Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 432: Bảng ngọc thạch

Bởi vì ba ngày sau khiêu chiến đấu sẽ diễn ra, mỗi người ở tằng trệt đều biểu hiện rất hừng hực để nghênh đón khiêu chiến đấu.

Cự Vô Phách có mười cầu thang thông thiên, dựng dọc theo sân đấu nối thẳng tới tầng một trăm, chỉ cần đi dọc theo những cầu thang này là có thể nhìn thấy các sân đấu. Chỉ là từ tầng sáu mươi chín trở lên được xếp đặt trạm canh gác.

Đường Thiên Tâm dẫn họ đi là cầu thang số sáu, đi lên có thể gặp không ít người đi tới đi lui, một số thì vui vẻ nói chuyện, số còn lại thì đăm chiêu ủ dột.

Thiên Tâm dẫn họ tới sân số một, bởi vì từ đây tới tầng mười có nhiều người ở nhất, cho nên đây cũng là sân lớn nhất.

Sau đó Thiên Tâm dẫn họ lên thẳng tầng năm mươi, sân đấu số năm có thể gọi là một đường danh giới của Cự Vô Phách. Trước kia, rất nhiều cường giả đều xuất hiện trong sân đấu này, cho nên nó chính là sân đấu náo nhiệt thứ hai trong Cự Vô Phách, tuy sân đấu của tầng sáu mươi rất mạnh, nhưng không náo nhiệt bằng.

Đợi tới khi bọn họ tới, bên trong sân đấu đã có người rồi.

Thiên Tâm giải thích: “Sân đấu số năm khá đặc biệt, các cường giả đều quật khởi ở đây, bởi vì không thể đi tiếp lên trên cho nên đa số người đều tập trung ở nơi này. Mỗi khi khiêu chiến đấu bắt đầu, chỗ ngồi nơi này luôn chật ních, có người còn tới sớm để chiếm chỗ đẹp.”

Du Tiểu Mặc cũng phục họ lắm, còn tới trước ba ngày để giành chỗ, đến cùng thì nơi này phải sôi động tới mức nào.

Nhưng đây cũng là chuyện phải làm thôi, chỗ ngồi nơi này là công cộng mà, ai cướp được trước thì là của người đó, ai đi muộn có khi còn không có chỗ.

Đương nhiên cũng có khả năng xuất hiện mấy kẻ vô lại bá đạo cướp chỗ của người khác, nhưng tình huống này hiếm khi xảy ra. Hơn nữa nhìn người khác chiến đấu cũng là một cơ hội học tập, cho nên rất ít người chịu bỏ qua.

“Đúng rồi, nếu như các ngươi muốn khiêu chiến vào ba ngày sau tốt nhất phải báo danh trong hai hôm nay, nếu không chỉ có thể đợi đến ba tháng sau, bởi vì ngày cuối cùng dùng để an bài việc so tài.” Dẫn mọi người đi dạo xong, Thiên Tâm mới nhắc tới chuyện này.

“Chúng ta phải tới đâu để báo danh?” Nhan Huy hỏi.

Kiều Vô Tinh bên cạnh Thiên Tâm mở miệng nói: “Những tầng có số năm trong Cự Vô Phách chính là chỗ báo danh.”

Nhan Huy đảo mắt một vòng: “Vậy các bây giờ ngươi định tới tầng nào?”

Cái này còn phải hỏi sao?

Đương nhiên là tầng mười lăm rồi, có thực lực mà phải nhích từng bước một, đây không phải là làm ra vẻ nữa, mà là ngu hết chỗ nói, huống chi mỗi người chỉ có ba cơ hội khiêu chiến.

Thiên Tâm khinh bỉ nhìn hắn một cái.

Kiều Vô Tinh nhìn về phía Cửu Dạ, cười nói: “Muốn đi cùng không?”

Cửu Dạ yên lặng gật đầu, tuy địa vị của y ở Đan Sư Công Hội không thấp, nhưng cũng chỉ nghe nói qua về nơi này, y chưa bao giờ tới Cự Vô Phách.

Uyển Nhã và Trương Lan Vũ cũng không có dị nghị gì.


“Hừ, bản thiếu gia còn lâu mới đi chung, đứng cùng họ Du kia đã cảm thấy gớm.” An Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.

