Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 665: Giao dịch hội

Để xem tường tận cảnh Du Tiểu Mặc bẽ mặt, còn có hai người đi sát ngay sau họ.

Du Tiểu Mặc quay lại nhìn mà muốn bó tay luôn, đúng là một đám người nhàm chán, nhìn hắn non nớt thì sao chứ, hắn là đan sư ngũ phẩm thì thế nào, liệu hắn có nên may mắn mình chỉ nói ngũ phẩm thôi không, nếu nói lục phẩm, có khi tất cả mọi người lại cười đến rụng răng cũng nên?

Người bình tĩnh nhất là chưởng quầy, dẫn bọn hắn lên thẳng lầu năm.

Nghe thì có vẻ tầng năm ở rất cao, nhưng thực ra cũng không cao lắm, đi mấy bước đã tới.

Chưởng quầy đứng ở đầu bậc thang, đưa tay nói với Du Tiểu Mặc: “Xin mời! Khách nhân cứ đi thẳng lên, phòng của khách nhân là phòng số ba bên tay trái, đây là thẻ vào phòng, khách nhân muốn trả phòng chỉ cần đưa thẻ này tới quầy hàng bên kia là được.” Nói xong liền đưa cho hắn một tấm thẻ nhỏ màu đen.

Du Tiểu Mặc nhận lấy thẻ, gật gật đầu, “Đa tạ!”

“Tiểu nhân chỉ làm việc theo phận sự!” Chưởng quầy cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người xuống lầu luôn, không hề có ý định đợi.

Hai người đi theo phía sau quay sang nhìn nhau, bình thường nếu như khách báo cáo sai tu vi, chưởng quầy sẽ đi theo cả quãng đường, miễn cho khách nhân giận dữ vì mất mặt, nhưng lần này chưởng quầy không hề đi theo, chẳng lẽ tu vi của người này thực sự là ngũ phẩm?

Phía dưới, đám người cược Du Tiểu Mặc không đi lên nổi lầu ba với lầu bốn đã sớm lộ ra nét mặt khó chịu, trong miệng càu nhàu xui xẻo.

Du Tiểu Mặc tiện tay cất thẻ, liếc nhìn hai người đứng dưới chuẩn bị xem kịch vui, khóe miệng hơi cong, nắm tay Lăng Tiêu thoải mái bước lên tầng năm.

Hai người kia xám mặt, chán nản bỏ xuống lầu, không ngờ lại là đan sư ngũ phẩm thật, quá quá khó tin, giờ thì hay rồi, vậy mà đắc tội với một đan sư thải cấp ngũ phẩm, chỉ hy vọng người nọ đại nhân đại lượng đừng ghi hận họ.

Du Tiểu Mặc không đọc được suy nghĩ của họ, bằng không thì hắn sẽ cười nhạo một phen cho coi.

Nếu biết đã đắc tội người, vì sao lúc nãy còn đòi cá cược, đúng là thiếu não.

Du Tiểu Mặc dùng thẻ mở ra căn phòng thứ ba bên trái, mặc dù đan sư ngũ phẩm kém hơn đan sư lục phẩm một bậc, nhưng cũng là đan sư cao phẩm hiếm hoi, đương nhiên tửu lâu Vô Song sẽ chuẩn bị một gian phòng khá tốt.

Phòng rất rộng, tương đương với một phòng tổng thống ở hiện đại rồi, vật liệu để xây phòng là gỗ có thể cách âm, vừa đóng cửa, bất cứ âm thanh gì cũng bị cản lại ở bên ngoài, đúng là nơi tuyệt hảo để tu luyện.

“Quả là thoải mái, miễn phí mà cũng tốt như vậy.” Du Tiểu Mặc nhào lên giường, cọ cọ má vào chăn bông mềm mại, phát ra tiếng thở dài dễ chịu.

Lăng Tiêu ngồi bên giường, “Đan sư ngũ, lục phẩm cũng coi như là sự tồn tại đứng đầu đại lục, tửu lâu Vô Song không thiếu mấy linh tinh, lại nhận được thiện cảm từ những đan sư này, cớ sao không làm.”

“Nói cũng đúng.”

Ngày hôm sau, chưởng quầy đưa cho Du Tiểu Mặc một tấm thiếp mời.

Là thiệp của buổi tụ hội đã nói lúc trước, do mấy tửu lâu lớn ở thành Trung Tâm chung tay tổ chức, mời tất cả các đan sư cao phẩm tham gia, cũng là ngũ phẩm và lục phẩm đó, còn thất phẩm hả, hiện tại vẫn chưa xuất hiện, ngay cả Tổ Mã cũng chưa được coi là thất phẩm.


Có điều Tổ Mã là người của Hắc Tri Chu, rất có thể nàng sẽ không tham gia.

