Một lúc lâu trong phía bụi cây cũng không có người nói chuyện.
“ Sư phụ sư nương...” Miệng Tác Oanh có chút khô: “Gặp được Lục sư huynh sao?”
“Đừng nói ngốc như vậy, tiểu sư muội.” Đỗ Dục Kỳ nói: “Lục sư đệ đã chết hai năm rồi.”
“Đúng vậy, tất nhiên là do sư nương quá nhớ hắn, nên thấy ảo giác thôi.” Đỗ Dục Thành an ủi.
Mạc Khinh Viễn vẫn không nói gì, yêu khí lần này lại giải thích như thế
nào? Huống chi hắn vừa mới thấy bóng người ở trên trời kia, quả thật rất giống Lục sư đệ Mạnh Trạch Hư.
Trải qua chuyện lần này, ngoại
trừ Cổ Tiểu Ma, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng gì để đi hái
nấm nữa. Mạc Khinh Viễn nói: “Tam sư đệ Tứ sư đệ, các ngươi đưa Tác Oanh về đỉnh núi. Ta đưa Tiểu Ma trở về.”
Mọi người đáp lại, Tác Oanh nhìn bóng dáng khôi ngô của nam tử áo trắng, hơi có chút lưu luyến. Mạc Khinh Viễn cưng chiều cười cười với nàng, dịu dàng nói: “Đi nghỉ sớm
đi.”
Ba người ngự kiếm rời đi. Mạc Khinh Viễn quay người lại, bên cạnh lại không một bóng người. Mất một đống sức lực mới phát hiện Cổ
Tiểu Ma đang liều mạng giấu mấy quả táo bên trong quần trong ở chỗ không xa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu Ma.”
Cổ Tiểu Ma
vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Khinh Viễn, nhất thời một miệng đầy táo
bị sặc trong cổ họng, ho khan vài tiếng, lời nói cà lăm không rõ ràng:
”Đại, Đại nghĩ nhầm.”
Vài đường đen rơi xuống trên đầu Mạc Khinh Viễn rồi.
“Ở nơi này một mình, không sợ sao? Không bằng ta đưa muội lên đỉnh núi với Oanh Oanh...”
“Ta đã quen rồi, đại sư huynh, đa tạ huynh.”
Cổ Tiểu Ma nhảy xuống khỏi bội kiếm, một vài quả táo được túm trong quần
trong bị rơi ra. Nàng tiếc hận nhìn một chút, Mạc Khinh Viễn nói nhỏ:
”Ta trở về, muội nhanh trở về phòng đi.”
“Ừm.”
“Bóng dáng
màu xám kia đứng bên vách núi, có chút tầm thường và nhỏ bé. Nàng vẫn
ngơ ngác nhìn đạo kiếm quang kia, dù hắn rời đi đã lâu.”
“Đừng nhìn, người đã đi rồi.”
“Mắc gì đến ngươi.”
“Ngày rất lạnh ta lại chờ ngươi lâu như vậy, đúng là không có lương tâm.”
“Có lạnh ngươi cũng sẽ không cảm giác được đâu.”
“Đáng ghét mà, đâm trúng chỗ đau của người ta...”
Cổ Tiểu Ma hơi lạnh người, quay đầu nhìn linh hồn một người nào đó đang
trôi nổi trong không trung thèm muốn mà nhìn chằm chằm vào thứ gì đó
trong váy nàng. Nếu như nói vì sao Cổ Tiểu Ma lại sợ quỷ, bởi vì từ nhỏ
nàng đã có thể thấy quỷ, mà có một vài con quỷ lại có vẻ ngoài không dám khen tặng, nhưng dáng vẻ quỷ chết đói của người thư sinh trước mắt này
rõ ràng cho thấy một ngoại lệ. Cổ Tiểu ma quen hắn lúc đang ăn vụng
trong phòng bếp, lại thường xuyên gặp được, đều đã nổi lên cảm giác
người cùng sở thích không cần nói đã hiểu nhay. Lập tức chia quả táo để
lên trên tảng đá bên cạnh, quỷ chết đói kia cứ như mãnh hổ chụp mồi mà
xông tới.
