Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 596: Xóa linh trí

Lúc trở lại nhà gỗ, Lăng Tiêu vẫn còn điều dưỡng.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua trong phòng, Thôn Kim thú bị hắn để lại trông nhà đang vung vẩy bốn cái chân ngắn của nó nhào vào lòng hắn, thời gian không có chủ nhân ngốc thật quá nhàm chán.

Từ khi nguyên tố chi tâm Thủy bị Du Tiểu Mặc thu phục, Thôn Kim thú và hai con Kim Sí trùng đều được hắn thả ra, hơn một tháng này, cả ba đứa ở cạnh hắn được ăn ngon uống sướng, cả một đám bị nuôi thành kén ăn, mỗi lần nhìn thấy hắn đi săn về là nước miếng bắt đầu nhỏ tí tách.

Du Tiểu Mặc đẩy Thôn Kim thú trong ngực ra, tên nhóc kia điêu luyện xoay người giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, tư thế còn có vẻ ngầu lắm, đây là kết quả đã luyện hơn nửa tháng đấy. Hai con Kim Sí trùng cũng vây quanh Du Tiểu Mặc, có chút hả hê, Thôn Kim thú lắc đầu cực kỳ ngạo mạn. Du Tiểu Mặc mặc kệ mấy đứa, mang theo Hồng Quan kê chuẩn bị đi nấu cơm.

Hồng Quan kê khá lớn, xử lý phiền toái hơn Hỏa kê, nhưng hơn ở chỗ đủ sức nặng, một con là đủ ăn đứt ba con Hỏa kê rồi, phải biết rằng từ khi Thôn Kim thú và Kim Sí trùng gia nhập bàn ăn, chúng cũng ưa chuộng gà ăn mày lắm, mỗi lần hắn phải làm hai ba con gà ăn mày mới đủ cho cả đám ăn. Thực ra đây cũng là nguyên nhân thật sự khiến cho số lượng Hỏa kê giảm chóng mặt.

Du Tiểu Mặc thuần thục giết Hồng Quan kê, lấy nội tạng, hắn còn cố ý dùng linh thủy rửa gà, làm như vậy sẽ khiến món ăn thêm ngon miệng hơn, còn có công hiệu trị thương, đây là phát hiện sau này của hắn.

Xử lý gà xong, hắn lại nhét các loại gia vị vào, ngoại trừ một số loại tồn trữ sẵn trong không gian thì hắn còn tìm được một ít trong rừng rậm, rất nhiều thứ còn thiếu có thể tìm cái khác để thay thế, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Du Tiểu Mặc tính toán thời gian mới vùi gà vào trong đất.

Trở lại căn phòng nhỏ, Du Tiểu Mặc để Thôn Kim thú và Bóng Bàn đứng ngoài canh gác, sau đó lấy một viên linh đan ra bắt đầu quá trình tu luyện mỗi ngày.

Năng lượng còn dư lại trong nội đan của Hình Thất đã bị Du Tiểu Mặc hấp thu hết cách đây không lâu, mà mỗi ngày hắn cũng không chỉ làm mỗi việc bắt gà nấu cơm, thời gian rảnh rỗi thường được dùng để hấp thu năng lượng trong nội đan và tiến hành tu luyện.

Có điều muốn đi từ tam phẩm tới tứ phẩm cần nhiều năng lượng hơn cả hắn tưởng tượng.

Giống như một cái vạc có thể đựng được mười lít nước, thì một nửa năng lượng còn dư lại trong nội đan không thể đổ đầy một phần mười của các vạc kia, nếu không phải Tham Lang là huynh đệ của Lam Cầu, có khi hắn sẽ không nhẫn nhịn nổi mà hấp thu luôn cả nội đan của Tham Lang ấy chứ.

Mặc dù hắn biết có lẽ Lam Cầu sẽ không trách hắn đâu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc này là hắn đã cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để gặp Lam Cầu, vì vậy đành phải nhịn, bỏ nội đan của Tham Lang vào một góc không gian.

Có điều từ khi bọn hắn tới hòn đảo nhỏ này, Du Tiểu Mặc không còn gấp gáp như vậy nữa.

Bọn hắn đã ở trên đảo hơn một tháng, đừng nói là bóng người, ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy đâu, có thể tưởng tượng được hòn đảo nhỏ này vắng vẻ đến cỡ nào.

Nếu là vậy, bọn hắn có thể ở đây đến lúc nội thương của Lăng Tiêu khỏi hắn mới rời đi, thời gian còn rất nhiều.

Vì thế, Du Tiểu Mặc ôm ý nghĩ này mà yên tâm thoải mái ở lại.

Có điều, hắn không vội, người khác đã sớm nôn nóng tới độ xoay quanh.


