Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 431: Cự vô phách

Lúc đạo sư của Tiêu Dao Viện đi ra, An Kiều đã bị Du Tiểu Mặc với bề ngoài mang tính sát thương dùng chính sách dụ dỗ đánh cho cạn thanh máu, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của đạo sư, một đám người rầm rộ đi vào Tiêu Dao Viện.

Tiêu Dao Viện khác với học viện Đạo Tâm, nơi đây không cung cấp các điều kiện tiện ích cho đệ tử, ví dụ như linh mạch dưới mặt đất chẳng hạn, đây là một nơi rất đơn giản, dùng thực lực để nói chuyện.

Mọi người đi qua một con đường rộng lớn vắng vẻ, đạo sư vừa đi, vừa giảng giải về tình hình Tiêu Dao Viện cho họ.

Đại khái khoảng nửa giờ sau, bọn họ cũng tới bên dưới tòa kiến trúc khổng lồ này, so sánh với nó, con người chỉ bé nhỏ như con kiến, nếu không bay lên không trung để quan sát thì khó mà ước lượng được độ lớn nhỏ nó.

“Phương thức được Tiêu Dao Viện áp dụng là cách sinh tồn để lên cấp, kiến trúc trước mặt cái ngươi có tổng cộng một trăm tầng, mỗi tầng đều có lợi ích riêng, có thể học được bao nhiêu phải xem tạo hóa của các ngươi, đương nhiên, càng lên cao càng tốt, chỉ là các ngươi vừa tới đây, cho nên phải ở tầng một.”

Đạo sư nói những lời này để cho mấy người không biết gì như Du Tiểu Mặc, còn đám người của các công hội đã sớm biết từ lâu, hơn nữa còn biết toàn diện hơn, đạo sư vừa nói, Kiều Vô Tinh cũng đứng phía sau phổ cập những tri thức chưa được nhắc tới cho họ.

“Tên của tòa kiến trúc này là Cự Vô Phách, ngoại trừ viện sinh, thì đạo sư và các trưởng lão cũng ở trong đó, chỉ là họ ở không phải để tiện dạy học, mà là để quản lí viện sinh của mỗi tầng, cho nên sau khi tiến vào trong, các ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân để lĩnh ngộ, người khác sẽ không chỉ bảo cho các ngươi đâu.”

“Còn nữa, phương thức thăng cấp của Cự Vô Phách đó chính là mỗi ba tháng có một lần khiêu chiến, mỗi người có tổng cộng ba lượt khiêu chiến và bị khiêu chiến, nếu thất bại, phải đợi tới ba tháng sau để gỡ lại.”

“Nếu như có người khiêu chiến mình, có được từ chối không?” Du Tiểu Mặc nghe mà tắc lưỡi không thôi, đây mới là cách dạy học muốn đòi mạng nhau nè.

Bước chân Kiều Vô Tinh dừng lại, hắn còn tưởng rằng người hỏi câu này là người khác, tùy tiện trả lời: “Có thể, nhưng chỉ có một cơ hội.”

Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Nếu đồng thời có nhiều cá nhân khiêu chiến mình, người bị khiêu chiến có thể lựa chọn chiến đấu với ai không?”

Kiều Vô Tinh đáp: “Không thể, nếu như cao hơn ba người, sẽ tiến hành rút thăm, chọn ra một người trong số những người đó, nhưng người bị khiêu chiến có thể sử dụng cơ hội từ chối duy nhất kia, sau khi từ chối không cần rút thăm nữa.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Tốt vậy hả?”

Thiên Tâm hoạt bát lúc lắc hai bím tóc, nghe Du Tiểu Mặc hỏi liền cười nhạo hắn, “Ngươi đần ghê, đương nhiên là không thể, khiêu chiến liên quan tới điểm tích lũy đó.”

Du Tiểu Mặc tự động bỏ qua câu trước, “Điểm tích lũy là thứ gì vậy?”

Thiên Tâm nói: “Điểm tích lũy liên quan tới số lần khiêu chiến, mỗi lần thắng sẽ được cộng một điểm, từ chối sẽ bị trừ một điểm, thua thì không cộng cũng chẳng trừ, mà điểm tích lũy có thể dùng để đổi rất nhiều thứ, cụ thể thì chờ vào trong ngươi sẽ biết.”