Tình cảnh này có chút quái dị, một quả táo lên tới giữa không trung, tiến vào trong miệng thư sinh, từ từ trượt xuống trong
thân thể của hắn, đại khái còn chưa tới trong bụng đã bị tay của Cổ Tiểu Ma lấy ra, dứt khoát bỏ vào miệng.
“Này, ngươi làm vậy ta sẽ cảm thấy là lạ nha.”
“Ta không chê ngươi ghê tởm là đã không tệ rồi.”
“Ngươi cứ bắt nạt ta như vậy, cẩn thận nửa đêm ta tìm một vài con quỷ chết có chút khó coi đến doạ ngươi!”
Sắc mặt Cổ Tiểu Ma xanh mét, sợ quỷ thì thôi, nàng vẫn là một người tu tiên duy nhất bị một quỷ hồn nhỏ không hề có pháp lực uy hiếp đến chết.
“Còn dài dòng nữa ta thu ngươi!”
“...Một chút pháp thuật ngươi cũng không có, đừng cho là ta không biết.”
...
Cổ Tiểu Ma hung tợn nói: “Quỷ chết đói thối tha, sao không đi đầu thai đi!”
“Một mình ngươi ở trên núi này sẽ rất cô đơn đấy, tất nhiên là ta sẽ ở cùng
ngươi.” Thư sinh cười đến cực kỳ đáng đánh đòn, trông thấy Cổ Tiểu Ma
còn muốn nói, liền chuyển hướng câu chuyện: “Đêm nay còn chưa luyện kiếm nha.”
Nàng ngẩn ra, nghĩ đến bộ kiếm pháp kia cho tới hôm nay, quả thật còn có chút chưa lưu loát.
Thư sinh ở bên cạnh ăn táo, nhìn Cổ Tiểu Ma vào đêm cuối thu, đao quang kiếm ảnh, mồ hôi như mưa.
Cái gì ngộ tính hơn người, cái gì tinh thông kiếm pháp, đều là rắm chó. Thư sinh cười nhẹ, đó là bởi vì bọn hắn đều không nhìn thấy dáng vẻ cố gắng như vậy của nàng, bởi vì ai cũng sẽ không nghĩ đến, Cổ Tiểu Ma vẫn luôn lười nhác kia, vì bản thân mình không có tiên pháp mà tự ti, đành phải
khắc khổ thay đổi trên kiếm pháp.
Thư sinh nhìn, táo ăn cũng đã
được một lúc, tụ thành một đống nhỏ dưới chân hắn. Cổ Tiểu Ma thở hổn
hển nói: “Sáng mai... Nhắc ta... Rời giường...”
“Đúng là mặt trời mọc ở phía tây, ngươi đổi tính rồi sao?”
“Muộn lớp sáng, sư phụ phạt ta quét tu tâm đình một tháng.”
“Chậc chậc, ngươi vẫn đần độn như vậy, làm sao bảo ta yên tâm chuyển thế được?”
Kiếm trong tay nàng dừng lại giữa không trung, xoay người nhìn thư sinh kia, hắn còn đang cười thong thả vênh váo như vậy. Như lúc mới gặp nhau, lúc đang cùng ăn vụng một khối điểm tâm. Do sư phụ đến kiểm tra mà phải
nhét hắn ở dưới giường, thiếu chút nữa đã hại hắn chết lần hai. Mỗi ngày lúc tập kiếm với nàng còn có thể ngâm thêm mấy câu thơ chua xót. Như
vậy đã sớm có thể gọi là lão bằng hữu, đã bị sự tịch mịch trong mắt nàng giữ lại, mà lưu luyến nhân gian ba năm, nhìn tâm sự nữ nhi ba năm của
nàng, như vậy, cũng coi như là không uổng công rồi.
“Ba năm rồi... Sao lại nói muốn đi?” Nàng ngây ngốc hỏi.