Thiên Tâm lập tức giơ tay lên vẫy vẫy với An Kiều, cười tủm tỉm nói: “Tạm biệt, không tiễn!”

Nghe được câu này, mặt An Kiều lập tức đen thui.

Du Tiểu Mặc cảm thấy đại thiếu gia này khó hầu hạ quá, lại còn mắc chứng hay quên, mới nãy còn đi cùng họ, sao không nói thế đi? Bây giờ còn xì hơi*, không chỉ không vang, mà còn tự làm mình thối luôn.

An Kiều xanh mặt bỏ đi, theo sau còn có mấy tên tùy tùng.

Thiên Tâm nhìn bóng lưng hắn hừ hừ, “Tốt quá cơ, cái tên làm người ta chán ghét đã đi rồi, cuối cùng thì thế giới cũng được thanh tĩnh.”

Mấy người của Đan Sư Công Hội đều không nói gì.

Bởi vì họ đi dạo tới tầng thứ năm mươi, cho nên lúc này phải đi xuống dưới, Du Tiểu Mặc kéo tay Lăng Tiêu đi sau cùng, vừa đi vừa tổng kết tin tức đã nghe được hôm nay.

Kỳ hạn khiêu chiến của Cự Vô Phách là ba tháng, mà chắc Tiêu Dao Viện sẽ không cấm viện sinh ra ngoài đâu ha, nói cách khác, khoảng thời gian ba tháng này có thể tự do chi phối theo ý cá nhân, nhưng mà vẫn không đủ.

Kỳ hạn Hùng Tiếu đưa ra chỉ còn nửa tháng, mà từ Trung Thiên tới Nam Lục cả đi cả về hết hai tháng, căn bản là không thể kịp nổi lần thi đấu sau.

Còn nữa, nếu có người khiêu chiến mình, mà mình lại không thể nào xuất hiện, trọng tài sẽ phán quyết mình thua phải không, hây, hắn bỗng cảm thấy có lẽ mình đã tới Tiêu Dao Viện quá sớm.

“Em đang tự xoắn xuýt gì thế?” Lăng Tiêu lên tiếng hỏi.

Du Tiểu Mặc liền nói ý nghĩ của mình cho y biết, kết quả lại bị cười nhạo.

Lăng Tiêu cười nhạo: “Em không thể đi, nhưng ta có thể.”

Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, ý của y là chuẩn bị bỏ hắn một mình ở đây sao? Có lẽ hắn đi sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng vì hắn nên Phong Trì Vân mới bị bắt, hắn phải đi, nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức dùng ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.

Lăng Tiêu khẽ cười.

Du Tiểu Mặc nổi cáu rồi.

Lăng Tiêu lau trán hắn, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, em toát mồ hôi.”

Du Tiểu Mặc lập tức gạt bay tay y, lãnh diễm cao quý hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với y, hắn quyết định chiến tranh lạnh.

“Các ngươi làm sao thế?” Nhan Huy đi trước bỗng quay đầu lại.


Lăng Tiêu thờ ơ liếc hắn, “Không có gì.”

Nhan Huy nhìn Du Tiểu Mặc vài lần, rõ ràng nét mặt của hắn rất thúi, nhưng có thể nghe ra ý tứ của Lăng Tiêu là không muốn nói, cũng không dám hỏi nhiều, nhìn thêm một lần mới thu ánh mắt.

Lúc gần tới tầm mười lăm, Du Tiểu Mặc đột nhiên lẩm bẩm một câu, “Ta không tin không có cách khác Tiêu Dao Viện đã được sáng lập từ rất lâu, chắc chắn đã từng gặp được đủ các kiểu vấn đề, cho nên phải có cách giải quyết mới đúng.

Cũng không lâu lắm, một đoàn người đã tới tầng mười lăm rồi.

Bởi vì đây là thời kỳ cao điểm để báo danh, cho nên toàn bộ tầng mười lăm vô cùng chật chội, còn chưa tới gần đã thấy đám người chen chúc gần điểm báo danh, mọi người đều bị giật mình.

