Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 597: Hoàng thử thú

Sau ngày ấy, Lăng Tiêu bắt đầu bế quan.

Du Tiểu Mặc lại cảm thấy tên này biết một thời gian ngắn tiếp theo sẽ không được ăn gà ăn mày, cho nên mới quyết định bế quan đây mà.

Có điều vì phải luyện một viên Tâm Mạch đan, hắn không còn tâm tư nào đi vào rừng bắt gà nữa.

Tâm Mạch đan là một loại linh đan thải cấp tam phẩm, so với các loại linh đan tam phẩm thì cấp bậc khá cao, tác dụng của nó tương đối nhiều, thứ nhất là có thể bình tâm tĩnh khí, nếu đan sư dùng viên đan này, lúc luyện đan sẽ gia tăng tỷ lệ thành công nhất định, đặc biệt là thời điểm luyện chế linh đan đỉnh cấp.

Tác dụng thứ hai là nó giúp củng cố và bảo vệ kinh mạch, tựa như bọc thêm một lớp sắp thép bên ngoài thủy tinh yếu ớt, khiến cho kinh mạch bền vững hơn khi hấp thu một số loại năng lượng khá cuồng bạo.

Từ xưa tới nay, đơn thuốc của những loại linh đan này vẫn rất hiếm thấy, Du Tiểu Mặc cũng phải mất vài phút lục lọi trong ngọc giản mới phát hiện được mấy đơn thuốc, cuối cùng chọn Tâm Mạch đan.

Tâm Mạch đan vừa là linh đan tam phẩm, lại thuộc loại trung đẳng trong mấy đơn thuốc hắn tìm thấy, dùng tu vi của hắn có thể luyện ra một viên Tâm Mạch đan, có điều linh thảo cần dùng vẫn có vài loại chưa thành thục.

Du Tiểu Mặc vốn định tiến hành bồi dưỡng linh thảo theo chất lượng và cấp bậc, dù sao linh thủy rất quý giá, không thể tùy ý lãng phí, bởi vì mỗi lần tưới quá nhiều linh thủy, linh thảo không thể hấp thu hết một lần, phần linh thủy còn thừa sẽ bị lãng phí.

Du Tiểu Mặc không có thời gian, nghĩ thầm lãng phí thì lãng phí, thực ra linh thủy không hấp thu hết có thể thẩm thấu vào ruộng linh thảo, đất đai hấp thu linh thủy rồi đợi sau này trồng linh thảo mới dù không tưới nước trong một thời gian ngắn, linh thảo cũng vô cùng tươi tốt.

Vì vậy mỗi ngày hắn tưới nước cho mỗi cây linh thảo ít nhất là mười hai lần, tốc độ mọc rất khả quan, không đến một tháng, linh thảo đã thành thục.

Du Tiểu Mặc trồng hạt giống mà linh thảo đã rụng ra sang mảnh ruộng linh thảo bên cạnh, mảnh ruộng này được hắn tưới linh thủy mỗi ngày, đất đai cũng bao hàm thành phần linh thủy phong phú, dù không ngâm linh thủy, hạt giống cũng tự động hâp thu linh thủy trong đất và phát triển nhanh hơn.

Du Tiểu Mặc rửa linh thảo sạch sẽ rồi để lên một cái sàng, lo lắng duy nhất của hắn là không thể thành công một lần duy nhất, cho nên phải chuẩn bị thêm một bộ linh thảo nữa, mấy trăm cây linh thảo, số lượng rất nhiều.

Một buổi sáng đẹp trời, sau khi Du Tiểu Mặc điều chỉnh tinh thần của mình đến trạng thái tốt nhất liền chuẩn bị luyện đan.

Vì phòng ngừa có người quấy rầy giữa chừng, hắn dặn Thôn Kim thú và Kim Sí trùng trông coi xung quanh.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng theo hắn lâu như vậy, cả ba đứa ăn hết bao nhiêu linh đan của hắn, mặc dù tu vi không cao như đám Xà Cầu, nhưng với tư cách là yêu thú viễn cổ, sức chiến đấu của chúng mạnh hơn yêu thú bình thường nhiều.

Du Tiểu Mặc quan sát tình hình trên đảo, thực lực phổ biến của yêu thú nơi này không cao, đa số là trung giai, yêu thú cấp cao khá ít, vì thế dù hòn đảo này thật sự có chủ, thì chắc tu vi của người nọ cũng không cao lắm, hẳn là cả đám sẽ ứng phó được, nếu đánh không lại, hắn có thể cân nhắc bỏ chúng vào nồi nấu.