Thư sinh cảm thấy mừng thầm, tuy bình thường nha đầu kia hung dữ với hắn,
nhưng vào thời khác mấu chốt vẫn rất tình cảm. Vẻ mặt hắn nghiêm túc:
”Ba năm, nếu còn không đầu thai thì sẽ bị xem như cô hồn dã quỷ mà
bị...”
“Ai da.” Nàng hốt hoảng như không nghe được lời nói ảo não kia: “Ngươi đi rồi, ngày mai ai kêu ta rời giường đây?”
...
Thư sinh rơi lệ mà đi, Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ, thật lâu sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng, biến mất trong gió.
Đỉnh núi chính, trạch viện nơi đỉnh núi, bên trong phòng ngủ tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mạc Vi khoanh tay đứng trước cửa sổ, Thu Tĩnh nhẹ nhàng nằm nghiêng ở trên
giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên gối, không biết
đang suy nghĩ cái gì.
“Ta tuyệt đối không nhìn nhầm, đó là Trạch Hư.”
“Nếu là hồn phách của Trạch hư, tại sao lại có yêu khí.”
“Có lẽ Trạch Hư không chết...”
“Phu nhân.” Mạc Vi nghiêm túc xoay người: “Trạch Hư ngã xuống Vực Đoạn Hồn,
nàng và ta tận mắt nhìn thấy, đừng quá lừa mình dối người nữa.”
“Nhưng...” Thu Tĩnh đau lòng vùi đầu nức nở nói: “Trạch Hư... Nó...”
“Phu nhân...” Mạc Vi ôm bả vai Thu Tĩnh để an ủi, nói nhỏ: “Đừng đau lòng,
nhất định là có người cải trang thành Trạch Hư, bày ra âm mưu quỷ kế
này...”
“Sẽ có thể là ai chứ?” Thu Tĩnh lau nước mắt: “Ai ôi, chẳng lẽ bọn hắn muốn những thứ kia...”
“Sư tổ đã nói qua, sự tình đã qua ngàn năm, Giao tộc đã tuyệt tích, sẽ
không có người nào biết thứ kia ở tại Thiên Diễn sơn nữa...”
“Năm đó thứ kia truyền đến thế hệ của sư tổ, vì đề phòng vạn nhất, sư phụ
phân thứ này thành hai, một cái cho huynh, một cái cho sư đệ Lục Tu,
chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì...”
Mạc Vĩ nhíu nhíu mày, hiển
nhiên là vô cùng lo lắng: “Sư đệ Lục Tu có thiên phú trời ban, tuy trời
sinh tính tình không tốt, nhưng hiện nay lại đang thanh tu ở Linh Bảo
phái, chỉ sợ tu vi đã sớm ở trên ta...”
“Năm đại phái ở Trung
Nguyên tất nhiên là phải đồng khí liên chi (gắn bó cùng thở chung không
khí), nhưng yêu ma tà đạo lại quá nhiều, khó lòng phòng bị.” Thu Tĩnh lo lắng nói: “Không phải Vân Tiêu và Diệp Văn đã đi thăm sư đệ sao? Tiện
thể để cho Viễn nhi đi tìm bọn chúng về, cũng cho nó học hỏi nhiều kinh
nghiệm hơn một chút.”
“Cũng được, để cho Khinh Viễn đi một chuyến đi.” Mạc Vi than nhẹ một tiếng: “Thiên Diễn sơn nay, chỉ sợ là sắp
không yên tĩnh rồi.”
Trời còn chưa sáng.
Thư sinh chậm rãi đi đến ngoài cửa của Cổ Tiểu Ma, làm bộ làm tịch gõ cửa.
Không ai lên tiếng, thư sinh nhíu mày, cao giọng nói: “Tiểu Ma Cô?”
