Đất trời đều yên lặng.
Sắc mặt vốn đã có vẻ tái nhợt của Cổ Tiểu Ma càng thêm trắng xanh, ngũ quan của nàng tầm thường không có gì lạ, một đầu tóc đen cũng chỉ được cột
lên một cách miễn cưỡng, biểu tình dần trở nên nghiêm túc. Y phục màu
xám bao bọc trên thân thể gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng tung bay theo gió. Lá rụng lại bay lên, nhẹ nhàng đảo quanh nàng. Không khí có sự biến
hoá, nàng đứng ở nơi đó, đoạt lấy tầm mắt của mọi người.
Mạc Vi nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay thất đồ đệ luôn không thông với thuật pháp này lại nắm được mấu chốt gì?
Cổ Tiểu Ma rút bội kiếm ra, hai ngón tay đan lại một chỗ mà niệm một cái
kiếm quyết, xoay người nhảy lên rồi dứt khoát tung bội kiếm. Bội kiếm
kia xuyên thủng không khí bốn phía mà bay thẳng lên trời, rồi lại
nghiêng thân rơi thẳng xuống, Cổ Tiểu Ma nhắm chính xác, nhảy một phát
lên thân kiếm, hét lớn một tiếng: “Đi!”
...
Ầm một tiếng.
Người nào đó vẫn đang đứng tại chỗ.
Một cơn gió thổi qua, toàn bộ nhóm sư đồ đều há to miệng, mãi thật lâu cũng không khép lại.
Nghiêm túc mà nói, tư thế của nàng vô cùng chuẩn, tay chắp sau lưng ưỡn mông,
sống lưng thẳng tắp, vô cùng ổn định mà đứng trên bội kiếm. Mà biểu tình của nàng cũng rất phù hợp, vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ
là bội kiếm kia lại đang dán lên trên mặt đất một cách vô cùng thân mật, một chút cũng không bay lên.
Đỗ Dục Kỳ nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác, bả vai run rẩy kịch liệt, ngay cả Mạc Khinh Viễn cũng buồn cười.
Mạc Vi đau đầu đảo cặp mắt trắng dã, Cổ Tiểu ma này, từ nhỏ ngay cả một
chút thiên phú thuật pháp cũng không có, ngay cả ngự kiếm phi hành cơ
bản nhất cũng không thể. May mà nàng tập được một tay kiếm tốt, nhưng
người tu tiên bọn hắn, cũng không phải giang hồ dân gian, dù có luyện
kiếm thuật cho tốt thì có ích lợi gì? Gặp yêu ma quỷ quái, đấu mệt cũng
muốn nghỉ để ăn cơm sao.
“Oanh Oanh con lên đi.” Mạc Vi kéo Cổ Tiểu Ma sang: “Nhìn cho kỹ.”
Tác Oanh đáp lại một tiếng, sa y màu hồng nhạt lưu động, nàng xoay người
liếc mắt, Mạc Khinh Viễn mỉm cười với nàng. Thiếu nữ lập tức có được sự
ủng hộ to lớn, rút bội kiếm ra, tay trái niệm kiếm quyết, khẽ quát một
tiếng: “Đi!”
Một luồng sáng trắng hiện lên, Tác Oanh đứng trên bội kiếm của mình, như cung rời nỏ mà bay ra ngoài.
Mạc Khinh Viễn dẫn đầu ủng hộ, ngay cả Mạc Vi cũng gật đầu. Trong mấy người đệ tử này, trình độ của tiểu sư muội Tác Oanh là kém cỏi nhất, lần này
lại ngự kiếm lưu loát như vậy, chắc hẳn là đã luyện tập vất vả không ít.
Tác Oanh nhảy xuống khỏi kiếm, miệng cười toe toét, như một đáo hoa màu
hồng mà chạy đến chỗ Mạc Khinh Viễn: “Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh
nói muội phi có đẹp hay không?”
Mạc Khinh Viễn còn chưa kịp trả
lời, Đỗ Dục Thành đã cười hì hì nói: “Tiểu sư muội thật bất công, hở tý
là lại gọi đại sư huynh, tam sư huynh và tứ sư huynh của muội trở thành
trong suốt rồi à?”
