Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 664: Tầng lầu

Nếu đại hội đan sư không được tổ chức, chắc cũng không ai biết đến cùng thì đại lục Thông Thiên có bao nhiêu đan sư thải cấp cao phẩm và trung phẩm, đa số những người này đều là cao nhân lánh đời, rất nhiều gương mặt xa lạ.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng nếu tửu lâu có yêu cầu với tu vi của khách thì chắc người nghỉ lại nơi này sẽ không quá nhiều, nhưng hắn đã quên, đan sư có tu vi càng cao thì sự kiêu ngạo bên trong họ càng lớn hơn, đương nhiên không phải đan sư nào cũng vậy, nhưng đa số đều có đức hạnh như thế đấy.

Tửu lâu chỉ cho đan sư tam phẩm trở lên nghỉ lại, một vài đan sư bỗng cảm thấy ưu việt, cảm giác mình là đan sư tam phẩm nên mới được vào tửu lâu Vô Song, còn đám đan sư kia vì không đủ tu vi nên mới nghỉ lại trong tửu lâu khác.

Vừa so sánh như vậy, bọn họ sẽ cảm giác mình tài trí hơn người, sau đó tin tức lan rộng, sẽ càng có nhiều đan sư thải cấp chạy tới tửu lâu Vô Song hơn.

Vừa nói tới tửu lâu Vô Song, Du Tiểu Mặc lại nhớ tới Kiều Vô Song, hắn là em họ của Kiều Vô Tinh, thường ở Ngự Thú Công Hội bên phía Nam Lục.

Du Tiểu Mặc nghi ngờ, liệu tửu lâu Vô Song này có liên quan đến Kiều Vô Song không nhỉ.

Ban đầu họ muốn tới tửu lâu Song Ngư kìa, dù sao ở đó cũng có người quen, nhưng giữa đường lại nghe nói con phố gần tửu lâu Vô Song còn náo nhiệt hơn chỗ này nhiều, phải nói là bước một bước là dẫm vào chân người khác, suýt nữa còn xảy ra sự cố dẫm đạp lên nhau, không cần nghĩ cũng biết lúc này tửu lâu đã chật kín chỗ rồi, phòng trọ cũng kín, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định không đi nữa mà tới tửu lâu Vô Song này.

Hai người bước vào tửu lâu, trước quầy đã có rất nhiều đan sư xếp hàng, bọn họ đều đến nghỉ lại.

Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu xếp hàng rất quy củ, trước mặt họ có một lão giả tóc trắng, một nam nhân có cơ bắp phát triển quá mức và phía đầu là một người có khuôn mặt hơi bỉ ổi, lưng còng, vóc dáng hơi thấp, người nọ đang nói chuyện với chưởng quầy.

“Lão già, ngươi nói xem, vì sao lão tử không thể nghỉ lại tửu lâu này?” Nam tử lưng còng tức giận đập mạnh xuống quầy hàng, quầy hàng lung lay, suýt nữa thì sụp.

Du Tiểu Mặc đứng phía sau nghiêng đầu ngó.

Những người khác đã sớm thấy mà không thể trách.

Từ sáng nay cho tới giờ đã phát sinh những chuyện thế này không dưới mười lần, một vài người tự thấy tu vi cao, thân phận còn là đan sư thải cấp đều chạy tới tửu lâu Vô Song.

Nhưng mà, những đan sư này đều có tu vi từ tam phẩm trở xuống.

“Vị khách nhân này, tửu lâu Vô Song có yêu cầu khách nhân nghỉ lại phải có tu vi từ tam phẩm trở lên, tính cả đan sư tam phẩm, ngài là đan sư nhị phẩm, xin thứ cho chúng ta không thể tiếp đãi ngài.” Chưởng quầy cũng không bị người đàn ông lưng còng kia quát nạt mà tức giận, ngược lại còn khách khí hơn, thái độ đối xử vẫn cung kính như trước.

“Đây là thứ quy định khốn kiếp gì vậy? Lão tử ta cứ muốn ở đây đấy!” Người đàn ông lưng còng lên giọng gây sự, biểu hiện rất có dáng “ta là vô lại”.

Chưởng quầy không chút hoang mang, mỉm cười nhân tiện nói: “Vị khách nhân này, quy củ chính là quy củ, tiểu nhân chỉ là một chưởng quầy, không thể quyết định được, nếu như ngài thật sự muốn nghỉ lại, cũng được thôi, chỉ cần thiếu gia của chúng ta gật đầu là được.”