Sau đó, Du Tiểu Mặc bày Thiên Công đỉnh ra.


Hắn điều khiển Thiên Công đỉnh cao lên khoảng hơn hai mét, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lô đỉnh lớn như vậy, không phải lô đỉnh càng lớn thì càng tốt, nhưng có thể xét theo tình huống mà quyết định.

Du Tiểu Mặc bỏ hết linh thảo phụ trợ vào để rèn luyện một lúc, bây giờ khả năng và phương pháp tinh luyện linh thảo của hắn tốt hơn trước kia quá nhiều, mỗi lần rèn luyện hơn trăm cây linh thảo chỉ là chuyện nhỏ, ngược lại lúc rèn luyện còn làm được rất nhiều việc khác nhau.

Bỏ hết linh thảo vào lô đỉnh đã sớm tràn ngập sức mạnh linh hồn, chỉ trong nháy mắt linh thảo đã được phân chia đâu ra đấy…

Tám canh giờ sau.

Du Tiểu Mặc ngồi trước lô đỉnh, hai tay để trước ngực đang thuần thục kết một loại thủ ấn vô cùng phức tạp, trong lô đỉnh trước mặt hắn, hơn một trăm cây linh thảo đã được hắn tinh luyện thành đủ mọi chất lỏng sền sệt nhiều màu, tạp chất màu đen rơi quanh đáy lô đỉnh, chồng chất thành từng đống.

Hoàn thành xong bước cuối cùng, Du Tiểu Mặc dùng tay áo lau mồ hôi đã thấm đẫm khắp trán.

Du Tiểu Mặc cầm linh thảo đỉnh cấp đã sớm chuẩn bị ở bên cạnh, số linh thảo này rất quý giá, hắn không dám khinh thường, cho nên nỗi lần chỉ bỏ mười cây vào, mặc dù linh luyện hơi khó, nhưng trình tự này với hắn đã là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, không khó lắm.

Đợi tới khi hắn tinh luyện hết tất cả linh thảo, trời đã sáng rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn những chất lỏng nhẹ nhàng trôi nổi bên trong, cuối cùng cũng hoàn thành, tiếp theo chính là bước dung hợp, vì khắc sâu tất cả các bước vào trong tâm khảm, ngày hôm qua hắn đã đọc lại thật nhiều lần. Bây giờ lại hồi tưởng thêm một lần nữa, chắc chắn không có sơ hở mới bắt đầu.

Cùng lúc đó, sâu trong rừng rậm.

“Các ngươi chắc chắn người kia đang luyện đan?” Một giọng nam hơi gay gắt truyền tới từ phía sau tấm rèm đỏ, mơ hồ có thể thấy được tư thái khôi khô của người sau bức rèm ấy.

Quỳ phía trước rèm là một con chuột tinh, mặc dù đã biến hóa nhưng trên người vẫn để lại đặc thù của Thử thú, liếc nhìn đã thấy ngay nguyên hình của gã là một con chuột, nghe được câu này, gã lập tức đáp: “Đúng, đại vương, thuộc hạ tận mắt thấy người kia lấy ra rất nhiều linh thảo và một chiếc lô đỉnh, hắn ngồi trước lô đỉnh không nhúc nhích một ngày một đêm rồi, nhất định là đang luyện đan.”

Người nọ lập tức đứng lên, sau lưng là một cái đuôi vừa dài vừa xù lông, chỉ thấy hắn vén cái rèm màu đỏ lên, nửa người nửa thú rõ ràng là một con Hoàng Thử thú biến bị, cái đuôi sau lưng dài khoảng hai mét.

“Làm tốt lắm, chúng ta phải mượn cơ hội này đi dạy cho người kia một bài học, dám ăn sạch Hỏa kê mà bản đại vương thích nhất, tuyệt đối không thể tha thứ!”

Khuôn mặt Hoàng Thử thú lộ ra vẻ khoái trá khi sắp được trả thù, nó biết lúc đan sư luyện đan không cho phép người khác quấy rầy, nếu không sẽ thất bại, còn dễ dàng bị nội thương, có điều Hoàng Thử thú càng hy vọng người nọ bị nội thương.

“Đại vương anh minh!” Thử thú lập tức vuốt mông ngựa.


“Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.”

Ngoại hình của Hoàng Thử thú gần giống với chuột lang, có điều bản thể phải lớn hơn chuột lang bình thường đến bốn năm lần, cũng có chút đặc điểm khác nhau, chỉ là đa số Hoàng Thử thú không thích ăn gà, hoặc là nói chúng không coi gà là thức ăn, nhưng con Hoàng Thử thú này là một thể biến dị. Nó yêu món Hỏa kê tha thiết, đám Hỏa kê bị Du Tiểu Mặc săn bắt chính là thuộc hạ của Hoàng Thử thú cố ý nuôi thả, để lúc nào đại vương muốn ăn gà là có ngay.