Hai canh giờ sau, Thôn Kim thú chạy vào.

Hồng Quan kê khá lớn, cấu tạo thịt cũng vững chắc hơn Hỏa kê, dùng lửa đốt khó chín, cho nên cần thời gian dài gấp đôi Hỏa kê.

Thôn Kim thú được mệnh lệnh, đợi thời gian vừa đến là chạy vào gọi hắn ngay, vô cùng tích cực.

Du Tiểu Mặc đào gà ăn mày lên để qua một bên, dù bị che bởi một lớp bùn dày nhưng mùi thơm đậm đà kia vẫn phát ra, mùi thơm bị gió thổi đến khắp nơi, còn bay về phía rừng rậm, có lẽ ở thật xa cũng có thể ngửi thấy.

Số lượng gà ăn mày khá đủ, cho nên hôm nay hắn không có ý định làm món khác, bởi vì một vài loại gia vị đã gần hết rồi, phải dùng tiết kiệm.

“Đây là gà gì?”

Du Tiểu Mặc nghe thấy là biết Lăng Tiêu bị mùi thơm quyến rũ nên đi ra rồi, bây giờ không cần hắn gọi, chỉ cần có gà ăn mày, một lớn ba nhỏ sẽ tự động ngồi vào bàn ăn, có đôi khi hắn nghi ngờ mấy tên này mới là tham ăn chính hiệu nè.

“Hồng Quan kê, em đi sâu vào trong rừng mới bắt được.” Du Tiểu Mặc đáp, không quay đầu lại.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn thuần thục gỡ bỏ lớp bùn bên ngoài, lộ ra con gà được bọc trong lá cây, mùi thơm còn đậm hơn lúc nãy.

Du Tiểu Mặc đặt gà ăn mày lên bàn, sau đó lấy dao rạch một đường lớn trên ức gà, gia vị bên trong lập tức rơi ra khỏi lỗ hổng, làm mọi người nhìn mà thèm quá chừng.

Không đợi hắn mời, một lớn ba nhỏ đã bắt đầu ăn, tốc độ càn quét còn nhanh hơn cả bình thường, hắn chỉ ăn hơi chậm một chút thôi vậy mà cả con gà lớn đã bị giải quyết một nửa.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, có một chuyện làm hắn nghĩ mãi mà không hiểu.

Rõ ràng tốc độ ăn của Lăng Tiêu rất nhanh, muốn nói cụ thể nhanh như thế nào thì đó chính là hắn ăn một tiếng, Lăng Tiêu đã ăn tới miếng thứ ba, dù có ăn nhanh như thế nhưng tướng ăn của y vẫn cô cùng đoan chính ưu nhã.

Lại nhìn bản thân hắn.

Hắn cũng là tiểu thiếu gia nhà giàu chứ bộ, hơn nữa còn có một người mẹ cực kỳ chú trọng lễ nghi trên bàn ăn, nói sao thì nói cũng được hưởng nền giáo dục quý tộc đến vài chục năm, nhưng hắn vẫn không thể nào vừa ăn nhanh vừa ưu nhã được. Trong trí nhớ, Du Bách và Du Lộ giống như Lăng Tiêu, chẳng lễ việc này thật sự liên quan tới thiên phú sao.

Vấn đề này bị Du Tiểu Mặc cố gắng không chú ý.

Ăn xong cơm, chúng “thần” lại trở về vị trí cũ.


Du Tiểu Mặc do dự một chút cuối cùng vẫn uyển chuyển đề cập với Lăng Tiêu về tình hình của gà ăn mày.

Từ lúc số lượng gà giảm tới mức chóng mặt, bây giờ bọn hắn muốn ăn gà hai ngày một bữa cũng khó, lại còn cả tình huống khó hiểu hắn gặp trong rừng nữa, về sau khẳng định không thể ăn gà thường xuyên.

Lăng Tiêu nghe xong liền nói: “Không còn gà thì làm món khác.” Nói xong liền trở về phòng.

Du Tiểu Mặc đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ chính hắn tự hành hạ bản thân mình hơn một tháng nay, nghe ý của Lăng Tiêu, chẳng lẽ không có gà ăn mày cũng không sao? Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá.

Hôm sau, Du Tiểu Mặc không vào rừng bắt gà, bởi vì Lăng Tiêu có chuyện tìm hắn.

“Em cầm thứ này đi.” Lăng Tiêu ném cho hắn một lọ ngọc đựng vài giọt tinh huyết tản ra ánh sáng vàng rực rỡ, đây là tinh huyết y luyện hóa được từ thi thể Bạch Hổ, bởi vì Bạch Hổ cũng không có nội đan như Tứ Linh, cho nên tinh huyết của họ ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, liên quan trực tiếp tới tu vi khi còn sống.