Người nọ hừ hừ, “Thiếu gia của các ngươi là ai, gọi hắn ra đây!”


Chưởng quầy cười nói: “Khách nhân, tình cờ là hôm nay thiếu gia của chúng ta không có mặt trong tửu lâu, nếu ngài thật sự muốn gặp thiếu gia, ta có thể nói chỗ đường ca của thiếu gia nói cho ngài, ngài ấy cũng có thể làm chủ.”

“Đường ca, ai thế?” Người đàn ông lưng cùng khoanh tay trước ngực, nét mặt khinh miệt.

Chưởng quầy cười tủm tỉm: “Đường ca của thiếu gia tên là Kiều Vô Tinh, chắc bây giờ đang ở trong Ngự Thú Công hội, ngài chỉ cần đến cửa lớn của Ngự Thú Công hội gọi tên Vô Tinh thiếu gia là được, có người sẽ nói cho ngài ngay, ngài không quen Vô Tinh thiếu gia cũng không sao, sư phụ của Vô Tinh thiếu gia là Thân lão, một trong những vị bề trên của Ngự Thú Công hội, chắc ngài phải nhận ra ông ấy.”

Người nọ lập tức run rẩy.

Há lại chỉ nhận ra, đúng là quen tới mức không thể quen hơn được ấy chứ.

Thân lão đại danh đỉnh đỉnh, chỉ cần là đan sư thì làm gì có ai chưa từng nghe thấy tên ông ta, vì chuyện này mà đi tìm Thân lão ư? Có mấy cái mạng cũng không đủ.

Cuối cùng người đàn ông lưng còng ảo não rời đi, hóa ra chỗ dựa sau lưng của tửu lâu Vô Song lại là Ngự Thú Công hội, khó trách họ lại dám hạn chế tu vi của khách nghỉ chân.

Người vây xem ở đại sảnh lập tức cười vang.

Du Tiểu Mặc nghe được đối thoại của họ mà kinh ngạc, không ngờ tửu lâu Vô Song lại đúng là sản nghiệp của Kiều Vô Song thật, hắn chỉ gặp mặt Kiều Vô Song có một lần nhưng rất có thiện cảm, đáng tiếc là Kiều Vô Song vẫn luôn ở Nam Lục, cho nên bọn họ gần như chẳng có cơ hội gặp mặt.

Người nam nhân và lão giả đứng trước Du Tiểu Mặc có tu vi theo thứ tự làm tam phẩm và tứ phẩm, cả hai người đều nhẹ nhàng thông qua.

Thái độ của chưởng quầy rất cung kính, lập tức mời một gã tiểu nhị dẫn họ tới lầu ba và lầu bốn, tửu lâu Vô Song có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng tương đương với cấp bậc của đan sư, nói cách khác cấp bậc càng cao, căn phòng sẽ ở tầng càng cao.

Cuối cùng cũng đến phiên Du Tiểu Mặc.

Bởi vì phát sinh sự kiện của người đàn ông lưng còng nọ, phía sau hắn đã có thêm hai hàng người rồi.

Bọn họ đều bực bội vì chờ đợi, Du Tiểu Mặc đứng trước cũng cảm nhận được tâm trạng của họ cơ mà, có điều chắc là vì nghe được đối thoại của chưởng quầy và người nọ, cuối cùng nguyên một đám đều yên tĩnh lại.

“Hai vị khách nhân đều là đan sư?” Chưởng quầy nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lăng Tiêu, đại khái là bởi vì nhìn y có vẻ lợi hại ghê lắm.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, “Ta là đan sư, hắn không phải, chỗ các vị có cho dẫn theo người ở cùng không?”

Nét mặt chưởng quầy hơi cứng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Du Tiểu Mặc, vội nói: “Có thể, chỉ cần không nhiều hơn hai người là được, xin hỏi tu vi của khách nhân?”


Thực lực của chưởng quầy không đủ, cho nên không thể đoán được tu vi của những người mạnh hơn mình, nhưng dù là vậy thì cũng không thể nói hươu nói vượn trước mặt chưởng quầy được đâu, bởi vì tửu lâu Vô Song còn có phương pháp kiểm tra nữa, quy củ một chút, tránh đến lúc ấy lại bẽ mặt.