Hắn dò xét trong phòng, nửa đầu xuyên qua ván cửa, Cổ Tiểu Ma còn treo bùa
hai bên để phòng ngừa hắn nhìn lén nàng tắm rửa, tuy nhiên hắn đã quên
nói cho nàng, mấy lá bừa chữ như gà bới kia của nàng thật sự rất vô
cụng, mà hắn cũng không có hứng thú với dáng người khô quắt của nàng,
nhưng... Trong phòng không có người?!
Thư sinh lập tức nhảy vào
trong nhà, trên cái giường nhỏ mềm lộn xộn của Cổ Tiểu Ma không có
người, thật sự đã dậy sớm rồi sao? Thư sinh gãi đầu, đột nhiên liếc đến
một tờ giấy có nhiều nếp nhăn trên bàn, bên trên còn có một chiếc bánh
ngọt hương thơm toả bốn phía đè lên.
Bảo trọng.
Nét chữ đẹp đẽ, nét mực có chút nhoè, rõ ràng là đã bị ướt qua.
Thư sinh giật mình, khoé môi lặng lẽ cong lên.
Thì ra, chẳng qua là sợ từ biệt mà thôi. Hắn đứng im một lúc lâu sau, bỏ
bánh ngọt vào, chậm rãi trượt xuống thân thể trong suốt của hắn, cuối
cùng rơi bộp một cái trên mặt đất. Ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào, hồn
phách của thư sinh ánh lên ánh sáng vàng, từ từ biến mất.
Nếu
nàng ở đây, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, đây là hương vị đầu
tiên mà hắn cảm thấy trong ba năm qua, ngọt ngọt, thơm thơm, phảng phất
như khi con sống vậy.
Hôm nay so với hôm qua, như là hai mùa khác nhau.
Cổ Tiểu ma quét đình viện sạch sẽ, vừa lúc mặt trời ló ra khỏi mây. Giống
như có thứ gì đó chậm rãi biến mất, nàng nhìn về phía sườn núi, yên lặng bắt đầu cầu khấn chú văn siêu độ, tuy chú văn của nàng có khả năng cũng không có tác dụng.
Ba năm, đối với một con quỷ mà nói, mỗi ngày đi kèm với nàng, cũng đã quá nhàm chán, đi cũng được.
Tuy lời nói là như thế, nhưng nàng lại dựa vào trước đình, hốc mắt dần đỏ lên.
“Sư tỷ.” Tiếng của Tác Oanh truyền đến từ xa xa, Cổ Tiểu ma vội vàng lau mặt, làm ra vẻ như đang ngắm cảnh.
Trong dự liệu thấy được bóng dáng tuấn tú của Mạc Khinh Viễn, tiểu sư muội
bị, nhất định hắn phải đi cùng. Tác Oanh kinh ngạc nhìn đình viện rực rỡ hản lên: “Lại quét xong rồi...”
Cổ Tiểu Ma xấu hổ gãi đầu: “Là ta làm phiền muội rồi.”
Tác Oanh mất hứng: “Tỷ và ta vốn là tỷ muội, người một nhà sao lại nói là hai nhà?”
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên không biết nên nói như thế nào mới tốt. Mạc
Khinh Viễn trấn an nói: “Tiểu Ma cũng là có ý tốt, lần sau sáng sớm muội cũng dọn dẹp với muội ấy là được.”
Cổ Tiểu Ma vội vàng nói: “Đã là tỷ muội, là ai quét cũng không quan trọng.”
Tác Oanh nghiêm mặt, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi hai người kẻ xướng
người hoạ, đùa giỡn nàng đến cả mặt cũng cười như hoa. Ba người lại nói
cười một chút ở trước đình, không bao lâu sau Đỗ Dục Kỳ và Đỗ Dục Thành
cũng đến chỗ, đệ tử của phái Thiên Diễn cũng lục tục lên núi, chỉ chờ sư phụ và sư nương đến giám sát lớp sáng.