Du Tiểu Mặc đã hiểu, cũng tương tự với việc dùng điểm ở học khu A, nhưng hình thức thì tàn khốc hơn nhiều.

Đạo sư đưa họ tới tầng thứ nhất, vừa nhìn đã biết điều kiện sinh hoạt không được tốt cho lắm.

Nhìn căn phòng vừa bẩn vừa nhỏ, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn có tí thích sạch sẽ, chớ nói chi là Lăng Tiêu, ngũ quan của y đã nhăn lại thành một nhúm rồi kìa.


Đạo sư nói: “Mỗi người ở một phòng, nếu có dẫn theo người, Tiêu Dao Viện không cung cấp nơi dừng chân.”

Nghe nói thế, một số người rên la.

Gian phòng nhỏ như vậy, ở một mình đã chật lắm rồi, sao có thể ở hai người được.

Đa số đã nghĩ tới việc bảo người đi theo trở về.

Du Tiểu Mặc cũng đoán được đại khái, tuy Tiêu Dao Viện không có quy định dẫn người theo, nhưng ở mấy nơi thế này, làm gì có ai muốn cho người ở cùng.

“Thực ra các ngươi không cần lo lắng, chúng ta không phải ở nơi rách nát này lâu đâu, bởi vì ba ngày nữa chính là khiêu chiến đấu diễn ra mỗi ba tháng, mặc dù chúng ta vừa gia nhập nhưng vẫn có thể tham dự ngay, nếu không muốn ở đây, phải cố gắng leo lên, điều kiện mấy tầng trên còn tốt hơn chỗ này nhiều, không gian cũng rất rộng rãi.”

Thiên Tâm tùy tiện đi vào, đáng lẽ thiếu nữ phải thích sạch sẽ hơn người khác, nhưng nàng lại biểu hiện rất bình thường.

Gian phòng của họ được xếp cạnh nhau, cộng thêm việc phòng quá nhỏ, cho nên muốn qua lại chỉ cần đi có vài bước.

Giọng nói dí dỏm của Thiên Tâm lại vang lên, “Du Tiểu Hắc, các ngươi dọn phòng một chút đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa các ngươi tới sân khiêu chiến tham quan, trước kia ta đã tới mấy lần rồi đó.” Mặc dù là lúc nhỏ.

“Ừa!”

Bạn Hắc nào đó vẫn chưa trả lời, âm thanh hưng phấn của Nhan Huy đã vang lên.

Thiên Tâm liếc hắn một cái, thì thầm: “Đâu có hỏi ngươi.” Cuối cùng vẫn không nói gì, phải biết hòa thuận mới phát tài, phải đoàn kết mới có yêu thương, Vô Tinh ca ca nói vậy.

Du Tiểu Mặc thở dài, sau đó hắn lại không cam lòng nhìn đầu sỏ đang đứng bên cạnh mình, “Còn không mau qua giúp một tay, bẩn muốn chết.”

Rất ít các bạn nam thích sạch sẽ, nhất là mấy người trong đầu chỉ biết tu luyện, cho nên đa số không quá chú ý vệ sinh, hơn nữa đây là tầng một, ai ai đều nghĩ mình sẽ leo lên nhanh thôi, càng không có ý định dọn dẹp.

Du Tiểu Mặc lấy ra hai cái khăn lau trong không gian, sau đó bảo Lăng Tiêu lấy một thùng nước bình thường từ không gian của y, nếu dùng linh thủy ở chỗ này thì quá phung phí của trời, hắn ném một cái cho Lăng Tiêu.

“Em dọn rác chỗ này, anh lau giường trước đi.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cái khăn lau trong tay, trên mặt không lộ vẻ gì.

Du Tiểu Mặc thấy y không nhúc nhích, liền cười hì hì: “Việc gì cũng có lần đầu nha, đợi anh quen là được rồi.” Nói xong hắn lấy ra một cây chổi bắt đầu quét dọn.


Nghe được động tĩnh của họ, Nhan Huy đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy động tác của Du Tiểu Mặc thì kinh ngạc cực kỳ, “Sao ngươi biết mà mang theo chổi, đừng bảo ngươi luôn mang theo mấy thứ này nha?”