Thời gian tụ hội là tối mai, địa điểm là ngay một tiệm cầm đồ nằm ở con phố phía sau tửu lâu Vô Song, trên thực tế đây là một địa điểm giao dịch, tụ hội cũng không phải là một cuộc tụ hội đơn thuần, trong đó còn bao gồm một giao dịch hội, người hứng thú có thể tham gia, giao lưu sẽ diễn ra vào cuối buổi.

Du Tiểu Mặc nhận thiếp mời cũng tỏ vẻ sẽ tham gia.

Dù sao còn có hai ngày, không làm gì thì cũng nhàn rỗi, đi xem sao cũng tốt, nếu gặp được người quen thì càng tốt hơn.

“Thông báo đi, đến lúc đó có thể hỏi họ về tình huống của đại hội đan sư.” Lăng Tiêu nằm trên giường, buồn chán đề nghị.

Đêm đó Du Tiểu Mặc đi tìm chưởng quầy, ông chủ của quán rượu là Kiều Vô Song, chắc chắn chưởng quầy sẽ có cách thông báo ngay cho họ, còn nữa, hắn cảm thấy chưởng quầy không kiêu ngạo không siểm nịnh, không quan tâm thiệt hơn, chắc làm việc sẽ lưu loát lắm.

Quả nhiên, đối với việc hắn muốn tìm Kiều Vô Tinh, chưởng quầy không hề bất ngờ, ngược lại còn cười nói với hắn: “Du công tử, tiểu nhân lập tức phái người đi thông báo cho Vô Tinh thiếu gia.”

“Ơ, ông biết ta?” Du Tiểu Mặc giật mình hỏi.

Chưởng quầy cười: “Du công tử là bằng hữu của hai vị thiếu gia, đương nhiên là tiểu nhân phải nhận ra ngài rồi.” Ban đầu chưởng quầy còn định tự chủ trương nói tin tức này cho Vô Tinh thiếu gia, nhưng lại lo Du Tiểu Mặc không muốn để Vô Tinh thiếu gia biết, liền do dự mãi, bây giờ thì tốt rồi.

Tốc độ của chưởng quầy rất nhanh, cùng ngày đã truyền lại tin tức của Kiều Vô Tinh cho hắn.

Bởi vì hiện tại Kiều Vô Tinh có việc bận, cho nên không thể tới tìm họ ngay, nhưng có nhờ chưởng quầy nói lại đêm lại sẽ gặp ở tụ hội, cả hắn và Cửu Dạ đều tới.

Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, chạy vào trong phòng, nhào tới trước mặt Lăng Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, “Em vừa mới hỏi chưởng quầy, có thể dẫn người cùng tham gia tụ hội, đến lúc ấy anh đi cùng em đi.”

Lăng Tiêu mở hé mắt, “Ta cũng định đi cùng, có lẽ người tham gia tụ hội lần này không chỉ có đan sư.”

Buổi tối ngày hôm sau.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng trước cửa tiệm cầm đồ, nhìn bảng hiệu lung lay sắp đổ, cảm thấy thật là câm nín.

Quả là thâm tàng bất lộ, ngay cả ở thế giới này cũng không ngoại lệ, nơi càng rách rưới càng có khả năng chứa càn khôn…

Hai người đi vào tiệm cầm đồ, ông chủ tiệm là một lão giả con mắt nheo lại chỉ còn đúng một đường nhỏ, thấy họ bước vào liền đi tới.

Du Tiểu Mặc không đợi lão lên tiếng, thẳng thắn đưa tấm thiệp màu đen ra, lão giả há to miệng, không nói gì mà chỉ yên lặng nhận lấy tấm thiệp.

“Mời đi theo ta.”


Lão giả đi tới hậu viện, bên trong còn có một cánh cửa ngầm, phía sau cửa ngầm là một lối đi màu đen, khá rộng rãi, có thể đi song song bốn người, lão giả đưa cho họ hai chiếc áo choàng đen, áo choàng đen có hiệu quả ngăn người khác thăm dò, có một số người không muốn để người khác nhìn thấy diện mạo, cho nên mới mặc áo choàng đen, nhưng cũng có thể không mặc, dù sao đây cũng là một buổi tụ hội giao lưu.

Tụ hội chia làm hai phần, phần đầu chính là giao dịch hội, sau khi giao dịch hội kết thúc sẽ tới thời gian giao lưu, đến lúc ấy không cần khoác áo choàng nữa.

Cuối đường có hai người trông coi, thấy lão giả, hai người lập tức mở cửa cho họ đi vào, lối đi đen kịt thoáng cái đã biến thành đại sảnh rộng rãi sáng ngời. Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tới không muộn lắm, nhưng trong đại sảnh không có hình ảnh mọi người túm lại nói chuyện, đa số đều đứng trong góc một thân một mình.