Tác Oanh lúng túng đến hai má đỏ bừng. Sao Thu Tĩnh lại không hiểu được tâm sự này của tiểu nữ nhi, chỉ mỉm cười làm
như không thấy. Kéo Cổ Tiểu Ma đang mang biểu tình mất mát đứng ở một
bên, nói nhỏ: “Ngự kiếm nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, con
cũng đừng quá nôn nóng.”
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng,
nháy mắt Cổ Tiểu Ma đã di chuyển đến trong đám sư huynh đệ. Nhìn dáng vẻ cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt của nàng kia, nào có nửa phần mất
mát. Bóng dáng Thu Tĩnh cứng đờ, lập tức bắt gặp ánh mắt của Mạc Vi, hai trưởng bối lắc đầu bất đắc dĩ, đều dở khóc dở cười.
Vừa tan lớp. Đỗ Dục Kỳ đã túm chặt cổ áo của Cổ Tiểu Ma, ngăn nàng chuồn đến phòng bếp kiếm cơm.
“Tiểu ma cô, bộ kiếm pháp hôm qua sư phụ dạy kia, dùng lại một lần cho huynh xem.”
Cổ Tiểu Ma giãy dụa dưới tay hắn , ánh mắt không được tự nhiên nói: “Không thích.”
Đỗ Dục Thành dí sát khuôn mặt giống Đỗ Dục Kỳ như đúc kia của hắn vào,
cười nói: “Múa một lần đi, đêm nay huynh sẽ mang muội lên đỉnh Thiên
Diễn hái mấy quả táo chín.”
“Thật sao?” Hai mắt của Cổ Tiểu Ma
phát ra ánh sáng, nếu có người biết pháp thuật đi với nàng lên đỉnh
Thiên Diễn, đúng là giảm được không ít sức lực leo núi.
Trong mắt của Đỗ Dục Kỳ thoáng qua ánh sáng gian xảo: “Thật.”
Tác Oanh vội chạy từ phía sau tới hô to lên: “Không cho các huynh ăn hiếp sư tỷ!”
“Được được được.” Đỗ Dục Thành cười nói: “Tiểu sư muội nói không được ăn hiếp, chúng ta cũng sẽ không ăn hiếp.”
Đỗ Dục Kỳ cười hì hì thả Cổ Tiểu Ma xuống, nàng quay đầu, lại nhìn thấy một nam tử áo trắng đang cười với mình.
Mạc Khinh Viễn trầm giọng nói: “Tiểu Ma, trong mấy người chúng ta ngộ tính
về kiếm pháp của muội cao nhất, múa một chút để nhìn đi.”
Nàng ngẩn ra, nói một tiếng được nhỏ đến khó nghe, lại quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn mặt đại sư huynh.
Xoay người, bổ xuống, nhảy lên, đâm.
Cổ Tiểu Ma vừa gầy, lại nhợt nhạt không thú vị, vĩnh viễn không thể xinh đẹp đầy sức sống như Tác Oanh.
Nhưng, chỉ cần kiếm trong tay múa lên, nàng lại như không còn là nàng, tay áo
tung bay, thần thái phấn khởi. Kiếm pháp sư phụ chỉ dạy một lần, mặc dù
là người có ngộ tính cao nhất như Mạc Khinh Viễn, cũng không làm được
hoàn mỹ như vậy.
Tác Oanh hâm mộ vỗ tay: “Sư tỷ thật là lợi hại.”
Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ thấy thế, cũng rút bội kiếm ra mà bắt đầu khoa
chân múa tay. Mạc Khinh Viễn nhìn nhìn, tầm mắt dần chuyển từ đao quanh
kiếm ảnh sang bóng người màu hồng bên cạnh. Tác Oanh nghiêng đầu, lại
phát hiện đại sư huynh đang nhìn nàng, mặt không khỏi đỏ lên, tư thái
kiều diễm của tiểu nữ nhi lộ ra không sót chút nào.
“Tam sư
huynh.” Tác Oanh bị nhìn đến xấu hổ, đột nhiên nói với Đỗ Dục Thành:
”Đêm nay muội sẽ đi cùng mọi người lên đỉnh Thiên Diễn hái táo.”