Du Tiểu Mặc bình tĩnh trả lời: “Trước kia ta ở một mình.”

Nhan Huy lại nói: “Ngươi còn có cái chổi nào nữa không, cho ta mượn một cái được không?”

Du Tiểu Mặc dừng một chút, “Không có, nhưng đợi ta quét xong rồi cho ngươi mượn.”

Nhan Huy mừng rỡ gật đầu.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của đại thúc truyền vào, “Xin hỏi, có thể cho ta mượn với được không?” Cá tính của người này khá ngại ngùng, ít khi dám lộ mặt.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Được.”

Đợi Du Tiểu Mặc sắp quét xong, Lăng Tiêu mới bắt đầu bất đắc dĩ hành động, chỉ là bởi vì quá nhiều bụi, mới lau một lát mà khăn đã đen xì, đành phải giặt đi giặt lại, kết quả không bao lâu sau, một chậu nước trong veo đã đổi màu đen thui.

Du Tiểu Mặc đổi chậu nước khác, phải dùng tới mười chậu mới lau sạch giường, sau đó hắn lại dùng vải bố để lau khô giường.

Ban đầu hắn còn định lau sàn, nhưng tro bụi tích tụ trên đất dày hơn giường quá nhiều, hơn nữa còn thành từng khối từng khối trên mặt đất, không biết dính vào mấy thứ bẩn thỉu gì, nếu cố ý lau sẽ rất phiền toái, Lăng Tiêu không chịu làm đâu.

Lăng Tiêu tiện tay ném tấm vải bẩn, dùng một loại giọng điệu đương nhiên nói: “Em biết là tốt rồi, cũng đúng lúc, ta đỡ phải kiếm cớ nữa.”

Du Tiểu Mặc bị chọc giận mà cười phá lên, ngài không muốn làm gì còn phải kiếm cớ sao?

Cái này không phải là thẳng thắn đâu, mà là dối trá!

Lăng Tiêu dối trá lập tức chiếm cứ cái giường mới được lau sạch sẽ, thoải mái duỗi lưng một cái.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời Lăng Tiêu, sàn nhà bẩn như vậy, nếu có máy lau nhà như ở hiện tại thì tốt quá, nhưng đáng tiếc nơi này không có, hết thảy đều phải dựa vào hai tay, cũng may mà họ chỉ ở đây có ba ngày.

Hai khắc sau, Thiên Tâm cũng tới tìm họ.

Đi cùng họ còn có người của Đan Sư Công Hội, cũng không biết An Kiều có ý định gì, còn chịu đi thăm sân khiêu chiến với đám Du Tiểu Mặc.

Cự Vô Phách có một trăm tầng, mỗi mười tầng đều có một sân khiêu chiến rộng lớn thông dụng xây dựng ở trung tâm của mười tầng lầu, một sân đấu như đấu thú trường cổ của La Mã, mỗi khi kì khiêu chiến ba tháng tới, nơi này sẽ có vô số người tụ tập.

Về điểm này, Tiêu Dao Viện có một quy định, đó chính là một lần khiêu chiến không được vượt quá hai mươi tầng, cho nên dù thực lực của ngươi cao tới đâu, cũng không thể leo lên tầng cao nhất trong giây lát.

Trên cơ bản thì khiêu chiến từ tầng bảy mươi trở xuống không có gì đáng xem, sân khiêu chiến thật sự làm cho người ta cảm thấy hưng phấn kích thích là những tầng ở phía trên cùng, những trận chiến trên ấy có thể làm cho người ta hưng phấn tới nỗi tim đập rộn ràng, huyết dịch sôi trào.

Từ tầng bảy mươi đến tầng một trăm khác với những tầng phía dưới, ba mươi tầng này chỉ có một sân khiêu chiến, cho nên cách trận khiêu chiến ba tháng đều tiến hành trên một sân đấu, cũng là sân đấu náo nhiệt nhất trong Cự Vô Phách.

Nhưng không phải ai cũng có điều kiện để vào quan sát, những người ở tầng bảy mươi trở xuống phải tốn một điểm tích lũy mới có thể vào, mỗi ngày một điểm.

Bởi vì bọn họ mới tới, tạm thời không thể lên trên.

Thiên Tâm dẫn họ tới sân đấu của tầng năm mươi.