Du Tiểu Mặc không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Ta vừa nghe nói cấp bậc càng cao thì càng được ở tầng cao hơn, cái này có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có.” Chưởng quầy rất kiên nhãn giải đáp, “Nếu là đan sư ngũ phẩm hay lục phẩm, tửu lâu sẽ cho họ ở một căn phòng thoải mái, hơn nữa miễn toàn bộ phí tổn của họ, để họ ở lại tới khi đại hội chấm dứt mới nối, còn nữa, tửu lâu của chúng ta sẽ mời họ tham dư buổi tụ hội đan sư cao phẩm, có thể giao đổi kinh nghiệm, cũng có thể giao dịch.”

Du Tiểu Mặc gật đầu hiểu rõ, ban đầu hắn còn định báo cáo sai tu vi cơ, ví dụ như tam phẩm hay tứ phẩm tầm tầm đó, dù sao lục phẩm cũng gây chú ý quá, hơn nữa kẻ thù của hắn nhiều như vậy, phải ít xuất hiện một chút, cơ mà miễn phí hả, vậy quên hết những thứ liệt kê ở trên đi nha.

“Xin hỏi tu vi của khách nhân?” Chưởng quầy thấy hắn không còn thắc mắc nữa, hỏi lại.

Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, cười tủm tỉm đáp: “Ngũ phẩm.”

Chưởng quầy hơi sửng sốt.

Mấy người đang vừa nói chuyện phiếm vừa dựng tai nghe lén trong đại sảnh cũng yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên trắng trợn đánh giá Du Tiểu Mặc.

Mặc dù nói tu vi tăng cũng có thể ăn gian tuổi bề ngoài, muốn trẻ thế nào cũng được, nhưng không có mấy lão gia hỏa dám cưa sừng làm nghé, bởi vì rất dễ bị người đàm tiếu.

Còn Du Tiểu Mặc lại quá trẻ, hình như bề ngoài của hắn đã mãi mãi dừng lại ở thời điểm mười tám tuổi, làn da cũng được linh thủy dưỡng cho trắng nõn trắng nà, càng nhìn càng thấy giống mười sáu mười bảy tuổi thôi, hắn vừa xuất hiện, mọi người cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng hắn tối đa là tam phẩm.

Ai ngờ hắn vừa lên tiếng đã nói ngũ phẩm, ngoại trừ khó tin thì mọi người đều nghĩ: liệu đằng sau vẻ bề ngoài non nớt kia có phải là một lão già tóc trắng xóa không, nhưng cũng có nhiều người nghĩ xấu, họ cảm thấy Du Tiểu Mặc đang nói láo, chắc là muốn hưởng thụ ưu đãi mà chưởng quầy nói đây mà.

“Xùy!”

Trong đại sảnh lập tức có người phát ra tiếng cười nhạo.

“Thời buổi này da mặt người ta cũng dày quá cơ!” Không biết ai nói một câu như thế.

Những người khác liền phụ họa theo: “Đúng là ở đâu cũng có mấy kẻ không biết sống chết, chúng ta cứ đợi hắn bẽ mặt đi, ta không tin hắn có thể đi lên được.”

“Hay là đánh cuộc đi, chúng ta cược xem hắn có thể đi lên lầu mấy.” Có người đề nghị.

“Được, ta cá là lầu bốn.”

“Ta cá là lầu ba.”



Âm thanh ầm ĩ khắp đại sảnh rơi vào trong tai Du Tiểu Mặc, hắn buồn phiền, chẳng lẽ nhìn mặt hắn giống người đi cầu thang còn ngã lắm hả, vậy thì sống quá thất bại á!

“Lăng Tiêu, có chuyện gì thế?” Du Tiểu Mặc đi theo chưởng quầy lên phòng, vừa xáp lại gần Lăng Tiêu thì thào hỏi, loại cảm giác mọi người đều biết có hắn không biết thế này khó chịu quá đi mất.

Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Hiển nhiên là mỗi tầng của tửu lâu Vô Song đều thiết lập một vài thứ căn cứ vào tu vi của đan sư, nếu em là đan sư tứ phẩm, vậy thì em có bò cũng không lên nổi tầng năm đâu.”

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, hắn là đan sư lục phẩm à nha, đừng nói là ngũ phẩm, dù lên tầng sáu cũng không vấn đề, tầng năm là gì chớ, vậy mà bảo hắn không lên nổi tầng ba sao, không biết không thể nhìn người bằng bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu hả!