Đỗ Dục Thành sửng sốt, lên đỉnh Thiên Diễn gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ
để lừa gạt Cổ Tiểu Ma thôi. Nhưng đã có giai nhân chịu đi cùng, lại có
thể có lý do để không đi sao. Đỗ Dục Kỳ cười nói: “Được.”
“Đại sư huynh...” Tác Oanh đỏ mặt nói: “Huynh... Đi không?”
Mạc Khinh Viễn yêu chiều mà vén tóc rơi trên trán nàng lên, dịu dàng nói: “Tất nhiên sẽ đi với muội.”
Cổ Tiểu Ma vừa múa một bộ kiếm pháp xong, lại nghe được đêm nay sẽ có táo
ăn, giống như đã thấy được cảnh tượng bản thân mình đang chìm ngập trong một đống táo, cười đến vô cùng bỉ ổi.
Vào đêm, đỉnh Thiên Diễn
sơn biến mất vào bóng đêm, trên trời không trăng không có ánh sáng,
giống như một tấm lụa mà đen tĩnh lặng.
Cho dù Cổ Tiểu Ma có
không tim không phổi đến đâu, cũng không nhịn được mà thầm giơ ngón cái
lên, thời tiết như vậy, có vẻ như vô cùng thích hợp để đi giết người
phóng hoả nha.
Đột nhiên bốn đạo kiếm quang hạ xuống trước người
nàng, nàng sợ đến mức hoảng hốt lui về phía sau một bước. Nói đến những
tiên pháp khác, tất nhiên Cổ Tiểu Ma chẳng muốn học, nhưng thuật ngự
kiếm phi hành quả nhiên là thứ tốt, không nói đến các nữ đệ tử đã ở trên nơi cao kia, chỉ cần nói đến việc không cần leo núi mà chỉ cần công phu xoay thắt lưng nâng mông, nàng sẽ không cần phải thường xuyên rời
giường đến nhà bếp ở giữa sườn núi để đến Tu Tâm Đình, mỗi đêm đều phỉa
bọc chăn sợ tới mức lạnh run.
Theo phương diện nào đó mà nói, Cổ Tiểu Ma đại khái là người tu tiên đầu tiên sợ quỷ.
Nàng sống một mình ở vị trí độc đáo nơi giữa sườn núi, nếu muốn đi bộ lên
đến đỉnh Thiên Diễn , chỉ sợ phải chờ đến sáng ngày mai. Vì thế trở ngại vô cùng rõ ràng, bốn mắt của hai người Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ loé
sáng trong bóng đêm, toàn thân Tác Oanh vẫn là màu phấn hồng nhưng trong bóng đêm lại có phần xinh đẹp, Mạc Khinh Viễn duỗi tay về phía nàng,
mỉm cười nói: “Ta mang muội đi, Tiểu Ma.”
Trong bốn người ở đây,
chỉ có công phu của đại sư huynh là đủ để dẫn người ngự kiếm phi hành.
Tác Oanh giống như một đoá hoa màu hồng, vô cùng vui vẻ mà bay ra ngoài, Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ theo sát phía sau. Mạc Khinh Viễn nắm tay Cổ
Tiểu Ma, đề khí lên bội kiếm. Bỗng chốc thân kiếm tiến về phía trước,
nàng căng thẳng lui lại, vừa đúng lúc chạm vào ngực hắn.
Mạc
Khinh Viễn mỉm cười, cũng không ngại. Cổ Tiểu Ma đưa lưng về phía hắn,
trong lòng điên cuồng như lọn tóc hỗn độn trong gió. Thỉnh thoảng bạch y đang tung bay của nam tử sẽ tiến vào tầm mắt của nàng, tim của hắn đập
sau lưng nàng, từng tiếng từng tiếng, vô cùng rõ ràng.
Hắn cách nàng gần như thế.
Giống như rất lâu trước kia, nhưng sau khi Tác Oanh đến đây, hắn đã không còn gần nàng như thế nữa.
Rất nhanh Mạc Khinh Viễn đã vượt qua ba người phía trước, Đỗ Dục Thành cười nói: “Tiểu Ma Cô, cảm giác bay trên trời không tệ chứ?”
Cổ Tiểu
Ma cho hắn một cái mặt quỷ, ban đêm lại nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt
âm u kia của nàng làm ra loại biểu tình đó, thật sự có chút lạnh người.