Điều kì lạ chính là, bình thường Mạc Vi và Thu Tĩnh đều đế Tu Tâm Đình từ sớm, hôm nay lại thong
dong đến chậm, đến lúc qua giờ Thìn mới hiện thân. Các đệ tử cũng không
tiện hỏi nhiều, Thu Tĩnh theo lệ cũ đến dạy nhón người sư đệ sư muội,
Mạc Vi dừng một chút, lại gọi Mạc Khinh Viễn vào Tu Tâm Đình.
Mấy người Đỗ Dục Thành đang ngồi ngoài Đình, chợt thấy không trung biến
đổi, ánh hồng mơ hồ lấp lánh, một con hoả long nhỏ dài ba thước ẩn ẩn
lượn vòng. Cổ Tiểu Ma cùng đám người đệ tử trợn mắt há hốc mồm, sợ nháy
mắt một cái sẽ bỏ lỡ kỳ quan tiên thuật này. Thu Tĩnh liếc mắt một cái,
lại lặng lẽ đi vào Tu Tâm Đình.
“Ngự hoả thuật?” Mạc Khinh Viễn cũng kinh ngạc há mồm: “Phụ thân...”
“Lực sát thương của tiên pháp này rất mạnh, vốn định qua vài năm nữa sẽ
truyền thụ cho các con...” Mạc Vi than nhẹ một tiếng: “Tính ra con cũng
đã đủ khả năng để tự bảo vệ mình, nên xuống nùi đi rèn luyện một chút
rồi...”
Tác Oanh vốn đang trốn ở ngoài đình nhìn lén vừa nghe
thấy Mạc Khinh Viễn phải xuống núi, bất chấp việc đang ẩn nấp mà nhảy
ra: “Sư phụ, Đại sư huynh đi, ta cũng phải đi!”
Mạc Vi giật mình, Thu Tĩnh lại sớm đã có tâm thành toàn cho một đôi nam nữ, trai tài gái
sắc này, ông trời đã tác hợp cho, huống chi hai người đã sớm có tình ý
với nhau. Vì thế tiện thể cười gật đầu nói: “Nếu như con đi theo, thì
không được làm ẩu, biết chưa?”
Bà lại không biết Tác Oanh lại
thiếu nữ khờ dại không biết gì sao, tuy lòng đã sớm hướng về Đại sư
huynh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện ở chung hai người.
Lại thấy nàng cười nói: “Đa tạ sư nương! Vậy... Sư tỷ có thể đi cùng
không?”
Lần này Thu Tĩnh cũng sửng sốt, hồn của Cổ Tiểu Ma vẫn
đang lạc vào cõi thần tiên ngoài trời, đột nhiên phục hồi tinh thần, hốt hoảng nói: “Ta... Ta vẫn là nên không đi thì hơn.”
Trong lòng
Tác Oanh, nam tốt nhất là Mạc Khinh Viễn, nữ tốt nhất là Cổ Tiểu Ma.
Tính tình của nàng đơn thuần như vậy, Thu Tĩnh nghĩ một chút đã rõ ràng, đột nhiên lại nghe Mạc Vi nói: “Như vậy cũng được, Tiểu Ma, ba người
các con cùng nhau xuống núi đi.”
Mạc Vi vốn là nhất đại tông sư, tuy tu chân giả (người tu tiên/ pháp) không có nhiều kiêng kị, nhưng
thiếu niên nam nữ xuất hành, nhiều người cũng có thể tránh hiềm nghi.
Nhưng vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma đã tràn đầy đau khổ, xuống núi rèn luyện
đấy, đó chẳng phải là ăn gió nằm sương, trèo non lội suối, không có việc gì còn phải trảm yêu trừ ma, gặp cái làm được thì thôi, làm không được
thì lại thành điểm tâm nhà người ta...
Tác Oanh thấy nàng mặt ủ
mày chau, đột nhiên cười mờ ám bên tai nàng: “Sư tỷ này, xuống núi,
chuyện sư phụ phạt chúng ta quét Tu Tâm Đình...”
...
Thông minh!
Cổ Tiểu Ma hiểu ra, nhất thời trên mặt chuyển từ nhiều mây sang quang đãng.