Nửa tháng trước, Hoàng Thử thú đột nhiên muốn ăn tiệc Hỏa kê.

Tiệc Hỏa kê không chỉ cần một hai con như bình thường, cả một bàn tiệc phải có ít nhất mười con mới đủ để chế biến, kết quả chắc ai cũng biết.

Đám Thử thú tìm khắp nơi, vậy mà chỉ bắt được mỗi năm con, lúc này chúng mới nghi ngờ liệu có phải đã có người lạ xuất hiện trên đảo nhỏ không, rồi được mùi hương chỉ dẫn, đám Thử thú phát hiện không biết từ bao giờ trên bãi biển xuất hiện một căn nhà nhỏ.

Quan sát nửa tháng, chúng mới xác định Hỏa kê biến mất là do chủ căn nhà kia giết, hơn nữa người kia làm thịt gà ăn ngon gấp trăm lần chúng làm, ngửi mùi là biết ngay.

Thử thú không bẩm báo chuyện về món gà cực ngon cho đại vương, nhưng giấy không gói được lửa, sau này vẫn bị phát hiện. Đại vương của chúng vẫn luôn mơ về món gà người kia làm, nhiều lần còn liều lĩnh muốn nhào tới, nếu không phải chúng kịp thời ngăn cản, chỉ sợ đã gây đại họa rồi, bởi vì thực lực của người kia có vẻ không thấp.

Nhẫn nhịn hơn nửa tháng, cuối cùng cơ hội cũng tới.

Hoàng Thử thú quyết định bắt người kia lại, rồi để hắn mỗi ngày nấu món gà ngon thật là ngon cho mình!

Lý tưởng rất phong phú, thật sự rất khí khái!

Hiển nhiên là đám chuột này đã quên, Du Tiểu Mặc không ở đây một mình, dù Lăng Tiêu luôn ở trong phòng nhưng y chỉ đang điều dưỡng mà thôi, đại khái chính là thế nên mới khiến chúng ảo giác, cho rằng Lăng Tiêu không có bản lĩnh gì, còn Thôn Kim thú và hai con Kim Sí trùng hả, quá nhỏ, không chú ý.

Hoàng Thử thú dẫn theo một đám thuộc hạ rầm rộ chạy tới bờ biển, ẩn núp những hai ngày, mãi tới khi linh đan trong lô đỉnh của Du Tiểu Mặc tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Quá trình luyện đan cực kỳ thuận lợi, thời gian hơi dài, quá trình dung hợp linh đan tốn thời gian gấp hai lần quá trình tinh luyện linh thảo, Du Tiểu Mặc đã tập trung tinh thần cao độ ba ngày rồi, trong giai đoạn quan trọng này, vô luận thế nào cũng không thể thất bại.

Du Tiểu Mặc không phát hiện ra Hoàng Thử thú và thuộc hạ, nhưng Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lại phát hiện.

Ba đứa nhảy dựng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía sau căn nhà, trong khu rừng rậm rạp đen thui kia có thể nhìn thấy một đôi ánh mắt lóe sáng, cái vẻ tham lam đó vừa nhìn đã thấy.

Cũng không lâu lắm, Hoàng Thử thú dẫn thuộc hạ chui ra khỏi rừng rậm, Thử thú có thể đào đất, không những có thể tránh bị phát hiện mà còn có thể tiến hành tập kích, chỉ là bọn chúng không biết động tác của mình đều đang bị Thôn Kim thú và Kim Sí trùng nhìn chằm chằm.

“NGAOO”

Thôn Kim thú gầm gừ cảnh cáo, lại gần nữa là chết không luận tội.

Với tư cách là yêu thú viễn cổ, nếu không trấn áp được đám chuột này, vậy thì có thể bỏ vào nồi nấu lại được rồi đấy.

Tiếng gầm bất thình lình kia làm đám Thử thú sợ tới mức không dám đến gần, cơ mà nói sao thì Hoàng Thử thú cũng là yêu thú cấp cao, đã thế còn là thể biến dị, nó không thèm để tiếng gầm cảnh cáo kia vào mắt, chỉ bất ngờ vì có yêu thú trông coi bên ngoài căn nhà.

“Thú vị, bản đại vương sẽ đích thân tiếp đón các ngươi.”

Hoàng Thử thú khiêng một cái chùy sắt đi tới.