Trong lòng Đỗ Dục Thành lộp bộp một chút, ra sức vượt qua Tác Oanh ở
phía trước, Đỗ Dục Kỳ nói: “Mấy người chúng ta đấu một trận, thế nào?”
Mấy người đều mới mười bảy mười tám tuổi, mang tâm tính của tuổi trẻ, vì
thế đều âm thầm so đo vui vẻ. Cổ Tiểu Ma nở nụ cười: “Đại sư huynh,
chúng ta cũng đi nhanh chút đi.”
Mạc Khinh Viễn lại như không
nghe được tiếng nói chuyện của nàng, ánh mắt vượt qua nàng mà nhìn thằng vào phía mặt đất đen tối bên dưới. Chân mày nhíu chắt, nói nhỏ: “Phía
dưới, hình như có thứ gì đó.”
Hắn dùng bí thuật truyền âm, mấy
bóng dáng phía trước đều đã ngừng lại. Tác Oanh có chút bất an mà đến
gần Mạc Khinh Viễn, rất nhanh Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ cũng phát hiện
ra có gì đó không ổn, Cổ Tiểu Ma rướng cổ nhìn xuống xem thử, lại không
hề cảm thấy có gì không ổn.
“Đại sư huynh...”
Mạc Khinh Viễn làm một dấu tay im lặng. Mấy người tụ lại một chỗ, chậm rãi đáp xuống phía dưới.
Trong bóng đêm, đỉnh Thiên Diễn lại có một chút thần bí hiểm trở. Năm người
vừa đáp xuống đất, lại yên lặng không một tiếng động mà chui vào trong
một bụi cây thấp, ngoại trừ Cổ Tiểu Ma thiếu chút nữa đã bị vấp dây leo
mà ngã dập mặt ra, toàn bộ quá trình vẫn hoàn toàn thuận lợi.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có một luồng khí tức màu tím đen đang ngầm chuyển
động. Mặt Cổ Tiểu Ma có chút ngạc nhiên, nói nhỏ: “Có yêu khí.”
Đừng thấy Cổ Tiểu Ma cái khác không được gì, nhưng cảm giác đối với yêu ma
quỷ quái lại vô cùng chuẩn xác. Tác Oanh ngẩn ra, Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ lại có chút hưng phấn, mấy người ngoại trừ đại sư huynh, đều là lần
đầu được đối mặt với yêu ma quỷ quái, hơi có chút nóng lòng muốn thử.
Sắc mặt Mạc Khinh Viễn trở nên nghiêm trọng, đỉnh núi bình thường có yêu
quái là chuyện đương nhiên, nhưng nơi đây là núi chính của Thiên Diễn
sơn, trên núi đều là đệ tử tu tiên, sao lại có yêu quái tự chui đầu vào
lưới?
Nghĩ đến đây, toàn thân Mạc Khinh Viễn không khỏi toát mồ
hôi lạnh. Không lập tức lên tiếng, chỉ là ra hiệu cho mọi người nín thở, gió nhẹ thổi lá chạm vào da, có chút ngứa khó chịu.
Đất trời yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng đã trở nên nhạt đi, đến mức mặt của Cổ Tiểu Ma đã tím mét, ngay lúc sắp không nhịn được nữa, tiếng bước
chân của hai người lại truyền đến từ rất xa.
“Phu nhân...”
Lời này vừa nói ra, năm người trốn trong bụi cây đều kinh ngạc, vậy mà lại là sư phụ và sư nương.
“Sư huynh, ta nhìn thấy hắn, thật sự ta đã nhìn thấy hắn!”
“Phu nhân nàng đừng hoảng, cứ đi như vậy thì cũng không có cách nào bắt kịp Trạch Hư...”
Lục sư huynh? Lòng Cổ Tiểu Ma căng thẳng.
“Ngự kiếm mà nói nhất định sẽ kinh động đến Trạch Hư, sư huynh, ta...”
“Phu nhân, nàng nên bình tĩnh, chúng ta trở về trước. được không?”
Mạc Vi trấn an Thu Tĩnh, dắt tay bà rồi rút bội kiếm ra, niệm một cái kiếm
quyết, hoá thành một đạo kiếm quang, bay lên trời, trong nháy mắt chỉ
còn lại một điểm sáng.