Du Tiểu Mặc tò mò nhìn quanh, tất cả mọi người đều mặc áo choàng, hoàn toàn không phân biệt nổi ai với ai, muốn tìm ra đám Kiều Vô Tinh quá khó à nha, chẳng lẽ hắn sống hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng được chơi trò trốn tìm trong muộn màng.

“Đám Kiều Vô Tinh không ở đây hả?” Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hỏi Lăng Tiêu.

“Không có, chắc có lẽ bọn hắn chỉ muốn tham gia giao lưu, đợi sau khi giao dịch hội kết thúc thì biết.” Lăng Tiêu đáp.

“Được rồi.” Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ nói.

Nửa canh giờ sau, giao dịch hội cũng bắt đầu.

Những người tham gia giao dịch hội đều là đan sư thải cấp cao phẩm, giao dịch cũng tiến hành giữa đan sư và đan sư, nếu một đan sư muốn tìm đồ vật nào, có thể đi lên để nói, đồng thời lấy ra thứ mình muốn trao đổi, nếu có người đồng ý sẽ tiến hành hiệp thương.

Ngoài ra còn có một vấn đề nữa, nghe nói có khả năng những đan sư tham gia đại hội lần này đều phải tự dùng linh thảo của mình, vì thế chuẩn bị trước cũng không thừa.

Ngay từ đầu không có người nào bước lên, về sau có một ông lão già nua mở đầu, hơn nữa còn hoàn thành giao dịch rất gọn gàng, mọi người nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Du Tiểu Mặc không có gì muốn giao dịch, trong không gian của hắn đang trồng rất nhiều linh thảo đỉnh cấp, rất nhiều chủng loại, đơn thuốc thì càng không cần, có lẽ đơn thuốc của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội cộng lại cũng chẳng nhiều bằng hắn ấy chứ, cho nên trừ phi là đơn thuốc hoặc linh thảo mà hắn không có.

Chưa tới một canh giờ, đã có rất nhiều người hoàn thành giao dịch.

Có người thất vọng, có người thắng lợi, hoặc hưng phấn, hoặc kích động, hoặc ủ rũ… Nửa canh giờ nữa, giao dịch hội dần bước vào khâu cuối cùng.

Đúng lúc này, một người vóc dáng nhỏ gầy bước lên bàn giao dịch.

Nàng đặt một hộp ngọc xuống, có thể nhìn thấy một cây linh thảo mơ hồ đằng sau lớp ngọc, một giọng nói hơi trầm vang lên: “Đây là một cây tham long thảo, nó là linh thảo cấp mười hai thượng phẩm…”

Nữ tử vừa nói, khắp đại sảnh đã vang lên âm thanh xì xào bàn tán.

Du Tiểu Mặc từ đầu tới cuối không có động tĩnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua lớp ngọc để nhìn thấy cây linh thảo bên trong.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy nét mặt y không còn vẻ lười biếng thờ ơ ban đầu nữa, Lăng Tiêu nheo mắt, dùng nét mặt khó đoán nhìn hộp ngọc.

“Đây có phải là cây linh thảo chúng ta muốn tìm không?”

Lăng Tiêu gật đầu, “Xét theo vẻ bề ngoài thì đúng là thế, đợi lát nữa nhìn xem là biết.”

Bề ngoài của tham long thảo có màu vàng hiếm thấy, rất giống nhân sâm, nhưng hình dạng lại như một con rồng, cho nên mới gọi là tham long thảo, loại linh thảo này là nguyên liệu cho linh đan thất phẩm, cực kỳ hiếm thấy, nếu ở viễn cổ, nó là một loại linh thảo có tiền cũng không mua được, nhưng bây giờ nó lại trở thành thứ vô giá trị.

Nguyên nhân rất đơn giản, đại lục Thông Thiên bây giờ không có đan sư thất phẩm, cấp cao nhất cũng chỉ có Tổ Mã mới bước được nửa chân vào ngưỡng của thất phẩm mà thôi.

Bởi vậy cho dù đạt được cây linh thảo này nhưng một là không có đơn thuốc, hai là không có thực lực thì cũng đâu có dùng được. Có người còn nói linh thảo thất phẩm là một loại phế thảo, không có tác dụng. Nói thì nói thế, giá trị của tham long thảo vẫn cao lắm, nếu tiến hành giao dịch loại linh thảo này, thường thì đều là thứ rất quý hiếm.

Sau đó toàn bộ đại sảnh chìm vào yên lặng.

Mọi người đều nhìn nữ tử, nếu không phải thứ gì quá đáng thì cũng có thể trao đổi.