Du Tiểu Mặc biết rõ trong khoảng thời gian này ngoại trừ dưỡng thương thì Lăng Tiêu vẫn luôn luyện hóa thi thể của Bạch Hổ, vì không gấp gáp như lúc ở trong cung điện, cho nên tốc độ khá chậm, mãi đến hai ngày trước mới hoàn thành, tổng cộng luyện hóa được bảy giọt tinh huyết, y đưa ba giọt cho hắn.

“Cái này cho em hả?” Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.

Lúc trước người có cảm giác hứng thú với thi thể Bạch Hổ là Lăng Tiêu, hắn cho rằng thi thể kia có tác dụng rất lớn với y, không ngờ Lăng Tiêu lại đưa tinh huyết cho hắn, ba giọt là gần một nửa rồi.

Lăng Tiêu nói: “Ta chỉ cần bốn giọt là đủ rồi, còn dư ba giọt, không phải em muốn tăng cao tu vi sao, mỗi giọt tinh huyết của Bạch Hổ đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ hơn nội đan của Hình Thất rất nhiều, hấp thu nó rất có lợi cho em, còn có thể cải tạo độ dẻo dai của cơ thể, nhưng phải cẩn thận, năng lượng trong tinh huyết của Bạch Hổ khá cuồng bạo, thời điểm em hấp thu tốt nhất là nên phối hợp cùng linh đan.”

Du Tiểu Mặc nhận lấy bình ngọc, gần đây hắn vẫn cảm thấy tốc độ tu luyện quá chậm, cứ theo tốc độ bây giờ thì đến một năm sau cũng chưa chắc đã trở thành đan sư tứ phẩm được, ngày hôm qua hắn còn đang nghĩ không biết có nên dùng linh đan giúp tăng tu vi không.

“Đưa nguyên tố chi tâm Thủy cho ta.” Lăng Tiêu nói.

Du Tiểu Mặc lập tức lấy ra hộp ngọc đang đựng nguyên tố chi tâm Thủy, xuyên qua lớp ngọc trong suốt vẫn có thể thấy nó đang bất an đụng vào hộp ngọc, nhưng vô dụng, vì hộp ngọc này là do Lăng Tiêu chuẩn bị riêng để đựng nó, bên ngoài còn có cấm chế, dù linh trí của nó cao tới đâu cũng không phá giải được.

Lăng Tiêu mở hộp ngọc ra, nguyên tố chi tâm Thủy vội vàng bỏ chạy, vừa tự do được hai giây, nó đã bị một bàn tay lớn tóm lại.

Đại khái là phát giác được Lăng Tiêu còn nguy hiểm và khó đối phó hơn cả Du Tiểu Mặc, nguyên tố chi tâm càng giãy dụa kịch liệt, như bị kinh sợ vậy đó.

Ngay từ đầu Du Tiểu Mặc rất thắc mắc, có cần phải sợ đến thế không? Run như cầy sấy, nhưng nhìn động tác kế tiếp của Lăng Tiêu là hắn đã hiểu.

Ngón tay Lăng Tiêu đột nhiên nhúc nhích, sau đó nguyên tố chi tâm thủy vốn đang giãy dụa kịch liệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, thời điểm Lăng Tiêu mở tay ra, nó không đào tẩu, ngược lại còn lẳng lặng nằm im trong lòng bàn tay y, điều này làm cho hắn nhớ tới bốn viên nguyên tố chi tâm khác, hình như sau đó chúng cũng trở nên yên tĩnh như vậy.

“Anh xóa sạch linh trí của nó rồi hả?”

Linh quang đột nhiên lóe lên, Du Tiểu Mặc thốt ra câu này.

Lăng Tiêu đáp, “Nó không cần linh trí, bằng không thì suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, về sau muốn dùng cũng có trở ngại cho ta.”

Bảo sao nguyên tố chi tâm Thủy lại sợ hãi tới vậy, hóa ra là sợ bị mất linh trí.

So với nguyên tố chi tâm Mộc ngây thơ, nguyên tố chi tâm Thủy đã có được trí thông minh của người trưởng thành, hiển nhiên cũng rõ ràng mình sẽ gặp phải chuyện gì sau khi rơi vào tay người khác, linh trí phải hơn trăm triệu năm mới thành hình, bản thân nó còn mang dã tâm bừng bừng, một lòng muốn biến hóa, sao có thể cam tâm để mất linh trí, nhưng đáng tiếc là nó đã gặp phải Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc không thương xót cho nó, hắn đâu phải thánh mẫu, nếu phải chọn nó và Lăng Tiêu, dùng hoa cúc để nghĩ cũng biết.