Nhưng hỏi ra mới biết, hóa ra đa số đều là tới xem tình hình khiêu chiến, còn có một số người muốn xác định mình có bị khiêu chiến hay không, bị ai khiêu chiến, cho nên mới ùa tới điểm ghi danh,

Điểm ghi danh có năm cửa sổ, ngay phía trên cửa sổ có một màn hình cực lớn, phía trên đang chạy tên và số tầng người bị khiêu chiến cùng người khiêu chiến, rậm rạp chằng chịt, ai nhìn cũng phải hoa mắt.

“Chúng ta tới cửa sổ thứ năm nhìn xem, có vẻ vắng hơn.”

Du Tiểu Mặc không có hứng thú với mấy cái tên đang chạy trên màn hình, đâu có quen biết gì, sự chú ý của hắn đặt hết vào cửa sổ số năm, sau khi phát hiện một cái cửa sổ khá vắng vẻ, liền nóng lòng quay sang nói với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rủ mắt xuống nhìn Du Tiểu Mặc mới một giây trước còn làm bộ không thèm nói chuyện với y, còn đang dự tính hắn có thể nhẫn nhịn khoảng mười phút, kết quả là chẳng tới nổi năm phút, quả nhiên y vẫn đánh giá hắn quá cao.

Không thấy Lăng Tiêu đáp lại, Du Tiểu Mặc nghi ngờ quay đầu, vừa quay lại đã thấy y đang nhìn mình trêu ghẹo, lập tức…

“…”

Lăng Tiêu chậm rãi cười rộ lên, “Đi thôi.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn bóng lưng đi, vỗ vỗ miệng mình mấy cái, đúng là quá tiện.

Hai người gõ cửa sổ thứ năm, bên trong là một nữ chấp sự, nhìn thấy bọn họ liền dùng giọng điệu nói việc chung: “Báo tên, cấp bậc, số tầng của các ngươi cùng số tầng muốn khiêu chiến.”

Du Tiểu Mặc nói: “Du Tiểu Hắc, tầng một, đan sư cấp chín, muốn khiêu chiến người ở tầng hai mươi.”

Nữ chấp sự dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc dò xét hắn, mãi một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi mới tới?” Vậy mà đã là đan sư cấp chín, thiếu niên này quá trẻ rồi đó.

Du Tiểu Mặc nói: “Đúng, xin hỏi có vấn đề gì không?”

Nữ chấp sự không nói gì, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống thế này, mỗi năm Tiêu Dao Viện đều tuyển viện sinh mới, lâu lâu lại có vài người khiêu chiến thẳng tới tầng hai mươi, sau đó bà ta đưa danh sách của tầng hai mươi cho hắn nhìn.

Danh sách là một tấm bảng ngọc thạch, chất liệu khá giống ngọc giản, khác ở chỗ dùng bảng ngọc thạch có thể nhìn được nội dung bên trong từ ngoài, mà lúc này bên trên bảng ngọc thạch đang hiện lên số tên và cấp bậc của tất cả những người ở tầng hai mươi.

Du Tiểu Mặc kiểm tra một hồi, phát hiện người khiêu chiến tương đối phân tán.

Tình huống hắn hỏi Kiều Vô Tinh lúc trước xuất hiện khá ít, đa số người vì muốn lên tầng thật nhanh, sẽ cố tránh những người bị khiêu chiến quá nhiều.

Bởi vì số người càng nhiều sẽ phải tiến hành rút thăm, ai mà biết liệu mình có được rút trúng hay không, cho nên vì không phải uổng phí cơ hội, đa số đều chọn những người ít hoặc chưa khiêu chiến.

Nhưng cũng có người chỉ bị một người khiêu chiến, những người này đều có chút thanh danh.

Du Tiểu Mặc không muốn mạo hiểm vào việc rút thăm, cho nên chọn đại lấy một trong số những người kia.

Lúc này, nữ chấp sự ghi tên của hắn vào, bởi vì bảng ngọc thạch có liên hệ với nhau, cho nên sau khi ghi tên sẽ lập tức xuất hiện ở những bảng ngọc thạch khác.

Cửu Dạ cũng đang nhìn danh sách này, vừa nhìn thấy tên của Du Tiểu Mặc bỗng hiện lên, ánh mắt dừng một chút, sau đó chọn lấy một người phía dưới hắn.