu và Tứ Sí Ma Ưng cười khổ theo sát phía sau.
Ở bên trong Hồ Điệp Cốc một mảng kiến trúc lớn đã được chúng đệ tử kết hoa, khắp nơi đều là cảnh tượng vui mừng.
- Ra mắt thần nữ.
Nhạc Thành cùng với Trầm Linh đi tới đại sảnh thì cũng có một đám trưởng lão chờ ở trong đó.
- Linh Nhi, Nhạc Thành hai người tại sao giờ mới tới đây, mau tới đây.
La Phương nhìn thấy Nhạc Thành và Trầm Linh thì cười cười.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt khắp nơi bên trong, Nhạc Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhân, mặc dù phần đông là nữ nhân, nhưng mà Nhạc Thành cũng không coi là chính thức kết hôn, nếu không chúng nữ biết được thì khó giải thích.
- Linh Nhi, hôm nay chính là đại hỉ, Hồ Điệp Cốc chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
La Phương nhìn đệ tử yêu mến của mình, trong lòng bà có một tình cảm giống như mẫu thân gả khuê nữ vậy.